Sai Lầm Cấp Thấp - Vị Bặc 880

Chương 57

Vào rạng sáng ngày Kỷ Ương Nam rời đi, nhiệt độ trái ngược với thường lệ, thấp hơn nhiều so với trước đó, mặt trời còn chưa ló dạng, tiếng côn trùng đã vang rền bên tai, anh thức trắng cả đêm, hiếm hoi nhớ lại một vài chuyện vặt vãnh thời thơ ấu.

 

Từ khi anh có ký ức, Tô Diệp đã ở trong căn nhà này, cô lo liệu mọi việc nhà, chưa bao giờ kêu mệt, giống như Phùng Vận Tuyết chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi cãi nhau với Kỷ Đình Vọng vậy, cho đến khi Kỷ Đình Vọng rời đi, căn nhà này mới khôi phục chút sinh khí.

 

Bệnh của anh có một thời gian đã đỡ hơn, nhưng không biết sao lại bắt đầu tái phát, sau khi anh nhập viện, Phùng Vận Tuyết liền đi khắp nơi tìm người về xung hỉ cho anh, anh nghe thấy tên Du Du từ miệng Phùng Vận Tuyết, sau đó lại đổi thành Bạch Du.

 

"Lần này là một cậu bé, nhỏ hơn con, đợi con khỏe hơn mẹ sẽ đưa con về xem mặt nó."

 

Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, cửa sổ phòng bệnh anh cũng ít khi mở, cành cây bên ngoài phủ đầy tuyết dày, lúc không có việc gì làm anh thường thích ngắm tuyết rơi và tan chảy, lời nói của Phùng Vận Tuyết không khuấy động được chút gợn sóng nào trong lòng anh, anh mặc quần áo dày cộm nằm sấp trên giường, mặt cũng không ngẩng lên, vùi trong gối nói giọng ọp ẹp: "Sao lại tìm thêm một người nữa rồi?"

 

Phùng Vận Tuyết nhẹ nhàng chọc vào eo lưng anh, chậc lưỡi nói: "Con biết cái gì, Bạch Du hợp với con hơn."

 

"Chẳng phải đều giống nhau sao."

 

"Không giống." Phùng Vận Tuyết nghiêm túc phản bác: "Con phải nghe lời mẹ."

 

Lần thứ hai nghe thấy tên Bạch Du là vào ngày anh xuất viện, Phùng Vận Tuyết tức giận đùng đùng đẩy cửa phòng bệnh ra, trên vai áo khoác lông thú còn phủ tuyết, bà vừa phủi vừa nói: "Xui xẻo xui xẻo, đúng hôm nay lại làm vỡ bát, tức chết tôi mà."

 

Kỷ Ương Nam muốn tự mình đi giày vào, toàn thân anh không có sức lực căn bản không đứng vững được, Phùng Vận Tuyết xông lên ôm lấy anh, "Để mẹ, con đừng động đậy nữa, con cũng muốn làm mẹ tức chết à."

 

Kỷ Ương Nam không muốn bà cứ vì chút chuyện nhỏ mà không vui, liền nói: "Ai làm vỡ bát? Chuyện này có sao đâu."

 

Khóe mắt đầu mày của Phùng Vận Tuyết đều có dấu vết tuyết tan, bà nheo đôi mắt xinh đẹp, nói như đùa: "Còn có thể là ai, vợ nuôi từ bé của con chứ ai."

 

Gương mặt tái nhợt của Kỷ Ương Nam cứng đờ, mang tai cũng khẽ nóng lên, nhất thời không biết trả lời bà thế nào, liền nói: "Là mẹ tự mình muốn tìm, sao lại đổ lỗi cho con."

 

"Mẹ đổ lỗi cho con chỗ nào?"

 

Kỷ Ương Nam lười giải thích với bà, lời vừa nãy chẳng phải là đang trách vợ nuôi từ bé của anh làm vỡ bát sao?

 

Anh còn chưa từng gặp vợ nuôi từ bé này, có liên quan gì đến anh chứ.

 

Thật là.

 

Anh ở bệnh viện quá lâu, đường về nhà cũng sắp trở nên xa lạ, hôm đó không có nắng, trời âm u, thỉnh thoảng có tuyết rơi lất phất, xe dừng lại bên vườn hoa bị tuyết phủ kín hoàn toàn, anh nhìn thấy bóng dáng co ro đang quỳ trước cửa nhà, anh được tài xế ôm trong lòng, không chắc đó là ai, nhưng trong lòng dường như đã có đáp án, chắc là vợ nuôi từ bé mà Phùng Vận Tuyết nói, liền cố ý hỏi một câu: "Cậu từ đâu đến?"

 

Omega đang run cầm cập vì lạnh từ từ ngẩng đầu lên, Kỷ Ương Nam chỉ nhìn thấy tuyết phủ đầy trên lông mi cậu và đôi đồng tử trong veo sáng ngời dưới lớp tuyết, rất giống mặt hồ anh đi ngang qua trên đường về nhà, là mặt hồ mùa xuân, sóng nước lấp lánh.

 

Tuyết mùa đông của Liên Minh lạnh buốt thấu xương, càng rơisẽ càng dày, anh vùi mình trong chiếc áo khoác dày cộm lông xù không ngừng nhìn ra ngoài, vợ nuôi từ bé sắp biến thành người tuyết, anh muốn nói với Phùng Vận Tuyết "Cậu ta sẽ chết cóng mất." Cuối cùng lại đổi thành: "Nó sắp chết cóng."

 

Bạch Du rất dính người, dính người hơn tất cả Omega anh từng gặp, đặc biệt là sau khi vào trường giáo dưỡng, chuyện gì cũng phải về kể với anh một lượt, nhưng sự dính người này chỉ kéo dài đến khi anh nhập ngũ, số lần họ gặp mặt ngày càng ít đi, trong những lần gặp mặt hiếm hoi, Bạch Du bắt đầu trở nên e thẹn.

 

Bạch Du hay ngại ngùng rất nghe lời, nhưng đôi khi cũng không đủ nghe lời, Kỷ Ương Nam cũng không rõ rốt cuộc anh muốn Bạch Du nghe lời như thế nào, anh vẫn luôn cho rằng mình đủ hiểu Bạch Du, cũng đủ hiểu bản thân, nhưng hình như không phải như vậy.

 

Chiếc xe Liên Minh cử đến tiền tuyến quân đội đang đậu ngay trước cửa nhà, anh đứng bên chiếc giường nhỏ mà Bạch Du ngủ trên gác mái, bàn tay trái bị thương quấn băng gạc dày cộm, máu thấm ra ngoài.

 

Anh ngồi xổm xuống bên giường, cẩn thận quan sát mọi biểu cảm nhỏ nhặt của Bạch Du.

 

Trên khuôn mặt đang ngủ say của Omega đầy dấu vết nước mắt rửa trôi, cậu nhíu mày thật sâu, bất an cắn môi, từ cổ họng phát ra từng tràng nói mê, Kỷ Ương Nam cúi người xuống, ghé tai vào gần nghe, nhưng không nghe thấy gì cả, anh dùng bàn tay lành lặn vuốt lại tóc cho Bạch Du, sau đó hôn lên trán cậu dưới ánh bình minh.

 

Cửa gác mái được mở ra rồi lại đóng vào, không bao lâu sau, dưới lầu liền vang lên tiếng động cơ xe khởi động, Bạch Du từ từ mở mắt trong tiếng còi xe ngày càng xa dần.

 

Trong nhà có người lạ mà Bạch Du không quen biết chuyển đến ở, một nữ Omega khoảng 30 tuổi, cô mặc chiếc váy dài liền thân màu đen, tạp dề màu trắng, tóc cũng búi lên gọn gàng không một sợi lòa xòa, hơi giống chị Tô Diệp, nhưng không dịu dàng bằng chị Tô Diệp, còn có hai binh lính Alpha mang súng, họ từ sáng đến tối đều canh giữ ở cửa nhà, chỉ cần Bạch Du bước ra khỏi cửa một bước là sẽ bị chặn đường, họ hỏi mục đích ra ngoài và thời gian trở về của Bạch Du, nhưng kết quả cuối cùng đưa ra đều là không nên ra ngoài.

 

Bạch Du phát hiện, cậu không tìm thấy cây bút máy của mình nữa, không chỉ bút máy, tất cả những vật sắc nhọn trong nhà này bao gồm cả dao kéo cậu đều không nhìn thấy.

 

"Cậu Bạch, nếu cậu cần gì cứ nói với tôi là được, tôi sẽ lấy cho cậu." Omega nói với cậu như vậy.

 

"Tôi có thể tự làm được." Bạch Du hai mắt vô hồn, nhìn ra ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, "Không phiền đâu."

 

"Đây là trách nhiệm của chúng tôi, xin đừng làm khó chúng tôi."

 

"Tôi có thể ra ngoài không?"

 

Omega hỏi: "Cậu định đi đâu?"

 

Bạch Du không biết, cậu không đưa ra câu trả lời, Omega cũng không hỏi nữa.

 

Trong khoảng thời gian dài bị nhốt ở nhà, Bạch Du đều chỉ cầm con búp bê Thời Xuân để lại mà ngẩn người, thời tiết không còn nóng như trước nữa, Bạch Du đôi khi ngồi lâu còn cảm thấy lạnh, chiếc áo ghi lê màu xanh nước biển mà con búp bê mặc rất bẩn, cậu tranh thủ cởi nó ra giặt, phơi ở sân sau, lớp vải mỏng manh thổi một cái là khô, cậu mặc lại cho con búp bê, nhưng không hiểu sao con búp bê xẹp lép trống rỗng từ bụng trở xuống, cậu sờ thử, phát hiện đường may bên hông đã bị rách, bông từ bên trong lòi ra, cậu liền nhét thêm chút bông vào, sau đó lúc tìm kim chỉ lại gặp khó khăn.

 

"Để tôi." Omega kiên quyết không cho cậu cơ hội cầm kim chỉ, cô đặc biệt nghiêm túc và kiên trì, Bạch Du biết mình không có lựa chọn nào khác, liền đưa con búp bê trong tay cho cô.

 

"Là của bạn tôi." Bạch Du nói: "Cậu ấy rất thích cái này."

 

Omega không để ý đến cậu, chỉ nói: "Tôi sẽ vá lại."

 

Bạch Du nói tiếp: "Tôi muốn bút, tôi muốn... viết thư."

 

"Xin hãy đợi một chút, qua một thời gian nữa."

 

Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên trong phòng khách trống trải, Bạch Du đột nhiên cảm thấy rất lạnh, có lẽ mùa thu sắp đến.

 

Con búp bê đã được vá xong, Bạch Du nhớ đến Thời Xuân, cậu nghĩ, mình còn chưa dựng bia mộ cho Thời Xuân, nhưng cậu bỗng cảm thấy chôn Thời Xuân ở một nơi nào đó cậu ta nhất định sẽ không thích, Bạch Du cuối cùng vẫn quyết định giữ con búp bê lại bên mình.

 

Quanh đi quẩn lại vẫn về tay mình, Bạch Du không biết nên mừng hay nên tiếc.

 

Cậu bị giam cầm trong căn nhà này, đâu cũng không đi được, một mình ngồi trên gác mái, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.

 

Vào một ngày giữa tháng 10, Bạch Du một lần nữa lựa chọn tự sát, dùng góc nhọn của bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, cậu hoàn toàn không sợ đau, liều mạng dùng chỗ đó cứa vào cổ tay mình lặp đi lặp lại, nhưng chỗ đó so với lưỡi dao quá cùn, cậu cứa đến khi máu chảy ra, kiệt sức bắt đầu co giật thì bị Omega phá cửa xông vào ngăn cản.

 

"Điên rồi! Cậu điên rồi!" Mái tóc búi gọn gàng của Omega cũng bung ra, cô kéo Bạch Du về phòng, cô từng làm y tá, biết cách xử lý vết thương đơn giản, Bạch Du không bị thương đến động mạch, cô sợ hãi bắt đầu thở hổn hển.

 

Cô viết thư cho Kỷ Ương Nam, trước khi nhận được hồi âm, cô đưa cho Bạch Du một cây bút chì gỗ, là loại cô đã gọt sẵn, cố ý gọt rất cùn, cô yêu cầu Bạch Du phải trả lại trước 5 giờ chiều, Bạch Du đồng ý.

 

Tuy nhiên Bạch Du cầm bút căn bản không biết viết gì, thậm chí không biết viết cho ai, ngoài cửa sổ gác mái thỉnh thoảng có vài con chim sẻ màu xám tro bay qua, cậu nhìn đến xuất thần, cho đến khi ý thức quay về, chim sẻ đã không còn thấy đâu nữa.

 

Bạch Du lại bắt đầu chép giáo quy, không biết làm vậy có ý nghĩa gì, cậu chỉ cảm thấy làm như vậy sẽ không mải nghĩ đến cái chết nữa, Omega luôn ở cách cậu không quá 5 mét, bây giờ cậu ngay cả quyền được chết cũng không có.

 

Bạch Du đúng giờ trả lại bút trước 5 giờ, Omega giúp cậu sắp xếp lại đống giấy lộn xộn trên bàn nhỏ, thì phát hiện trên tờ giấy trắng trên cùng có dòng chữ ngắn ngủn Bạch Du viết.

 

Mẹ ơi, sống đau khổ quá, xin hãy mang con đi.

 

___________________________________

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Cảm thấy rất mất tự tin, tuần trước cập nhật mỗi ngày, kết quả người xem ngày càng ít đi (ᵕ̥﹏̑ᵕ̥̥)

 

Ngày mai phải đi rồi, xin nghỉ vài ngày, đợi về rồi cập nhật tiếp.

Bình Luận (0)
Comment