“Trời mưa!” Hứa Tịch buông Đoạn Ngân Táp ra đứng lên, vươn tay ra ngoài cửa sổ hứng vài giọt mưa, trong đầu chợt lóe linh quang, quay đầu cười: “Bảo bối, chúng ta đi!”
“Đi đâu?” Đoạn Ngân Táp nghi hoặc nhướn mày.
“Thiên đường!” Hứa Tịch cười thần bí, kéo Đoạn Ngân Táp lên nóc nhà.
“Đây là thiên đường?” Chỉ nóc nhà không có một bóng người, Đoạn Ngân Táp cười khinh thường.
“Đúng vậy!” Hứa Tịch chạy trong mưa, giang hai tay vui vẻ quay hai vòng, ngoắc Đoạn Ngân Táp.”Bảo bối, mau tới đây, tắm mưa thật thích!”
“Thần kinh, tự mình chơi đi!” Đoạn Ngân Táp xoay người đi xuống, y không muốn cảm mạo đâu.
“Chơi đi! Vui lắm mà!” Hứa Tịch chạy tới giữ chặt y, mãnh liệt mà kiên quyết kéo y chạy vào trong mưa.
“Buông ra! Một mình anh điên, tôi không có hứng thú điên với anh!” Đoạn Ngân Táp mất hứng bỏ tay hắn ra.
“Em đừng ngày nào cũng như vậy, rất giống tao lão đầu!” Hứa Tịch đẩy nhẹ trán y, “Bảo bối, em còn chưa thấy ca ca khiêu vũ! Ca ca khiêu vũ cho em xem!”
Hứa Tịch buông Đoạn Ngân Táp, vứt cái mị nhãn cho y, tay duỗi ra bắt đầu nhảy. Đoạn Ngân Táp muốn mắng hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn khiêu vũ thì sợ ngây người, hai mắt nhìn chăm chú, không thể dời đi.
Hứa Tịch nhảy bài nhảy nổi danh của dân tộc Thái ── Khổng tước vũ, kỹ thuật nhảy linh hoạt, biểu tình động nhân, động tác siêu khó, Hứa Tịch nhảy Khổng tước vũ, tái hiện lại hình ảnh khổng tước xinh đẹp cao quý nhảy trong mưa rất sống động. Cho dù là vũ giả chuyên nghiệp, chỉ sợ cũng không thể nhảy đẹp đến như vậy.
Đứng dưới cơn mưa to, nhìn Hứa Tịch khiêu vũ tuyệt vời mê người, đầu óc hỗn độn của Đoạn Ngân Táp bỗng nhiên trở nên thập phần thanh tỉnh, tấm màn vẫn luôn che chắn linh cảm của y dần dần biến mất, linh cảm tựa như hồng thủy phá đê mãnh liệt vọt ra. Ánh mắt Đoạn Ngân Táp lóe ra vui sướng, y biết phần sau của”Cái bóng” viết thế nào rồi!
“Hứa Tịch, cám ơn anh!” Đoạn Ngân Táp đối với Hứa Tịch, chân thành kêu lên. Y biết mục đích của Hứa Tịch khi bắt y tắm mưa, nhìn hắn khiêu vũ, hoàn toàn là để kích phát linh cảm của y.
“Mau về viết đi! Tiểu ngốc tử!” Hứa Tịch gợi khóe môi, thật là một đứa nhỏ thông minh một chút đã hiểu.
Đoạn Ngân Táp gật đầu, quay đầu bỏ chạy, y thừa dịp hiện tại có linh cảm, nhanh chóng nhớ kỹ tất cả suy nghĩ vừa rồi. Nhìn bóng dáng y vội vàng chạy đi, trên khuôn mặt dính đầy nước mưa của Hứa Tịch lộ ra một tia hạnh phúc, lập tức đi theo.
Đêm hôm đó Đoạn Ngân Táp không ngủ, ngồi trước máy tính viết “Cái bóng”, mà Hứa Tịch như lời bản thân nói, ngồi bên cạnh đọc sách cùng y…
### ### ###
Tuy rằng Đoạn Ngân Táp không muốn thừa nhận, nhưng Hứa Tịch quả thật đã mang đến cho y khoái hoạt trước nay chưa có, khiến y cảm giác được y vẫn luôn khát vọng gia đình ấm áp. Mỗi ngày trời vừa sáng mở mắt ra, bữa sáng ngon miệng đã đặt trước mặt, bất kể viết văn rất trễ, Hứa Tịch đều sẽ ngồi cùng y, hơn nữa còn làm cho y một bữa ăn khuya. Nếu như nói Đoạn Ngân Táp có cái gì bất mãn với Hứa Tịch thì chính là Hứa Tịch so với trước đây càng thêm thích dụ dỗ y.
“Bảo bối, nơi này của người ta bị muỗi cắn, hảo ngứa, em giúp người ta gãi gãi!” Hứa Tịch ngồi trên bàn máy tính, duỗi cặp đùi trắng nõn bóng loáng đến trước mặt Đoạn Ngân Táp, nũng nịu kêu lên. Hứa Tịch chỉ mặc một cái áo của Đoạn Ngân Táp, bên trong không mặc gì cả, hiện tại tư thế này làm chỗ tư mật như ẩn như hiện, Đoạn Ngân Táp có thể nhìn thấy cả bộ lông màu đen.
“Tự mình gãi, không thấy tôi đang viết văn sao!” Đoạn Ngân Táp đen mặt mắng, ngoại trừ buổi chiều đầu tiên y không gặp mặt Hứa Tịch, còn mỗi ngày yêu nghiệt chết tiệt này đều phong tao câu dẫn y N lần.
“Móng tay người ta dài, nếu gãi lỡ chảy máu thì làm sao? Em giúp người ta gãi đi!” Hứa Tịch đáng thương hề hề nhìn Đoạn Ngân Táp, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin.
Đoạn Ngân Táp biết nếu không thực hiện mong muốn của hắn, hắn nhất định sẽ nháo làm mình không thể viết văn, nhưng… Cúi đầu nhìn cặp đùi mê người, con ngươi thâm thúy trở nên tối tăm. Y không phải Liễu Hạ Huệ, có thể để mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, ngồi trong lòng mà vẫn tâm không loạn, trời biết mấy buổi tối nay ngủ cùng Hứa Tịch, ban đêm y đã tắm nước lạnh bao lần.
“Bảo bối, đừng ngẩn người, mau giúp ca ca gãi nào!” Hứa Tịch đương nhiên biết tâm tư Đoạn Ngân Táp, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, kéo tay y đến nơi non mềm nhất trên đùi mình.
Đoạn Ngân Táp cưỡng chế điện lưu trong lòng, nhẹ nhàng gãi đùi vài cái Hứa Tịch, vừa định rút tay ra, Hứa Tịch lại giành trước một bước khép chân lại kẹp chặt tay y.
“Bảo bối, bên trên ca ca cũng ngứa, em giúp ca ca gãi hai cái!” Hứa Tịch ôm cổ y, liếm đôi môi mỏng yêu mị hấp dẫn nói.
Chỗ bên trên? Không phải là… Đoạn Ngân Táp nhìn về phía trong bị quần áo che, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy hoa viên kỳ lạ, nhịn không được dục hỏa bốc lên.
“Bảo bối,em mở lòng từ bi sờ sờ nó đi! Nó rất nhớ em,em xem nó ướt đẫm rồi kìa!” Hứa Tịch kéo ngón tay Đoạn Ngân Táp, sờ hoa huy*t mẫn cảm.
Ngón tay đụng tới địa phương nóng rực kia, tâm tính thiện lương của Đoạn Ngân Táp giống bị điện cao thế đánh nát, nhất thời sợ run lên, khí quan dưới bụng lập tức gượng dậy.
“Bảo bối, vói tay vào đi. Em có nghe thấy không, nó đang gọi em đấy!” Hứa Tịch giống ma vương Eva hấp dẫn, đi bước một làm Đoạn Ngân Táp rơi vào trong bẫy của hắn.
Nghe giọng nói ngọt ngào kia, nhìn nụ cười tà mị kia, Đoạn Ngân Táp bị mê hoặc, ngón tay thô to trượt xuống phía dưới, vói vào hoa huy*t nóng bỏng ướt át trừu sáp.
“A… Bảo bối, thực ngoan! Ân a… Chính là như vậy, cái gì cũng đừng nghĩ… Chỉ cần biết rằng ca ca là của em, em có thể làm bất cứ chuyện gì với ca ca… Ân…” Hứa Tịch ngẩng đầu lên rên rỉ, trên mặt đầy đắc ý.
Đoạn Ngân Táp hiện tại chuyện duy nhất muốn làm, chính là tiến vào thân thể Hứa Tịch, dùng sức thao chết hắn, nhìn hắn còn dám vô sỉ dụ dỗ y không.Khi Đoạn Ngân Táp rút ngón tay ra, kéo quần xuống, thả ra cự long dọa người chuẩn bị giáo huấn Hứa Tịch thì Hứa Tịch lại đẩy y ra nhảy xuống bàn.
“Ai nha, không xong! Người ta quên bảo bối ngày mai phải nộp bản thảo, thực xin lỗi! Tâm can, em mau viết đi, ca ca không quấy rầy em nữa!” Hứa Tịch vẻ mặt có lỗi.
Đoạn Ngân Táp ngây ngẩn cả người, bản thân bị yêu tinh chết tiệt câu dẫn đến dục hỏa đốt người, hắn lại không chơi?
“Bảo bối, ca ca đi xem canh gà hầm nấu thế nào rồi!” Hứa Tịch chạy vào phòng bếp,khi đi còn cố ý đứng trước cửa phòng bếp kéo áo trong lên, lắc lắc cái mông trắng với Đoạn Ngân Táp. Nghe thấy tiếng Đoạn Ngân Táp hút không khí, hắn cười trở ngất trời. Vật nhỏ đáng giận, dám hại hắn vườn không nhà trống lâu như thế, xem hắn chỉnh chết y thế nào!
“Hứa Tịch ──” Trong phòng vang lên tiếng Đoạn Ngân Táp gầm gừ…
### ### ###
“Tiểu Tĩnh, em khỏe chứ, những đứa nhỏ kia giao cho em! Ân, chờ lão sư xong xuôi mọi chuyện trở về nhất định sẽ hảo hảo “Thưởng cho” em!”
Đoạn Ngân Táp ngồi trên ghế sa lông, nhìn Hứa Tịch nói chuyện điện thoại với Trương Tĩnh, hơi hơi nhíu mày. Sau khi yêu tinh kia ở cùng y, liền xin nghỉ ở trường học, không đi dạy, lớp 3H lại giao cho Trương Tĩnh trông giữ, mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều dính sát lấy y.
“OK! Hôn một cái,Tạm biệt!” Tặng Trương Tĩnh một cái hôn xong, Hứa Tịch cúp điện thoại.
” Rốt cuộc khi nào anh mới về trường học?” Đoạn Ngân Táp hỏi, y thật sự hy vọng Hứa Tịch có thể mau chóng về trường dạy học, đừng ngày nào cũng quấn lấy y, nói thật y sắp không chống đỡ nổi thế công của hắn rồi.
“Ca ca không phải đã nói rồi sao, khi nào em đi học, thì khi đó ca ca mới đi dạy.” Hứa Tịch nháy mắt với y mấy cái, cười nói.
“Tôi cũng đã nói với anh, tôi sẽ không đi học nữa!” Đoạn Ngân Táp vẻ mặt không kiên nhẫn, chuyện này y đã cùng Hứa Tịch nói qua không dưới một trăm lần.
“Tại sao?” Hứa Tịch đối với vấn đề này vẫn không thể lý giải được.
“Anh hỏi nhiều như thế để làm gì? Đây là chuyện riêng của tôi không liên quan đến anh!” Đoạn Ngân Táp trả lời vẫn giống như trước đây.
“Anh…” Đoạn Ngân Táp vừa định mắng hắn, di động lại vang lên.
“Uy… Được, tôi lập tức tới ngay!”
“Ai vậy?” Đoạn Ngân Táp mới vừa nói xong, Hứa Tịch lại dính sát vào hỏi han.
“Là biên tập của nhà xuất bản, hắn hẹn tôi đến bàn một chút về việc xuất bản “Cái bóng”, bây giờ tôi sẽ đi, cơm chiều anh ăn một mình đi!” Đoạn Ngân Táp nói xong liền đi ra ngoài.
Đứng trước cửa sổ nhìn Đoạn Ngân Táp cưỡi xe máy gào thét phóng đi, Hứa Tịch phiền não nhíu mày, tiểu khả ái đi rồi, không ai bồi hắn chơi thật nhàm chán a!
Ai! Hứa Tịch thở dài một tiếng, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một chủ ý, được! Hì hì, cứ như vậy mà làm! Khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười khủng bố, cái này mà chơi chắc tuyệt lắm, tuyệt đối sẽ dọa tiểu bảo bối sốc!
### ### ###
Đoạn Ngân Táp nói chuyện với biên tập cũng không lâu, y đơn giản đề xuất yêu cầu của mình xong, liền rời đi. Y mua một bó bách hợp ở cửa hàng bán hoa gần đấy, chuẩn bị đến thăm “Bà ấy”, gần đây vì viết bản thảo, y đã hơn nửa tháng rồi chưa đến.
Đoạn Ngân Táp vừa mới ngồi lên xe, đột nhiên một chiếc máy xe chạy thoáng qua, rồi Đoạn Ngân Táp phát hiện bó hoa trên tay đã biến mất, y lạnh lùng nâng mâu nhìn phía trước. Người cướp hoa của y cũng không chạy trốn, mà dừng xe quay đầu lại cười khiêu khích y. Người nọ chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, vừa thấy đã biết là một thiếu niên bất lương, tuy rằng bộ dạng thực tuấn mỹ đẹp trai, lại ăn mặc thực cổ hủ, khoa trương nhất chính là cái đầu xanh lè.
Đoạn Ngân Táp không có hứng thú dây dưa cùng loại côn đồ nhàm chán này, y lãnh đạm liếc mắt nhìn thiếu niên, một lần nữa quay về cửa hàng bán hoa muốn mua lại một bó hoa bách hợp, không nghĩ tới thiếu niên còn dám khinh bỉ dựng ngón giữa lên với y. Chỉ cần là đàn ông không ai có thể chịu được cái này, khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Ngân Táp lập tức lạnh đi,cỡi xe máy đuổi theo. Thiếu niên lộ ra nụ cười thỏa mãn, quay đầu khởi động xe chạy đi.
Đoạn Ngân Táp trước kia khi không có tiền, thường xuyên giấu tuổi tham gia một số trận đua xe, khả năng đua xe tất nhiên không thể chê, chưa từng đứng thứ tư, nhưng bất kể y đuổi theo thế nào, vĩnh viễn đều cách thiếu niên kia một đoạn.
Đang lúc Đoạn Ngân Táp kinh ngạc về tài đua xe của thiếu niên thì hắn lại quay đầu làm cái mặt quỷ với y, vẻ mặt đắc ý, ánh mắt kiêu ngạo giống như đang mắng Đoạn Ngân Táp là loại vô dụng hèn nhát.
Đoạn Ngân Táp cho tới bây giờ chưa từng bị người nào khinh bỉ như thế, ngọn lửa phẫn nộ đốt đỏ ánh mắt y, y tăng tốc độ xe thề nhất định phải đuổi bằng được thiếu niên kia.
Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia xấu xa, cũng tăng tốc độ xe, hai chiếc máy xe trên đường cái ngươi truy ta đuổi, biết bao phấn khích, khiến người qua đường nhịn không được đứng lại xem. May mắn lúc này là buổi tối, cảnh sát giao thông đã tan tầm, nếu không với tốc độ của hai người sớm đã bị chộp cổ bắt làm biên bản.
Hai người phóng khỏi nội thành, chạy tới vùng ngoại thành trên núi. Nhìn bốn phía càng ngày càng an tĩnh, Đoạn Ngân Táp cũng chậm rãi khôi phục lãnh tĩnh, y bắt đầu hoài nghi thiếu niên cố ý dụ y tới nơi này, mục đích thực có thể là đã hẹn trước với đồng bọn, dụ y lên núi hẻo lánh, rồi cướp bóc. Nghĩ tới khả năng này, trong mắt Đoạn Ngân Táp hiện lên một tia cười độc ác, nếu quả thật là như vậy, y sẽ làm cho tiểu tử kia chết rất khó nhìn.
Bọn họ nhanh chóng đi tới đỉnh núi, Đoạn Ngân Táp dương môi cười lạnh, bởi vì thiếu niên rốt cuộc không còn đường trốn.
Thiếu niên cũng biết mình không còn đường trốn, dừng xe lại, nhưng trên mặt hắn không có một tia kinh hoảng nào, ngược lại vẻ mặt tươi cười, tựa hồ hết thảy đều nằm trong khống chế của hắn. Hắn đứng dưới cây đại thụ, mị mị nhìn Đoạn Ngân Táp.