Tiết cuối buổi chiều là tiết của Hứa Tịch, sau khi tan học, hắn gọi Đoạn Ngân Táp một mình ở lại phòng học, Phan Lệ Nhu muốn cùng ở lại, nhưng Hứa Tịch lại dùng một kế nhỏ đuổi cô về.
Trong phòng học rộng lớn chỉ có hai người Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch, yên tĩnh lạ thường. Đoạn Ngân Táp ngẩng đầu nhìn Hứa Tịch- kẻ bắt mình ở lại giờ đang ngồi trên bục giảng phê chữa bài tập, không nói một lời, cau mày. Yêu nghiệt này bắt y một mình ở lại, chắc chắn muốn làm chút chuyện hạ lưu nhàm chán, y thật sự là quá xui xẻo mới bị hắn nhìn trúng. Y nhất định phải nói rõ với hắn, để hắn đừng dây dưa lằng nhằng nữa.
Đoạn Ngân Táp đứng dậy đi lên trước, lạnh lùng nói với Hứa Tịch: “Tôi không biết anh lại muốn làm gì, nhưng tôi cho anh biết, bất kể anh làm cái gì, tôi cũng sẽ không thích anh.”
Hứa Tịch mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm cúi đầu phê chữa bài tập.
Đoạn Ngân Táp nhíu mày, giọng nói lạnh hơn, “Anh nghe rõ, đừng dính lấy tôi nữa, nếu không đừng trách tôi đối với anh không khách khí.” Nói xong rồi định bỏ đi.
“En muốn không khách khí đối với ca ca thế nào? Muốn cùng ca ca chơi SM sao?” Hứa Tịch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Được rồi! Bài tập đã sửa xong, có thể cùng tiểu tâm can của hắn hảo hảo chơi rồi.
Buông bút, Hứa Tịch đứng lên, ngồi trên bàn, phong tình vạn chủng nhếch chân lên, lộ ra cặp đùi trắng như ngọc.”Tiểu bảo bối, em cứ việc đối với ca ca không khách khí, em càng không khách khí với ca ca, ca ca càng thích em.” Tiếng cười nho nhỏ, phảng phất chút sắc tình.
Đoạn Ngân Táp biết mình nói không lại Hứa Tịch, lười cùng hắn đấu khẩu, xoay người muốn bỏ đi, dù sao những gì muốn nói y đã nói xong.
“Nếu em bước ra khỏi phòng học nửa bước, ca ca sẽ đem chuyện của chúng ta nói ra.” Hứa Tịch uy hiếp.
“Thật tùy tiện!” Đoạn Ngân Táp đã nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự không được thì y sẽ nghỉ học, y không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Hứa Tịch.
Hứa Tịch cau mày, chiêu này vô dụng? Vậy thì hắn phải xuất ra vương bài (lá bài chủ chốt)rồi!
Hứa Tịch cười yêu mị, nhảy xuống bàn giáo viên, từ đằng sau ôm lấy Đoạn Ngân Táp vuốt ve ngực y.”Bảo bối, tại sao em lâu như thế rồi mà vẫn chưa viết thêm phần mới của “Cái bóng”, hại ca ca chờ rất lâu rồi!”
Nghe vậy, thân mình Đoạn Ngân Táp chấn động, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, Hứa Tịch biết y là Thương Tang?
“Bảo bối, có chuyện gì vậy? Ca ca cảm thấy em đang sợ hãi!” Thấy y cứng ngắc, Hứa Tịch nở nụ cười vừa lòng, vươn cái lưỡi đinh hương liếm cái lỗ tai mẫn cảm của y.
“Làm sao anh biết tôi là Thương Tang?” Đoạn Ngân Táp xoay người, song mâu rét lạnh như băng, trong giọng nói lộ ra sát khí rõ ràng. Thân phận của y vẫn luôn là một bí mật, ngoại trừ biên tập nhà xuất bản ký hợp đồng biết ra, hẳn là không ai biết mới đúng.
“Không nói cho em, chờ khi em hầu hạ ca ca thoải mái, ca ca mới nói cho em biết.” Hứa Tịch cố ý trêu trọc y, tiếp tục ăn đậu hũ của y.
“Không cho phép đem chuyện tôi là Thương Tang nói ra, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tha anh.” Âm trầm nhìn Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp âm độc uy hiếp. Hiện tại Hứa Tịch làm sao biết được đã không còn quan trọng, mấu chốt là phải che miệng hắn lại, không thể để chuyện mình là Thương Tang lộ ra ngoài.
“Vậy còn phải xem thái độ của em!” Hứa Tịch cắn vào cằm y một cái.
Đoạn Ngân Táp nhíu mày, Hứa Tịch cười nói: “Chỉ cần em làm bảo bối ngoan của ca ca, hảo hảo nghe lời ca ca, khiến ca ca vui vẻ, ca ca sẽ giúp em giấu kín bí mật này, nếu không…” Tiếng cười yêu mị khiến người ta xương cốt rã rời.
Khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Ngân Táp xanh mét, nắm chặt hai tay, y biết Hứa Tịch muốn ăn y, tuy rằng trên tay y cũng có bí mật của Hứa Tịch, nhưng Hứa Tịch căn bản không sợ y nói cho người khác biết hắn là song tính nhân. Mà y lại tuyệt đối không thể để cho người khác biết y chính là Thương Tang, nếu không bọn họ sẽ bị tìm được, rồi bị lôi trở về.
“Không cần dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn người ta, người ta nhát gan, sẽ sợ.” Đối mặt với ánh mắt giết người của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch đáng thương hề hề chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp.
Nếu không là bởi vì y còn có bí mật bị Hứa Tịch biết, Đoạn Ngân Táp thật sự rất muốn làm thịt yêu nhân bất nam bất nữ này.
“Bảo bối, từ mấy ngày trước cùng em làm, ca ca vẫn rất nhớ em, ba cái miệng nhỏ nhắn của ca ca mỗi ngày đều đói khóc, em xem nó lại khóc!” Hứa Tịch buông Đoạn Ngân Táp ra, ngồi trở lại bàn, kéo váy lên, cởi quần lót, mở chân ra để Đoạn Ngân Táp nhìn hạ thể kỳ lạ của mình.
Dưới phân thân xinh đẹp, mật hoa phấn hồng chảy ra *** dịch màu trắng, nước sáng bóng *** mỹ nói không nên lời, Đoạn Ngân Táp nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Hứa Tịch nhếch môi cười, cởi áo ra, vươn tay cách áo lót vuốt ve cặp vú đầy đặn của mình, tay kia thì xoa nắn hoa huy*t mẫn cảm, khiến *** thủy càng chảy càng nhiều.
“A a… Tại sao không dám nhìn ca ca, sợ mình chịu không được, ăn ca ca sao?” Hứa Tịch vừa rên rỉ *** đãng, vừa nói kích Đoạn Ngân Táp.
“Ai nói tôi không dám!” Tất cả con trai đều là sinh vật thích sĩ diện, Đoạn Ngân Táp quay đầu lại nhìn Hứa Tịch, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra.
Hứa Tịch tóc dài xõa vai, mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch nằm trên bàn, váy bị kéo đến thắt lưng, áo nửa mặc trên người, cặp vú trắng nõn căng lên dưới áo lót, bộ dáng thật sự *** đãng câu nhân nói không nên lời.
“A ừ… Nóng quá, ba cái miệng nhỏ nhắn của người ta đói chết, muốn ăn cái gì, bảo bối mau tới đây uy no nó!” Hứa Tịch thở gấp, thân thể tuyết trắng như xà tinh vặn vẹo trên bàn.
Đoạn Ngân Táp chưa từng gặp qua người nào *** đãng vô sỉ như Hứa Tịch, nếu không phải mấy ngày trước y mới tự mình phá thân xử nữ của hắn, y chết cũng không tin kẻ yêu mị *** loạn trước mắt này, chỉ mới làm cùng nam nhân một lần, chắc y sẽ cho rằng hắn là *** phụ thiếu nam nhân quá.
“A… Tiểu bại hoại lại không để ý tới ca ca, đáng giận! Người ta tự mình uy mình…” Hứa Tịch ai oán trừng mắt nhìn Đoạn Ngân Táp một cái, từ trong túi lấy ra bút viết bảng âu yếm dao động trên người, cuối cùng trượt đến hạ thể, vòng qua phân thân ──
“A ──” theo tiếng hét thảm thiết, bút viết bảng thô to được nhét vào hoa huy*t mềm mại.
Đoạn Ngân Táp hoàn toàn choáng váng, trợn mắt há hốc mồm đứng một bên nhìn Hứa Tịch, một cỗ nhiệt lưu phóng thẳng về dưới bụng y, thiêu đốt y.
“Ô… Đau chết! Đều là tên bại hoại em làm hại… Ca ca chán ghét em, ca ca sẽ không bao giờ để ý em nữa, ca ca sẽ tự làm mình cao trào… A a…” Hứa Tịch vì muốn giảm bớt đau đớn, lấy tấm ảnh XXX ra xem, dùng tay chà xát phân thân mình, dùng khoái cảm giảm nhẹ đau đớn ở hoa huy*t, chờ hoa huy*t hết đau, mới bắt đầu cầm bút viết bảng ra vào hoa huy*t mê người.
Đông cung sống nóng bỏng mãnh liệt tình cảm trước mắt, cho dù là thái giám nhìn cũng sẽ có cảm giác, huống chi là một thiếu niên đang rừng rực lửa tình như Đoạn Ngân Táp, y dục hỏa đốt người, sắp điên rồi.
Nhưng y dựa vào chút ý chí còn sót lại, cố gắng không bổ nhào lên.
Cùng Hứa Tịch phát sinh quan hệ thân mật Đoạn Ngân Táp vô cùng rõ ràng khối thân thể cấu tạo kỳ lạ này có bao nhiêu ma lực, Hứa Tịch tựa như cây thuốc phiện đáng sợ, ăn sẽ nghiện. Y tuyệt đối không thể lại cùng Hứa Tịch làm tình, nếu không y sẽ không ly khai Hứa Tịch.
Đoạn Ngân Táp nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cưỡng chế dục hỏa trong cơ thể, lãnh khốc vô tình nói: “Anh không cần tiếp tục dẫn dụ tôi, bất kể anh làm gì đi nữa, tôi vẫn sẽ không thích anh, tôi đối với anh một chút cảm giác cũng không có.”
“Thật vậy chăng? Thật sự em đối ca ca một chút cảm giác cũng không có?!” Hứa Tịch dừng động tác, biếng nhác ngồi xuống, giương môi cười lạnh.
“Đúng!” Đoạn Ngân Táp kiên định trả lời.
“Em lại đây!” Hứa Tịch ngoắc ngoắc ngón tay với y.
“Gì chứ?” Đoạn Ngân Táp không biết hắn có ý đồ gì, vẻ mặt cảnh giác.
“Em không phải nói em đối với ca ca không có cảm giác sao? Ca ca muốn biết có phải thật vậy hay không, nếu em không dám lại đây, chứng tỏ em nói dối.”
Tuy rằng sợ Hứa Tịch lại có động tác đùa giỡn gì nữa, nhưng Đoạn Ngân Táp vẫn đi tới, y muốn cho Hứa Tịch hoàn toàn hết hy vọng.
Hứa Tịch tựa đầu vào ngực Đoạn Ngân Táp, nghe xong trong chốc lát, lộ ra nụ cười xinh đẹp.”Bảo bối, em thật không biết nói dối a!”
“Tôi không nói dối, tôi thật sự đối với anh một chút cảm giác cũng không có!” Đoạn Ngân Táp giận dữ hét.
“Nếu thực đối với ca ca không cảm giác, tim em sao lại đập nhanh như vậy! Bảo bối, tim em chắc không biết nói dối đâu nhỉ.” Hứa Tịch kéo tay Đoạn Ngân Táp chạm vào tim y. Đoạn Ngân Táp cảm giác rõ ràng tim mình thình thịch nhảy loạn, nhanh đến dọa người.
“Bảo bối, tại sao không chịu thừa nhận em thích ca ca chứ? Ca ca thật sự thích em, ca ca chưa từng thích người nào nhiều như thế!” Hứa Tịch ôm lấy y, vẻ mặt thâm tình.
“Thần kinh mới thích anh, ít tự mình đa tình đi! Ai mà lại thích cái kẻ bất nam bất nữ, thấp hèn *** đãng như anh chứ! Tôi thà đi thích đầu heo mẹ, cũng sẽ không thích anh!” Đoạn Ngân Táp đẩy Hứa Tịch ra, nổi giận mắng. Y biết lời mình mắng sẽ đả thương người khác, nhưng chỉ có thương tổn Hứa Tịch như vậy, mới khiến hắn chán ghét mình, không dây dưa cùng mình nữa.
“Bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận!” Hứa Tịch tuyệt không tức giận, ngược lại còn tươi cười.
“Tôi không có, tôi…” Đoạn Ngân Táp vừa muốn cãi lại, lại bị Hứa Tịch ngắt lời.”Bảo bối, em chảy máu mũi!” Hứa Tịch sâu kín phun ra một câu.
Đoạn Ngân Táp lập tức vươn tay sờ, mới phát hiện mình không biết từ khi nào lại chảy máu mũi, nhất thời thẹn muốn chui xuống đất.
“Tiểu bảo bối, sau này đừng nói dối!” Hứa Tịch đứng dậy mặc quần áo tử tế, hôn lên mặt y một cái, cười cười bỏ đi.
“MD!” Đoạn Ngân Táp một cước đá đổ cái bàn trước mặt, từ lúc chào đời tới nay đây lần đầu tiên y mắng thô tục.
### ### ###
Ngày hôm sau, Hứa Tịch nhận được tin Đoạn Ngân Táp nghỉ học, hắn mới biết ngày hôm qua chơi đùa hơi quá!
Hứa Tịch bất đắc dĩ thở dài, tiểu đệ đệ da mặt mỏng quá, mới tùy tiện đùa đùa y đã chạy mất.
“Tiện nhân, tôi muốn giết cô!” Đang lúc Hứa Tịch chuẩn bị về văn phòng tìm địa chỉ gia đình Đoạn Ngân Táp, Phan Lệ Nhu đằng đằng sát khí chạy tới.
Hứa Tịch nhướn mày, xem ra cô gái nhỏ này lại tới để khởi binh vấn tội, đứa nhỏ này đối với tiểu khả ái ngược lại rất si tâm, đáng tiếc tiểu khả ái đã có hắn, cô nhất định không được gì đâu!
“MD, lão thái bà! Ngân Táp nghỉ học, nhất định là bị tên tao hàng không biết xấu hổ như cô dọa chạy, tôi sẽ báo thù cho cậu ấy!” Phan Lệ Nhu chỉ Hứa Tịch chửi ầm lên, rõ ràng đã giận điên lên rồi.
“Lệ Nhu, em đã đánh răng chưa?” Hứa Tịch ông nói gà bà nói vịt hỏi một câu.
Phan Lệ Nhu sửng sốt một chút, hung ác mắng: “Lão nương có đánh rang hay không liên quan gì đến cô!”Cô ta bị bệnh sao, lại hỏi vấn đề ngu ngốc này.
“Tôi đoán em chắc không đánh răng, bởi vì…” Hứa Tịch nhếch môi, “Miệng em thực thối!”
“Tiện nhân, cô dám mắng tôi!” Phan Lệ Nhu nổi trận lôi đình.
“Lệ Nhu, không phải lão sư nói xấu, nhưng với bộ dạng này của em, không chỉ Đoạn Ngân Táp thấy chướng mắt, mà bất kể một người con trai nào cũng sẽ không thích em.” Hứa Tịch nhìn Phan Lệ Nhu, lắc đầu ai thán.
Phan Lệ Nhu tức muốn nổ đầu, cười lạnh: “Được, Đoạn Ngân Táp không thích tôi, nhưng cậu ấy cũng không thích cô, cô cũng chẳng hơn tôi chút nào.”
“Ai nói Tiểu Táp Táp không thích tôi, cậu ấy thích tôi muốn chết!” Hứa Tịch khoanh tay trước ngực, cười nói.
“Đừng mơ tưởng, Đoạn Ngân Táp sẽ không thích bất kỳ kẻ nào.” Tim y bởi vì cô gái kia đã chết rồi.
Hứa Tịch hơi hơi nhíu mày, xem ra tiểu bảo bối của hắn còn có một câu chuyện riêng, hắn không hỏi Phan Lệ Nhu chuyện đó thế nào, bởi vì hắn sẽ tự đến gặp y tìm đáp án.
“Tôi cảnh cáo cô Đoạn Ngân Táp là người của tôi, cô không được đến gần cậu ấy nữa, nếu không tôi sẽ cho cô chết rất khó coi.” Phan Lệ Nhu trừng mắt nhìn Hứa Tịch, buông lời ngoan độc.
“Lão sư sợ quá a!” Hứa Tịch khoa trương làm một động tác sợ hãi.
“Cô đừng tưởng rằng tôi chỉ nói giỡn, tôi cho cô biết, ba của tôi là hắc đạo, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khiến cô biến mất khỏi cái thế giới này.” Phan Lệ Nhu đe dọa.
Hứa Tịch bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cùng người như thế nói chuyện, thật sự là một loại bi ai, nói chuyện cùng cô nữa sẽ làm cho mình cũng trở thành ngu ngốc!
Phan Lệ Nhu thấy Hứa Tịch thở dài, cho rằng hắn sợ, đắc ý dào dạt hừ lạnh một tiếng, rồi mới trốn học đến nhà tìm Đoạn Ngân Táp.