Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 42

Hứa Tịch không ngắt lời Phương Thành, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Tiểu Tịch, tôi rất sợ! Tôi sợ uống nước, tôi sợ nói chuyện, tôi sợ đi nhà cầu, tôi sợ người khác nhìn tôi, tôi sợ nhất chính là tắm rửa. Mỗi lần tắm rửa tôi sẽ nhìn thấy cái thân thể dị dạng ghê tởm này, nó luôn nhắc nhở tôi tôi là một quái vật, một nhân yêu bất nam bất nữ.” Phương Thành nức nở nói, nước mắt yếu ớt từ hốc mắt chảy ra.

Hứa Tịch ôn nhu vươn tay giúp hắn lau nước mắt trên mặt, không nói cái gì. Tiểu Thành và hắn là một song tính nhân, nhưng Tiểu Thành cùng hắn bất đồng, Tiểu Thành nội tâm tương đương yếu ớt, là một người thực tế, búp bê thủy tinh thực dễ dàng bị tổn thương.

“Bác sĩ nói với tôi, thân thể tôi quá kém, căn bản không thể làm giải phẫu biến tính! Đời này tôi không có cách nào làm người bình thường!” Nhớ tới việc này, Phương Thành nhịn không được gào khóc lớn lên, giải phẫu biến tính là hy vọng duy nhất của hắn, nhiều năm như thế vì ôm cái hy vọng này hắn mới cắn răng sống tới bây giờ.

“Cậu chính là bởi vì nghe được không thể làm giải phẫu biến tính mới tự sát?” Hứa Tịch bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã nói Tiểu Thành sao lại đột nhiên luẩn quẩn trong lòng cắt cổ tay tự sát, hóa ra là như thế.

“Tôi không muốn cả đời sống bất nam bất nữ,song tính nhân trong thế giới này không có tương lai, không có hi vọng, càng không thể có ái tình, không có người tiếp nhận chúng ta. Song tính nhân ở thế giới này chỉ có thống khổ, chỉ có tuyệt vọng, hạnh phúc cách chúng ta thật sự rất xa xôi! Tôi không muốn giống con chuột trong cống ngầm, vĩnh viễn tránh ở nơi người không nhận ra kéo dài hơi tàn, không muốn mỗi ngày sống đều phải lo lắng đề phòng, chỉ sợ bị người phát hiện chúng ta là quái vật bất nam bất nữ.” Phương Thành gật đầu.

“Tiểu Thành, cậu có biết một năm có bao nhiêu tiểu sinh mệnh hình thành trong thai mẹ, lại chỉ có vài tiểu sinh mệnh có thể đến thế giới này sao? Tôi cho cậu biết,những tiểu sinh mệnh có thể tới thế giới này, chỉ có hai phần mười, có phải rất ít không?” Hứa Tịch nghe xong, giương khóe môi, ôn nhu cười.”Cho nên nói chúng ta có thể sinh ra trên đời này, là chuyện vô cùng may mắn. Đúng, chúng ta là song tính nhân, chúng ta không phải đàn ông, cũng không phải đàn bà, nhưng chúng ta không phải quái vật, chúng ta và người bình thường không có bất kỳ khác biệt nào, chỉ là có nhiều hơn bọn họ vài thứ mà thôi. Bởi vì chuyện này, cho nên tất cả mọi người khinh bỉ chúng ta, nói chúng ta không sống như người bình thường. Nhưng tôi cho rằng nếu thần đã để chúng ta đến cái thế giới này, đã nói lên chúng ta không phải quái vật, chúng ta cũng có quyền lợi sống trong thế giới này, chúng ta cũng là một phần của nhân loại.”

“Tiểu Tịch…” Phương Thành kinh ngạc nhìn Hứa Tịch, đây là lần đầu tiên hắn nghe cái loại ngôn luận này, tuy rằng hắn và Tiểu Tịch là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nhưng là từ khi Tiểu Tịch bị cha mẹ hắn gọi về, bọn họ cũng rất ít khi gặp mặt, càng miễn bàn tâm sự hiểu biết suy nghĩ của đối phương.

“Tôi không cho rằng chúng ta là song tính nhân lại sai lầm, sai chính là xã hội này, là xã hội đối với chúng ta có thành kiến. Cậu là hẳn là cảm thấy mất thể diện, nhưng không phải bởi vì cậu là cái song tính nhân, mà là tư tưởng này của cậu. Là bởi vì rất nhiều song tính nhân làm cậu suy nghĩ như vậy, cho nên chúng ta song tính nhân sẽ vẫn luôn sinh hoạt bi ai như thế, bị người coi là quái vật. Chính cậu cũng khinh thường chính cậu, tự coi mình thành quái vật, cậu còn có thể hy vọng xa vời người khác không khinh bỉ chúng ta sao? Đúng! Song tính nhân chúng ta sống vất vả hơn người bình thường, thực khó hạnh phúc. Nhưng tôi cho cậu biết, hy vọng, ái tình, hạnh phúc tất cả đều là nhờ tự mình tạo ra, cậu cả ngày ở trong này oán trời ưu người, tự ai hối tiếc, sao có thể hạnh phúc?”

Phương Thành kinh ngạc cực kỳ, chưa từng có người nói với hắn điều này, cha mẹ, ca ca tuy rằng đối với hắn vô cùng tốt, nhưng bọn họ sợ đụng chạm miệng vết thương của hắn, cũng không cùng hắn nói bất kỳ đề tài gì liên quan đến song tính nhân,chớ nói chi là giáo dục hắn làm một song tính nhân như thế nào.

“Chúng ta đều tin tưởng thần linh tồn tại, cậu có nghĩ tới thần tại sao lại để chúng ta sinh ra là song tính nhân, mà không phải giống các chàng trai cô gái bình thường? Ta cảm thấy đó là thần cho chúng ta khảo nghiệm, cho chúng ta lễ vật. Bởi vì chúng ta sinh ra là song tính nhân, cho nên chúng ta có thể cảm nhận được những điều rất nhiều người khác không cảm nhận được, có thể biết hạnh phúc quan trọng hơn bất kỳ kẻ nào, cho nên chúng ta càng quý trọng hạnh phúc hơn. Kỳ thật chúng ta là may mắn, so với những người tiên thiên tàn tật, hoặc là không nhà để về, nghèo khó thất vọng, chúng ta thật sự may mắn nhiều lắm! So với những người mỗi ngày đang giãy dụa trước cái chết, điểm ấy của chúng ta tính là bất hạnh cái rắm!”
Bình Luận (0)
Comment