Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 65

Đoạn Ngân Táp sáng sớm mới dậy đã nhìn thấy Hứa Tịch tìm đống gỗ lớn bên ngoài bận việc, không biết đang làm cái gì.

“Em đang làm gì vậy?” Đoạn Ngân Táp tò mò đi qua, chỉ thấy Hứa Tịch đang ghép mấy thanh gỗ dài nhỏ, xem hình dạng thanh gỗ có điểm giống một đại ưng.

“Em làm diều cho Tiểu Thành, hiện tại chắc cũng được rồi, em định đưa Tiểu Thành đi chơi diều.” Hứa Tịch chuyên tâm làm diều, sau khi làm tốt bộ khung, lại dán giấy màu đã chuẩn bị tốt lên, một cái diều hùng ưng xinh đẹp đã hoàn thành.

Hứa Tịch muốn đưa cho Đoạn Ngân Táp xem, vừa quay đầu mới phát hiện khuôn mặt y đã xanh mét, tựa hồ vô cùng tức giận.”Ai chọc ghẹo anh, mới sáng tinh mơ đã trưng ra cái bản mặt ấy?”

“Anh quay lại ngủ!” Đoạn Ngân Táp không trả lời, xoay người vào nhà. Đoạn Ngân Táp trong lòng nói không nên lời bị đè nén, vài ngày nay y phát hiện Hứa Tịch đối với Phương Thành thật kỳ cục, còn tốt hơn cả với bạn trai của hắn, có đôi khi y thực hoài nghi hai người bọn họ mới là một đôi, mình mới là nhân tình bí mật không thể gặp trước mặt mọi người của Hứa Tịch.

“Làm sao? Lại nháo cái gì! Tối hôm qua chẳng phải anh đã đáp ứng hôm nay cùng đi chơi với bọn em sao?” Hứa Tịch nhíu mày, khó được tam cữu mấy ngày nay bị đại bá làm cho nằm trên giường không dậy nổi, cơ hội khó có được bọn họ sao có thể để lãng phí, bọn họ nhất định phải thừa dịp tam cữu không ở chơi cho đủ.

“Bây giờ anh không muốn đi, không được sao?” Đoạn Ngân Táp tức giận trả lời.

“Không được! Tiểu bảo bối, anh có phải lại ghen tị không?” Hứa Tịch buông diều giữ chặt Đoạn Ngân Táp, cười tủm tỉm hỏi.

“Không có! Ít tự mình đa tình thôi!” Đoạn Ngân Táp lạnh mặt quay đầu.

“Tiểu Táp Táp, anh không thể rộng lượng hơn một chút sao! Tuy rằng em thực thích anh ghen vì em, nhưng là anh mỗi ngày đều ghen như vậy, sẽ làm Tiểu Thành suy nghĩ!” Hứa Tịch chuyển qua mặt y, giơ lên khóe môi cười nói.

“Em quan tâm tới Phương Thành như vậy, không bằng yêu hắn đi!” Đoạn Ngân Táp cuối cùng bạo phát ra rồi.

“Nếu em muốn cùng Tiểu Thành, căn bản là không tới phiên anh, bọn em hiện tại chỉ sợ ngay cả đứa nhỏ đều có!” Hứa Tịch chịu không nổi trợn trừng mắt mắng.

“Vậy các người tốt rồi a! Anh không sao cả!” Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa tức chết, mình ghen hắn không những không an ủi, còn cố ý kích thích y, thật sự là rất đáng giận.

“Ghen đại vương, có đôi khi anh thật sự giống một con trâu, ngốc muốn chết! Em lại đây cho anh!” Hứa Tịch khoa trương thở dài một hơi, kéo Đoạn Ngân Táp tới ngồi dưới cây ngô đồng phía đối diện.”Em có chuyện chưa nói với anh, kỳ thật Tiểu Thành cùng là song tính nhân giống em!” Hứa Tịch ngẩng đầu nhìn lầu hai, thấy cửa sổ đóng chặt biết Phương Thành còn chưa dậy, mới từ từ nói.

“Phương Thành thật là song tính nhân?” Đoạn Ngân Táp nghe vậy, chấn động. Khó trách Phương Thành thoạt nhìn nhu nhược như vậy, bộ dạng còn thanh tú hơn cả nữ nhân.

“Em đến Mĩ vì Tiểu Thành, Tiểu Thành này đại ngốc bởi vì thân thể không tốt nên không thể phẫu thuật chuyển giới, cho nên muốn tự sát!” Hứa Tịch gật đầu, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và thương tiếc.

Đoạn Ngân Táp lại cả kinh, Hứa Tịch không nhìn biểu tình kinh ngạc của y, mỉm cười thản nhiên.”Em và Tiểu Thành tuy rằng bối phận khác nhau, nhưng bởi vì cùng là song tính nhân, tuổi lại không sai biệt lắm, cho nên từ nhỏ cảm tình liền vô cùng tốt. Tiểu Thành không giống em, hắn là người thực nhu nhược thiện lương, tựa như hoa bách hợp thuần khiết xinh đẹp, em thực thích hắn, em hi vọng có thể nhìn hắn khoái hoạt!”

Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, có chút hiểu được Hứa Tịch vì sao đối tốt với Phương Thành như vậy, đó là thương tiếc và đau lòng, nếu mình là Hứa Tịch, cũng sẽ đối tốt với Phương Thành.

“Cả nhà Tiểu Thành đối với nhà em có ân huệ rất lớn, cả nhà họ đối với nhà em vô cùng tốt, nhất là bác chồng và tam cữu có ân tình với mẹ em, quả thực có thể nói là mười đời cũng không trả hết. Nếu em thực sự yêu Tiểu Thành, em chắc chắn đã sớm kết hôn với hắn để đền đáp ân huệ của bọn họ!” Hứa Tịch quay đầu, quát Đoạn Ngân Táp một chút,rồi lộ ra nụ cười sáng lạn.”Cho nên sau này anh đừng ăn bậy dấm chua với Tiểu Thành, em và hắn chỉ đơn thuần là bạn tốt, huynh đệ tốt thôi!”

“Ai bảo em không nói sớm!” Biết rõ mọi chuyện, Đoạn Ngân Táp cuối cùng buông xuống tảng đá lớn vẫn treo ở trong lòng, nhỏ giọng oán giận nói.

“Sớm nói cho anh, không phải sẽ không có cơ hội nhìn bộ dáng anh ghen vì em sao!” Hứa tịch cười xấu xa nói.

“Hóa ra em từ đầu tới cuối đều là cố ý!” Đoạn Ngân Táp nổi trận lôi đình, yêu nghiệt đáng giận này, y vốn không có phút nào không giận hắn.

“Anh nói gì!” Hứa Tịch hướng y làm cái mặt quỷ, rồi mới trở về tiếp tục làm diều, kéo dài dây diều, lưu lại Đoạn Ngân Táp một người ở nơi nào tức giận đến giơ chân…
Bình Luận (0)
Comment