Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 73

Nhận lấy thực đơn nhân viên phục vụ đưa, tôi đưa thực đơn cho mẹ, để bà ấy chọn trước. Cũng không biết có phải hôm nay mẹ kế của tôi rất đói không, bà ấy chọn món toàn là thịt. Còn toàn là mao huyết vượng*, cháo óc, dạ dày vịt các loại.

(*Tiết canh hỗn hợp, tức món “Mao huyết vượng”, vốn là đồ ăn rất được người *dân Trung Quốc ưa dùng. Nguyên liệu chính để làm món này là tiết lợn, tiết chó, hoặc tiết vịt.)

Nhìn người đối diện gọi xong lại trả thực đơn lại cho tôi, bà cười đẹp như vậy, lại liên tưởng đến sự kiện đầu cá mấy ngày trước, tôi không khỏi hơi rùng mình.

Tôi ngẩn ra nhìn thực đơn, Tạ Sơ ngồi bên cạnh đã cầm lấy thực đơn, khẽ nói: “Để em chọn đi.”

Nói xong cậu ấy còn ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: “Đổi thành nồi uyên ương.”

Chờ nồi lẩu được đưa lên, cậu ấy xoay phần nước dùng suông về phía tôi, tiếp đó lại chuyên tâm cho đồ ăn vào nồi. Tạ Sơ là người cẩn thận, bình thường trong cuộc sống cậu ấy cũng từng gặp phải kiểu này, tôi đã quen rồi, nhưng rõ ràng không thể chu đáo được như cậu ấy.

Tôi còn chưa quên hôm nay chúng tôi còn có hẹn, đối diện còn có mẹ cậu ấy đang quan sát, cho nên tôi cũng ở bên cạnh phụ một tay, ra dáng một chút, tránh việc lúng túng ngồi đối mặt với mẹ kế.

Liên tưởng đến những biểu hiện vừa rồi của Tạ Sơ, gần như không e dè gì. Tôi cũng không rõ tình hình lúc này thế nào, nhưng tôi tuyệt đối không ủng hộ việc trở mặt.

Hôm nay chưa phải lúc, tôi cũng chỉ không muốn để một mình Tạ Sơ đi đối mặt, hoặc là giải quyết một mình.

Vậy thì người yêu như tôi đây ngoại trừ chút tác dụng lúc trên giường thì hoàn toàn vô dụng.

Ăn được một nửa, tôi đưa đũa muốn gắp dạ dày trâu lại bị Tạ Sơ chặn đũa lại. Tôi kháng nghị trợn mắt nhìn cậu ấy, Tạ Sơ lại thản nhiên nói: “Dạ dày anh không tốt, ăn thanh đạm một chút.”

… Dạ dày không tốt? Bị đè thì cùng lắm là ruột không tốt.

Giằng co với Tạ Sơ một hồi, tôi bất đắc dĩ cất đũa, mẹ kế im lặng đã lâu cũng mở miệng: “Tiểu Sơ, sao gần đây Tống Dung không tới nhà?”

Tạ Sơ gắp một miếng đậu hũ cho vào bát tôi: “Cô ấy về Mĩ.”

Me kinh ngạc nói: “Đột nhiên vậy?”

Tạ Sơ gật đầu: “Nhà cô ấy xảy ra chút vấn đề, nghe nói phải về một thời gian dài, có lẽ thời gian này sẽ không về nước.”

Mẹ lại khẽ nói: “Vậy con xin công ty nghỉ hai ngày, sắp tới tiệc sinh nhật của bác Lâm, con đi cùng mẹ.”

Tôi ngồi bên cạnh nghe, trong lòng hiểu rõ, tiệc sinh nhật đâu ra, sợ là lại thêm một đợt gặp mặt nữa.

Gác đũa lại, bàn tay tôi đưa xuống gầm bàn, cầm lấy tay Tạ Sơ: “Mẹ, Tạ Sơ vừa về nước, khó tránh khỏi việc còn hơi sợ người lạ, để con đi cùng mọi người đi.”

Ánh mắt bén nhọn của mẹ rơi lên người tôi, tôi thản nhiên đón nhận tầm mắt của bà, không chút lung lay.

Giằng co một lúc, lại là Tạ Sơ phá vỡ cục diện của hai chúng tôi.

Cậu ấy nói: “Con không đi.”

Môi mẹ run lên: “Con đừng quên trước khi về nước đã đồng ý với mẹ cái gì!”

Đây là không muốn kiềm chế nữa, tôi cũng căng thẳng theo, trong lòng hoang mang nhìn về phía Ta Sơ.

Tạ Sơ rũ mắt, dù là ai cũng không rõ lúc này cậu ấy đang nghĩ gì. Tay tôi tăng thêm lực, nắm chặt tay cậu ấy, đầu ngón tay run rẩy.

Tôi sợ lúc này Tạ Sơ sẽ nghe lời mẹ mình, sẽ nói không quên giao hẹn, sau đó ngoan ngoãn đi xem mắt, vậy tôi không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Bàn tay dưới bàn của Tạ Sơ đột nhiên nắm lại tay tôi, cậu ấy giương mắt nhìn thẳng mẹ mình: “Con đồng ý, con sẽ mang người yêu của mình đến gặp mẹ, mẹ đã gặp được, không phải sao?”

“Tống Dung có thể tính sao? Con bé về Mĩ sớm như vậy? Tiểu Sơ, con muốn gạt mẹ sao?”

Rất nhanh, Tạ Sơ ném ra một câu, khiến hô hấp tôi ngừng lại.

Cậu ấy nói: “Người yêu con ở ngay bên cạnh, trước mặt mẹ, con cũng không qua loa gì với mẹ.”
Bình Luận (0)
Comment