Sai Lầm Cấp Thấp - Vị Bặc 880

Chương 38

Đêm khuya đột nhiên đổ mưa, gió lớn gào thét, trận mưa rào mùa hè đến dữ dội và vội vã, mãi đến sáng hôm sau cũng không có dấu hiệu tạnh, hoặc có lẽ sẽ kéo dài mấy ngày, không ai biết được.

 

Tang lễ của Phùng Vận Tuyết được cử hành trong cơn mưa rào, trong nhà có rất nhiều người mà Bạch Du không quen biết, nhưng cũng có những người cậu quen thuộc, ví dụ như, Kiều Phàm Ninh.

 

Đã lâu cậu không gặp Omega xinh đẹp này, vì trời mưa, nhiệt độ có giảm đi một chút, Omega mặc một chiếc áo khoác đen dài vừa phải, là kiểu mà Bạch Du chưa từng thấy, làm nổi bật cả người cậu ta trắng nõn và tinh xảo, cậu ta đứng bên cạnh Kỷ Ương Nam cũng mặc áo khoác đen, mắt đỏ hoe, như thể đang thay Alpha gánh vác một nửa nỗi đau.

 

Bạch Du lúc nào cũng không thể chấp nhận được cảnh tượng như vậy, cậu trốn vào trong bếp, hôm nay dậy sớm, bụng hơi đói, cậu muốn ăn chút gì đó.

 

...

 

Bầu trời bên ngoài u ám dày đặc, thỉnh thoảng có tiếng sấm, mưa rào như trút nước, làm ướt đẫm mặt đất.

 

"Anh vẫn ổn chứ?"

 

Kiều Phàm Ninh thực ra không giỏi an ủi người khác, nhưng cậu ta vẫn muốn đến gần Kỷ Ương Nam hơn một chút, "Nếu có gì cần em giúp, anh cứ nói với em."

 

Khuôn mặt của Kỷ Ương Nam như cơn mưa lớn lạnh lẽo ngoài kia, anh nói: "Tôi có gì cần giúp được."

 

"Em chỉ nói với anh thôi, biết anh tâm trạng không tốt, không muốn anh quá đau lòng." Kiều Phàm Ninh nhăn mặt: "Nhưng em biết, người thân qua đời, sao có thể không đau lòng được."

 

Cậu ta để ý đến lớp băng gạc quấn trên cổ Kỷ Ương Nam, yết hầu nhô cao vì nói chuyện mà lăn lên lăn xuống, cậu ta nhìn đến say mê, đồng thời ngửi thấy một mùi máu tanh, lo lắng nói: "Sao lại bị thương rồi?"

 

Cậu ta vừa nói vừa đưa tay muốn chạm vào vết thương của Alpha, nhưng lại đúng ở vị trí riêng tư như tuyến thể, liền dùng đầu ngón tay rất nhẹ nhàng sờ lên mép băng gạc, máu dính dính bám trên đầu ngón tay.

 

"Anh chảy máu rồi, có đau không? Là bị thương trong quân đội sao?"

 

Kỷ Ương Nam nhíu mày lấy tay cậu ta ra, "Đừng chạm vào tôi."

 

Kiều Phàm Ninh không để ý đến sự kháng cự của anh, rút tay về nói: "Cái này của anh trông có vẻ nghiêm trọng, không đến bệnh viện xử lý một chút sao?"

 

"Không cần, cậu cách xa tôi ra một chút."

 

Kiều Phàm Ninh lắc đầu nói: "Em không chịu."

 

Có lẽ là vì tuyến thể bị thương, cho nên khứu giác của anh lúc này khá chậm chạp, không ngửi thấy pheromone thoang thoảng trên người Omega.

 

Một buổi tang lễ được tổ chức trang nghiêm và yên tĩnh.

 

"Đúng rồi, em muốn nói với anh một chuyện." Kiều Phàm Ninh lại đứng bên cạnh anh, hai người vai kề vai, Kiều Phàm Ninh hạ thấp giọng ghé sát vào tai Kỷ Ương Nam nói: "Chú Kỷ hình như đã nhận ra anh đang điều tra ông ấy, em cũng không chắc lắm, tóm lại anh cẩn thận một chút."

 

Kỷ Ương Nam cụp mắt, hàng mi đen rậm che giấu mọi suy nghĩ của anh, anh khẽ ngẩng mắt lên, nhìn về phía Kiều Phàm Ninh, "Cậu biết từ đâu?"

 

Kiều Phàm Ninh nói: "Ba em gần đây kỳ lạ lắm, tuần trước chú Kỷ đến một chuyến, sau khi đi, ba em đã lấy đi chiếc hộp bảo hiểm đựng con dấu và chìa khóa của ông ấy, thứ này bao nhiêu năm nay chưa từng đổi chỗ, em không biết ông ấy đặt ở đâu nữa, nhưng em sẽ để ý nhiều hơn."

 

"Không cần, bản thân cậu chú ý một chút."

 

Nghe thấy lời này, Kiều Phàm Ninh không kìm được mà vui mừng, "Em cũng không có chuyện gì, em muốn giúp anh mà, ba em đối với em không đề phòng cao như vậy, em đoán ông ấy làm như vậy có khả năng là để đề phòng Kiều Diên, mục đích chú Kỷ đến nhà em không rõ, nhưng tóm lại cẩn thận một chút là không sai, còn có..."

 

Cậu ta muốn hỏi Kỷ Ương Nam có biết chuyện hôn sự với mình không, nhưng trong lòng biết rõ nói chuyện này trong tang lễ của mẹ đối phương rất đường đột, cho nên vẫn nhịn xuống, từ chỗ ba mình nhận được tin, chuyện cậu ta và Kỷ Ương Nam đính hôn chắc như đinh đóng cột, nhưng cậu ta không chắc, vì Kỷ Ương Nam không phải là Alpha ngoan ngoãn nghe lời.

 

Nhưng không sao, cậu ta luôn bằng lòng chờ đợi.

 

...

 

Bạch Du nôn trong bếp, tay còn cầm quả trứng luộc buổi sáng, cậu chỉ cảm thấy hơi tanh, ăn không nổi, trong đầu luôn hiện lên những lời mà Kỷ Đình Vọng nói tối hôm đó và Kiều Phàm Ninh vừa mới đứng vô cùng thân mật với Kỷ Ương Nam.

 

Những lời đó cậu không phải lần đầu tiên nghe, An Minh Giang cũng đã nói với cậu, họ đều nói Omega của Kỷ Ương Nam là Kiều Phàm Ninh, không biết có phải vì nghe nhiều quá không, cho nên chính mình cũng nghĩ như vậy, luôn sẽ suy nghĩ lung tung.

 

Cậu sẽ nghĩ sau này Kiều Phàm Ninh kết hôn với Alpha, sau đó dọn vào ngôi nhà này, cậu ta cũng sẽ mang thai, sau đó trong ánh mắt mong đợi của mọi người sinh ra một đứa trẻ.

 

Họ mới là một đôi xứng đôi, trời sinh một cặp.

 

Vậy còn mình thì sao? Trong bụng cậu đã có một em bé, cậu phải làm sao đây?

 

Cậu có thể nói cho Kỷ Ương Nam biết ngay bây giờ không? Nói cho anh biết mình đã mang thai, có thể đã gần 4 tháng, em bé có lẽ đã có nhịp tim, cậu và em bé đều rất mong đợi Alpha trở về, cậu không muốn rời đi, cậu cũng thích Kỷ Ương Nam.

 

Nhưng mà, Omega ở khu ổ chuột thực sự không xứng với Alpha sao? Phu nhân chưa từng nói như vậy, chị Tô Diệp cũng không, chị Tô Diệp luôn nói: Tiểu Du rất xinh đẹp, rất xứng đôi với thiếu gia, con của các em nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn.

 

Bạch Du nhét hết phần trứng còn lại trong tay vào miệng, cố gắng nuốt xuống.

 

"Ăn không nổi thì đừng ăn nữa."

 

Du Du không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh cậu, chiếc tạp dề trên người cô đã bẩn, xám xịt không nhìn rõ màu sắc ban đầu, tóc rủ xuống eo, cô gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hoắt.

 

"Cũng không có ai ép cậu." Cô nói.

 

Bạch Du bị nghẹn đến khó chịu, lí nhí ho khan mấy tiếng, cậu cong mắt, yếu ớt cười với Du Du: "Không có, tôi đói mà, chỉ là ăn vội quá."

 

Du Du đầy ẩn ý nhìn mí mắt mỏng đến trong suốt của Bạch Du, trên đó có những mạch máu xanh rõ ràng, nhãn cầu của cậu đầy những tia máu, có lẽ do không ngủ ngon được mấy giấc, không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy Bạch Du có hơi đáng thương.

 

"Đợi người ta đi rồi thì nghỉ ngơi đi, trước đây cậu không phải luôn lười biếng sao." Du Du quay mặt đi nói.

 

Bạch Du sững sờ một lát, trong lúc mơ hồ nhớ lại rất nhiều chuyện, cậu lắc đầu, cười như trước đây giải thích với Du Du: "Làm gì có, tôi không lười biếng."

 

Cậu vẫn luôn rất siêng năng, cậu từ nhỏ đã biết Omega là không được lười biếng.

 

...

 

Trong nhà có một chiếc ô màu xanh đậm, là do Phùng Vận Tuyết mua hai năm trước, đã lâu không dùng, cán ô có vết gỉ sét, Kỷ Ương Nam không đến bệnh viện quân khu, anh cầm chiếc ô đó mang hũ tro cốt của Phùng Vận Tuyết đến nghĩa trang ở ngoại ô liên minh, Bạch Du không đi cùng, không ai đưa cậu đi, cậu đứng dưới mái hiên trước cửa, nước mưa làm ướt ống quần, hơi lạnh từ bắp chân lan ra toàn thân.

 

"Khi nào anh về ạ?" Cậu nhân lúc ít người níu lấy ngón tay Kỷ Ương Nam, sợ bị người khác phát hiện liền nhanh chóng buông ra, lưu luyến nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Alpha.

 

"Không biết."

 

"Vâng ạ." Cậu nói: "Em đợi anh về."

 

Kỷ Ương Nam ngồi lên chiếc xe hơi màu đen của gia đình, đã cũ lắm rồi, Bạch Du nhớ, năm đó Phùng Vận Tuyết chính là ngồi trên chiếc xe này đưa cậu ra khỏi khu ổ chuột.

 

Bánh xe lăn qua mặt đất ướt đẫm nước mưa, bùn đất văng tung tóe, Bạch Du nhìn đến ngẩn người, hồi lâu mới quay người vào nhà.

 

Gần đây thực sự rất mệt mỏi, cậu về cơ bản đều ngủ ở gác xép, lần trước bị nhốt 3 ngày đã để lại cho cậu một bóng ma, cho nên mỗi lần cậu đều không đóng cửa gác xép, cứ để mở như vậy, cậu phải nghe thấy tiếng động bên ngoài và ánh sáng rực rỡ mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

 

Đã lâu rồi cậu không viết thư cho mẹ, hôm nay có thời gian, nhưng không muốn viết lắm, sợ mình vô thức để lộ ra tâm trạng tồi tệ, như vậy không tốt lắm.

 

Ở góc bàn bên cửa sổ có một lá thư, Bạch Du sững sờ mấy giây, cậu nhặt lên xem, nhớ ra là lúc trước cậu định gửi cho Kỷ Ương Nam, vì tai nạn nên vẫn luôn để ở gác xép bám bụi.

 

Thôi bỏ đi, cậu đặt nó trở lại.

 

Cậu muốn ngủ một lát trước, c** q**n áo, lúc cúi người xuống dọn dẹp chăn đệm trên giường, tấm thẻ vô sự vẫn luôn treo trên cổ cậu từ trong cổ áo rộng thùng thình rơi ra, lắc lư trước ngực cậu mấy lần, sau đó lặng lẽ rơi xuống giường.

 

Bạch Du không kịp phản ứng, mấy giây sau mới đưa tay nhặt lên, sợi chỉ đỏ ở chỗ thắt nút đã tuột ra, cậu đặt tấm thẻ vô sự lên lòng bàn tay v**t v* rất nhẹ nhàng, ngón tay trắng nõn quấn sợi chỉ đỏ lại mấy vòng, sau đó thắt một cái nút mới.

 

Sợi chỉ đỏ mà mẹ tặng cho cậu lúc trước đã đứt từ hồi nhỏ, sợi này là do Kỷ Ương Nam xỏ cho cậu, đeo lâu hơn sợi ban đầu rất nhiều.

 

Cậu sợ sau này lại tuột ra, liền dùng răng cắn, thắt rất chặt, đảm bảo sẽ không lỏng ra nữa mới đeo lại.

 

Cậu thực sự rất mệt, nghĩ đến Kỷ Ương Nam mà ngủ, cậu còn hát bài đồng dao đã lâu không hát, không nhớ rõ giai điệu, là bài hát dỗ em trai ngủ hồi nhỏ, bây giờ cậu đã có em bé, sau này có thể hát cho nó nghe.

 

Cậu quyết định, đợi Kỷ Ương Nam trở về, đợi tâm trạng Alpha tốt hơn một chút, sẽ nói cho anh biết mình đã mang thai.

 

...

 

Sau khi tang lễ kết thúc, Kỷ Ương Nam một mình ở lại nghĩa trang đến rất khuya, mưa rào chuyển sang mưa nhỏ, nước mưa trong không khí dệt thành một tấm lưới mỏng, không khí tràn ngập mùi hương hòa quyện của cỏ xanh và đất bùn.

 

Anh trở về nhà từ nghĩa trang, bùn đất dưới chân làm bẩn thảm, An Minh Giang từ trên lầu đi xuống, tay cầm một ống tiêm đã qua sử dụng, Kỷ Minh Trác sốt cao không hạ, sự thiên vị của Kỷ Đình Vọng khiến lòng ghen tị của y đối với Kỷ Ương Nam không thể xua đi.

 

"Cậu có biết mẹ cậu bị bệnh gì không?"

 

Bước chân của Kỷ Ương Nam trên cầu thang dừng lại, anh không quay đầu, nghe An Minh Giang nói: "Là biến chứng do hen suyễn gây ra, chắc là đã nhiễm trùng phổi, bệnh này không phải đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sau khi bà ấy mất tôi đã kiểm tra cho bà ấy, bà ấy đã nôn ra máu, không loại trừ khả năng suy tạng."

 

Kỷ Ương Nam quay người lại trên cầu thang, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

 

"Không ai đưa bà ấy đến bệnh viện?"

 

An Minh Giang cách phòng khách chưa đến 5 mét, tiếng đồng hồ quả lắc dần dần chìm trong tiếng mưa rả rích ngoài trời, y không trả lời theo câu hỏi của Kỷ Ương Nam, mà nói: "Cậu đừng đến chất vấn tôi, cậu nên hỏi mấy Omega trong nhà cậu, tại sao kéo dài không nói cho cậu biết, cậu có giận thì đừng trút lên tôi và Minh Trác, tôi đã nói, từ lúc tôi vào nhà này, tôi chưa từng nghĩ đến việc đối đầu với bà ấy, bà ấy có ý kiến với tôi tôi biết, nhưng tôi có hại gì bà ấy không? Cậu thay vì băn khoăn tại sao Đình Vọng lại hỏa táng thi thể của bà ấy sớm như vậy, không bằng nghĩ xem tại sao cậu không thể về sớm hơn một chút, cậu về sớm thì sao có thể không gặp được bà ấy lần cuối được, nếu cậu về bà ấy còn có thể nghe theo ý kiến của cậu đến bệnh viện xem sao, hoặc có lẽ sẽ không chết."

 

...

 

Mưa lại lớn hơn, gió lớn đập vào cửa sổ kính của gác xép, tấm kính mỏng manh lung lay như sắp vỡ, Bạch Du từ từ mở mắt ra, đầu óc rất nặng, ánh sáng trong gác xép quá kém, tầm nhìn của cậu cũng không đủ rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người đứng bên giường, phản ứng đầu tiên của cậu là sợ hãi, ngay sau đó ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc trên người đối phương, cậu liền yên tâm.

 

"Anh về rồi ạ?"

 

Kỷ Ương Nam quá cao, môi trường lại tối, cậu chỉ có thể ngẩng mặt nheo mắt mới có thể nhìn rõ được đường nét khuôn mặt của Alpha, tiếng mưa ngoài cửa sổ tí tách, tầm mắt của Bạch Du từ từ di chuyển xuống, rơi trên bàn tay giơ lên của Kỷ Ương Nam, lúc nhìn thấy thứ anh đang cầm trong tay, tim đột nhiên thắt lại.

 

"Thiếu gia?"

 

"Cậu nói cậu viết thư cho tôi, là lá thư này?"

 

Không biết có phải là ảo giác của cậu không, giọng của Kỷ Ương Nam như truyền đến từ một nơi rất xa, mang theo tiếng vọng, Bạch Du đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

 

"Em..."

 

"Có phải không?"

 

Bạch Du rất cẩn thận co mình lại, nói: "Vâng ạ."

 

Kỷ Ương Nam bắt đầu đọc nội dung trong thư của cậu, giọng điệu rất nhẹ, giọng anh vốn dĩ không trầm, hồi nhỏ anh thường đọc bài tập mang về từ trường giáo dưỡng cho Bạch Du nghe, Bạch Du cũng thích nghe anh nói chuyện, nhưng hôm nay lại có hơi sợ hãi, lúc Kỷ Ương Nam đọc đến câu "mọi việc đều ổn", Bạch Du đột nhiên rùng mình một cái.

 

Kỷ Ương Nam lúc này lặp lại câu này: "Trong nhà mọi việc đều ổn, không cần lo lắng."

 

Bạch Du không ngừng dùng móng tay cào vào đầu gối, nước mưa rào rào nhỏ thẳng vào lòng cậu, cậu như một đứa trẻ phạm lỗi, mờ mịt nhìn về phía Kỷ Ương Nam, Alpha đã gấp đôi lá thư đó lại.

 

"Thiếu gia..."

 

"Tô Diệp đâu?" Kỷ Ương Nam quay người lại, đối mặt nhìn Bạch Du, nhưng Bạch Du không nhìn rõ mặt anh, Alpha quay lưng về phía cửa sổ, cậu chỉ có thể nhìn thấy nước mưa không ngừng ngưng tụ sau đó nhỏ giọt trên cửa sổ kính.

 

"Chị Tô Diệp..." Bạch Du nói rất chậm: "Bị, bị ông chủ đưa đi rồi."

 

"Khi nào?"

 

"Một tháng trước."

 

Lúc cậu nói câu này không có chút khí thế nào, giọng nói rất yếu, tuy không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng có lẽ là vì khí chất quá mạnh mẽ áp bức của Alpha khiến cậu không ngừng rơi vào trạng thái tự nghi ngờ.

 

Kỷ Ương Nam im lặng cười một tiếng, Bạch Du không đoán được ý nghĩa trong nụ cười này, nhưng cậu biết Alpha đang tức giận, theo thói quen xin lỗi: "Xin lỗi anh."

 

"Xin lỗi?" Giọng điệu lạnh lùng của Kỷ Ương Nam đã đâm thủng lớp vỏ ngoài không mấy cứng rắn của cậu, "Lúc tôi rời nhà, đã nói với cậu những gì?"

 

Bạch Du mắt đỏ hoe, lòng trống rỗng, cậu lặp lại: "Chuyện xảy ra trong nhà, đều phải nói cho anh biết."

 

"Cậu biết? Cho nên đây là thứ cậu muốn nói với tôi." Kỷ Ương Nam trực tiếp xé lá thư đó làm đôi, "Viết một lá thư khó đến vậy sao? Nói thật với tôi cũng không được sao?"

 

Từ lúc anh rời nhà đến quân đội, anh đã đợi 3 tháng hơn mà không nhận được một lá thư nào của Bạch Du, mà lá thư nằm trên gác xép này lại còn lừa dối anh.

 

"Việc tôi bảo cậu làm cậu vĩnh viễn không làm, ngoài việc vi phạm mệnh lệnh cậu còn biết làm gì nữa?"

 

Tiếng xé giấy rách nát vang lên bên tai Bạch Du vô cùng chói tai, tiếng ù tai đã ngăn cách mọi giác quan của cậu, sấm chớp ngoài cửa sổ lóe lên như tia lửa, soi rõ khuôn mặt trắng bệch thâm thúy của Kỷ Ương Nam.

 

Bạch Du thất thần ngồi trên giường, câm nín, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ hốc mắt.

 

Lại là ánh mắt này, lại là ánh mắt như nhìn người xa lạ.

 

"Cậu có biết Tô Diệp theo mẹ tôi bao nhiêu năm không? Cậu có biết bệnh của mẹ tôi rốt cuộc có nghiêm trọng không, cậu không biết thì không nói được sao? Tôi bảo cậu có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết, cậu đã làm được chưa?"

 

Hơi thở của anh rất nặng, giọng nói cũng không đủ ổn định: "Tại sao ngay cả cậu cũng phải giấu tôi."

 

Anh ném những mảnh giấy rách trong tay lên người Bạch Du, những mảnh giấy vụn xẹt qua khuôn mặt hoảng hốt của Omega, sau đó từng mảnh rơi xuống lòng bàn tay đang xòe ra của Bạch Du.

 

"Là phu nhân... bà ấy nói..."

 

"Cậu lúc nào cũng có vô số lý do, chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, lời của ai cậu cũng nghe, chỉ không nghe lời của tôi."

 

Sự thất vọng trong giọng điệu của Alpha khiến nỗi sợ hãi của Bạch Du càng sâu sắc hơn, cậu quỳ bò qua muốn túm lấy tay Kỷ Ương Nam, giải thích đứt quãng, nhận hết mọi lỗi lầm về mình: "Xin lỗi anh, là em không tốt, em không đủ nghe lời, anh đừng giận được không? Là lỗi của em, là lỗi của em, vì phu nhân nói không sao, bà ấy nói không sao cả, cho nên em..."

 

Kỷ Ương Nam giữ cằm cậu lại, nước mắt của Bạch Du như những hạt châu đứt dây làm ướt mu bàn tay anh, anh không thể nào chấp nhận được việc Bạch Du giấu giếm mình như chấp nhận người khác, Bạch Du ít nhất, cũng không nên giấu giếm anh, anh từ trước đến nay không hiểu tại sao Bạch Du lúc nào cũng không nghe lời, Omega nên là phục tùng, nhưng Bạch Du không làm được.

 

"Tôi không muốn nghe."

 

Anh buông tay, Bạch Du không muốn anh đi, trong lúc hoảng loạn không nắm được anh, bước hụt ngã từ trên giường xuống, đầu gối đập mạnh xuống mặt đất cứng lạnh, bụng dưới truyền đến một cơn đau khác thường, pheromone trong không khí cũng luôn khiến cậu cảm thấy bất an, cậu đau khắp nơi.

 

"Xin lỗi." Cậu cầu xin: "Đừng giận được không anh? Em sai rồi, em sai rồi."

 

"Buông ra."

 

Bạch Du cẩn thận chạm vào ngón tay rủ bên cạnh người anh, kìm nén tiếng khóc nói: "Em không cố ý, em sẽ nghe lời mà."

 

Kỷ Ương Nam không cho cậu chạm vào, anh lùi lại một bước, Bạch Du thậm chí chỉ sờ được vạt áo anh, Alpha cách cậu rất xa, cậu không thích như vậy.

 

Kỷ Ương Nam đã đến bên cánh cửa hẹp của gác xép, tấm lưng thẳng tắp áp bức Bạch Du đến không thở nổi, Bạch Du khàn giọng gọi anh lại:

 

"Anh Ương Nam... anh không cần em nữa sao?"

 

"Tôi không cần Omega không nghe lời."

 

Omega yếu đuối nhạy cảm trong môi trường lo lắng bất an sẽ đặc biệt cần pheromone của Alpha để an ủi, nhưng bây giờ Bạch Du ngay cả một cái ôm cũng không có được.

 

Mà Alpha của cậu cũng sắp rời bỏ cậu rồi.

 

"Vậy..." Cậu mềm nhũn bên giường, mặt đất lạnh lẽo không cho cậu một chút cảm giác an toàn nào, cậu cảm thấy rất lạnh, trong bụng như mọc ra nhịp tim, từng nhịp như kim châm, cậu muốn níu kéo: "Vậy còn em bé thì sao?"

 

Bước chân của Kỷ Ương Nam lại dừng lại, bóng đen trước mắt Bạch Du biến thành một khối nặng trịch, đầu cậu cúi rất thấp.

 

Kỷ Ương Nam không biết tại sao cậu đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh đã nói với Bạch Du rất nhiều lần anh không cần con cái, lần này cũng vậy.

 

"Tôi có phải đã nói tôi không muốn có con không? Cậu uống thuốc rồi, đừng mơ những giấc mơ phi thực tế như vậy."

 

Nhịp tim của Bạch Du trở nên rất chậm, mỗi hơi thở đều như mang theo một gánh nặng khó khăn và trầm đục, "Nhưng em mang thai rồi..."

 

Bản năng sợ hãi Alpha càng không vui, cậu thêm vào phía sau một câu: "Có lẽ."

 

Lời nói của cậu không hề làm lay động Kỷ Ương Nam định rời đi, Alpha không quay đầu lại nói: "Không ai sẽ muốn đứa trẻ này."

 

Mưa ngoài gác xép biến thành những giọt máu nhỏ giọt trong lòng Bạch Du, cậu nhắm mắt lại, nhớ lại ngày thứ hai sau khi bị Kỷ Ương Nam đánh dấu, Alpha nói anh không thích trẻ con, anh nói ngôi nhà này cũng không cần trẻ con.

 

Lời cầu xin và nước mắt của cậu không làm cho Alpha của cậu mềm lòng, cậu chỉ nhận được hai viên thuốc tránh thai.

 

Cánh cửa gỗ hẹp của gác xép "kẽo kẹt" một tiếng, không nặng không nhẹ đóng lại, tiếng mưa ngoài cửa sổ đập vào màng nhĩ đang căng cứng của Bạch Du, cậu dựa vào bên giường, cơn đau ở bụng không giảm mà còn tăng lên, cậu đặt hai tay lên giữa bụng, dịu dàng và nhỏ giọng hết lần này đến lần khác an ủi:

 

"Không nghe thấy, không buồn."

 

"Không nghe thấy, không buồn."

 

"Không nghe thấy, không buồn."

 

Em thích anh lắm, cho nên không sao cả.

 

...

 

Mãi đến đêm khuya, Bạch Du cũng không xuất hiện, Du Du chuẩn bị bữa tối đi gọi Kỷ Ương Nam, cô ở hành lang dẫn lên gác xép ngửi thấy một mùi pheromone khác thường, rất nồng nặc, còn kèm theo mùi máu tanh, cô rất nhạy cảm với mùi hương, pheromone này cô rất quen thuộc, là của Bạch Du, trong đầu có thứ gì đó va vào, cô như bị ma xui quỷ khiến mà đi lên gác xép.

 

Cô gần như không đến nơi này, từ lúc Bạch Du dọn vào nhà này, cô sẽ không đến những nơi mà Bạch Du ở.

 

Cánh cửa gỗ hẹp đó bị gió thổi lung lay, cô đi theo mùi hương lặng lẽ đi qua.

 

Không có đèn, tối om một mảng, ngoài tiếng gió mưa bên ngoài, cô không cảm nhận được bất kỳ hơi thở sống nào.

 

"Bạch Du? Cậu ở đâu?"

 

Không có ai trả lời, Du Du định đi, nhưng pheromone không ngừng tỏa ra từ trong cửa đã kéo cô lại, cô một lần nữa gọi tên Bạch Du.

 

Bên ngoài lại bắt đầu có sấm, một tiếng "ầm" khiến cô không khỏi rùng mình, tia chớp lóe lên trong phút chốc soi sáng gác xép đông đúc, Du Du ngây người đứng ở cửa, nhìn thấy Bạch Du nằm trên mặt đất không có sức sống, cô chỉ do dự hai giây liền đẩy cửa xông vào.

 

"Này! Cậu tỉnh dậy đi!"

 

Cô định đỡ Bạch Du dậy, sờ thấy trên mặt đất một chất lỏng dính dính, không đặc, giống như cháo loãng vô tình bị đổ ra, cơ thể cô lập tức cứng đờ, đưa ngón tay lên mũi ngửi ngửi, sắc mặt trong đêm tối phai đi sạch sẽ.

 

Cô vừa lăn vừa bò mà gõ cửa phòng của Kỷ Ương Nam, cô sợ lắm, cả người run như cầy sấy, giống như ngày cô tuyệt vọng phát hiện Phùng Vận Tuyết qua đời.

 

"Thiếu gia... Bạch Du cậu ta... cậu ta chảy máu rồi, cậu ta... cậu ta..."

 

Cô đột nhiên ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, suy sụp khóc lóc.

 

"Em không gọi cậu ta dậy được."

Bình Luận (0)
Comment