Sai Lầm Cấp Thấp - Vị Bặc 880

Chương 44

Tiếng pháo ở biên giới lan đến đảo thành, binh lính ra sức chống đỡ nhưng hiệu quả không cao, tiếng đại bác đôi khi vang lên vào ban đêm, tuy ở rất xa, nhưng vẫn làm lòng người hoang mang, liên minh liền ra thông cáo an dân ngay trong đêm, đồng thời phát trước tiền cứu trợ, cùng lúc đó, tăng cường lực lượng trưng binh.

 

Liên minh lại phái hai đội quân ra tiền tuyến, Kỷ Đình Vọng nhận được tối hậu thư của chính phủ, yêu cầu ông muộn nhất vào tuần sau phải chấp nhận điều động, ông không để ý đến chuyện này, nhưng ông rõ ràng cũng không chịu được áp lực mà chính phủ gây ra, mùi thuốc lá trong nhà rõ ràng đã nồng hơn rất nhiều, không thể xua tan được, Bạch Du vào những đêm không ngủ được sẽ nghe thấy tiếng đồ vật nặng va đập ở phòng sách dưới lầu, có lẽ là Kỷ Đình Vọng đang trút giận, Bạch Du chỉ co ro ở gác xép coi như không nghe thấy.

 

Sáng thứ hai, Bạch Du giúp Du Du chuẩn bị xong bữa sáng, nhân lúc Kỷ Đình Vọng không có nhà, lén lút cho bánh mì thừa trong bếp vào túi, cậu đổ đầy nước vào cốc nước thường ngày của mình sau đó đặt cùng với bánh mì, trời quá nóng, dùng hộp đựng thức ăn quá lộ liễu, cậu chỉ có thể mang một ít đồ dễ mang theo bên mình đến cho Thời Xuân.

 

Cậu đi đường tắt từ phố trung tâm, dọc theo con đường đá gồ ghề chạy lon ton đến khu rừng nhỏ phía sau trường giáo dưỡng, dọc đường cỏ dại mọc um tùm, cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu che đi phần lớn ánh nắng.

 

"Thời Xuân."

 

Bạch Du rất nhỏ giọng gọi tên Thời Xuân, "Cậu ở đâu?"

 

Khu rừng nhỏ thỉnh thoảng có tiếng mèo hoang kêu, Bạch Du không chắc vị trí của Thời Xuân, chỉ có thể đứng tại chỗ gọi cậu ta.

 

Tiếng lá cây dưới chân xào xạc, Bạch Du có hơi bất an, cậu lo lắng Thời Xuân không có ở đó, liền hơi cao giọng, "Là tôi."

 

Thời Xuân từ bên cạnh cánh cổng sắt phía sau trường giáo dưỡng bò ra, xung quanh là những cành lá và thân cây được cậu ta cố ý che chắn kỹ lưỡng, cậu ta vạch cành cây ra, hai mắt trợn to, những nốt tàn nhang trên má cũng đang nhảy múa.

 

"Tiểu Du, tôi ở đây."

 

Bụng cậu ta quá lớn, đi đứng không tiện, Bạch Du không để cậu ta đứng dậy, chạy thẳng qua, "Cậu đừng động, cứ ngồi đi."

 

Cậu lấy đồ mang theo từ trong túi ra, "Cậu đói rồi phải không, ăn tạm chút đi."

 

Thời Xuân rõ ràng không giống như cậu ta nói, cậu ta rõ ràng đói lắm rồi, một miếng bánh mì ngấu nghiến không thèm nhai, vội vàng nuốt xuống, nghẹn ở cổ họng nôn cũng không ra, nuốt cũng không xuống, Bạch Du vội vàng cho cậu ta uống nước, vỗ vỗ lưng cậu ta, bảo cậu ta đừng vội, cuối cùng là được nước cuốn xuống, Thời Xuân thở hổn hển từng ngụm lớn.

 

"Ăn từ từ thôi, nếu không đủ, lát nữa tôi sẽ mang qua cho cậu, xin lỗi nhé, tạm thời tôi chỉ có thể mang cho cậu những thứ này." Bạch Du lo lắng nhìn cậu ta, dùng tay phủi đi những chiếc lá trên người cậu ta, cậu ta thậm chí còn không dám chạm vào cánh tay gầy đến chỉ còn da của Thời Xuân, có những chuyện không cần hỏi cậu cũng biết câu trả lời, Thời Xuân ở nhà họ Kiều sống không tốt, cậu ta đã làm bị thương Alpha của mình, cậu ta bây giờ lang thang và thảm hại lẩn trốn, thậm chí không biết tương lai.

 

Bạch Du kìm nén cảm xúc rất tốt, nhưng Thời Xuân thì không, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt trống rỗng của cậu ta, được Bạch Du lau đi từng chút một.

 

"Đừng khóc, ăn cơm không được khóc." Bạch Du an ủi.

 

Thời Xuân ôm miếng bánh mì ăn dở hỏi cậu: "Tại sao?"

 

Bạch Du nói: "Vì nước mắt rơi vào thức ăn, sẽ làm người ta trúng độc chết."

 

"Ai nói vậy?"

 

"Mẹ tôi nói."

 

Thời Xuân nghe lời cậu, ra sức dùng mu bàn tay lau mặt đến đỏ bừng, cậu ta đói lắm rồi, nhưng dạ dày không thể tiếp nhận quá nhiều thức ăn một lúc, nôn khan mấy lần, sau đó uống hết chỗ nước mà Bạch Du mang đến.

 

"Cảm ơn." Cậu ta xoa bụng nhô cao, chân thành cảm ơn Bạch Du.

 

"Không cần đâu." Ánh mắt của Bạch Du từ khuôn mặt gầy gò của cậu ta di chuyển xuống, hỏi cậu ta: "Mấy tháng rồi?"

 

Thời Xuân nói: "Hơn 7 tháng."

 

"Vậy thì không bao lâu nữa là sinh rồi."

 

"Ừm."

 

Tiệc đính hôn của Kỷ Ương Nam và Kiều Phàm Ninh sẽ được tổ chức sau 3 ngày nữa, mà Thời Xuân lại chọn ngày này để đến bến tàu, sau này họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

 

"Tiểu Du." Thời Xuân nắm lấy tay cậu đặt lên bụng mình, khuôn mặt vừa khóc của cậu ta trông có vẻ bẩn thỉu, một lần nữa mỉm cười với Bạch Du: "Nó thường xuyên động đậy, cậu sờ xem."

 

Bụng dưới lòng bàn tay vừa căng vừa nóng, Bạch Du cảm nhận rất lâu mà đứa bé trong bụng không động đậy gì, Thời Xuân rất thất vọng, vỗ vỗ bụng nói: "Nó có lẽ mệt rồi, nên không động."

 

"Không sao." Bạch Du nói: "Nó cũng phải nghỉ ngơi."

 

Bạch Du hồi lâu sau mới lặng lẽ sờ lên bụng mình, con của cậu không thể lớn đến thế này, cậu càng không biết cảm giác mang bụng bầu lớn như vậy là gì.

 

"Tiểu Du, cậu vẫn chưa có em bé sao?"

 

Bạch Du sững sờ mấy giây, cuối cùng rút tay khỏi bụng, nhẹ giọng nói: "Chưa có."

 

"Chưa có... là chuyện tốt." Thời Xuân lẩm bẩm.

 

Khu rừng nhỏ mát mẻ hơn bên ngoài, họ ngồi song song, nhặt lá cây dưới đất chơi, Thời Xuân hỏi cậu: "Cậu ra ngoài không sao chứ? Người nhà cậu có làm khó cậu không?"

 

Bạch Du lắc đầu: "Không có, họ không có nhà, cậu yên tâm, không ai biết tôi đến đây."

 

Thời Xuân không nói gì, cậu ta trông có vẻ rất mệt mỏi, dựa vào vai Bạch Du nhắm mắt lại, nhưng cậu ta không ngủ, không ngừng nói chuyện với Bạch Du: "Tôi còn chưa nghĩ ra nên đặt tên gì cho đứa bé, sớm biết lúc trước ở trường giáo dưỡng đã học thêm vài chữ rồi."

 

"Không sao." Bạch Du cười nói: "Cậu có thể nhờ anh trai cậu cùng nghĩ mà."

 

Thời Xuân hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Anh ấy đọc sách còn ít hơn cả tôi."

 

Bạch Du lí nhí cười hồi lâu, hơi thở của Thời Xuân ngày càng nặng, Bạch Du tưởng cậu ta đã ngủ, kết quả là Thời Xuân nói với cậu: "Tiểu Du, tôi thực ra rất hối hận."

 

Bạch Du sững sờ, "Sao vậy?"

 

"Lúc trước tôi đã tố cáo anh trai tôi trốn nghĩa vụ quân sự với chính phủ liên minh, tôi không nên làm như vậy." Thời Xuân mở mắt ra, lớp da khô nứt nẻ trên môi được nước thấm qua, mềm nhũn rũ xuống môi, "Nếu anh ấy vẫn ở nhà, tôi có lẽ đã sớm chạy ra ngoài, tôi đặc biệt sợ anh ấy giận tôi, trong lá thư viết cho anh ấy, tôi đã nói xin lỗi rất nhiều lần, tôi nói với anh ấy tôi có thai, sắp sinh con, tôi có thể sẽ làm liên lụy đến anh ấy, nhưng tôi lại sợ anh ấy không đến đón tôi, tôi là một kẻ xấu."

 

Bạch Du biết Thời Xuân thực ra không phải là muốn được an ủi, cậu ta chỉ muốn trút giận, cậu ta cảm thấy mình đã làm sai, cậu ta đã kìm nén quá lâu, cảm giác này gần như khiến cậu ta ngạt thở.

 

"Nhưng anh ấy đã đến đón cậu mà." Bạch Du nắm lấy tay cậu ta lắc lắc, nói: "Anh ấy là anh trai của cậu, các cậu là người thân, sẽ không bỏ mặc cậu đâu, Thời Xuân, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi."

 

Đồ ăn cậu mang không đủ cho Thời Xuân ăn hai bữa, lúc đi, cậu ôm lấy Thời Xuân nói: "Trước khi cậu rời khỏi đây, tôi sẽ mang đủ thức ăn cho cậu, còn có tiền, có thể không nhiều, nhưng chắc chắn phải dùng."

 

Thời Xuân dựa vào vai cậu đồng ý: "Được, tôi sẽ đợi cậu."

 

...

 

Tình trạng tinh thần của Kỷ Minh Trác lúc tốt lúc xấu, An Minh Giang một lòng một dạ lo cho cậu bé, không khí trong nhà lạnh nhạt và kỳ lạ, Kỷ Ương Nam đồng thời nhận được mệnh lệnh tối cao của quân đội liên minh yêu cầu anh quay về đội, nhưng tiệc đính hôn của anh và Kiều Phàm Ninh không vì thế mà bị hủy bỏ, mọi thứ đều diễn ra theo ngày đã định.

 

Lúc trước anh nhờ Kiều Diên giúp tìm kiếm thông tin của Kỷ Đình Vọng, vì chiến loạn mà tốc độ bị trì hoãn, Kiều Diên không có thư hồi âm nữa.

 

Mùa hè của liên minh đặc biệt khô hanh, ngay cả sau khi mưa xong cũng sẽ nhanh chóng tăng nhiệt, vết thương ở tuyến thể của Kỷ Ương Nam vẫn chưa lành, lớp băng gạc quấn quanh cổ thay đi thay lại, cơn đau khiến anh tê liệt, anh gần như không còn cảm giác gì.

 

Sáng thứ hai anh đến nhà họ Kiều thăm người ba bị thương của Kiều Phàm Ninh, nơi này mấy hôm trước đã vì họ cần đính hôn mà được trang hoàng rực rỡ, những chậu hoa ở sân giữa được dời ra cổng lớn, nở rộ, Kỷ Ương Nam ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. trong không khí

 

Từ cổng lớn đến sảnh trước, có thêm mấy binh sĩ Alpha mang súng, đều mặc đồng phục của đội tuần tra.

 

Sau khi vào cửa, anh phát hiện ra tất cả đồ đạc ở đây đều đã thay đổi, hồ nước ở chính giữa đã được rút cạn, bên trong được rải một ít bùn vàng, thỉnh thoảng có vài chiếc lá cây rơi xuống.

 

Người hầu nhà họ Kiều ai nấy đều vẻ mặt nghiêm trọng, một người hầu nam dẫn anh vào phòng ngủ của Kiều Trọng.

 

Phòng ngủ ở nơi rộng rãi và có ánh sáng tốt nhất ở sân sau, nhà họ Kiều trước giờ chưa từng xây nhà lầu cao tầng, Kiều Trọng thích những tòa nhà bao quanh bốn phía, ông rất tin vào phong thủy, rất chú trọng những điều này.

 

"Chú Kiều."

 

Nửa người trên của Kiều Trọng tr*n tr**ng nửa ngồi trên giường, ngực trên được băng gạc quấn quanh mấy vòng, từ vết máu thấm ra có thể thấy là đã bị thương ở ngực, may mà không bị thương đến tim, cũng không có chuyện gì lớn.

 

"Sao cháu lại đến đây?" Kiều Trọng tuổi lớn hơn Kỷ Đình Vọng một chút, tóc đã bạc đi rất nhiều, vẻ mặt tiều tụy.

 

Kỷ Ương Nam không hề tỏ ra gì mà đánh giá xung quanh, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, liền nói: "Nghe nói chú bị thương, nên đến thăm một chút ạ."

 

"À, chú không có chuyện gì." Ông cử động vai nói: "Phàm Ninh không có ở nhà sao?"

 

"Không thấy người đâu."

 

"Mấy hôm trước chú đã nói với ba cháu, nếu không được thì cứ đến sở hôn nhân đăng ký trước, tiệc đính hôn cứ bỏ qua đi." Kiều Trọng nói: "Tình hình chiến sự ở biên giới không tốt, cháu sắp đi rồi phải không?"

 

Kỷ Ương Nam đứng bên giường ông, anh im lặng nhìn chằm chằm vào vết thương ở ngực của Kiều Trọng, "Vâng ạ."

 

Kiều Trọng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, rõ ràng ông vì bị thương mà rối loạn suy nghĩ, "Không biết phải đánh bao lâu, mới thái bình được mấy năm chứ."

 

Kỷ Ương Nam không trả lời câu này của ông, ngoài phòng ngủ có tiếng trẻ con khóc ồn ào, có người đang dỗ, nhưng tiếng khóc càng lúc càng to, Kiều Trọng chậc một tiếng, mắng ra ngoài: "Rốt cuộc khóc cái gì vậy?"

 

Chắc là mẹ Omega của đứa trẻ, cách cửa gỗ không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, nó có lẽ không khỏe, em bảo quản gia đến giúp một chút."

 

"Mau đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi."

 

Kỷ Ương Nam nhớ đến cặp song sinh đó, chắc còn chưa tròn một tuổi.

 

"Đồ vô dụng." Kiều Trọng ngày thường tính khí đã lớn, lúc này càng lớn hơn, liên tiếp mắng: "Omega chính là đồ bỏ đi."

 

Kỷ Ương Nam ra vẻ an ủi ông hai câu, sau đó tìm cớ rời đi.

 

"Chú nghỉ ngơi cho tốt, Kỷ..." Anh theo thói quen định gọi thẳng tên Kỷ Đình Vọng, giữa chừng lại đổi giọng: "Ba cháu chắc sẽ cùng cháu quay về quân đội, muộn nhất không quá tuần sau."

 

"Chú biết, chú sẽ tìm ông ấy lần nữa."

 

Kỷ Ương Nam để ý thấy chữ "lần nữa" này của ông, im lặng ra khỏi phòng ngủ, Omega đang dỗ con mặc một chiếc váy dài bó sát đi đi lại lại ở cửa lớn gần sảnh trước, miệng không ngừng khẽ lẩm bẩm: "Con ngoan, con không khóc."

 

Kỷ Ương Nam nếu không nhớ nhầm thì Tam phu nhân Kiều sinh đôi là một Omega nam mới phải, sao lại biến thành một người phụ nữ?

 

Giày quân đội dưới chân anh đi lại đặc biệt nặng nề, anh còn chưa kịp mở miệng, đã bị Kiều Phàm Ninh từ sân sau chạy ra kéo đi ra ngoài, cố gắng tránh binh lính canh gác.

 

"Anh đến sao không báo cho em biết?" Tóc cậu ta rối tung, nói chuyện cũng thở hổn hển: "Anh đi gặp ba em à?"

 

"Tôi đi đây."

 

Kiều Phàm Ninh đi theo anh ra đến cổng lớn, nắng ngoài trời rất chói, cậu ta dùng lòng bàn tay che đi tầm mắt trước mặt, nói với Kỷ Ương Nam: "Ương Nam, tiệc đính hôn của chúng ta vẫn diễn ra như dự kiến chứ?"

 

Kỷ Ương Nam cụp mắt không biết đang nghĩ gì, sau đó nói: "Ba cậu không nói hủy."

 

Cậu ta như thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Vậy thì tốt, liên minh bây giờ không yên ổn, ba em bây giờ lại bị thương, em thật sự sợ anh..."

 

"Tại sao ông ấy lại bị thương?"

 

Sắc mặt Kiều Phàm Ninh cứng đờ, l**m l**m môi, nhìn quanh bốn phía xác định không có ai mới đến gần Kỷ Ương Nam nói: "Ba em trước đây mua về một Omega, hai hôm trước không biết phát điên cái gì, đầu tiên là làm bị thương mẹ nhỏ của em, sau đó lại đâm bị thương ba em."

 

"Mẹ nhỏ" trong miệng cậu ta chắc là mẹ đẻ của cặp song sinh, "Nghiêm trọng không?"

 

"Không biết." Kiều Phàm Ninh vẻ mặt khó xử: "Ba em chắc không có chuyện gì, cặp song sinh đó sợ là sắp không có mẹ nữa, nhưng không sao, ba em sẽ sắp xếp cho chúng một người mẹ Omega mới để nuôi nấng, ông ấy không bao giờ để mình thiệt thòi đâu."

 

Cậu ta bây giờ cũng không muốn ở lại nơi này nữa, cậu ta hận không thể lập tức đính hôn với Kỷ Ương Nam, sau đó nộp đơn xin liên minh, cậu ta muốn cùng đến biên giới tiền tuyến với tư cách là người bạn đời của Alpha.

 

"Mọi nơi trong nhà cậu đã tìm hết chưa?" Kỷ Ương Nam hỏi cậu ta: "Vị trí của chiếc hộp bảo hiểm có manh mối nào không?"

 

Nhắc đến chuyện này, Kiều Phàm Ninh liền lộ ra vẻ mặt thất vọng, "Em tìm rồi, nhưng không tìm thấy, em thật sự không nghĩ ra ông ấy còn có thể đặt ở đâu nữa, hơn nữa anh cũng thấy đấy, nhà em bây giờ còn có thêm đội trị an, sau khi ba em bị thương đã đặc biệt điều người đến, em..."

 

Cậu ta muốn nói mình tạm thời có lẽ không thể tiếp tục giúp được nữa, Kỷ Ương Nam mặt không biểu cảm nói: "Không sao, tôi sẽ tìm cách."

 

Kiều Trọng và Kỷ Đình Vọng bây giờ gặp nhau rất thường xuyên, đa phần là ở chính phủ liên minh, biên giới chiến loạn, nếu đảo thành không giữ được, chính phủ nhất định quân tâm không ổn, thế tất sẽ nội loạn, Kỷ Đình Vọng chắc chắn sẽ chuyển đi trước tất cả tài liệu của mình, người cẩn thận như ông, nếu chiếc hộp bảo hiểm không ở nhà họ Kiều, vậy thì chỉ có thể ở chỗ Kỷ Đình Vọng.

 

Kiều Phàm Ninh sau khi anh lên xe bám vào cửa sổ, suy nghĩ hồi lâu vẫn hỏi: "Chiếc nhẫn mà em tặng anh, anh đã thấy chưa?"

 

Kỷ Ương Nam rất nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nói: "Hôm khác sẽ trả lại cậu."

 

"Không cần trả em đâu." Kiều Phàm Ninh lo lắng nói: "Đó là em tặng anh, là quà đính hôn."

 

Kỷ Ương Nam cảm thấy bất đắc dĩ, "Tôi đã nói..."

 

"Đừng lúc nào cũng từ chối em được không?" Kiều Phàm Ninh vội vàng ngắt lời anh, "Em có điểm nào không bằng người khác chứ."

 

Cậu ta sợ rất sự tuyệt tình của Kỷ Ương Nam, nói xong liền quay đầu chạy vào nhà, sau đó đứng ở dưới mái hiên cửa lầu, quay người vẫy vẫy tay với Kỷ Ương Nam.

 

Kỷ Ương Nam lái xe đầu tiên là về nhà một chuyến, anh không nhìn thấy Bạch Du đâu, chỉ nhìn thấy Du Du từ trong bếp đi ra.

 

"Thiếu gia, anh về rồi, đợi một lát nữa đến giờ ăn cơm."

 

"Cậu ta đâu?"

 

Du Du lắc đầu nói không biết, Kỷ Ương Nam một lần nữa lên gác xép.

 

Ánh nắng xuyên qua tấm kính, trên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ bày đầy những tờ giấy thư đã ngả vàng, ánh sáng như những dải lụa rắc lên đó, Kỷ Ương Nam đi qua, nhìn thấy trên đó những giáo quy được chép vô cùng ngay ngắn, chiếc bút mà Bạch Du thường dùng là cây bút máy mà anh đã vứt bỏ hai năm trước, thường xuyên bị rò mực, trước đây đã nói muốn vứt đi, nhưng Omega vẫn luôn nhặt về dùng đến bây giờ.

 

Trên thân bút kim loại bị nắng gắt chiếu ra từng vòng hào quang, anh khẽ nheo mắt lại, nhìn thấy mực rò ra từ đầu bút, làm nhòe đi những giáo quy mà Bạch Du đã viết.

 

Pheromone của Omega trong gác xép không nồng lắm, lúc Kỷ Ương Nam định rời đi, ở một góc bàn bị giấy thư phủ đầy, nhìn thấy một cuộn băng keo, mép ngoài cùng còn đặt một cây kéo màu đen, thái dương đột nhiên nhảy lên một cái, đó là thứ mà Bạch Du thường dùng để dán tuyến thể ngăn pheromone tràn ra.

 

Anh rời nhà, lái xe đến bệnh viện quân khu.

 

Bạch Du về nhà gần 11 giờ trưa, Du Du không hỏi cậu đi đâu, An Minh Giang và Kỷ Minh Trác vẫn đang ở trong phòng ngủ, quản gia từ sau khi Kỷ Ương Nam trở về không còn ra vẻ ta đây với Bạch Du nữa, Bạch Du cả lòng đều lo lắng sợ bị trách hỏi, may mà không ai nhận ra cậu đã ra ngoài một chuyến.

 

Sau khi ăn xong về gác xép, khoảnh khắc đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rất nhạt, nhưng lại liều mạng chui sâu vào khoang mũi của cậu.

 

Cậu phớt lờ sự thật Kỷ Ương Nam đã đến, dọn dẹp gọn gàng những tờ giấy thư trên bàn xong mới xuống lầu.

 

Trên người cậu không có thứ gì đáng giá, trước đây Phùng Vận Tuyết mỗi tháng đều cho cậu và Du Du một ít tiền tiêu vặt, cậu đều tiết kiệm, bây giờ cậu phải để lại tất cả những thứ này cho Thời Xuân, chỉ còn lại mấy ngày, cậu sẽ cố gắng chuẩn bị thêm một ít đồ cho Thời Xuân.

 

...

 

Kỷ Ương Nam đến bệnh viện thay thuốc một lần nữa, vết thương ở tuyến thể cứ tái phát viêm nhiễm, bác sĩ cũng có hơi không nỡ nhìn vết thương của anh.

 

"Cứ như vậy nữa sẽ ảnh hưởng đến chức năng tuyến thể của cậu đấy."

 

Kỷ Ương Nam để vào mắt, ở trong quân đội cũng không phải là chưa từng bị thương, anh không quan tâm, vẫn để bác sĩ dùng băng gạc băng lại cho anh.

 

"Thôi được." Bác sĩ nói: "Tóm lại bản thân cậu chú ý một chút."

 

Tuyến thể đối với Alpha quá quan trọng, đặc biệt là với loại người như Kỷ Ương Nam từ nhỏ tuyến thể đã bị bệnh, ông dặn đi dặn lại cũng không bằng chính người bệnh lo lắng.

 

Sau khi Kỷ Ương Nam đi, ông dọn dẹp những ống tiêm đã qua sử dụng trong phòng khám, 5 phút sau Kỷ Đình Vọng đẩy cửa vào.

 

"Thế nào?" Ông một tay kẹp điếu thuốc hỏi.

 

Bác sĩ nhíu mày, đeo khẩu trang lên, "Thưa ngài Kỷ, ở trong bệnh viện tốt nhất là không nên hút thuốc."

 

Kỷ Đình Vọng lười để ý, "Tuyến thể của nó rốt cuộc có vấn đề gì không?"

 

"Vết thương khá sâu, trời nóng lành chậm, một sớm một chiều không thể khỏi được."

 

Ánh mắt Kỷ Đình Vọng sâu thẳm, "Ông cho tôi thêm hai mũi thuốc an thần."

 

Bác sĩ do dự, nhắc nhở: "Thưa ngài Kỷ, liều lượng của thuốc an thần cần phải được kiểm soát nghiêm ngặt, tôi vừa mới... tiêm thuốc kháng viêm cho cậu ấy đã có thành phần tương tự, nhiều nhất... chỉ có thể cho ngài một ống."

 

Kỷ Đình Vọng dụi tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, "Nói nhiều quá."

 

Kỷ Ương Nam lái xe được một nửa thì cảm thấy chóng mặt, trước mắt trắng xóa một mảng, anh đỗ xe bên đường, một cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày dâng lên, nhảy xuống từ trên xe dựa vào ven đường nôn khan, mồ hôi trên trán chảy xuống thái dương, tuyến thể lại bắt đầu đau âm ỉ, tiếng ve trên đỉnh đầu kêu đến mức anh gần như ù tai, có một khoảnh khắc mũi anh tắc nghẽn không ngửi thấy gì cả, suy nghĩ không thể tập trung, anh nhận ra toàn bộ chức năng cơ thể đều đang thay đổi, không ngừng hồi tưởng xem đã có vấn đề ở đâu, xung quanh bắt đầu có mấy bóng người tụ tập lại, anh ép mình đứng dậy, nhưng giây tiếp theo đã bị người ta đè xuống đất.

 

Gò má bị đè lên mặt đất nóng hổi, anh ngay cả con ngươi cũng không tập trung được.

 

"Thả ra." Anh toàn thân mềm nhũn, chân cũng không dùng được sức, gân xanh nổi lên trên thái dương khiến máu anh lưu thông nhanh chóng.

 

Gáy anh bị người ta đè chặt, luồng khí quá áp bức khiến anh không thể thở bình thường được, trước mắt là một màu xám xịt, tuyến thể truyền đến cơn đau nhói như kim châm, anh cảm thấy có thứ gì đó đang được tiêm vào cơ thể mình.

 

Tầm nhìn của anh hoàn toàn không thể tập trung, một đôi bốt quân đội xuất hiện trước mắt anh, anh dựa vào bản năng trực giác mới nhận ra đây là trang phục thống nhất của quân đội, anh cố gắng ngẩng mắt lên, mồ hôi mặn chát nhỏ vào trong con ngươi sẫm màu của anh.

 

Là Kỷ Đình Vọng.

 

Khuôn mặt của đối phương lạnh lùng đáng sợ hơn bất kỳ lúc nào, toát ra một thứ ánh sáng u ám không thuộc về mùa hè.

 

"Ba không tin tưởng con lắm." Mũi giày của ông điểm điểm trên mặt đất, "Gần đây con ngoan ngoãn đến mức ba có hơi xa lạ, con không cần sợ, ba cũng là vì tốt cho con, đợi mọi chuyện kết thúc, con sẽ được tự do."

 

Anh bị lôi vào ghế sau của xe quân dụng, pheromone bùng nổ gần như khiến cả cơ thể anh muốn nổ tung, khoảnh khắc xe khởi động, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cuộn băng keo bên cửa sổ gác xép ở nhà.

 

...

 

Bạch Du buổi chiều dọn dẹp phòng của Phùng Vận Tuyết, nơi này từ sau khi người phụ nữ qua đời không còn ai ở nữa, chỉ có Kỷ Ương Nam thỉnh thoảng sẽ vào, cậu từ trong ngăn kéo ban đầu tìm thấy cuốn album mà Phùng Vận Tuyết từng cho cậu xem, ma xui quỷ khiến mà mở ra xem.

 

Cậu từ năm 10 tuổi đã ở bên cạnh Kỷ Ương Nam, ngoại hình trên mỗi bức ảnh của Alpha cậu đều nhớ rất rõ.

 

Ánh mắt rơi trên bức ảnh chụp chung năm đó cậu và Kỷ Ương Nam xung hỉ, trên tấm phim đen trắng cậu nhìn rất rõ những bông hoa cài trước ngực họ, cậu nắm chặt lấy tay Alpha, nhát gan không dám đối mặt với ống kính, bức ảnh đã phai màu trên mặt cậu và Kỷ Ương Nam đều có chút nếp nhăn, nhưng ánh mắt của Alpha vô cùng kiên định, tầm mắt như xuyên qua ống kính, từ trong ảnh nhìn thẳng vào cậu.

 

Bông hoa trước ngực dường như đang héo tàn, Bạch Du nhớ là màu đỏ tươi, rất đẹp, không giống như hoa nguyệt quý, có một sức sống mạnh mẽ mãnh liệt.

 

Bạch Du gập album lại, mắt không biết từ lúc nào đã cay xè.

 

Cậu đột nhiên nhớ đến hoa hồng trong vườn hoa của mình, hoa hồng của cậu không thể nào đẹp như vậy được, hoa hồng của cậu rất có thể sắp chết rồi.

 

_________________________________________

 

【Tác giả có lời muốn nói】

 

Buổi chiều tốt lành, ngày mai, ngày kia, ngày mốt chắc sẽ có

 

Xin cho Bặc một ít sao biển đi! (ngượng ngùng)

Bình Luận (0)
Comment