Sắc Vi Vương Tử

Chương 11

Phí Tử Ngang cả một đêm không chợp mắt.

Lòng hắn giống như bị đè một tảng đá lớn, khiến cho hắn buồn bực đến không thở nổi.

Hắn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.

Cá tính dì Mai hắn biết rõ, dì cư xử bình tĩnh, kết quả sự việc lại có thể khiến người ta sợ hãi.

Hắn ngồi trên sô pha kí túc đợi đến hừng đông.

Tiểu Kì không về.

Gọi di động cậu, vẫn là tắt máy.

Mất tin tức của cậu khiến Phí Tử Ngang lo đến sắp phát cuồng!

A, có thể nào cậu ấy trực tiếp đi học không?

Đúng, nhất định là thế. Tiểu Kì biết mình đang đợi cậu ấy, nhất định sẽ về.

Ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, Phí Tử Ngang vội vàng chạy tới phòng học.

“Vương tử, chào.”

Một bước vào phòng học, các học sinh đều ân cần hỏi thăm hắn, nhưng Phí Tử Ngang lại không trả lời.

Không có lòng dạ nào.

Chỗ ngồi của Tiểu Kì không một bóng người.

“Các người có thấy Mạnh Niệm Kì không?”

“Không có a, cậu ta không đi học.”

“Cậu ta sẽ không đến đâu.” Có một bạn nam đột nhiên chạy đến bên Phí Tử Ngang hưng phấn nói, “Vương tử, tin tốt a, nghe nói Mạnh Niệm Kì muốn chuyển trường!”

“Cái gì?” Phí Tử Ngang trong lòng giật mình: “Cậu nói bậy!”

“Là thật, mẹ em làm phòng giáo vụ a, sáng sớm đã nhận được điện thoại của mẹ Mạnh Niệm Kì, nói từ nay trở đi không đến học nữa, vài ngày sau sẽ làm thủ tục chuyển trường cho cậu ta.”

“Mẹ ơi, đây đúng là tin tức động trời a!”

“Thật tốt quá, không có Mạnh Niệm Kì, Vương tử lần này thắng chắc!”

“Vương tử, chúc mừng anh a.”

Mấy nam sinh cao hứng bàn luận, đều cảm thấy Vương tử nhất định cũng sẽ cao hứng, không ngờ sắc mặt Phí Tử Ngang đột nhiên biến đổi, phẫn nộ mà gầm nhẹ: “Câm mồm! Đều câm mồm cho tôi!”

Cả phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.

Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Vương tử dịu dàng cao quý không khống chế được như vậy!

Phí Tử Ngang trong mắt tràn ngập sự không dám tin cùng kinh hoảng phẫn nộ.

“Chuyển trường cái gì? Tôi tuyệt đối… Tuyệt đối không chấp nhận!” Hắn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người bỏ đi.

Xe thể thao nghìn vạn của Phí Tử Ngang, một đường chạy tới trấn Y Lĩnh.

Xe két một tiếng, dừng ngay cửa nhà Mạnh Niềm Kì.

Cửa chính quán ăn khóa chặt.

Phí Tử Ngang vội xuống xe, không ngừng nhấn chuông, nhưng không ai đáp lại.

Đang lúc hắn phát sầu, vừa vặn thấy bác Vượng đi qua, vội ngăn ông lại: “Bác Vượng.”

“A, là bạn học A Kì. Oa, xe này của cháu? Thật trâu bò a!”Bác Vượng hưng phấn mà sờ đông mó tây trên xe thể thao.

“Bác Vượng, bác có biết Tiểu Kì đi đâu không?”

“Gì, nó không phải quay về trường sao?” Bác Vượng kinh ngạc hỏi.

Phí Tử Ngang nghe vậy liền hiểu ông nhất định không biết tin tức Tiểu Kì, thất vọng nói, “Không có, cậu ấy không về.”

“Lạ nhỉ, thế nó đi đâu? Quán ăn hôm nay cũng không mở. Có thể nào A Kì cùng mẹ nó ra ngoài thăm hỏi họ hàng không?” Bác Vượng đoán bừa.

“Thế bác Vượng có số điện thoại không? Cháu có việc gấp tìm Tiểu Kì.”

“A Mai không dùng di động, cái trò chơi thời thượng này, cô ấy nói không cần.”

“A…” Phí Tử Ngang thất vọng dựa vào xe. “Cháu ở chỗ này chờ họ.”

“Đừng, nhìn hôm nay, sẽ có mưa to. Nhiệt độ không khí trên núi thực sự thấp, cháu cứ qua nhà bác Vượng ngồi đi?”

“Không cần. Cám ơn bác Vượng. Cháu ở đây chờ.”

Mình muốn lúc Tiểu Kì về, ngay lập tức mắt có thể nhìn thấy mình đang đợi cậu ấy.

Mình nhất định phải tự hỏi cho rõ, tuyệt đối không để cậu ấy rời khỏi mình lần thứ hai!

Không ai biết, đáy lòng Phí Tử Ngang, kì thật vẫn bị nỗi lo bị bắt chia lìa bao phủ.

“Được rồi, nhà bác ở ngay đầu ngõ kia, cháu lúc nào qua ngồi a.”

“Cám ơn ạ.”

Bác Vượng đi rồi, Phí Tử Ngang cứ đứng ở đó chờ.

Không bao lâu, quả nhiên mưa to rơi xuống.

Không uống một hớp nước, không ăn một miếng cơm.

Mưa to lại càng không ngừng rơi.

Tiểu Kì vẫn không về.

Phí Tử Ngang từ phẫn nộ, khổ sở ban đầu, đến giờ chỉ còn lo lắng ngập lòng.

Bảo bối của anh, em rốt cuộc ở đâu?

Van em đi ra nhìn anh Ngang của em đi.

Có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau giải quyết.

Nếu dì Mai kiên quyết phản đối, anh sẽ quỳ xin dì. Cứ quỳ đến khi dì đồng ý mới thôi.

Vì em, anh cái gì cũng nguyện ý làm.

Tiểu Kì, bảo bối của anh, chúng ta rất vất vả mới gặp lại, anh không thể lại mất em!

Em ở đâu? Em rốt cuộc ở đâu?

Van em trở về, em trở về a!

“Tiểu Kì…” Phí Tử Ngang ôm đầu đau khổ kêu to!

Bên trong xe tràn ngập tiếng hồi âm tuyệt bọng không đành nghe…

Phí Tử Ngang rốt cuộc không chịu nổi nhớ nhung bảo bối của mình, mở cửa xe, vọt vào trong mưa…

Mưa lại càng lúc càng lớn.

Phí Tử Ngang dầm đến cả người ướt đẫm, nhưng hắn lại tuyệt không để ý, chính là hai mắt ngây dại ngóng nhìn cửa sổ phòng Tiểu Kì.

Đèn a, mày nhanh sáng lên đi.

Để cho tao biết bảo bối của tao bình an ở trong phòng.

Như vậy tao mới có thể nhìn thấy cậu ấy…

“Mẹ, bên ngoài mưa rồi… Anh ấy… Cả người đều ướt…”

Mạnh Niệm Kì trốn sau cửa sổ trơ mắt nhìn người cậu yêu nhất đang chịu khổ trong mưa, đau quặn lòng.

Kì thật cậu luôn ở nhà, cũng không đi đâu.

Từ lúc ra xem người yêu dấu, cậu liền không bước nổi, vẫn đứng bên cửa sổ.

Anh Ngang, anh có biết em đang nhìn anh không?

Vẫn cứ nhìn anh…

Lâm Nguyệt Mai không nói một câu mà giẫm máy may, trên mặt không chút thay đổi.

“Mẹ, xin mẹ… Để con xuống gặp anh ấy đi!”

Lâm Nguyệt Mai thoáng ngẩng đầu lên: “Con dám đi xuống một bước, mẹ sẽ không nhận con là con trai!”

“Mẹ…”

“Đi ăn cơm, con từ sớm đến muộn không uống một ngụm nước, không ăn một miếng cơm, chẳng lẽ không có cậu ta cuộc sống của con không qua nổi sao?” Lâm Nguyệt Mai nghiêm khắc nói.

“Con không ăn… Anh ấy cũng không ăn… Anh ấy… Anh ấy cứ chờ con… Cứ chờ con…”

Nước mắt đau lòng nhịn không được từng giọt rơi xuống…

“Chờ lâu không được, cậu ta tự nhiên sẽ hết hy vọng. Con không cần quan tâm cậu ta.”

Lâm Nguyệt Mai thấy con vẻ mặt thống khổ, trong lòng chua xót.

Nhưng bà phải cứng lòng, nếu không hậu họa khôn cùng.

Người thân phận như thiếu gia nhà họ Phí này, muốn gì được nấy, làm sao có thể quý trọng Tiểu Kì cả đời?

So với để con mình về sau bị người vứt bỏ mà tuyệt vọng, còn không bằng để bà nhẫn tâm một chút, bây giờ chia rẽ hai người.

Con đừng hy vọng vào hạnh phúc xa vời không có khả năng…

Mưa, càng lúc càng không ngừng rơi.

Phí Tử Ngang đứng trong mưa, đã quên cả thời gian.

Nhiệt độ không khí trên núi càng lúc càng thấp, mưa lạnh như băng quất lên người, khiến cho thân thể hắn không tự chủ mà run rẩy…

Có lẽ là vì từ sớm đến muộn không ăn cơm, hơn nữa khí lạnh xâm nhập, Phí Tử Ngang đột nhiên cảm thấy choáng váng, lảo đảo ngã ngồi xuống đất!

Anh Ngang!

Mạnh Niệm Kì ở sau cửa sổ thấy thế sợ hãi, kêu khóc quỳ xuống trước mẹ, “Mẹ, không được! Anh ấy sắp ngất rồi! Con phải xuống giúp anh ấy! Mẹ, xin mẹ!”

“Không được.” Lâm Nguyệt Mai cố gắng làm vẻ thờ ơ, nhưng đứa con quỳ gối trước mặt khiến bà vô cùng đau lòng, hai chữ này nói ra cũng không có lực như tưởng tượng.

Mỗi một người mẹ thấy con thế này, sẽ cảm thấy đau lòng, không biết làm nào cho phải.

“Mẹ, làm ơn! Để con nhìn anh ấy.” Mạnh Niệm Kì kéo tay mẹ khóc lóc cầu xin.

“Tiểu Kì, đừng như vậy, mẹ cũng là muốn tốt cho con…”

“Con biết, mẹ! Van mẹ, con không bao giờ ở bên anh ấy nữa! Con sẽ khuyên anh ấy về, con sẽ khuyên anh ấy từ bỏ, van mẹ. Mẹ!”

“Con…” Lâm Nguyệt Mai đau lòng nhắm mắt, “Đi đi, bảo cậu ấy về, đừng đến nữa.”

“Con sẽ… Mẹ, cám ơn mẹ.”

Mạnh Niệm Kì lau nước mắt, đứng dậy chạy vội đi…

Phí Tử Ngang tuyệt vọng cúi đầu, ngã ngồi trên đất.

“Anh mau đứng lên…”

Giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền vào tai, Phí Tử Ngang ngẩng phắt đầu…

“Tiểu Kì!”

Giống như thiên đường đã lâu không trở về, Mạnh Niệm Kì được người yêu dấu ôm vào lòng…

Trên mặt hai người phân không rõ đâu là mưa là lệ.

“Tiểu Kì! Bảo bối của anh! Em cuối cùng đã trở lại!” Phí Tử Ngang nhìn cậu không biết chán, đau lòng ve vuốt khuôn mặt cậu, “Em khỏe không?”

Mạnh Niệm Kì hai mắt đẫm lệ, đau lòng không chịu nổi, chỉ có thể thấy may vì trận mưa này, khiến cho người con trai cậu yêu không thấy lệ của cậu.

“Em tốt lắm.” Cậu nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

“Tiểu Kì, em nói cho anh biết, có phải dì Mai bảo e chuyển trường?”

“Không phải. Là ý của em.”

“Ý của em? Nói bậy. Em làm sao bỏ anh được, nhất định là dì Mai bức em.”

“Thật là quyết định của chính em.” Mạnh Niệm Kì cắn răng, lạnh lùng nói, “Em không muốn dây dưa với anh thêm nữa. Mẹ nói đúng, em và anh không thể có kết quả. So với lãng phí thanh xuân, chi bằng dễ hợp dễ tan, mọi người đều tự đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Anh về đi, chúng ta về sau không gặp lại nữa.”

Phí Tử Ngang sao tin người yêu mới hôm qua thề non hẹn bể, hôm nay đã trở mặt với hắn?

Trong lòng hắn biết, này nhất định là do dì Mai bảo bảo bối ép mình.

Phí Tử Ngang dịu dàng nói, “Tiểu Kì, em đừng nói thêm câu nào nữa, anh không tin đâu.”

“Tin hay không tùy anh.” Mạnh Niệm Kì không dám nhìn thẳng đôi mắt hắn, quay mặt chỗ khác, cố ý lạnh lùng nói, “Anh ở đây sẽ gây rắc rối cho nhà em. Phí đại thiếu gia, mời anh quay lại trường đi, em không muốn mẹ anh tìm tận cửa, sỉ nhục nhà em nữa.”

Lòng thật đau.

Đối với người mình yêu nói ra lời này, mỗi một chứ đều như dao nhỏ chọc trên người mình.

Anh ấy nhất định rất hận mình.

Anh ấy về sau sẽ không muốn ở bên mình nữa…

Mạnh Niệm Kì ở trong mưa tham lam nhìn khuôn mặt anh tuấn của người yêu, dằn lòng chuyển mắt qua chỗ khác.

Phí Tử Ngang biết sự tình không thể nóng vội, nhất định phải nghĩ cách đối phó dì Mai trước.

Từ sau khi nhìn thấy Tiểu Kì, lòng hắn ổn định không ít, không hề thấp thỏm nóng nảy.

Hắn dịu dàng nhìn chăm chú bảo bối của hắn, “Được, anh nghe Tiểu Kì, hôm nay về trước. Nhưng anh muốn e nghe cho rõ, anh vĩnh viễn sẽ không từ bỏ. Cho dù Tiểu Kì chuyển trường, xuất ngoại, anh cũng sẽ đuổi theo em đến chân trời góc bể. Vĩnh viễn không để em rời khỏi anh!”

Mạnh Niệm Kì nghe thấy cảm động lại chua xót, môi run rẩy không ra lời.

Phí Tử Ngang thừa dịp cậu thất thần, hướng miệng cậu hôn trộm một cái.

“Đừng quá nhớ anh, bảo bối của anh, anh sẽ mau trở lại.”

Phí Tử Ngang ngồi vào xe, khởi động động cơ, nghênh ngang mà đi…

Mạnh Niệm Kì về nhà, vẫn trầm mặc không nói.

Tâm tâm niệm niệm luôn là người mình yêu nhất.

Khuôn mặt hắn, nụ cười hắn, nụ hôn của hắn, thâm tình của hắn, đều khiến người ta không thể kiềm chế như vậy…

Anh Ngang anh đối tốt với em như vậy, bảo em phải làm thế nào rời khỏi anh?

Lâm Nguyệt Mau thấy vẻ ngơ ngẩn của con, chỉ có thể âm thầm thở dài, “Tiểu Kì, đi ngủ sớm đi. Sáng mau, mẹ đưa con đi tìm trường mới trong thành phố.”

Mạnh Niệm Kì như không nghe thấy, chỉ ngẩn ngơ ngóng ra ngoài cửa sổ…

Đột nhiên, radio chuyên dụng phát ra tiếng hô hoán khẩn cấp…

“Bởi vì mưa quá lớn, xảy ra lở núi, đường núi cũng sạt lở, xin mọi người đừng xuống núi. Trước mắt có một chiếc xe bị đại thụ đè bẹp, xin thanh niên trai tráng nhanh tập hợp bên dưới, cùng nhau cứu giúp!”

Mạnh Niệm Kì nghe xong trong lòng hoảng hốt!

Xe bị đè bẹp?

Không… Sẽ không phải xe anh Ngang… Tuyệt đối không!

Lâm Nguyệt Mai nghe vậy sắc mặt thay đổi! Trong lòng cũng lo đến không biết phải làm như thế nào.

Tuy bà kiên quyết phản đối thiếu gia cùng Tiểu Kì bên nhau, nhưng lòng bà, vẫn là vô cùng yêu thương đứa bé này.

Lâm Nguyệt Mai vội thúc giục con mình, “Mau! Tiểu Kì, mau đi xem một chút!”

Mạnh Niệm Kì lòng cất một khối bất an, vừa chạy vừa gọi Phí Tử Ngang.

Tiếc là di động căn bản không có tín hiệu. Đại khái là mạng lưới bị đại thụ đè hỏng.

Anh Ngang, anh đừng có việc gì! Anh tuyệt đối không thể bị gì!

Đợi Mạnh Niệm Kì theo đoàn người chạy đến hiện trường sạt lở, liếc mắt một cái liền thấy xe thể thao quen thuộc đang bị đại thụ đè đến biến dạng hoàn toàn!

Mạnh Niệm Kì trong lòng hoảng hốt! Thiếu chút nữa ngất đi!

Không… Không…

Này không phải thật… Không phải thật!

“Anh Ngang!” Mạnh Niệm Kì như điên mà nhào qua, lại không ngừng đẩy đại thụ trên nóc xe, muốn cứu người yêu. “Mọi người làm ơn giúp với, trong xe là người bạn quan trọng nhất của cháu, xin mọi người mau giúp!”

“Hóa ra là bạn Tiểu Kì! Được, mọi người cố lên a! Cần cẩu còn chưa có đến, xem có thể cứu người ra không nào!”

“Được!”

Mọi người cùng kêu lên, đem hết sức, muốn gắng nâng đại thụ lên…

“Anh Ngang, em tới cứu anh! Anh phải chống đỡ, anh nhất định phải chống đỡ!”

Mạnh Niệm Kì khóc lóc không ngừng hò hét, muốn tiếp sức cho người yêu!

Có lẽ là nghe được cậu gọi, một giọng nói mỏng manh quen thuộc, đột nhiên từ xa truyền đến…

“Tiểu Kì!”

“Anh Ngang?” Mạnh Niệm Kì sốt ruột nhìn xung quanh: “Anh Ngang, là anh sao? Anh ở đâu?”

“Ở trong này…. Anh ngã xuống chân núi…”

Mạnh Niệm Kì cùng những người khác theo tiếng nói lập tức tới bờ núi, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mắc ở trên cây, phất tay với bọn họ.

“Trời ạ! Là anh Ngang! Mau, mau cứu anh ấy!”

Đoàn người vội thả dây thừng, đưa Phí Tử Ngang từ từ kéo lên!

Mạnh Niệm Kì vừa thấy hắn, lập tức bật khóc nhào lên, ôm người yêu vào lòng!

“Ô… Làm em sợ muốn chết! May anh không sao!”

“Tiểu Kì, ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Phí Tử Ngang đau lòng không ngừng vỗ lưng cậu.

“Em nghĩ… Nghĩ anh bị đè trong xe…”

“Cũng là ông trời phù hộ. Có tảng đá ở giữa đường, anh mới xuống xe muốn dọn tảng đá kia đi, thì cái cây to kia gục xuống. Đường núi sạt sau đó, anh bị đất đá đẩy xuống chân núi, may là qua một gốc đại thụ, anh mới nắm lấy nhảy lên. Ài, chỉ cần muộn vài giây, Tiểu Kì sẽ không còn gặp anh nữa.”

“Ô… Cảm tạ ông trời…”

Hai người ôm chặt nhau, vạn phần biết ơn ông trời chiếu cố, để bọn họ có thể gặp lại, không đến nỗi âm dương xa cách….

“Nhân sinh vô thường*, không biết khi nào sẽ rời khỏi nhân thế, Tiểu Kì, đồng ý với anh, đừng bao giờ rời khỏi anh nữa.”

“Được, được… Em đồng ý với anh… Anh Ngang, em đồng ý với anh…”

Trải qua lần sống chết trước mắt này, Mạnh Niệm Kì trong lòng không sợ gì nữa.

Mặc kệ người cả thế giới phản đối thế nào, cậu cũng không bao giờ rời khỏi người yêu nữa.

***

*Nhân sinh vô thường: đời người luôn thay đổi
Bình Luận (0)
Comment