Sách Niệm Đường Lệ

Chương 22



Mặc dù Cẩm Thành được ca tụng là kinh đô thứ hai của Tát Ta, tuy nhiên nếu thật sự so sánh, thì kinh đô chính thức bao giờ cũng hoa lệ và náo nhiệt hơn những thành trì khác rất nhiều.

Vạn Niên được đặt đúng với vẻ diễm lệ của nó, ngay cả chỉ là một phiên chợ bình thường cũng đã đông đúc biển người và náo nhiệt từ các sạp hàng bày bán khắp hai bên đường.

Âm thanh rao bán, tiếng người trả giá, người tới người đi, đem muôn vàn kí ức.

Đột nhiên ta cảm thấy không khí ở Vạn Niên, kì lạ lại trở nên yên bình và quen thuộc đến bất ngờ.

Nếu Cẩm Thành là nơi ta thỏa sức bay nhảy với sự vô ưu vô lo thì Vạn Niên lại khiến ta cảm thấy yên bình khi được nhìn dung nhan sáng bừng của bá tánh vì đời sống đủ đầy với gạo trắng áo ấm.

Ta chậm rãi đưa bước chân trên đường phố của Vạn Niên, hai tay vô thức chắp lại đằng sau, cứ như thế khoan thai từng chút một nhìn cảnh bá tánh xung quanh tiếp diễn cuộc sống hằng ngày.

Có nơi sạp hàng bày hàng loạt các loại hoa quả khô trên đó, ta nhìn phụ nhân bận rộn cân đo đếm hàng cho khách, chợt phát hiện vì trên sạp bày quá nhiều, chủ nhân của sạp hàng lại đang loay hoay đếm bạc trả tiền thối, những rổ đựng hoa quả khô cứ thế nhích từng tí ra bên ngoài, chỉ cần thêm một lực va chạm nhỏ, bọn chúng nhất định sẽ rơi vãi ra khắp mặt đất đầy bụi bẩn.

Ta chẹp miệng, nhanh tay nhân lúc mọi người không để ý, đặt những cái rổ đựng hoa quả khô ấy chồng lên nhau.


Sau đó vội vàng lảng đi thật nhanh.

Rồi đến quán rượu nọ, lão bản gõ tính cầm cập cầm cập, ta nhìn những chum rượu bị người quên đậy nắp, không khỏi lắc đầu mà tiện tay đậy chúng lại.

Tiếp đến quầy trang sức linh tinh cho các tiểu thư, phụ nhân có ổ khóa nhỏ chủ tiệm quên chốt lại.

Sạp thịt heo những mảng thịt tươi bị ném nhầm vào các phần bị bỏ đi.

Vân vân mây mây.

Ta hầu như cứ thế bất ngờ nhìn thấy là thuận tay giúp đỡ bọn họ.

Cử chỉ thoăn thoắt, cứ như đã vô số lần làm qua vậy.

Trong lúc ta mơ hồ nhìn hai bàn tay của mình, thì đằng sau nơi phiên chợ xầm xì vang lên những đợt âm thanh nho nhỏ kinh hãi.

Ta quay đầu nhìn, phụ nhân nơi sạp hoa quả khô một tay ôm ngực, nhìn chồng rổ hoa quả đè lên nhau, khóe miệng lầm bầm thủ thỉ nho nhỏ.

Lão bản quầy rượu bàn tay siết lấy cái bàn tính, hai mắt trợn trừng nhìn từng hàng chum rượu được đậy kín cẩn thận.

Sạp thịt heo, quầy trang sức, tiệm phấn son, lầu xanh, tửu lâu.

.

Tất cả bọn họ, như chìm vào một bầu kinh hãi tột độ.

Những người trẻ tuổi họ mơ hồ không hiểu, nhưng những bậc lão trưởng, đầu tóc đã sớm bạc trắng, hoặc dung nhan cơ hồ xuất hiện dấu vết năm tháng, đều hiện lên những cung bậc cảm xúc kì lạ.

Ánh mắt bọn họ, đỏ ửng lại ẩn bi thương, bờ môi run rẩy tiêu điều, đột nhiên lòng ta nặng nề vô cùng.


Có một lão phụ nhân tóc đã bạc trắng, nếp nhăn đầy ứ khuôn mặt, vừa dụi khóe mắt lại thì thầm.

"Là Hầu Phi, Hầu Phi về thăm chúng ta.

.

"
Trưởng tử bên cạnh nghe vậy, không khỏi mặt mũi tái đi, vội níu lấy tay áo nương mình, liên tục bảo.

"Nương hồ đồ rồi, sao lại dám nói hai chữ đó chứ!"
Vừa nghiến răng tái mặt, lại lo lắng nhìn xung quanh.

Lão phụ nhân dường như tức giận, vỗ vào mu bàn tay của hắn, ồm ồm cất giọng mắng lớn.

"Lũ tụi bây đừng có bất nhân bất nghĩa, lão bà ta nói thì thế nào, nàng ấy cả đời chỉ vì Tát Ta, hai tiếng ___!"
Lời còn chưa dứt, đã bị nhi tử bịt lấy mồm, vội vàng khiêng người chạy vào nhà đóng chặt cổng.

Đâu đó vang lại tiếng cầu xin của trưởng tử ấy cùng những đợt nức nở tuổi già.

"Đau lòng, thật đau lòng.

"
Những tiếng thở dài, vỗ ngực bình bịch ấm ức, phiên chợ vốn náo nhiệt dường như chìm vào bầu không khí kì lạ khác.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, lòng ta ngoài sự não nề, chính là bất lực cùng không cam tâm.

Thùy thái dương lại đau nhức, nơi phiên chợ đông đúc ấy, ta ở một góc khuất ngồi khụy xuống ôm lấy đầu.

Giữa âm thanh náo nhiệt của Vạn Niên, lòng ta quặn lên từng cơn đau nhức, ngay lúc ấy, nơi mái đình cao ngất đằng kia đột nhiên rơi vào đáy mắt của ta.

Đâu đó trong đầu là âm thanh hối thúc, thúc giục bước chân ta nhanh chóng chạy đến mái đình ấy.


Ta bất ngờ nhìn cổng đình bị khóa lại, vượt qua bức tường dày, trước mắt ta là một ngôi đình bị bỏ hoang.

Mái đỏ lưu ly, đình cao sừng sững, những trụ cột to lớn làm từ gốc cổ thụ ngàn năm, dưới chân là gạch đá lắp đầy, những khóm hoa không ai chăm sóc cứ thế tự do nảy mầm thành một mảng vườn to lớn đầy sắc màu, những cành đào rung rinh theo gió, mái đình để một tấm bảng, đề bốn chữ vàng.

Đường Gia Tàn Thư.

Một mái đình bị khóa lại bỏ hoang, không ai chăm sóc, mặc dù trải qua tháng năm dài đằng đẵng, vết tích xưa bị bụi bám đầy, nhưng tấm bảng khắc bốn chữ vàng ấy vẫn còn nguyên vẹn.

Thịch.

Ta nghe được tiếng lồng ngực mình.

Vong hồn ta như sôi sục, ta tiến thẳng đến trước cánh cửa bị khóa kia, cổng lớn ngoài kia bị những ổ khóa đóng lại, nhưng cánh cửa này chỉ là khép hờ.

Đại não trống rỗng, như bị dẫn dắt, ta đặt tay lên khung cửa.

Một cái đẩy nhẹ nhàng.

Bức màn đen dường như dần được vén lên.

Mễ Bối: Có người bảo mị, đây là câu chuyện khó hiểu nhất.

Nhưng mị xin nói rằng, đi đến cuối đường, nó sẽ không khó hiểu đâu (chắc vậy :">) Đầu năm hít thở không khí trong lành thôi nào *hít hà*


Bình Luận (0)
Comment