Shim bận rộn đã trở lại.
Vẫn ở nhà cũ.
“Mày là ai? Tao và Tiểu Kế nói chuyện mắc mớ gì tới mày?” Trần Phong tức giận, “Tiểu Kế đã nói mày không phải bạn trai rồi, mày dựa vào đâu bắt tao cút? Lẽ nào là con cún em nuôi trong nhà đấy à?” (1)
Không thể cãi câu “con cún nuôi trong nhà” kia, Trì Cửu mím môi, lặp lại: “Cút!”
Trần Phong cười nhạo, “Hể, bị đâm trúng chỗ đau à? Tiểu Kế, anh không nói em đâu, thằng này nhìn cũng được đấy, nhưng cũng chỉ để làm cảnh thôi. Em…”
“Cút!” Lần này là La Kế nói, anh cau mày nhìn Trần Phong, nhắc lại lần nữa, “Cút.”
Trần Phong ê mặt nói không ra lời, tức giận chỉ mặt Trì Cửu, cút thật.
La Kế bực bội xoa thái dương, “Hôm nay không dạo nữa, về đi.”
“Vâng.” Phong Nguyệt Các
Về đến nhà, Trì Cửu cứ nhìn La Kế chằm chằm, như trên mặt anh mới nở một đóa hoa hiếm thấy vậy.
“Nhìn gì?”
“Nhìn anh.”
“Ngày nào cũng nhìn chưa chán à?”
“Không chán.”
“Vậy cứ nhìn đi.”
La Kế mặc kệ Trì Cửu, xoay người làm chuyện của mình. Nhưng cậu lại tiến đến ôm lưng anh, hít hít cổ anh như con cún sợ sệt. Anh nghiêng đầu, cậu bèn cắn một cái để lại dấu răng nhàn nhạt.
“Em muốn chịch anh.”
Trì Cửu nói xong bèn đẩy La Kế, anh không đề phòng bị ngã dúi về đằng trước, hai tay vội chống lên mép bàn cho khỏi sấp mặt.
Trì Cửu vỗ cái mông to tròn, quen cửa quen nẻo tụt quần người ta xuống, đẩy hai gò thịt trắng trẻo sang hai bên, rồi móc ra hàng khủng, từ từ nhích dần vào khe hở giữa mông.
Không có dạo đầu làm bọn họ đều khó chịu, song không ai có ý định dừng cuộc vui. Một người im lặng nhẫn lại, một người vững vàng tiến công. Chú trym dũng mãnh Trì Cửu chui vào toàn bộ, hai người đều phào nhẹ nhõm.
Cậu lau mồ hôi trên thái dương La Kế, dịu dàng đặt nụ hôn lên vành tai đo đỏ, bắt đầu một trận đưa đẩy cuồng bạo.
Anh bị đâm, cơ thể lung lay kịch liệt nên liều chết bám bàn. Hành động này khiến mông nhô lên cao hơn, Trì Cửu càng dễ chơi hơn. shim_sunsee
Phòng khách nhanh chóng vang vọng tiếng nước nhóp nhép, sau đó là tiếng xác thịt va chạm phành phạch bành bạch. Chỉ nghe thôi là đủ khiến tim đập bình bịch!
Bắn một phát ở bàn, Trì Cửu bế La Kế về phòng ngủ, đè người xuống giường, tách hai chân đối phương ra thật xa, không nói lời nào đã bắt đầu lên đạn lần thứ hai.
Bây giờ cậu không vội vã như lúc đầu nữa mà chậm rãi mài mòn, như lơ đãng, lại như có như không chạm vào điểm nhạy cảm, rồi mau chóng lui ra.
La Kế bị treo ở cảm giác nửa vời, rõ ràng có sướng nhưng không tài nào lên đỉnh, nỗi bứt rứt làm anh mất vui, “Em có làm không đấy?”
“Có mà.” Trì Cửu đáp, “Không phải em đang chịch anh sao?”
“Muốn làm thì chăm chú chút đi.”
“Em vô cùng chăm chú.” Trì Cửu cắn môi dưới, một đôi mắt long lanh trông rất thuần khiết, nhưng việc cậu ta đang làm thì chẳng thuần khiết chút nào. Một tay cậu nắm lấy “bé” La Kế, vuốt ve yếu như cù lét. Tay kia nắn bóp mông tròn, vừa mạnh vừa ác liệt, “Anh trả lời em một vấn đề.”
La Kế hé nửa mắt, “Nói.”
“Người đàn ông chúng ta gặp hôm nay là ai?”
“Em nói Trần Phong?”
“Ừm.”
“Anh ta là ai thì làm sao?”
“Anh với anh ta không bình thường.” Trì Cửu ấn chặt đầu “bé” Kế làm chân anh nó phải run rẩy, “Anh ta có thể ảnh hưởng đến tâm trạng anh. Đó là ai?”
La Kế im lặng mấy giây, đáp: “Bạn trai cũ.”
(1) Nguyên văn phải dịch là “Mày là tiểu bạch kiểm mà em ấy nuôi đấy à?”. Tiểu bạch kiểm có hai nghĩa, một là chỉ những chàng trai trắng trẻo, đẹp đẽ; một chỉ những gã sống bằng nguồn tài chính của người khác với nghĩa miệt thị. Mình xin được đổi câu chữ một chút.