Cúng tế.
Cúng tế.
Từ xưa tới nay, mỹ nhân vốn giống như danh tướng, không được cùng nhân gian sống thọ tới đầu bạc.
Hôm nay là ngày thanh minh, ta trốn ở trong chỗ sâu nhất trong lãnh cung, hái chút hoa cỏ cành lá bện thành cái vòng hoa treo lên trên cây đào. Cây đào này mọc lên từ tro cốt của Thập Lục công chúa. Bởi vì không thể hoá vàng kim tiền giấy, ta chỉ có thể bện một cái vòng từ loài hoa mà công chúa yêu thích nhất cho nàng. Nhìn những bông hoa cỏ màu hồng, ta không khỏi nhớ tới lời công chúa thường hay nói với ta trước đây:
“Từ xưa tới nay mỹ nhân vốn giống như danh tướng, không được cùng nhân gian sống thọ tới đầu bạc.”
“Công chúa, Thu Hòa không hiểu.”
Ta khó hiểu nhìn vị chi kiều nữ này. Ta hầu hạ nàng, theo nàng từ bé, cho tới tận bây giờ, nàng luôn có bộ dáng khả ái, ngày đó được gả đến Chiêu quốc, làm hậu phi của Văn Đế, Hoàng đế Chiêu quốc, được tôn sùng là “Phượng Chiêu Nghi”. Nàng vẫn luôn tươi cười như trước, Văn đế cũng hết mực cưng chiều nàng, nhưng có một thời gian, nàng cứ thế mà dần dần trở nên trầm mặc, rất trầm mặc. Trên mặt không có chút biểu tình nào, tựa như một cái xác không hồn.
“Trước kia, Nguyệt hoàng tỷ cùng Trân hoàng tỷ mỗi khi nói đến câu này, luôn rất thất vọng thở dài. Khi đó ta còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện. Hiện tại, đã rất hiểu rồi.”
Rồi nước mắt theo khóe mắt của nàng chảy xuống.
Tin tức truyền đến từ Tây phượng, hai vị công chúa Cảnh Nguyệt Cảnh Trân hiệp đồng cùng Hoàng hậu và Lục hoàng tử phạm thượng phản loạn, một người chết vì khó sanh, một người uống thuốc độc tự sát.
Một tiếng thở dài não nề.
Ta chỉ là một thị nữ nho nhỏ, đương nhiên không hiểu tâm tư này nọ của mấy vị Hoàng tử Công chúa được. Trong trí nhớ của ta, Cảnh Nguyệt công chúa quá mức thâm trầm, Cảnh Trân công chúa cực kì cố chấp, chỉ có Thập Lục công chúa Cảnh Vĩ đơn thuần trong sáng đến rực rỡ. Cho nên ta luôn luôn cảm thấy chính mình may mắn được hầu hạ vị chủ nhân có tâm tính đôn hậu, đối với tôi tớ chúng ta luôn là vẻ mặt ôn hoà, không cần mất công đoán ý cân nhắc tâm tư của nàng. Nhưng Thập Lục công chúa với hai vị công chúa này cảm tình sâu nhất, ở trong hoàng cung Tây Phượng, cũng chỉ có hai vị công chúa này thật tình yêu thương nàng. Thình lình xảy ra biến cố như thế, công chúa sao mà đón nhận cho nổi?
“Kỳ thật, kết cục như vậy ta đã sớm liệu đến rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói chậm rãi: “Hai vị tỷ tỷ thông minh hơn người lại có ý chí cao ngất, không thể nào cam tâm cả đời bị người ta bài bố? Chỉ là, khi chí chưa tàn, mệnh cũng… Mệnh nữ nhân vốn là không phải do tay mình nắm giữ… Các nàng cuối cùng cũng nhìn không thấu rồi.”
“Công chúa.” Ta nhìn trên mặt nàng hiện lên nụ cười tuyệt vọng, trong lòng không ngừng run rẩy.
“Ta không có bổn sự giống như các nàng, cho nên thản nhiên nhận ra trước vận mệnh của mình, ngược lại có rất nhiều phiền não…”
Nàng từ từ nhắm hai mắt, trầm mặc rất lâu, cho đến khi thái giám kêu báo một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm “, nàng lại khôi phục bộ dáng nhu nhược ấy. Trong nháy mắt, ta phảng phất có cảm giác như chưa từng thấy rõ bộ dáng chân chính của công chúa.
Từ sau ngày đó, ta thực tâm hầu hạ nàng, chăm chú phỏng đoán tâm tư trong lòng của nàng. Kết quả, chỉ là vô ích. Đơn thuần thiện lương là đức tính ông trời ban cho nàng, trầm mặc tuyệt vọng là cảm xúc của nàng nhưng không khống chế được. Nàng cũng sẽ che dấu sự phẫn nộ đố kị thống khổ của chính mình, nhất là tại đây, chốn hậu cung Chiêu quốc này, nữ nhân có nhiều lắm, tranh đấu gay gắt nhiều lắm, tâm ngoan thủ lạt nhiều lắm. Công chúa………..là một người thực sự chân thành tha thiết. Nàng, cũng không thích hợp chốn hoàng cung đó, gả cho một lão nhân đã sáu mươi tuổi, so với cha của mình còn già hơn.
Nàng, kỳ thật, thực đáng thương.
Thế sự khó liệu, thường thường thay đổi bất ngờ.
Hoàng Thượng không hề lâm hạnh với Công chúa. Chốn Hậu cung đã rải một cái lời đồn đại ác ý, nói công chúa không biết giữ tiết hạnh, cùng thị vệ tư thông. Ta gấp đến độ phát khóc vì ức, nhưng công chúa lại vân đạm phong khinh không lo hồi sự.
“Công chúa, hiện tại nên làm thế nào đây? Mặc dù nói người là trong sạch, nhưng miệng người đáng sợ. Một câu chuyện nhảm, lời đồn nơi Hoàng cung, là dính tới cả một mạng người đó! Công chúa!”
“Thu Hòa, đây là số mệnh. Thân là công chúa của Tây Phượng quốc, ta phải tới địch quốc đổi lấy bình an cho quốc gia. Hiện tại Tây Phượng sắp diệt vong, nơi này tự nhiên cũng sẽ không ai cho ta sống yên ổn. Công chúa mất nước, đứng ở bên người Hoàng đế, ai có thể cam đoan nàng ta không làm ra cái chuyên ám sát hoàng đế nguy hiểm gì chứ. Cho nên, vẫn là chuẩn bị tâm lý trước thôi.”
Nàng cười, thực bình tĩnh.
Ta che miệng, nói không ra lời.
“Trước khi xuất giá, hai vị hoàng tỷ dặn dò ta nhất định phải theo khuôn phép cũ, không thể cho người ta bắt lấy nhược điểm của mình. Các nàng còn nói… Nếu thực sự một ngày như thế này đến, nghĩa là Chiêu quốc nhất định sẽ toàn lực tấn công Tây Phượng quốc, Ma Vân Quan hiểm yếu nhất định là giữ không được rồi… Tây Phượng vong quốc.”
Không thể tin được đây lại là thật sự! Xa quê hương ngàn dặm, làm người ta hay hoài niệm đất đai,……….. diệt vong sao?
Chúng ta chỉ biết ôm đầu khóc lóc.
Hoàng đế phái người đưa tới một ly rượu độc, công chúa bình tĩnh uống hết. Một lúc sau uống xong, nàng thần sắc cổ quái nói với ta:
“Kỳ thật ta hiện tại có chút hối hận rồi. Dù sao đều là mất danh dự mà chết đi, nếu là thật sự cùng với một tuấn mỹ nam tử nào đó tư thông thật, chẳng phải là có lời hơn thế này sao? Tư vị tình yêu ta còn chưa được hưởng qua. Nguyệt hoàng tỷ và Trân hoàng tỷ vì tình cảm chân thành mà không tiếc hết thảy, thật sự, các nàng ấy thực may mắn… Các nàng so với ta còn có nhiều tiếc nuối nhân sinh hơn một chút đó…”
Công chúa mất đi. Thi thể bị đốt thành bụi. Ta đang cầm tro cốt của nàng, bị tống vào lãnh cung làm tạp dịch. Mỗi năm một lần, ta coi chừng cây đào, xem hoa nở hoa tàn, xem phồn hoa tan mất.
Từ xưa tới nay mỹ nhân vốn giống như danh tướng, không được cùng nhân gian sống thọ tới đầu bạc.
“Chỉ mong kiếp sau, không sinh ra ở trong Hoàng gia.”
Đây là nguyện vọng cuối cùng của nàng.
Cúng tế cho vô số oan hồn nữ tử xinh đẹp đã chết hàng trăm ngàn năm qua.
Hoàng Đế Tây Phượng Quốc Phượng Tri Hiền2
Thiên kiếp
Phượng Tri HiềnThiên kiếp
Hai mươi sáu năm trước, có một đạo sĩ khuyên can ta, chớ có đi đến trước lãnh địa của Nguyệt tộc, nơi đó có tên sẽ cướp mất cả đời ta.
“Cướp?” Cười xuỳ một tiếng, ta không thèm để ý tới. Ta không tin thần quỷ, cũng không tin thiên mệnh, chỉ tin tưởng dã tâm của chính mình.
Kết quả, ta gặp Nguyệt Hồng Diệp. Chạy vướng vào luới tình, chạy trời cũng không khỏi nắng.
Chúng ta gặp nhau đã thành tri kỷ, nói chuyện thiên hạ đại sự vô cũng thoải mái, còn trẻ khí thịnh cuồng nhiệt, thề phải chấn hưng Tây Phượng quốc, thành tiếng vang thiên thu.
Hắn thành phụ tá đắc lực của ta, cực kỳ ăn ý, và ta cũng yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm.
Nguyệt là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, ta không dám khinh nhờn với hắn, chỉ có thể đem kia phần tình cảm to lớn kia chôn sâu trong lòng. Giống như nguời xưa ủ rượu, theo tích lũy từng tháng từng ngày, trở nên vô cùng khao khát, vặn vẹo khổ sở. Rốt cục, lúc ta nắm giữ được quốc gia này, ta đã dùng mọi thủ đoạn đê tiện để giữ lấy hắn, lấy thê thiếp nhi tử áp chế hắn, trói buộc thân thể hắn, phát thệ phải biến hắn vĩnh viễn thành người của mình.
Mỗi ngày tư thủ bên nguời, hàng đêm triền miên chăn gối.
Mười lăm năm trước, đạo sĩ lại tới lần nữa. Cho ta một viên thuốc, tên là “Vong tình “, muốn ta chặt đứt chuyện tình oan trái này, giải thoát thiên kiếp cho ta cùng đất nước.
“Vong tình”? Sao có thể quên được chứ? Sao có thể nào quên được hắn? Phần tình cảm khao khát bao năm này, nay đã xâm nhập cốt tủy, không trị được nữa rồi. Nếu quên hắn, ta còn sống để mà làm cái gì?
Ta không khẩn cầu Nguyệt có thể đáp trả tình cảm này, ta chỉ cầu hắn cả đời cùng ta làm bạn thôi.
Bởi vì, ta muốn có hắn bên cạnh bầu bạn cả đời.
Hắn nói hắn vĩnh viễn cũng không yêu ta, hắn muốn cùng với thê tử của mình đi xuống Hoàng Tuyền.
Chỉ chừa cho lòng ta một mảnh đau thương.
Chẳng lẽ đây là thiên kiếp của ta? Làm cho ta sống mà không thể yêu thương?
Ta nguyền rủa trời cao, nguyền rủa hết thảy những người đã phản bội ta, cướp đi Nguyệt của ta. Ta thề, giết sạch những người sở thù với ta.
Đạo sĩ lại tới lần nữa.
“Ngài đã tình nguyện ăn “Vong tình” vào chưa?”
Tình cảm chân thành của ta đã chết, còn cái gì có thể thay đổi được còn có cái gì để mà quên đi nữa?
“Mười lăm năm sau, phong nguyệt sẽ lại xuất hiện, thiên kiếp giáng xuống. Đây là Thiên mệnh, quả thực không thể trái ý trời.”
Phong Nguyệt sẽ lại xuất hiện sao?
Ta yêu nhất chính là Nguyệt Hồng Diệp?
Nguyệt Hồng Diệp?
Ngửa mặt lên trời cười dài thành tiếng. Chỉ cần có thể làm cho ta lại có được Nguyệt bên cạnh, cái gì mà thiên kiếp này nọ, ta đều không cần nữa.
Năm nay là tới ngày hẹn mười lăm năm. Ngày đêm chờ đợi đến ngày này làm cho ta thực tình muốn kiệt sức rồi, nhưng vẫn không thấy Nguyệt của ta. Tới với ta, chỉ là một vở báo thù giả tạo, cùng lắm là hắn mang theo nguời khối hồng ngọc kia cùng với một vở hài kịch.
Ta sao có thể làm cho bọn chuột nhắt này làm vấy bẩn hình ảnh Nguyệt của ta?
“Ngươi… Giết ta một lần, còn muốn… Giết ta lần thứ hai sao, Hiền?”
“Hiền, ngươi không phải đã từng nói muốn ta cùng ngươi chấn hưng Tây Phượng Quốc sao? Ngươi không phải đã nói ta là nguời mà ngươi tín nhiệm nhất sao? Chính là do ngươi đem ta nhốt vào hậu cung, bắt buộc ta thành món đồ vật mà ngươi độc chiếm. Ta không có một chút tự do nào, cũng không thể làm chuyện gì, chỉ có thể nằm ở trên giường thỏa mãn dục vọng của ngươi, thành trò cười cho tất cả mọi người trong thiên hạ. Hiền, ngươi thế này mà là thật sự yêu ta sao?”
“Ta đương nhiên yêu ngươi. Yêu đến không thể khống chế chính mình. Ta biết ngươi muốn tự do, nhưng mà ta lại không thể dừng tay, làm cho ngươi thống khổ. Mà lòng ta, càng lúc càng đau.”
Tha thứ cho ta, chỉ có thể dùng phương thức ác độc này để yêu ngươi.
“Ngươi làm sao biết trong lòng ta không có ngươi?”
“Ngươi đang nói cái gì thế?”
“Ngươi làm sao biết trong lòng ta không có ngươi? Ta là tri kỷ của ngươi, ta thề nguyện trung thành vì ngươi, ta muốn phụ tá ngươi để ngươi thành bậc đế vương vang danh thiên cổ được vạn nhân kính ngưỡng, ta đối với ngươi không hề biểu lộ là bởi vì… Ta không muốn cho bọn tiểu nhân chửi bới danh dự của ngươi.”
“Ta sao có thể hủy bỏ nó đi được sao có thể nhẫn tâm… Ta vẫn luôn giữ gìn nó, nhớ tới thời gian được ở bên ngươi, sẽ lấy ra ngắm nhìn… Hiền của ta! ”
“Nguyệt, ngươi không phải nói không yêu ta sao? Ngươi nói vậy rốt cuộc là thật hay giả? Vì cái gì lúc trước cự tuyệt ta, rồi lại giữ lại khối ngọc này? Ngươi hiểu được không? Đây là tín vật đính ước của ta trao cho ngươi a…”
Hai mươi sáu năm nhớ lại, bao nhiêu thứ tâm sự chất chứa trong lòng. Chỉ biết cùng với ánh trăng bầu bạn, thống khổ sau khi mất Nguyệt làm cho ta đau đớn muốn chết, nếu không là bởi vì lời tiên đoán của đạo sĩ kia, ta sớm đã muốn tìm cái chết.
“Ta không thể giết ngươi, ta không muốn ngươi chết… Hiền, hãy quên ta đi mà hảo hảo sống sót.”
Cái gì cơ? Không cần! Đừng ở bỏ lại ta mà! Van cầu ngươi!
Hắn mất đi ý thức rồi. Thái y nói không có hi vọng lưu lại trên nhân gian thêm nữa.
Ta không biết nên làm cái gì bây giờ. Ta biết hắn không phải Nguyệt, cũng không biết vì sao, ở trên người hắn ta lại có thể thấy bóng dáng Nguyệt.
Nguyệt, ngươi đang oán hận ta sao? Đây là thiên kiếp của chúng ta sao?
Bất luận trong miệng đạo sĩ nói thiên kiếp là cái gì, ta nguyện một mình gánh chịu tất cả. Chỉ cầu trời cao, hãy cho Nguyệt vĩnh viễn ở bên cạnh ta thôi.
Nguyệt, ngươi đối với ta, có từng động tâm không? Chỉ sợ một tia hi vọng ta cũng không hề có rồi.
“Ta nguyện cùng ở bên ngươi cả đời.”
“Có thể ngày ngày bồi ở bên người mình yêu, lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng hắn bận rộn làm việc, thật sự hạnh phúc.”
Không nghĩ tới hắn đã cùng ta hạnh phúc quây quần, nhưng thật ra lại cùng với nhất phái của Hoàng Hậu một ruột thông đồng, thế nhưng khi hắn ở bên ta lại thật sự thành thật, ngoan ngoãn không hỏi quốc chính. Lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng thắm thiết. Tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng,…………..Hắn cực kỳ giống Nguyệt. Cũng thông minh như vậy, cũng đạm mạc như vậy, cũng tùy hứng như vậy.
Hết thảy đến hồi kết rồi.
Phong nguyệt xuất hiện lần nữa, thiên kiếp sẽ buông xuống.
Bất luận hắn là ai, đều là người mà Nguyệt đưa đến bên cạnh ta rồi.
Lưu lại hắn cho hắn sống, Nguyệt, ngươi có thỏa mãn không?