https://www.youtube.com/watch?v=WFbjOlJRyBw
“CHÚA TỂ GRUUUUUMSH!”
“Eek!?”
Tôi giật bắn người khi nghe tiếng la lớn. Quay sang nơi phát tiếng kêu, Thokk và Ownka đang đùng đùng chạy đến tôi!
“MAY QUÁ, NGÀI ĐÃ TỈNH RỒI!” Thokk kêu lớn với biểu cảm xúc rất mạnh.
“Tôi đã lo sợ ngài sẽ rời bỏ chúng tôi, trước cả khi tôi có thể cảm tạ sự bao dung của ngài!” Ownka quỳ một bên chân mà nói vô cùng trịnh trọng.
[Bình tĩnh nào… không cần phải trịnh trọng thế đâu.] tôi đưa lời khuyên để trấn an bộ đôi Orc đứng đầu làng Olzug.
“Nhờ ngài, thanh danh của Mhurren Great Lion đã được khôi phục, cũng như danh dự của làng Olzug.” Ownka bày tỏ sự biết ơn đến tôi.”Chỉ riêng việc này, tôi không ngại dâng hiến sinh mệnh này để phụng sự cũng như sinh cho ngài những hậu duệ tốt nhất!”
[Ta rất vui khi nghe điều đó nhưng ta chưa có nhu cầu cần hậu duệ nói nghiệp đâu.] tôi trả lời cũng như từ chối khéo lời đề nghị táo bạo đó.
“Không chỉ vậy, nhờ ngài mà những bầy tôi của làng Muzgonk và những làng nhỏ khác gồm 80 tên đã quy tụ về đây.”Thokk nói chất giọng đầy sự cảm phục dành cho tôi. “Xin ngài hãy dùng trí tuệ của mình để khai sáng cho những kẻ vẫn còn hoài nghi về khả năng và sự dẫn dắt của ngài!”
Tôi đơ ra giây lát khi không ngờ số Orc thu phục về được lại đông đảo tới mức độ này. Như vậy tính ra làng Olzug có 100 Orc dưới trướng và 20 Kobold làm việc cùng. Tôi chỉ dự tính làm nhân viên phượt đi săn kiếm tiền qua ngày chứ đâu phải thành sếp của 120 đứa không phải người như hiện giờ!
“TẤT CẢ CÁC NGƯƠI TRẬT TỰ VÀ LẮNG NGHE LỜI CHÚA TỂ GRUUMSH VĨ ĐẠI!” Ownka lớn tiếng ra lệnh.
“RAAAAH! GRUUMSH ONE-EYE ĐÃ TRỞ LẠI!”
“VỊ THẦN HÙNG MẠNH DIỆT TRỪ QUỶ DỮ ĐÃ XUẤT HIỆN!”
“NGỢI KHEN CHIẾN THẮNG HUY HOÀNG CỦA VỊ ĐẠI THẦN LOÀI ORC!”
“VINH QUANG CHO LÀNG OLZUG!”
“GRAAAH! TÊN HÈN NHÁT ĐÃ BẪY BỌN TA!”
“HẮN TƯỞNG HỐI LỘ CHÚT RƯỢU THỊT LÀ MUỐN LÀM GÌ BỌN TA THÌ LÀM À!”
“HẮN ĐÃ GIẾT WARCHIEF CỦA CHÚNG TA!”
Tôi không biết nói gì hơn đành đi theo nữ Warchief lẫn phụ tá đắc lực của cô ấy và đứng trên bục phát biểu bằng đá chồng lên. Đứng trước toàn thể dân làng Olzug và Charir, tôi không khỏi lo lắng tột độ. Với tình cảnh làng Orc chia ra bên khen bên chê càng khiến sốt vó hơn. Với một người hướng nội như tôi thì đây đúng là cực hình, đặc biệt là giờ không còn Sabata bên cạnh để hỗ trợ tinh thần nữa!
“Han ổn đấy chứ?”
“Huh!?”
Tôi giật mình khi tiếng Iro kêu lên. Quay người lại, tôi mới thấy nữ báo Barbarian đó đang vỗ vai tôi mà hỏi thăm.
[…Tôi ổn.] tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
“Cố lên.”
Iro nói với biểu cảm không đổi. Có lẽ cô ấy không biết cách động viên hay hơn song lại là tốt nhất lúc này tôi cần. Hít một hơi thật sau để thuyên giảm đi sự căng thẳng và giúp suy nghĩ thông suốt hơn. Có nữ đồng đội tuy vụng về nhưng thẳng thắn ủng hộ từ phía sau khiến tôi tự tin hơn. Thêm nữa, tôi không cần phải mở miệng để nói rõ ràng mà là dùng thần giao cách cảm, suy nghĩ của mình để truyền đạt!
[TA, GRUUMSH ONE-EYE, ĐÃ THANH TRỪNG TÊN WARCHIEF IMSH THE BRUTE ĐÃ SA NGÃ. GIỜ ĐÂY , HỠI NHỮNG KẺ TỪNG LÀ BẦY TÔI CỦA HẮN, CÁC NGƯƠI CÓ QUYỀN IM LẶNG MÀ TỪ BỎ ĐỂ CHẾT DẦN RỒI CHÌM VÀO LÃNG QUÊN, HOẶC ĐI CÙNG TA MÀ CHIẾN ĐẤU THEO ĐƯỜNG LỐI MỚI ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC VINH QUANG!] tôi phát biểu và đưa ra lựa chọn cho những tên Orc mới.
“OOOOOOOH!” Orc của làng Olzug reo lên.
“Ngươi nói cái quần què gì đó!”
“Một tên còn không phải Orc mà dám tự xưng là thần Gruumsh à!”
“Tưởng tạo được đồ ăn với điều khiển tâm trí bọn ta đòng nghĩa với việc ngươi là thần!”
ZAP
“AAAAH!”
Tôi lập tức bắn một phát Dissolve Ray vào thẳng mặt một tên Orc bên phe phản đối. Tên nổi loạn đó ôm khuôn mặt bị cháy xém đó mà lăn lóc gào thét trong đau đớn.
[Đó là lời cảnh cáo nếu các lựa chọn gây sự với ta và dân làng thay vì hai lựa chọn trên.] tôi nói với giọng răn đe.
“Uh…” Đám Orc nổi loạn thấy vậy mà dè chừng.
[Nên nhớ, ở đây ngoài ta ra thì còn những chiến binh đã hạ cả những kẻ sa ngã mạnh như Tanarukk.] tôi nói rồi xoay sang đưa tay hướng về Ownka, Thokk và Iro. [Cả ngươi nữa, Arcath, hãy bước lên đây.]
“Nh-như ý ngài!”
Gã Kobold Sorcerer đồng hành cùng tôi vụng về bước qua những tên Orc cao lớn mà tiến đến bục đá. Gã bước lên với sự khúm núm khi phải đứng trước vô số kẻ to lớn hơn mình.
[Hãy nhớ, không chỉ mình ta, những kẻ được chọn này đây cũng là những chiếng binh mạnh nhất, dũng cảm nhất và mưu trí nhất của ta.] Tôi tiếp tục phát biểu. [Hãy lắng nghe sự dẫn dắt của họ, bởi đó sẽ là những người đã nhận được sự khai sáng của ta và sẽ giúp các ngươi đi đường lối đúng đắn. Họ sẽ là những người giúp các ngươi vượt qua sự nguy hiểm của 7 tỉ con người cho đến những bi kịch không tài nào nói được.]
“7-7 tỉ con người!?”
“Có chuyện như thế tồn tại sao!?”
“Thật là một suy nghĩ lố bịch!”
“Hahah, nhìn đám ngáo ngơ kia hoảng loạn chưa kìa.”
“Bọn chúng run sợ là phải, làm quái nào chút khả năng của chúng đọ nổi số lượng khủng kia nổi!”
“Sớm thôi, đám ngáo ngơ này sẽ biết sự vĩ đại của ngài Gruumsh có sức ảnh hưởng đến nhường nào.”
Đám Orc mới đồng loạt nhốn nháo khi nghe sự thật mà tôi nói. Trong khi đó dân làng Olzug thì vẫn khen tôi như người nổi tiếng thực thụ.
[Ownka, giao cho cô việc nói tiếp về sự nguy hiểm các chủng tộc khác loại Orc, lợi ích việc dùng trí tuệ cũng như hợp tác loài khác như nhưng Kobold làng Charir.] tôi lập tức ủy quyền cho nữ Warchief trước khi máu hướng nội của tôi khiến tm tôi đập nhanh hơn nữa.
“Như ý ngài.” Ownka không thắc mắc gì mà gật đầu nhận lời.
[Ta giao chỗ còn lại này cho cô, Thokk The Mace, Arcath của làng Charrir và Arcanis Oth đấy.] tôi nói
thêm để động viên.
“Kh-khoan đã, ngài để bọn tôi lại với 80 tên cốt đột đó thì bọn tôi sống sao!?” Arcath hoảng loạn chạy đến trước tôi mà cầu cứu.
[Hãy tin tưởng họ.] tôi tiếp tục nói rồi trấn an. [Kể cả khi có biến, phù thủy vĩ đại Alex cùng với nữ hộ vệ sắt Eve sẽ yểm trợ các ngươi.]
“T-tôi hiểu rồi…” Arcath trả lời lúng túng sợ sệt gõ móng tay vào nhau.
“Hah, ngươi đã cùng chúa tể Gruumsh chiến đấu cả một đám fiend như Tanarukk mà giờ lại đi sợ đám này sao!?”
Bộp
“Ouch! Đau đấy! Cơ mà anh bạn nói cũng phải.”
Thokk vỗ mạnh vai Arcath mà nói giọng điệu bông đùa song lại như động viên. Dù chỉ đi cùng đúng một ngày, một nhiệm ngắn ngủi mà cả hai xem chừng đã thân nhau hơn hẵng trước đó. Xem ra đây gọi là tình bạn bất ngờ.
[Vậy ta giao chỗ này lại cho các ngươi đấy.] tôi nói trong khi tạo hẵng cho 3 miếng beef steak chín tái cùng 3 cốc tre chứa bia tươi cho 3 người họ.
“Xin ngài cứ yên tâm.” Ownka vui vẻ nhận đồ ăn thức uống cũng như ủy thác từ tôi.
“Ngài đã làm phần lớn công việc cũng như nói những gì cần rồi, không cần lo.” Thokk uống một ngụm bia rồi lạc quan nói.
“Chúa tể Gruumsh nhớ đến sớm nhất có thể nếu có biến nhé!” Arcath vẫn lo sợ nên nhờ vả tôi trước
[Làm việc tốt nghen.]
Tôi trả lời bằng một lời cáo từ rồi rời đi. Việc có thể rời khỏi đây với biểu cảm và suy nghĩ còn ổn đúng là một thử thách! Thật sự không có Sabata ở đây mà làm được điều này thì đúng là phép màu! Thật may là Iro xuất hiện đúng lúc đó, chỉ sự hiện diện cô ấy thôi cũng giúp trấn an cái máu hướng nội của tôi kha khá!
“Hm, quay lại lẹ thế? Chưa tới 10 phút trôi qua nữa.” Alex thấy tôi từ ngoài bước vào nhà mà thắc mắc.
“Tôi là người hướng nội…” tôi trả lời vụng về trong khi hít thở sâu, bởi tinh thần tôi chưa hồi phục sau tràng phát biểu trước cái làng Orc.
“Hah, và giờ ngươi có mèo cưng đi kè kè theo sau, chắc vui lắm nhỉ?” Anh chàng Artisan nói bông đùa gì đó.
“Hm…HUH!?”
Tôi thắc mắc rồi thử quay lại xem, bất ngờ thay Iro đi theo ngay phía sau tôi tới tận đây! Điều này khiến tôi phải giật mình, bởi đâu ngờ cô ấy theo bước tôi đến thế, đã thế lại còn đi rất lặng lẽ nữa!
“Có gì à!?” Iro dựng cả tai và đuôi báo lên do giật mình trước giọng tôi.
“T-tôi giật mình một chút.” Tôi thỏ phào nhẹ đáp.
“Mà… linh hồn đi cùng Han đâu mất rồi?” Nữ báo ấy nhìn dào dác xung quanh để tìm bóng dáng Sabata.
“Sabata…”
Tôi do dự giây lát không biết giải thích làm sao. Một phần tôi cũng sợ Iro sẽ đổi tánh khi biết tôi đã suy yếu đi. Lỡ như cô ấy sẽ bắt đầu nghĩ tới cách ám hại tôi trong khi tôi đang trạng thái thiếu phòng bị này? Liệu cô ấy có làm bất chấp lời nguyền từ cái vòng sắt trên cổ!?
“Xong vụ dàn xếp đám thuộc hạ đó rồi, giờ đến tiền công của ngươi.” Alex đột ngột mở lời và ngắt dòng suy nghĩ của tôi, đồng thời anh ta quang một túi tiền. “Ngươi mang về được 80 tên Orc nên ta trả 80 gold cho ngươi.”
“C-cảm ơn.” Tôi chụp túi tiền và mở ra coi sơ.
”Mà ngươi đạt được thêm sức mạnh mới nào chưa?” Alex hỏi.
“Um… tôi không biết…” tôi thử cảm nhận cơ thể mình như cách Sorcerer vận dụng không khác gì thở nhưng chẳng cảm nhận được gì.
“Hm… chắc ngươi sẽ cần thêm thời gian đây.” Alex nhận xét rồi ném một cặp găng sắt.
“H-uh, thứ gì đây!?” tôi chụp cặp găng nhưng thiếu chính xác làm rớt một chiếc.
“Gauntlets of Ogre Power (găng tay của sức mạnh ogre),” Artisan đó quay lưng đi trở lại xưởng làm việc tại phòng khách mà làm việc. “Hiện tại ngươi quá giấy khi không có punching ghost đi cùng nữa, xài tạm thứ này đi.”
Wow, tôi không ngờ anh ta cho tôi hẵng một món tốt thế này! Có cặp găng ma thuật này thì sức mạnh (strength) của tôi không thua gì Sabata luôn! Thậm chí nếu tập tành dùng vũ khí, tôi có thể chiến đấu gần giống gã Spirit hiệp sĩ ở một mức độ nào đó.
“Quay lại vụ đi sang thế giới khác, nếu đó là một thế giới tồn tại thì chỉ cần hai spell, Teleportation Circle (vòng tròn dịch chuyển) để tạo một cánh cổng vĩnh viễn, kèm theo Gate (cổng) để có thể dịch chuyển sang thế giới khác.” Alex tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy và đưa ra phương án giải quyết cho tôi. “2550 gold cho Teleportation Circle xịn hàng vĩnh cửu, và tối thiểu 30000 gold bao gồm cả nguyên liệu cần để dùng được Gate. Tổng chi phí ngươi cần là 32500 gold, hoặc ngươi có thể tìm một Wizard xịn và chi 5050 gold chi phí thôi. Còn nếu đủ may mắn thì chỉ cần 25000 gold hoặc tìm được Cubic Gate (cổng khối lập phương).”
“T-tôi hiểu…”
Tôi vừa đeo cặp găng vừa bối rối trước giá Alex đưa ra. Dẫu vậy, tôi cũng vừa vui mừng khi biết được dù rất thử thách nhưng mong muốn xa vời của tôi lôi hoàn toàn khả thi! Thế nhưng, cái giá tiền nghe hơi bị chát và hơi xa với một đứa còn tân binh cũng như thiếu tiền như tôi. Bởi lẽ cách rẻ nhất Alex đề cập thì tôi cần hơn 2 triệu đô và kèm may mắn căng cực. Thế nhưng cái số tôi như chơi game gacha chỉ rank Từ F đến A thì chỉ ở C thôi nên khả năng cao tôi sẽ cần hơn 3 triệu đô!
“Hiện thời nếu ngươi cần tiền thì tập trung quản đám cấp dưới tứ chi phát triển của ngươi đi. Còn ngươi thì xài năng lực của mình tạo mấy thứ có ích hoặc đáng giá chút cho ta.”
Alex đưa ra lời khuyên khiến tôi hứng thú. Tôi đoán là việc dùng mắt Beholder tạo rượu và đồ ăn cao sang bán cho anh ta thì có thể đổi lại ít tiền. Một chai rượu xịn có khi 10 gold, tương đương $1000, đồ ăn thì giá từ 5 silver đến 2 gold, tương đương $500 -$2000. Có điều để tạo được rượu tốt cũng như thức ăn sang thì tôi phải tập tành thử rượu và thử mấy món cao sang. Dồ uống thì đóng chai bằng cách tạo bình ống tre được, đồ ăn thì chắc để trong tô bằng vỏ dừa…
“Ngươi thử tạo sò còn tái với còn dính ngọc trai trong chúng đi, bán mớ đó hàng chất lượng thấp vẫn đáng giá nữa.” Alex đưa ra ý tưởng ngoài mong đợi.
“…Hả?” Tôi trơ ra giây lát để tiếp nhận thông tin.
“Coi nào, một hòn ngọc trai tốt giá 100 gold, ngươi bán hàng cùi cũng lẻ tẻ mỗi viên 1 gold cũng đủ làm giàu rồi.” Anh ta tiếp tục đưa ra lý luận. “Còn nếu đồ ăn thì bán sỉ cho ta nấm cục truffle đi, được 1 đến 70 gold mỗi kg đấy. Còn bèo bọt khác thì cà phê chồn, mỗi 5 gold/kg.”
“…”
Tôi đứng hình một lúc trước cái dòng thông tin mà Alex thốt ra. Tôi tưởng kế hoạch kiếm tiền của bản thân là tốt rồi, thế nhưng xem ra người có máu kinh doanh thật sự thì khác xa với một đứa sống bình dị như tôi. Alex nói mấy thứ trên như chuyện hiển nhiên, xem chừng anh ta còn rất nhiều thứ quy mô hơn thế này nhiều…
“Phải rồi, liệu anh có thể cho tôi nợ anh và anh làm trước mấy món đó không?” Tôi đưa ra ý tưởng sau khi thấy việc kiếm tiền trả nợ hoàn toàn khả thi.
“Nếu ngươi có ý tưởng hay ho hơn quịt nợ thì nói ta xem?” Alex hỏi với một bên mày nhíu lại.
“Chả là thế giới đó có mấy món đồ rất xịn, tôi từng dùng được lúc chơi game nên có khi dùng được chúng. Nó vừa giúp tôi mạnh lên cũng như giúp kiếm tiền dễ hơn. Chưa kể ý tưởng của anh nói thì tôi sẽ không quá khó để trả nợ.” Tôi nói ra suy nghĩ của mình, bởi tôi cũng không khỏi nóng lòng muốn gặp lại
“Hm… vậy là cuối game ngươi còn giữ mấy thứ có giá trị đó?” Alex hỏi tiếp.
“Phả-… à mà khoan, giờ nhớ kỹ lại mấy món đó toang rồi…”
Tôi chợt nhớ ra là cuối game thì mọi món đồ đó đã biến mất, như phương pháp cuối cùng để ngăn thế giới chiến tranh chỉ vì tham vọng làm thần. Vì lẽ này, có tới đó cũng khó mà trả nợ liền được. Còn xin tiền tên Angelos thì… chẳng có gì đảm bảo tôi sẽ được mượn tiền mà không bị đem đi thí nghiệm… Bị một mình ông sếp Artisan bên đây quay như dế đã đủ khiến tôi sợ rồi, không dám chơi lớn nữa.
“Haiz, nếu ngươi không có ý tưởng gì hay thì nên tập trung vào việc có thể trước mắt đi.” Alex thở dài mà nhận xét.”Ngươi hơn hết nên nên siêng năng đi, kẻo tham thì thâm nữa đấy, kẻ tầm thường.”
Tôi thở dài trước những lời đó, có lẽ đúng là không có đường tắt cho tôi rồi. Xem ra lựa chọn duy nhất lúc này là làm việc chăm chỉ cũng mong mọi thứ ổn định và không kéo dài quá lâu.
“Nếu ngươi cần tiền cũng như muốn ở cái thế giới này thì hãy để việc đi sang được thế giới khác là lựa chọn cuối cùng đi.” Alex bỗng đưa ra lời khuyên khác.
“Ý anh là sao?” Tôi hỏi vì không cách nào hiểu lý do vì sao anh ta lại nói như vậy.
“Hiện tại ta đã lờ mờ tìm ra thứ đằng sau sự tồn tại của thế giới méo mó này rồi.” Artisan đó ngưng tay trước đồng sách cũng như mài đá quý mà quay sang tôi.
“Đó là…?”
Tôi thoáng cảm thấy căng thẳng với thái độ ấy, anh ta nói chuyện nghiêm túc đến mức ngưng cả công việc! Liệu rốt cuộc là thứ nghiêm trọng đến mức nào đây!?
“Hãy nghe cho rõ và đừng hoảng loạn đấy.” Alex nhìn thẳng vào tôi rồi nói rồi cảnh bảo.
“…Tôi lắng nghe đây.” Tôi nuốt nước bọt rồi chuẩn bị lắng nghe.
“Đó là những vị thần.” Anh ta trả lời một cách chậm rãi và rõ ràng.