Sai Lầm Cấp Thấp - Vị Bặc 880

Chương 24

Là cậu ta.

 

Omega mặc chiếc áo sơ mi trắng muốt mỏng manh, cổ áo mở rộng có thể nhìn thấy xương quai xanh thẳng tắp sâu hoắm của cậu ta, da dẻ trắng nõn, dưới ánh nắng mặt trời trông có phần chói mắt.

 

Bạch Du nhìn cậu ta quay người bước vào cửa lớn của ngôi nhà.

 

Bùn đất dưới chân bị nước thấm ướt, Bạch Du giẫm một cái là một cái hố, cậu im lặng đứng thẳng dậy, từ trong vườn hoa đi ra, đế giày đã bẩn không thể nhìn được nữa, đành phải đi chân trần từ sân sau đi vào.

 

Du Du đã giặt xong quần áo, phơi ngay ngắn gọn gàng, một cơn gió thổi qua, không khí tràn ngập mùi hương xà phòng tự nhiên trong lành.

 

Những viên sỏi nhỏ sắc nhọn dưới đất đâm vào lòng bàn chân, Bạch Du cảm thấy đau, liền đi chậm một chút, cậu đặt đôi giày bẩn bên cạnh cửa sau, chuẩn bị lát nữa giặt sạch.

 

Lối vào cửa sau không mấy bước là đến cầu thang, đi thẳng về phía trước có thể nhìn thấy phòng khách, cho nên cậu nhìn rất rõ Kiều Phàm Ninh đang đứng trên tấm thảm giữa phòng khách đợi người.

 

Bạch Du lại nhớ đến tiếng "Ương Nam" mà cậu ta gọi, trong đầu hiện lên hình ảnh cậu ta được Alpha ôm chặt trong phòng bệnh ở bệnh viện, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, cúi đầu, trốn tránh chạy đi.

 

Phòng tắm ở tầng một có tiếng nước chảy, nhưng Bạch Du hoảng loạn không nghĩ nhiều đã đẩy cửa ra.

 

Kỷ Ương Nam vừa hay tắt vòi nước, nước trên đầu ngón tay từng giọt nhỏ xuống bồn rửa.

 

Ngay giây tiếp theo sau khi hai người nhìn nhau, Bạch Du không dám nhìn anh nữa: "Em... lấy một thứ."

 

Kỷ Ương Nam lấy một chiếc khăn lau tay, thấy cậu đi chân trần, hỏi một câu: "Sao không đi giày?"

 

Bạch Du cắn môi giải thích: "Đế giày dính bùn, sẽ làm bẩn nhà."

 

"Đi dép vào đi."

 

"Vâng ạ."

 

Cậu miệng thì đồng ý, nhưng không hề hành động, nhà vệ sinh ở tầng một vốn có dép dự phòng, Kỷ Ương Nam tiện tay lấy qua đặt trước mặt Bạch Du bảo cậu đi vào.

 

"Cái này không phải của em." Bạch Du ngây người nói.

 

Kỷ Ương Nam hỏi lại: "Không phải của cậu thì không được đi?"

 

Có lẽ là trong giọng nói của Alpha mang theo một chút quan tâm, Bạch Du không kìm được mà mắt nóng lên, đưa tay dụi dụi mắt nói: "Không được đâu, cái này là..."

 

Cái này là An Minh Giang thỉnh thoảng sẽ đi, cậu tự nhiên không thể đi bừa.

 

Nhưng sự từ chối của cậu rõ ràng đã làm Kỷ Ương Nam không vui.

 

"Bạch Du."

 

Bạch Du thất thần ngẩng mặt lên, khuôn mặt tuấn tú xuất chúng của Alpha không có biểu cảm gì.

 

"Cậu ngoài việc nói không ra còn biết nói gì nữa?"

 

Kỷ Ương Nam rời khỏi nhà vệ sinh, chỉ để lại một mình Bạch Du thất thần đứng đó.

 

Kiều Phàm Ninh hôm nay đến thực ra không phải đơn thuần là đến tìm Kỷ Ương Nam, cậu ta đến để mời mọi người đến dự tiệc sinh nhật của ba mình.

 

Kỷ Đình Vọng tiếp đãi cậu ta đơn giản.

 

"Tuần sau?"

 

"Vâng ạ, thứ tư."

 

Kỷ Đình Vọng rót cho cậu ta một tách trà, Kiều Phàm Ninh nói lời cảm ơn liền nâng tách trà nói: "Dù sao cháu cũng không có việc gì ở nhà, nên đến tận cửa mời ngài."

 

Kỷ Đình Vọng đổ nước trà trong tách đi, tự pha cho mình một tách khác, nói: "Làm phiền cháu phải chạy một chuyến, nhưng tuần sau chú không chắc có thời gian, đến lúc đó để Ương Nam dẫn người đến chúc mừng."

 

Kiều Phàm Ninh cầu còn không được, "Vâng ạ."

 

"Cháu ở lại ăn một bữa cơm hẵng đi."

 

Kiều Phàm Ninh tự nhiên sẽ không từ chối, lập tức mỉm cười gật đầu đồng ý.

 

Bữa trưa là do Tô Diệp nấu, Bạch Du phụ giúp, Du Du bị Kỷ Minh Trác bám lấy làm bài tập, thỉnh thoảng Kiều Phàm Ninh cũng sẽ ở bên cạnh xem cậu bé viết, Kỷ Minh Trác cảm thấy bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cả người không tự nhiên, liền bắt đầu nổi nóng nói không viết nữa, bụng đói, An Minh Giang bắt đầu thúc giục Tô Diệp nấu cơm.

 

"Tiểu Du, em không vui sao?"

 

Bạch Du lau tay bẩn vào tạp dề, "Không có, có lẽ là vì buổi sáng ở trong vườn hoa, bị nắng làm cho hơi choáng."

 

Cậu cười với Tô Diệp: "Em không sao."

 

"Vậy lát nữa em mang cơm canh vào phòng phu nhân đi."

 

"Vâng ạ."

 

Từ nhà bếp đến cầu thang là một khoảng cách không dài không ngắn, Bạch Du đã cố gắng kiềm chế hết sức, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía bàn ăn.

 

Kiều Phàm Ninh ngồi ngay ngắn bên cạnh Kỷ Ương Nam, cậu ta ngoại hình xinh đẹp, cười lên càng xinh đẹp hơn, Kỷ Ương Nam ngồi rất gần cậu ta, tuy không nói một lời, nhưng khoảng cách quá thân mật còn khiến Bạch Du có cảm giác họ rất xứng đôi.

 

Ý nghĩ này khiến tim Bạch Du không thể kìm nén mà tê dại, cậu ép mình quay mặt đi không nhìn nữa, sau đó đi lên lầu.

 

Phùng Vận Tuyết đang ở trong phòng ngủ dựa vào đầu giường đọc sách, Bạch Du nhẹ giọng nhắc bà đến giờ ăn cơm, đưa đũa cho bà.

 

"Trong nhà có khách à?" Phùng Vận Tuyết hỏi.

 

Sắc mặt Bạch Du tái nhợt, trả lời: "Là thiếu gia nhà họ Kiều ạ."

 

"Phàm Ninh."

 

"Vâng ạ."

 

Phùng Vận Tuyết không có khẩu vị lắm, ăn cũng rất chậm, "Nó đến đây làm gì?"

 

Bạch Du biết được từ Tô Diệp, cho nên đã chuyển lời lại cho Phùng Vận Tuyết: "Nghe nói là mời ông chủ đến dự tiệc sinh nhật của cha cậu ấy."

 

"Nhà nó nhiều chuyện vui thật."

 

Bạch Du không nói gì, im lặng đợi bà ăn xong dọn dẹp bát đũa xuống lầu.

 

"Thưa phu nhân, phu nhân nghỉ ngơi nhiều vào ạ."

 

Phùng Vận Tuyết đột nhiên hỏi cậu: "Hoa hồng cậu trồng nở chưa?"

 

Bạch Du đột nhiên cảm nhận được một nỗi buồn, cậu lắc đầu: "Chưa ạ, con trồng không tốt."

 

Bất kể là hoa hồng hay là con cái, cậu đều không có.

 

Sau giờ cơm, Kiều Phàm Ninh muốn Kỷ Ương Nam đưa mình về, nhưng Alpha đã thẳng thừng từ chối cậu ta.

 

"Anh vô tình ghê, hôn xong là chạy à." Cậu ta lại nhắc đến nụ hôn bất ngờ trong bệnh viện.

 

Kỷ Ương Nam im lặng nhìn cậu ta, "Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm?"

 

"Vậy thì không phải, nhưng nếu anh bằng lòng em cũng không ngại đâu." Tai cậu ta nóng bừng, lặng lẽ đưa tay lên sờ sờ, nhỏ giọng nói: "Đó là lần đầu tiên em hôn người ta đấy."

 

"Là hiểu lầm."

 

"Em biết, anh đưa em về đi, em bảo tài xế đi rồi, anh không thể để em đi bộ về được."

 

Hai người đứng bên cạnh vườn hoa, cái bóng do mặt trời khúc xạ đã kéo gần khoảng cách lại, Kỷ Đình Vọng đã vào phòng sách, trong phòng khách cũng không có ai.

 

Kỷ Ương Nam nói: "Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu."

 

"Gì cơ?" Đối với chủ đề mà Kỷ Ương Nam chủ động khơi dậy, cậu ta đều vui vẻ trả lời.

 

"Kỷ Đình Vọng sau khi từ quân đội trở về có phải thường xuyên đến nhà họ Kiều không."

 

Đôi mắt tinh xảo xinh đẹp của Kiều Phàm Ninh chớp chớp, sau đó nói: "Cũng không phải thường xuyên, nhưng ông ấy và ba em gặp nhau khá nhiều."

 

"Ba cậu giải ngũ lâu như vậy còn có liên lạc với liên minh?"

 

"Anh muốn biết à? Anh đưa em về, em sẽ nói cho anh biết."

 

Kỷ Ương Nam im lặng không nói, Kiều Phàm Ninh luôn là một người thông minh, trong lòng cậu ta đã có suy đoán, nói: "Anh hỏi em chuyện này, chắc chắn là biết em có câu trả lời, nếu không anh đã sớm đi hỏi Kiều Diên, ba em không tin tưởng Kiều Diên, tuy ông ấy không chỉ có một mình em là con trai, nhưng hai đứa em trai mới sinh của em vẫn còn là trẻ sơ sinh bú sữa mẹ, cho nên anh chỉ có thể đến hỏi em."

 

Cậu ta tinh ranh cười cười: "Em nói đúng không?"

 

Kỷ Ương Nam cụp mắt, im lặng cong môi nói: "Đúng một nửa."

 

"Vậy còn một nửa nữa thì?"

 

Kỷ Ương Nam không nói nữa, Kiều Phàm Ninh không khỏi có hơi tức giận, "Sao anh lúc nào cũng như vậy."

 

Kỷ Ương Nam hồi nhỏ cũng vậy, nói chuyện nửa vời xong thích để người ta đoán, bao nhiêu năm qua cũng không đổi.

 

Nhưng nói thế nào đi nữa, cậu ta thực sự rất thích Kỷ Ương Nam như vậy.

 

Kiều Phàm Ninh cuối cùng vẫn tự mình đi, Kỷ Ương Nam không tiễn cậu ta.

 

Buổi chiều Kỷ Ương Nam phải đến bệnh viện thay thuốc, băng gạc trên vết thương ở vai vẫn chưa tháo, mấy hôm nay trời nóng, ra mồ hôi là phải thay.

 

Anh từ lúc ăn cơm đã không thấy Bạch Du, thầm nghĩ Omega 9 phần 10 là đang ở trên gác xép, thời gian không còn sớm, anh thay quần áo cầm chìa khóa xe định đi.

 

Lúc này Bạch Du lại từ trong bếp đi ra, hai người đụng mặt nhau.

 

Một lúc không ai nói gì.

 

Bạch Du nắm chặt tạp dề, lau tay ướt đẫm vì rửa bát lên đó.

 

"Anh đi đâu vậy?"

 

"Bệnh viện."

 

Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Bạch Du liền lo lắng, "Sao vậy ạ? Anh không khỏe sao?"

 

Kỷ Ương Nam im lặng nhìn mồ hôi trên chóp mũi cậu, "Thay thuốc."

 

Bạch Du nhíu mày, như đang giằng xé, môi cũng cắn đến trắng bệch, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Có cần em đi cùng không ạ?"

 

Cậu nói xong liền hối hận, hoảng loạn chớp mắt, "Nếu không tiện thì cũng không sao, em vừa hay còn phải làm việc khác, em ở nhà đợi anh."

 

"Cậu định làm gì?"

 

Bạch Du nói: "Chép giáo quy."

 

Kỷ Ương Nam thản nhiên nhìn cậu: "Xem ra cậu biết mình lại không nghe lời, lần trước cậu đã đảm bảo với tôi thế nào?"

 

"Xin lỗi anh." Cậu chân thành xin lỗi, hy vọng Alpha có thể tha thứ cho mình.

 

"Vậy anh đi nhanh đi, trên đường cẩn thận."

 

Cậu đi theo Kỷ Ương Nam ra cửa, ngoan ngoãn đứng bên đường tạm biệt anh.

 

Nắng chiều rất chói và nóng, cậu đổ một ít mồ hôi.

 

Tuyến thể đã bị đánh dấu lúc này đang nhảy lên một cách nhẹ nhàng nhưng không thể không để ý, Bạch Du rất muốn xin Kỷ Ương Nam một cái ôm, nhưng cậu vẫn nhịn được.

 

"Anh về sớm." Cậu nhìn chằm chằm vào đôi bốt quân đội cổ cao màu sẫm của Kỷ Ương Nam, nhưng Alpha cứ chậm chạp không động.

 

Cậu có hơi nghi hoặc, "Thiếu gia?"

 

Kỷ Ương Nam cao hơn cậu rất nhiều, lúc ngẩng đầu lên đã che cho cậu một phần nhỏ ánh nắng, đường nét khuôn mặt hoàn hảo của Alpha dần dần hiện rõ trong mắt cậu.

 

Cậu nhìn thấy yết hầu đang lăn của Kỷ Ương Nam.

 

"Lên xe."

 

Trái tim đang bị thắt chặt lúc này được giải phóng, Bạch Du bất chợt thở hổn hển, hốc mắt nóng lên, có lẽ đã khóc, cũng có lẽ không, chính Bạch Du cũng không rõ.

 

"Lại khóc cái gì." Giọng điệu của Alpha dường như không kiên nhẫn, "Không đi thì về nhà."

 

"Đi ạ."

 

Bạch Du sợ bị bỏ lại, lúng túng nắm lấy tay anh, đầu ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay Alpha, như con vật nhỏ đang tỏ ra thân thiện với chủ nhân.

 

Bình Luận (0)
Comment