Toàn bộ thời gian của An Niên trong căn nhà này đều trôi qua trong việc làm lụng.
Cậu phải rất siêng năng, Omega là không được lười biếng.
Cậu sẽ mặc chiếc tạp dề người lớn mà Tô Diệp đưa, giặt ga giường vào những ngày không có tuyết rơi, sau đó phơi trên dây ở sân sau, cậu người thấp không với tới liền phải đứng trên ghế để trải ga giường ra, không có mặt trời, chỉ có thể để gió làm khô, cậu liền vào ban đêm lúc cùng Tô Diệp làm đồ thủ công thì ôm ga giường đến bên lò sưởi để hong.
Tô Diệp sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như Du Du vì làm việc mà xấu mặt, hay cũng sẽ trò chuyện với cậu về thiếu gia.
Cậu không biết Tô Diệp bao nhiêu tuổi, trông rất trẻ, thông tin cậu có được từ Du Du là, Tô Diệp theo phu nhân dọn vào căn nhà này, là Omega đi theo làm của hồi môn.
Cậu chưa từng gặp chồng của phu nhân, trong nhà này cũng không ai nhắc đến.
"Thiếu gia là người như thế nào ạ?" An Niên dùng sức trải rộng tấm ga giường, cố gắng dựa vào lò sưởi để hong khô từng nếp nhăn.
Tô Diệp tay cầm kim chỉ mảnh, đang vá lại chiếc áo khoác cho Du Du, cô cúi đầu, sợi tóc lướt qua mặt cô.
"Thiếu gia à, là một đứa trẻ hơi lạnh lùng không thích nói chuyện."
Đầu kim hơi cùn, cô liền không nặng không nhẹ mà vạch mấy đường trên da đầu, sau đó tiếp tục khâu.
"Cậu ấy bị bệnh, bác sĩ cũng không có cách nào, chỉ có thể kéo dài, cho nên phu nhân mới phải tìm con dâu nuôi từ bé để xung hỉ, Omega phù hợp quá ít, bà ấy đã tìm rất lâu."
Trong con ngươi của An Niên là ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, cậu đã từng gặp rất nhiều Alpha ở khu ổ chuột, nhưng đều bụi bặm bẩn thỉu, còn người anh trai đã mất từ lâu của mình, cậu sắp quên mất dáng vẻ từ lâu.
"Alpha đều trông giống nhau sao?" An Niên hỏi.
"Đương nhiên là không." Cây kim trong tay Tô Diệp chậm chạp không động, một lúc lâu sau mới nói: "Thiếu gia là... Alpha duy nhất trong nhà này."
Giọng cô trở nên rất nhẹ, cũng rất mềm mại, khóe mắt đầu mày đều toát ra một thần thái mà An Niên không thể hiểu được, cậu nhanh chóng nghĩ đến mẹ, mẹ thường có biểu cảm này.
"Tiểu Du, thiếu gia sẽ trở thành chủ nhân duy nhất của ngôi nhà này, em chỉ cần biết điều này là được."
Tấm ga giường lớn gần như che kín cả người An Niên, trên đó còn lưu lại hơi ấm nóng bỏng, cậu nắm chặt tay để sưởi ấm, bên ngoài vẫn còn gió thổi, cửa sổ kính kêu vù vù, vẻ mặt cậu ngây thơ, ngơ ngác hỏi: "Chủ nhân của ngôi nhà này không phải là phu nhân sao?"
Tô Diệp cười lắc đầu, nói: "Không giống nhau, Alpha là không giống nhau."
An Niên đại khái có thể hiểu, Alpha chính là ưu việt hơn Beta và Omega, giống như ở khu ổ chuột, Alpha có quyền lựa chọn, còn Omega thì không, họ chỉ cần phục tùng, nhà cậu không có Alpha, mẹ sống rất mệt mỏi.
Tô Diệp tránh đầu kim, dùng mu bàn tay vỗ vỗ An Niên đang ngẩn người, nói với cậu: "Thiếu gia trông rất đẹp trai, Tiểu Du và cậu ấy rất xứng đôi."
"Xứng đôi?"
"Phải, Tiểu Du là một Omega rất xinh đẹp, đợi các em lớn lên sinh tiểu bảo bảo, chắc chắn sẽ còn xinh đẹp hơn nữa."
An Niên trốn sau tấm ga giường, mang tai nóng bừng, sự mông lung lớn hơn cả mong đợi, cậu dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn về phía Tô Diệp, nghiêm túc nói: "Em sẽ làm tốt."
Vị thiếu gia chưa từng gặp mặt sẽ trở thành Alpha của cậu, An Niên biết điều này có ý nghĩa gì.
Cậu lại nghĩ đến mẹ và em trai, không biết họ đã chữa khỏi bệnh chưa, đã về nhà chưa.
Sau này lớn lên, mình có thể làm tốt được một nửa như mẹ không?
Nhưng sự thật chứng minh, cậu không bằng mẹ.
Ngày làm vỡ bát, là ngày Phùng Vận Tuyết đón Kỷ Ương Nam trở về, làm vỡ bát là một chuyện vô cùng không may mắn, cho nên Phùng Vận Tuyết vô cùng tức giận, đến mức An Niên sau khi được Tô Diệp ôm vào nhà, tỉnh dậy vẫn phải tiếp tục quỳ phạt.
Những bông tuyết còn đọng trên lông mi cậu đã hóa thành giọt nước, trong nhà không lạnh như bên ngoài, trên người vẫn mặc bộ quần áo lúc từ ngoài sân tuyết vào, nước tuyết thấm qua lớp vải ngấm vào da thịt, làm nhiệt độ cơ thể cậu như đông cứng.
Ngày hôm đó, tất cả mọi người trong nhà đều vây quanh Kỷ Ương Nam được đón về nhà, không ai để ý đến An Niên đang quỳ ở trong góc.
Vết nứt trên tay vì liên tục tiếp xúc với nhiệt độ nóng lạnh thay đổi mà lại nứt ra, chảy máu, An Niên nhìn chằm chằm bàn tay sắp sưng lên như bánh bao của mình, một chút cũng không cảm thấy đau, cơ thể cậu đã không còn cảm giác, tê dại quỳ đến tận đêm khuya.
Lò sưởi tắt rồi, đèn cũng tắt, bên ngoài gió lạnh gào thét, cái lạnh như khoan vào tim bò khắp từng lỗ chân lông trên người An Niên, cậu có hơi nhớ nhung chiếc chăn ấm và cửa sổ nhỏ trên gác xép, cũng nhớ bữa tối mà mẹ từng nấu cho cậu.
Thức ăn của ba mẹ con họ thường là đồ hết hạn, nhưng An Niên vẫn cảm thấy rất ngon, ban đêm chen chúc trên một chiếc giường cùng em trai và mẹ, họ đã vượt qua hết mùa đông này đến mùa đông khác.
"Ê."
Tai An Niên xuất hiện ảo giác, có lẽ là bị cóng hỏng đi.
"Cậu chết rồi à?"
An Niên còng lưng, dùng lòng bàn tay cứng đờ ngứa ngáy chạm vào tai, trước cửa sổ sát đất của phòng khách, cậu nhìn thấy một bóng đen, nhỏ bé, không phải của cậu.
Trong đêm mùa đông, ánh trăng cũng lạnh lẽo, cậu khó khăn ngẩng đầu lên, cái nhìn đầu tiên là chiếc áo khoác lông xù ban ngày thấy trong vòng tay của người tài xế, tiếp đó là một cây nến nhỏ yếu ớt bên cạnh chiếc áo khoác dài sắp chạm đất.
"Nói chuyện đi." Người trước mắt đang thúc giục cậu, "Chết rồi?"
An Niên cố gắng chống đỡ cơ thể, lúc lắc đầu cổ rất đau, giọng nói khô khàn: "Chưa chết."
Đầu óc cậu chậm chạp, nhưng cũng biết người này là ai.
"Cậu lại là một đứa con dâu nuôi từ bé mà mẹ tôi tìm về."
Đứa trẻ nói chuyện rất chậm, hơi thở cũng nặng nề, nhưng câu chữ liền mạch, ngọn nến trong cây nến đã cháy được một nửa, soi rõ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cậu.
An Niên vất vả điều chỉnh tư thế của mình, cậu thậm chí còn muốn dập đầu, nhưng hai tay không dùng được sức, ngã xuống đất.
Cậu chật vật nằm sấp, toàn thân đều đau, nhưng không quên trả lời:
"Vâng, thưa thiếu gia..."
Đứa trẻ đặt một chiếc bát sứ màu trắng bên cạnh đầu cậu, bên trong là hai nắm cơm nhỏ, rắc vừng.
"Tôi ăn không nổi, cậu ăn hết giúp tôi đi."
An Niên khó khăn lắm mới bò dậy được, không dám nhận, cậu không ngừng lắc đầu, từ chối: "Tôi không thể ăn."
Đứa trẻ rõ ràng không hài lòng, "Nhanh lên, sao cậu không nghe lời? Không thì mẹ lại cằn nhằn tôi."
Lúc này An Niên không dám không tuân theo, cứng họng bưng bát cơm trên đất lên.
"Cậu tên là gì?"
Cơm nắm còn nóng, vừng cũng rất thơm, cái dạ dày đã đói cả ngày được lấp đầy từng chút một, cơn đói bị xua tan, máu cũng bắt đầu lưu thông chậm rãi, An Niên vẫn luôn biết, có thể ăn là một điều rất hạnh phúc, cho nên lúc này không kìm được nước mắt.
Khi nước mắt sắp rơi xuống, cậu hai tay bưng bát, nghiêng mặt sang một bên, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, đứa trẻ có lẽ cảm thấy ngồi xổm mệt quá, bèn chuyển sang ngồi trên thảm, anh cầm cây nến bên cạnh, rọi ánh sáng nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của An Niên.
"Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, như vậy xấu lắm."
An Niên đầu tiên là nói một tiếng xin lỗi, sau đó giải thích với cậu: "Lúc ăn cơm không được khóc."
"Tại sao?"
"Bởi vì nước mắt chảy vào cơm, sẽ làm người ta trúng độc chết."
"Chưa nghe bao giờ." Đứa trẻ nhíu đôi mày mảnh, "Cậu là người ở đâu? Ăn nói kỳ quặc."
"Tôi là..." An Niên suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không nói mình đến từ khu ổ chuột thì tốt hơn.
"Cậu vẫn chưa nói, cậu tên là gì? Cậu cũng là Omega phải không?" Đứa trẻ xoa xoa mũi, gò má dưới ánh nến tạo thành một bóng ảo.
"Vâng, tôi là Omega." An Niên nói ra cái tên mới của mình, "Thưa thiếu gia, tôi tên Bạch Du."
"Pheromone của cậu không dễ ngửi." Đứa trẻ đến gần rồi lại tránh xa, nói: "Giống như mùi ẩm mốc."
An Niên mặt mày trắng bệch không thể trả lời lời nói của anh, thân hình cong queo cố ý lùi về phía sau, "Xin lỗi."
"Ăn xong chưa? Đưa bát cho tôi."
An Niên quỳ không động, nói: "Ngày mai tôi rửa."
Đứa trẻ không để ý đến cậu, nói "Đưa đây" một lần nữa, An Niên không còn cách nào khác, thuận theo đưa lại cho anh.
"Sao cậu cứ không nghe lời thế?" Giọng điệu trách móc.
An Niên vội vàng giải thích: "Tôi có nghe mà."
"Vậy tôi bảo cậu đưa bát cho tôi cậu không đưa." Đứa trẻ không vui nói: "Rốt cuộc cậu có biết làm con dâu nuôi từ bé không?"
"Xin lỗi." An Niên biết sai, xin lỗi anh: "Thứ lỗi cho tôi, tôi hiểu, tôi biết phải làm thế nào."
"Thật?"
"Vâng."
Tim An Niên đập như trống dồn, sợ lại bị phạt, giọng điệu cũng mang theo vẻ lấy lòng, "Ban nãy là tôi không đúng, tôi sẽ nghe lời, tôi sẽ làm mọi thứ."
Ngọn nến trong cây nến lúc tỏ lúc mờ, đứa trẻ đứng dậy định đi, An Niên suy nghĩ một chút vẫn nói lời cảm ơn với anh, "Cơm nắm rất ngon."
Đứa trẻ kỳ lạ nhìn cậu: "Ai cần cậu nói cảm ơn, tôi không muốn ăn mới cho cậu, cậu là thùng rác."
An Niên khô khốc chớp chớp mắt, thùng rác đối với cậu mà nói không phải là một từ mang ý nghĩa xấu, ít nhất cậu không phải chịu đói, cậu rất ngoan cũng có hơi cố chấp, "Phải nói cảm ơn."
Đây là lễ phép, mẹ đã dạy cậu.
Lời nói tiếp theo của đứa trẻ bị một trận ho khan ngắt quãng, thân hình gầy gò vì cố nén mà run rẩy lợi hại, An Niên bò qua vuốt lưng cho anh, giống như dỗ em trai.
"Cậu có sao không? Ở đây lạnh quá, mau về phòng đi."
Đứa trẻ vì ho mà mặt đỏ bừng, anh che miệng mũi, đứt quãng nói: "Cậu đừng, để mẹ biết, tôi đã xuống đây."
An Niên coi đây là một bí mật, gật đầu nói: "Được, tôi cõng cậu lên."
Đứa trẻ im lặng nhìn cậu một cái, lặng lẽ từ chối, An Niên lùi lại, tiếp tục quỳ phạt.
Cậu nhìn đứa trẻ một tay cầm bát, một tay cầm cây nến, chậm rãi lên lầu, cái bóng ngắn ngủn bị kéo dài ra, cho đến khi biến mất.
Ngày hôm sau Tô Diệp mới được cho phép, dẫn An Niên đi tắm nước nóng, Du Du mắng cậu là đồ ngu, cậu xấu hổ cúi đầu, Tô Diệp an ủi cậu: "Phu nhân rất để ý những chuyện này, ngày tháng đều được tính toán kỹ lưỡng, lần sau chú ý là được."
An Niên ngoan ngoãn gật đầu, đảm bảo: "Em biết rồi, chị Tô Diệp, sau này em sẽ không phạm lỗi nữa."
Cậu biết được tên của thiếu gia từ miệng của Tô Diệp, nước nóng ngập qua nửa dưới khuôn mặt cậu, cậu mơ hồ niệm ba chữ Kỷ Ương Nam trong lòng.
______________________________
KY: t không thể dùng xưng hô mày tao với được, nên vẫn tôi tôi cậu cho công thụ