Sabata Saga Other Sides

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây là…”

Tôi nhìn hai món đồ mà bỡ ngỡ. Cuộn giấy màu vàng trông cổ xưa dầy chữ chi chít tôi không thể đọc, còn lọ thuốc thủy tinh chứa thứ nước màu tím nhìn méo khác gì thuốc độc.

“Để coi…” Sabata nhặt mảnh giấy ghi chú mà đọc.” Spell Scroll - Sending (cuộn giấy thần chú - gửi), Potion of Other Side (thuốc của mặt khác).”

Nghe Sabata đọc, tôi nhận ra đây chính là nguyên nhân cho chi phí không thấp gì mà Alex kêu tôi trả, một potion bèo cũng giá 50 gold. Còn Spell Scroll là thứ giúp kích hoạt được Spell đã lưu trên cuộn giấy , tùy vào level của Spell mà giá của Spell Scroll thấp nhất có khi 25 gold cho tới cao thì hơn 25000 gold!

“Cuộn giấy thì có tên spell nên có thể biết là gì, nhưng còn cái lọ thuốc thì tôi thua…” tôi ráng nhớ lại rồi nói.

“Đổ một nửa chất lỏng vào vật có khả năng phản chiếu như gương sẽ tạo ra Portal (cổng) liên kết thế giới khác trên thứ phản chiếu trong 1 phút.” Sabata tiếp tục đọc mẩu giấy.”Đó là ghi chú của Alex.”

Dựa trên ghi chú cũng như lời dặn Alex, xem ra Spell Scroll này là thứ để gửi câu trả lời tới anh ta. Sending là một spell, giúp gửi 25 từ cho một người ở bất kỳ thế giới nà và họ cũng sẽ trả lời được với số từ tương tự. Còn lọ thuốc này thì nghe mô tả của nó làm nhớ cách mà Eve ném tôi xuyên qua gương để trở về nhà, xem chừng lọ thuốc này là thứ tương tự.

“Xem ra gã phù thủy đưa mớ này để ngươi phòng thân cũng như đưa câu trả lời đến hắn.” Sabata khoanh tay lại rồi chia sẻ suy nghĩ.

“Hm… có thể lắm, sau cùng anh ta chuẩn bị rất chu đáo mà.” tôi xoa cằm ngẫm nghĩ. “Nếu vậy có lẽ nên trả lời sớm thôi.”

Tôi mở Spell Scroll ra, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh mà chọn lời để nói trong đầu. Một cách nào đó thứ này làm tôi nghĩ tới phỏng vấn xin việc, khác cái là tôi đã được nhận và chỉ trả lời là đi làm hay không. Thêm nữa, đây là thời khắc quan trọng đối với tôi, không phải đi làm nhân viên bếp núc, tính tiền, phục vụ thông thường, mà sẽ là công việc đầy thử thách và ảnh hưởng tới cả mạng sống của tôi. Công việc này là một vụ các cược để đạt sức mạnh và mục tiêu lớn lao hơn mà chỉ trong mơ tôi mới có thể đạt được.

“Sending!”

Tôi đọc câu thần chú, dòng chữ trên cuộn giấy sáng lên như một biểu hiện spell đã được kích hoạt.

“Tôi cần gặp ở đâu? Lúc nào? Cần chuẩn bị gì? Nội dung công việc là gì? Thử việc được không? Lương bổng thế nào?” tôi nói một tràng những ý chính lời tôi cần và có thể gửi đến Alex.

“Săn quái vật, giết vài mục tiêu, gom nguyên liệu, lương bổng bằng Magic Tool và chiến lợi phẩm. 1 giờ nữa ta đến.”

Gần như ngay lập tức, tôi nghe được giọng của Alex vang lên trong đầu, xem ra đây là câu trả lời của anh ta. Giây tiếp theo, ánh sáng trên Spell Scroll vụt tắt, dòng chữ trên tờ giấy phai dần đến khi không còn, cuối cùng là tờ giấy hóa thành bụi. Xem ra đúng là món đồ này chỉ dùng được một lần.

“Giờ chúng ta nên chuẩn bị thêm gì đây…” tôi lúng túng khi Alex hẹn quá sớm khiến tôi chưa chuẩn bị tinh thần. Tôi hỏi ý kiến trong khi luồn bao đựng dao thắt lưng qua và giắt con dao bếp bên hông.

“Lương khô, nước uống?” Sabata khoanh tay nói.

“Oh phải.”

Nhận ra thứ mình cần cũng như thứ thiết yếu mà tôi thèm khát trong 3 ngày rong ruổi , tôi vội lấy chai nước 2l, 5 ổ bánh mì cũ được cất trong tủ lạnh, mấy bịch sốt cà chua dư đem từ Mc Donald về, tất cả đều được cất vào trong Bag Of Holding. Có mấy cái này bên mình khiến tôi yên tâm hơn hẵng, vừa đỡ lo bị đói khát, thêm nữa lần này có sốt và bánh mì thì bữa ăn ngon miệng hơn hẵng. Chưa kể tôi có thể dùng Produce Lightning để hâm nóng lại mấy thứ này, nghĩ tới có bữa ăn ấm áp và ngon miệng thì thật tuyệt vời biết bao. Thêm nữa, lần này tôi cũng đem theo dây xạc điện thoại với cục sạc dự phòng để điện thoại có thể dùng được lâu dài. Dù rằng không có mạng mẽo gì nhưng chí ít nhạc, phim cho đến đèn flash và chức năng chụp, ghi hình, thậm chí là ghi âm của điện thoại vẫn sẽ có ích một lúc nào đó.

“Hy vọng là mình đã chuẩn bị đủ.”

Tôi nhìn mớ đồ của mình mà thì thầm, vũ khí, lương thực, điện thoại đã có đủ. Chỉ hy vọng là tôi không thiếu thứ gì để rồi sau đó lại phải khổ sở chỉ vì một phút không chuẩn bị kỹ càng.

“Ngươi lo lắng thế thì cũng chẳng giúp được gì đâu.” Sabata đưa ra lời khuyên. ”Hít thở sâu rồi thư giãn đi, toàn bộ trí tuệ con người gói gọn trong hai từ, wait and hope (đợi chờ và hy vọng).”

“Well, nghe rất hợp lý, trừ việc nó chẳng khác gì kêu ngồi chơi xơi nước.” tôi nhận xét câu trích dẫn từ gã Spirit hiệp sĩ.

“Vốn dĩ đó cũng là phong cách của ngươi lẫn ta mà.” gã hiệp sĩ nhún vai nói điềm nhiên.

“Trong trường hợp đó thì…” tôi nhìn đến cái laptop trên bàn.”Lưu anime sẵn vào điện thoại thôi!”

“Ngươi hiểu ý ta rồi đấy.” Sabata gật đầu cười khúc khích.

Ngay sau đó, tôi lập tức mở laptop lên rồi đi lưu mọi thứ cần thiết vào điện thoại, tất nhiên tôi cũng lưu cả mấy cuốn sách hướng dẫn của DnD để dễ dàng kiểm tra mọi thứ khi cần thiết. Lúc này, mặc dù vẫn lo sợ nhưng tôi lại có thêm sự hồi hộp không biết mình sẽ tiến xa được đến đâu chuyến đi thứ hai sang thế giới khác.

“Phải rồi, nhờ chú đặt một nửa số tiền với tờ ghi chú lại cho mẹ.” tôi trong lúc coi lướt sách DnD mà nói.

“Được, như vậy chúng ta còn $30260 trong túi, tương ứng 302 gold và 6 silver (bạc).”

Sabata lấy một tờ giấy từ trong cặp đi học của tôi rồi dùng bút viết lời nhắn. Sau đó gã hiệp sĩ lấy cọc tiền khỏi Bag of Holding rồi đặt trên bàn với tờ ghi chú kẹp phía dưới cọc tiền đó. Dù chưa phải quá nhiều nhưng tôi hy vọng số tiền này sẽ giúp gia đình giải quyết được vài thứ. Bên cạnh đó tôi hy vọng ít nhất có thể kiếm đủ tiền để gia đình và người thân có thể đủ để sống yên ả và đầy đủ suốt phần còn lại cuộc đời.

“Với một kẻ tầm thường thì đúng là ngươi đa cảm phết, chưa lo bản thân xong đã đi lo kẻ khác.” một giọng nói cất lên.

“Huh!?”

Tôi giật mình ngước về phía hướng tiếng nói phát ra. Từ phía cửa sổ phòng phía sau bàn laptop, tôi thấy Alex đang đứng đó với chiếc gương tròn dường kính 2m lơ lửng phía sau!

“Ah, ch-chào buổi sáng!” tôi lúng túng nói lời chào song quá bất ngờ nên suýt không nói được.

“Nhà có cửa trước mà, ngươi không thể gõ cửa được à phù thủy?” Sabata nói với bộ dạng đã mặc lại bộ giáp mà cằn nhằn.

“Thời gian là tiền bạc.” Alex trả lời

“Để tôi lấy ít nước với bánh trái…” tôi lúng túng liền nghĩ tới việc tiếp khách.

“Khỏi cần.” Alex từ chối ngay lập tức.

“Eh!?” tôi lúng túng khi anh ta trả lời khác tôi mong đợi.

“Chắc ngươi đã chuẩn bị xong rồi nhỉ?” Alex nói với tay chỉ về cái gương tròn lơ lửng. “Ngươi có 1 phút, không qua lúc này thì ngươi sẽ phải chi thêm 30 gold.”

“T-tôi đi liền!”

Tôi vội ngồi dậy và tắt laptop, tay bỏ điện thoại vào trong túi rồi tiến lại gần chiếc gương phía sau Alex. Khi chạm tay vào chiếc gương, bề mặt nó rung chuyển cứ như nước khi bị khuấy động. Khi bước qua chiếc gương, cảm giác rất đỗi bình thường như việc đi qua cửa hay bước đi thường ngày, không có cảm giác gì đó quá khác biệt. Tuy vậy, thứ khá khôi hài là hướng tôi bước qua lại từ phía cửa sổ vào. Thêm nữa, thấy phiên bản hoang tàn căn phòng, sự ẩm mốc, bụi bậm và cũ kỹ của mọi thứ xung quanh khiến tôi phần nào rợn gáy. Bởi nhìn lại khung cảnh nơi chịu khổ và sự gợi lại mấy pha sắp chết vì đám Kobold thật sự khiến tôi vẫn khá lo lắng.

“Chào buổi sáng, Mr Han.” giọng Eve đột ngột phát lên.

“Ack!” tôi giật bắn mình quay người lại và thấy cô nàng robot đang cầm cái gương.

“Một buổi sáng tốt lành, lady Eve kiều diễm~.” Sabata lên tiếng tán tỉnh, song Eve không phản ứng gì.

“…Chào buổi sáng.” tôi trả lời Eve với giọng và điệu cười gượng gạo.

“Từ giờ là đồng nghiệp, hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.” Cô nàng robot đưa tay cùng khuôn mặt vẫn lạnh như tiền.

“Uh… um…” tôi không biết trả lời sao nên đành bắt tay.

“Dù là robot nhưng đôi tay cô ấy vẫn mềm mại và hơi ấm, ẩn chứa trong nó lại là sức mạnh tiềm tàng đáng sợ.” gã hiệp sĩ bình phẩm rồi bắt chéo hai tay hô lên.”Nice!”

“Chú thích thế thì sao không tự làm đi…” tôi lẩm bẩm nói gã

“Ta là một quý ông mà.” Sabata làm tư thế vuốt tóc. ”Tự tiện động chạm quý cô là một thứ rất khiếm nhã.”

Tôi chẳng biết nói gì hơn khi gã Spirit này nói chuyện như đúng rồi. Trong mắt tôi thì Sabata giống một kẻ thiếu hơi gái hơn là một quý ông hay hiệp sĩ lịch thiệp.

“Tấu hài đủ rồi đấy punching ghost và kẻ tầm thường,” Alex bước ra từ chiếc gương. ”Tới giờ làm việc rồi.”

“Um…vậy… tôi phải làm gì?”tôi căng thẳng nhìn Alex.

“Công việc đầu tiên của ngươi sẽ là thứ ngươi đã làm tốt trước đó thôi, thành ra ngươi không phải sợ chưa quen việc.” anh ta trả lời.

“Vậy… đó là?” tôi căng thẳng hỏi.

“Tàn sát đám Kobold và thu thập mọi thứ có giá trị của chúng cho ta.” Anh giơ tay ra rồi nói.“Tiện thể, ngươi có xài điện thoại không?”

“Có.” Tôi nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi ra. “Anh cần nó làm gì à?”

“Không phải ngươi cần nó để liên lạc thì để làm gì nữa?” Alex nhíu một bên mày.

“Nhưng… ở đây vốn đâu có sóng.” tôi bối rối nói.

“Ở đây thì không nhưng bên kia thế giới thì có.” Alex giật cái điện thoại khỏi tay tôi rồi mở màn hình điện thoại.” Điện thoại ngươi nhìn nghèo kiết xác y chang ngươi, màn hình thì trầy xước, vỏ thì bể tùm lum.”

“…” tôi im lặng chẳng dám phản bác gì, bởi thật sự gia đình tôi cũng không khá giả gì.

“Nó vẫn dùng tốt thì đâu cần phải lo gì vài thứ nhỏ nhặt đó.” Sabata lên tiếng.

“Mấy lời biện hộ đám nghèo.” Alex trả lời lấy một cái tua vít nhỏ xíu để siết chặt vài con vít nhỏ trên điện thoại và khiến nó sáng lên.

“Xin hỏi, mấy lần Master Alex nói chuyện với ai khác ngoài Mr Han thế?” Eve lên tiếng.

“Spirit của tên tầm thường này thôi.” Alex cười nhếch mép.

“Đã rõ.” Cô nàng robot gật đầu hiểu chuyện, xem chừng cô ấy đã thắc mắc không ít khi sếp của mình liên tục nói với thứ gì đó ngoài hiểu biết của cô.

“Rồi, giờ điện thoại ngươi có thể dùng được bình thường khi ở đây.” Alex đưa điện thoại cho tôi.

“Uh, tuyệt thật!” tôi cầm lấy và ấn tượng khi nó có thể kết nối lai 3G như bình thường thay vì dòng chữ no connection.

“Vốn dĩ công nghệ này đã đủ tốt.” anh ta giải thích.“Thêm việc hai thể giới này rất gần nhau nên làm cho điện thoại bắt được sóng rất dễ.”

“Vậy… số điện thoại của anh?” tôi mở điện thoại và chuẩn bị bấm số lưu lại để giữ liên lạc.

“Số ta ngươi muốn lúc nào lưu thì nó sẽ tự hiện lên thôi.”

Alex nói trong khi tôi để ý lại số điện thoại thì nó hiện lên con số lơ lửng, y như cách trước đó mà anh dùng hòn đá để hướng dẫn tôi dùng spell trong lần gặp đầu tiên.

“Đây, lương thực của ngươi.” Anh nói trong khi đưa tôi một nắm mấy trái gì nhỏ nhỏ nhìn như nho.

“Mấy viên này là trái gì vậy?” tôi cầm nó mà nhìn.

“Goodberry.” anh ta đáp.

“…Oh.” tôi nhận ra thứ lương thực thần kỳ có thể thay thế đồ ăn và nước uống tương ứng một bữa ăn chỉ với một trái mà mừng rỡ.“Cảm ơn!”

“Ta chưa nghèo hay kém cỏi tới mức để tên cấp dưới tầm thường đói khát đâu.” Alex đạp nát cái cửa sổ phòng cao hơn 2m rồi nói.”Giờ thì đem cái xe kéo ta chuẩn bị sẵn ở ngoài và đi làm việc đi.”

Anh ta rời phòng tôi rồi bỏ đi, không nói rõ tôi cần làm gì hay phải đi đến đâu. Thêm nữa tôi vẫn chưa được giải đáp rõ cái thế giới này là gì. Dầu vậy, anh chàng Artisan này chu đáo và tốt tính hơn hẵng vẻ ngoài, dù nói chuyện tự cao tự đại nhưng anh ta thậm chí chuẩn bị đủ cả đồ nghề liên lạc, khuân vác cho đến bữa ăn cho tôi dù không ai hỏi cả.

“Tôi sẽ dẫn đường cho Mr Han.” Eve nói rồi bước ra khỏi cửa sổ đã vỡ như Alex.

“Nhờ cả vào cô đấy…” tôi nói rồi bước đi theo.

“Được mỹ nhân giúp đỡ tận tình rồi thì vinh dự quá rồi.” Sabata cười khúc khích trong khi lơ lửng theo.

--- 5 phút sau tại khu vực River Gum Creek Reserve---

“Đây là nơi trú ẩn của bọn chúng.”

Eve đứng nghiêm trang mà giơ tay chỉ hướng như nữ phục vụ về phía cái hố giữa bãi cỏ ngay cạnh con sông. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy đước cái hố đó giữa cái bãi cỏ rộng thênh thang này!

“Một nơi ngay cạnh sống, đúng nơi phù hợp để sống và đánh bắt cá khi cần.”

Tôi nhìn và nhận xét địa hình. Sau lưng tôi là cái xe kéo đáng lẽ dành cho ngựa nhưng may mắn thay đã có Sabata kéo thay. Bởi thể chất có 7/20 nên nếu tôi mà kéo thì sẽ kiệt sức trước khi đi chiến đấu! Tôi rất bất ngờ khi đi ngược hướng bám theo đám Kobold hôm trước lại dẫn tới một hang ổ khác.

“ Nhiệm vụ của tôi đến đây là xong,” Eve cúi đầu lịch thiệp.” tôi mong chờ tin tốt từ Mr Han.”

“Tôi hiểu rồi,” tôi gật nhẹ đầu.” cảm ơn vì đã dẫn đường.”

“Đừng lo lady Eve, ta sẽ đem chiến thắng và vinh quang về cho cô ~.” Sabata rút thanh kiếm ra chĩa lên trời rồi nói lời hứa hẹn.

“Hy vọng Spirit sẽ bảo vệ anh, giờ tôi xin phép.”

Eve nói với tôi thay vì Sabata rồi chạy thẳng một mạch khỏi đó, nhanh tới mức tôi đã mất dấu cô ấy chỉ sau 5 giây.

“Chú rất cố gắng nhưng tôi rất tiếc.” tôi nói lời mỉa mai.

“Đỡ hơn ai kia còn chẳng dám nói gì.” gã hiệp sĩ đáp.

“Hãy tập trung vào công việc thôi.” Tôi thay đổi chủ đề và bước đến cái hố.

“Và sau đó hãy tự tin khoe cá tính hơn đi.”

Sabata để lại chiếc xe kéo rồi lơ lửng theo tôi tiến vào cái hố tối. Tôi rút điện thoại ra và bật đèn lên khiến cho ánh sáng nó chiếu rõ ràng giúp tôi nhìn rõ xung quanh hơn hẵng lúc dùng Produce Lightning. Khi tiến sâu vào trong, cái hố đã được lấp lại bằng một tảng đá.

“Hm… làm thế quái nào lũ này đẩy nổi tảng đá này thế…” tôi sờ tảng đá và nhìn đầy hoài nghi.

“Lũ Kobold rất giỏi đặt bẫy đấy.” Sabata cảnh báo thận trọng.” Vội vàng hành sự thiếu cân nhắc sẽ khiến chúng đề cao cảnh giác, khi đó sẽ khó khăn hơn.”

“Phải, dù gì chúng ta cũng chỉ mới level 1, nó chưa đảm bảo chúng ta đủ mạnh.” tôi xoa cằm mà suy nghĩ rồi chạm vào tường.”Có khi có lối đi ẩn nào đó quanh chỗ này.”

“Lối đi bí mật thì e không vừa cho ngươi chui vào.” Spirit hiệp sĩ đó vừa nói vừa đi xuyên tường xung quanh. “Vậy ngươi định làm gì nào?”

Sau khi nghe lời người đồng đội nói, tôi sờ vào tảng đá, suy nghĩ giây lát, vì nếu lo sợ lúc này thì sẽ chẳng dẫn đến đâu. Mặc dù tôi cũng nghĩ đến phương pháp đào con suối thông đến phía dưới để gây ngập lụt nhưng dựa theo lần cái hang có suối lần trước thì cách này vô nghĩa.

“Đây không phải là lúc để lo sợ nữa.” tôi hít sâu rồi gõ vào tảng đá.” Đánh nhanh thắng nhanh, không cho chúng cơ hội trở tay thôi. Tôi đã có sức mạnh để chiến đấu rồi, không thể cứ nhát gan mãi được!”

“Heheheh, rất hợp ý ta đấy.” Sabata cười khúc khích rồi lôi ra cây kích ra. “Ta sẽ dọn đường cho ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment