“Thực sự sẽ không có vấn đề gì chứ? Nghe nói bất điên đạo trưởng là thầy coi số rất linh nhiệm đấy.”
“Những tin vịt tung ra tất nhiên phải bị khuếch trương lên rồi, không có việc gì đâu. Mau nhìn xem! Bên ngoài có thật nhiều người. Kêu loạn như vậy, không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Mười mấy binh sĩ túm lấy ngựa, lợi dụng vóc dáng những con ngựa mà tạo thành vòng vây bảo bệ xung quanh mã xa. Hàn Huyền Dịch cùng Lục hoàng tử Cảnh Hạo ngồi trên lưng ngựa, tay đã rút kiếm ra khỏi vỏ, dẫn hơn ba mươi kỵ binh cùng đoạn người kia đối đầu, mấy người tiểu thương đang bị cướp phía đằng trước thấy có người đến cứu vội vàng chạy tới hô to cứu mạng.
“Huyền Dịch lần này dẫn theo có năm mươi hộ vệ, không biết có xảy ra chuyện gì không đây?”
“Sẽ không có việc gì đâu. Hàn Huyền Dịch vốn là đích thân tuyển chọn hộ vệ, thiên thiêu vạn tuyển
(Kiểu như vạn người chọn một) một người có thể đánh bằng mười người, rất lợi hại, huống chi bọn họ lại được trang bị hoàn hảo thế kia. Ngươi nhìn đám tiều phu kia, dù rằng quân số hơn trăm, nhưng thực chất lại toàn là ô hợp.”
Những người đó nhìn toàn là quần áo tả tơi, mặt mũi xanh xao vàng vọt, có cầm trong tay côn bảng, có người cầm các loại nông cụ,già trẻ lớn bé, quay ra mà đối đầu với năm mươi kỵ binh huấn luyện thao trường đều đang sợ đến phát run.
“Các ngươi là người phương nào? Cứ như vậy dám lớn mật đi lên tận quan lộ để làm cướp!” Hàn Huyền Dịch nhìn ra những người hày không giống cướp thường, thúc thủ hạ không được không được vong động, dù sao thì họ cũng không đánh lại được mình.
Đám người kia châu đầu ghé tai bàn bạc, tới nửa ngày trời mới cử một người hán tử tráng kiện ra trả lời: “Bọn ta chỉ cướp tiền không muốn giết người, các ngươi hãy bỏ lại tiền bạc, bọn ta cam đoan sẽ bảo đảm mạng sống cho các ngươi, tha cho các ngươi rời đi.”
“Hân, ngươi nhìn ánh mắt bọn họ mà xem, chỉ toàn khiếp sợ, ở đâu ra loại đánh cướp người ta mà giống như xin cơm như thế này. Đúng là một đám tạp dân chứ không phải cướp!”
Chợt nghe thấy có tiếng ra lệnh, một loạt vũ tiễn rơi xuống cắm phập ngay trước mặt người hán tử kia, thành một hàng rảo bằng tên.”Chỉ cần các ngươi có gan vượt qua đống tên này, đừng trách ta không khách khí!”
Trong đám người lố nhố kia, không ít người sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Tụ chúng đánh cướp, nhiễu loạn trị an, theo luật là phải sung quân đày đi biên quan!” Hàn Huyền Dịch dùng mắt hổ đảo qua một vòng, mới nói một câu mà tựa như đã doạ đám người kia chết khiếp.
“Ta xem bọn họ một điểm cũng không giống nhưng tên cướp bóc bình thường, hẳn chỉ là một đám thường dân bị cùng đường thôi. Huyền Dịch, ngươi hà tất phải hù doạ họ làm gì.” Thanh âm ôn hoà của Lục hoàng tử vang lên, làm cho bầu không khí căng thẳng nơi này được giãn ra không ít.”Ta xem hình như các ngươi là lần đầu đi cướp bóc phải không?” Hắn cười tủm tỉm hỏi những người kia, bọn họ bị doạ cho bay hết hồn vía, chỉ biết gật đầu lia lịa. “Vậy các ngươi mau nói đi, vì sao không ở nhà sống an ổn, mà lại đi làm những trò phạm pháp như thế này!”
“Đây là do đã không còn có cách nào khác nữa rồi………..Cái đói dồn đến đường cùng.” Không ít người đã nhỏ giọng khóc lóc kể lể ra.”Hai năm nay quả thực khốn cùng, căn bản đã cạn kiệt, thế nhưng thái thú của Diệp thành còn muốn bắt chúng ta nộp thuế, không có để giao nộp thì bắt bán con cái, bắt người đi xung quân………..Chúng ta bất đắc dĩ không còn cách nào khác……….”
“Nói bậy! Triều đình ban thánh chỉ miễn thuế lao dịch cho Diệp thành ba năm, còn cho người đến giúp nạn thiên tai!”
“Đại lão gia, chúng ta thực không có lừa người. Không tin ngươi hãy đi Diệp thành nhìn một lần sẽ biết, toàn là ăn mày, tất cả đổ vào thành xin cơm. Cái tên thái thú kia không hề muốn cho dân chúng ta sống a!” Mọi người đều ồn ào đứng lên, không ít người mắt đã đỏ lựng, liều mạng đứng lên.
Cảnh Hạo cùng với Hàn Huyền Dịch hạ giọng nói chuyện một lúc, nói rằng:” Chúng ta sẽ đi Diệp thành xem xét một chuyến. Nếu như đúng như lời các ngươi nói, bản vương sẽ tự mình cho các ngươi một công đạo. Các ngươi hãy về Diệp thành mà đợi triều đình phóng lương đi.”
“Chúng ta phải dựa vào cái gì mà tin ngươi chứ!” Có nhiều người trẻ tuổi không chịu tin Cảnh Hạo.
“Dựa vào việc ta là đương triều Lục hoàng tử Cảnh Hạo! Ta đi cùng vị này là chiến tướng Hàn Huyền Dịch, đang ngồi trong mã xa là lễ bộ thị lang Hàn Chính Đức đại nhân, vậy đã được chưa?”
Toàn bộ đám người ngồi ngây ngẩn một lúc, sau một hồi với khôi phục lại tinh thần:” Thật là Hàn đại nhân sao? Người hai mươi năm trước cai quản Diệp thành, ái dân như con, lương thiện đối với bách tính sao? Đại nhân! Người nhất định phải cứu chúng tiểu dân a!” …..”Ngươi thực sự là Lục hoàng tử sao? Hoàng tử đại nhân, chúng dân không hề lừa người, hãy làm chủ soi xét cho chúng ta a!” Hàn tướng quân, cẩu tử của tiểu nhân bị bắt ép xung quân đày ra biên ải, đã lâu không thấy có tin gì cả, chiếu tướng liệu có biết tin gì của hắn không?” Trong nhất thời, mọi người thi nhau quỳ xuống khóc lóc kể lể………………
Không muốn nhìn thêm nữa, ta buông rèm cư sổ xuống.
“Hân, ngươi nói chúng ta so với những người ngoài kia ai bất hạnh hơn? Vọng thành luôn giàu có và sung túc như vậy, là chốn thương nhân tập họp, khách nhân của Tuý Phong lâu toàn là đại nhân quan lớn, xuất thủ khoát tước, chúng ta cũng toàn hưởng cẩm y ngọc thực, mà những người này………….Những người này…………..Ta hảo lo lằng cho thân nhân của ta.”
“Ngươi không phải thường xuyên nhờ người gửi tiền về cho họ sao? Bọn họ hẳn sẽ không có chuyện gì đâu. Tên thái thú Diệp thành là một tên hỗn đản.” Hân ôm nhẹ lấy vai ta, không ngừng vỗ về khích lệ, nhẹ giọng nói giúp cho ta thoải mái hơn.”Yên tâm, khi tới kinh thành rồi, ta sẽ cầu Hàn Huyền Dịch cho người đi tìm thân nhân của ngươi, đừng lo lắng….”
“Vì sao trên thế gian không hề có công bằng? Vương tôn quý tộc cự cổ phú thương xa hoa dâm dật, mà dân chúng cùng đắc liên phạn đều chật vật không dậy nổi, thậm chí tôn nghiêm cũng không có! Vì sao?” Nắm chặt lấy tay, ta thực sự không cam tâm………….
“Ta không biết, cũng không hiểu! Ta cũng không muốn tìm hiểu. Phiên luôn cười nói rằng ta nhu nhược, hắn nói rất đúng. Ta không dám nghĩ, không dám nhìn, ta…….Thực khác với ngươi, ngươi luôn kiên cường………… Trước đây trong thế giới của ta chỉ có âm luật, hiện tại có thêm Huyền Dịch, ta chỉ cầu mỗi ngày tĩnh tâm nghiên cứu âm luật, cùng hắn gần nhau đến già.”
“Ngươi sẽ không sợ hắn một ngày kia sẽ thay đổi sao?”
“Sợ chứ! Ta đã nghĩ rất nhiêu lần, có thể gặp được người mình ngưỡng mộ đã là cực đại duyên phận trong đời, huống tri hắn cũng là tri kỷ của ta, đây là phúc phận của ta. Nam tử thê thiếp thành đàn, ta chỉ là một tên nam thiếp nhỏ nhoi, làm sao có khả năng cầu hắn toàn tâm toàn ý? Ta chỉ cầu mình có chốn dung thân trong Hàn phủ, làm một nhạc công, lúc Huyền Dịch phiền não thì đánh đàn giúp hắn giải sầu, chỉ cần hắn trong lòng có nhớ ta, một chút thôi cũng là tốt rồi…………….Thật yên lặng mà sống hết đời này………..”
“Hân, tâm tình ngươi thực tốt, luôn suy nghĩ cho người khác, như thế sẽ có hại cho ngươi …………..” Ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nếu như ta có bản lĩnh, nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi không bị người khác khi dễ…………….Nếu như ta có bản lĩnh, ta có thể bảo vệ thân nhân của ta, bằng hữu của ta……..Nếu như ta cũng có quyền thế trong tay………….
Mã xa lại bắt đầu đi tiếp, chẳng bao lâu đã đi tới Diệp thành. Ta cùng Hân lưu lại dịch quán, Hàn gia phụ tử cùng Lục hoàng tử đi tới Thái Thú phủ, bầu trời tối đen mới về tới.
Một thanh âm vang lên, cái chén phanh đắc một cái vỡ tan tành trên mặt đất.
“Ghê tởm! Cái tên kia dám ỷ thế vào Chu gia mà đối với ta bằng mặt không bằng lòng, dám đem Nhị hoàng huynh ra trấn áp ta! Một ngày nào đó, ta sẽ…………”
“Điện hạ, bình tâm một chút nào.”
“Lão sư, ta có thể nào không vội! Quốc gia sẽ bị những người này làm cho bại lụi hết! Chúng ta mang danh hoàng tộc sao lại có thể không nóng vội với mối nguy cơ này! Ta hảo hận!”
“Lão phu minh bạch tâm tình của điện hạ! Thế nhưng thế lực trong triều đang do họ Chu cầm trịch, lâm lưỡng đảng trong tay, chúng ta chưa có thực lực chống lại bọn họ! Điện ha! Người phải nhẫn nại!”
“Ta minh bạch...... Lão sư yên tâm, ta sẽ khống chế tốt tính tình, sẽ không phá hủy đại sự.”
“Cái này hảo. Huyền Dịch, ngươi đi giám sát Diệp thành thái thú khai chiếm giữ những gì, giúp nạn thiên tai, sự tình khác chúng ta quay về kinh sẽ xem xét hơn nữa.”
“Vâng, phụ thân.”
Ba ngày sau chúng ta lại lần thứ hai lên đường. Dọc theo đường đi chỉ thấy ruộng tốt hoá thành hoang vu, người người quần áo tả tơi lưu lạc xin cơm, đều là bần cùng dân chúng. Không nghĩ tới hai năm đại hạn lại nghiêm trọng như vậy! Đại gia đã không có hứng du sơn ngoạn thủy nữa, ra roi thúc ngựa chạy về phía Kinh thành.