Có lẽ là vì bị Kỷ Ương Nam nhận ra, hai người xảy ra chút tranh cãi, khiến cho tâm trạng của An Niên không ổn định mà đưa ra phán đoán sai lầm, cậu không phải ph*t t*nh, mà là sốt.
Sáng sớm mở mắt ra, cả đầu óc đều mơ hồ, một thân mồ hôi lạnh, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn tiếp tục tăng cao.
An Niên trong gương hai má ửng hồng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán và hai bên má, cậu dùng nước lạnh rửa mặt, thời gian không còn sớm nữa, cậu phải nấu cơm cho Tiểu Tước.
Tiểu Tước đã sớm dậy chơi tuyết ngoài cửa, tay cậu bé cầm cành cây mang về hôm qua, lại bắt đầu đắp người tuyết.
"Mẹ ơi! Mẹ dậy rồi!"
An Niên quấn chặt quần áo, vẫy tay gọi cậu bé vào, "Đừng chơi nữa, đói không?"
"Không đói ạ." Tinh thần của Tiểu Tước rất tốt, hai tay chống hông không hề thở hổn hển nói: "Mẹ có phải mệt quá không, có muốn ngủ thêm không?"
"Không cần, mẹ đi nấu cơm, nếu lạnh quá thì vào nhà." An Niên nói.
"Dạaa~"
Tâm trạng của Tiểu Tước có vẻ khá tốt, bữa sáng làm đơn giản, trong nhà còn mấy củ khoai tây, cậu hấp chín nghiền nát sau đó chia làm hai đĩa, bảo Tiểu Tước mang một phần cho Sophia.
Tiểu Tước ôm đĩa chạy sang nhà Sophia, người phụ nữ vừa mới dậy không lâu, ngáp dài khoác áo lên vai, lúc nhìn thấy thứ trong tay Tiểu Tước, mắt đều sáng lên, "Tước, sao cháu biết hôm qua dì muốn ăn khoai tây nghiền vậy, mau đưa cho dì."
Tiểu Tước giúp cô đặt lên bàn ăn, Sophia từ trong bếp cắt một miếng bơ cho vào dùng thìa nghiền nát hơn nữa, lông mày của Tiểu Tước nhíu chặt, không hiểu tại sao Sophia thích ăn như vậy, rõ ràng là rất ngấy, trước đây cậu bé từng bị lừa ăn một lần, suýt nữa thì nôn ra, lần này may mà cậu bé chạy nhanh, nếu không Sophia chắc chắn sẽ ép cậu bé ăn.
Sophia có rất nhiều sở thích kỳ lạ, ép người khác ăn món ăn mà cô yêu thích chính là một trong số đó.
Sau khi ăn sáng xong, An Niên vẫn không khỏe, cậu quay trở về giường nằm một lát, Tiểu Tước lo lắng cho cậu, nhưng An Niên không cho cậu bé đến gần. "Đừng qua đây, mẹ bị bệnh, sẽ lây cho con."
Tiểu Tước bám vào khung cửa, mắt đầy lo lắng, "Ngủ là sẽ khỏi sao?"
An Niên mím môi cười cười, an ủi cậu bé: "Đúng vậy, con đừng chạy lung tung, cho dù có ra ngoài chơi cũng phải nhớ về sớm."
Tiểu Tước đâu còn tâm trạng để chơi nữa, lúc này ngoan vô cùng, nói với An Niên: "Con ở nhà, mẹ có chuyện gì thì gọi con."
Cậu bé đóng cửa phòng lại, lấy một chiếc ghế đẩu ngồi cách cửa gỗ, ngồi lâu cảm thấy mệt thì đổi tư thế, cậu bé cứ một lúc lại lén mở cửa ra xem tình trạng của An Niên, chăn trên giường phồng lên, cậu bé không nhìn thấy mặt của An Niên, chỉ nhìn thấy một nửa mái tóc lộ ra ngoài, trong phòng rất yên tĩnh, chắc là không có chuyện gì, cậu bé liền đóng cửa phòng lại.
Người tuyết trước cửa đã đắp được một nửa, Tiểu Tước tiếp tục lăn một quả cầu tuyết, sau khi vận động, máu trong người đều lưu thông, cậu bé đổ một ít mồ hôi, nhặt cành cây định c*m v** quả cầu tuyết, nhà của Sophia hơi ồn ào, cậu bé tò mò nhìn qua, cánh cửa phía sau hàng rào hé mở một nửa, bên trong có bật đèn, có một người đàn ông đang lớn tiếng nói chuyện, Tiểu Tước rất ít khi gặp Alpha của Sophia, trông rất bí ẩn, cũng không biết là làm công việc gì, hai người dường như cãi nhau, dùng ngôn ngữ gì Tiểu Tước hoàn toàn không hiểu, líu lo như đang đọc thiên thư.
Không mấy phút sau, Sophia tức giận xách váy từ trong nhà đi ra, mái tóc vàng xoăn rối tung, cô vừa lẩm bẩm vừa định đi sang nhà An Niên bên cạnh, Tiểu Tước vội vàng gọi cô lại.
"Này! Sophia dì đừng vào, mẹ cháu đang ngủ."
Sophia vì cãi nhau mà cổ cũng đỏ bừng, cô quay người lại, "Bây giờ? Ngủ trưa?"
"Không phải, mẹ bị bệnh không khỏe." Tiểu Tước nói: "Dì tốt nhất là đừng đi."
Sophia chỉnh lại tóc của mình, đồng thời hất hất vạt váy, thất vọng nói: "Thôi được."
Tiểu Tước thấy cô như vậy cũng không cãi nhau với cô nữa, "Dì và Alpha của dì sao lại cãi nhau?"
"Đây không phải là chuyện mà trẻ con nên hỏi." Sophia nói.
Tiểu Tước làm mặt quỷ với cô, "Hừ, thì sao chứ, cháu đâu phải không lớn lên được."
Mắt Sophia mờ mịt, "Lớn lên rồi đừng có tùy tiện nổi giận với người mình yêu."
"Đương nhiên là không." Tiểu Tước tin chắc mình không thể nào làm chuyện này, cậu và Alpha bình thường không giống nhau, cậu là một đứa trẻ ngoan, lớn lên chắc chắn cũng sẽ là một người lớn ngoan, một Alpha tốt.
Sophia thở dài, "Trời này lạnh lắm, mẹ cháu có lẽ là bị lạnh nên mới bị bệnh, để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều vào, bữa trưa và bữa tối cháu đến nhà dì ăn nhé."
So với Sophia biết điều, Tiểu Tước vẫn quen thuộc hơn với Sophia không có ý tốt đối đầu với cậu bé.
"Để, để sau đi, nếu Alpha của dì lại hung dữ với dì, dì cứ đánh chú ấy."
Dưới hốc mắt sâu của Sophia có một mảng bóng tối nhỏ, cô như đang rất nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của câu nói này, sau đó đưa ra kết luận: "Dì không đánh lại anh ta."
Tiểu Tước suy nghĩ một chút, không chắc chắn hỏi cô: "Vậy cháu giúp dì?"
Sophia vui mừng chạy qua ôm cậu bé hôn, trên mặt Tiểu Tước toàn là nước bọt của cô, cậu bé xô đẩy: "Dì làm gì vậy? Không được hôn cháu!"
"Tước, cháu là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ tốt, một đứa trẻ làm người ta vui vẻ."
Mặt Tiểu Tước đỏ bừng, "Gì, gì vậy, dì đừng nói nữa."
An Niên hôn mê đến chiều, lúc mở mắt ra trong nhà ánh sáng mờ ảo, cậu khàn giọng gọi tên Tiểu Tước, không ai trả lời, liền mặc quần áo dậy, xem ra thời gian chắc không còn sớm nữa, bị bệnh làm lỡ việc, cũng không biết Tiểu Tước đã đi đâu.
Mặc được một nửa quần áo, cửa phòng bị đẩy ra, Sophia bước vào.
"Niên." Cô rất quen thuộc với nơi này, bật đèn lên, tay còn bưng một phần thức ăn, "Cậu đỡ hơn chưa?"
An Niên phản ứng chậm chạp, hồi lâu mới trả lời: "Không có chuyện gì, Tiểu Tước đâu?"
"Nó ở nhà tôi, vừa mới ăn cơm xong."
An Niên yên tâm, Sophia nhắc cậu ăn chút gì đó, An Niên liền cảm ơn cô.
"Niên? Trong nhà không phải có thuốc hạ sốt sao? Lần trước cậu nhặt được."
An Niên sững sờ mấy giây, cậu cũng không nhớ chuyện này nữa, "Tôi quên mất."
"Chuyện này cũng quên được à, mau uống một viên đi, đừng để càng kéo dài càng nghiêm trọng." Sophia đứng dậy nói: "Ở đâu? Tôi đi lấy cho cậu."
Thuốc được cậu đặt trong tủ của phòng, Sophia rót cho cậu một ly nước, bảo cậu mau chóng nuốt xuống, An Niên nuốt rất khó khăn, thuốc kẹt trong cổ họng, cậu uống hết cả một ly nước mới nuốt vào được.
Thuốc hạ sốt có lẽ có tác dụng an thần, sau khi ăn xong thức ăn mà Sophia mang đến, cậu bắt đầu buồn ngủ, những lời mà Sophia nói với cậu, cậu hoàn toàn dựa vào bản năng mà trả lời, trước khi ngủ thiếp đi, cậu còn thầm hối hận, thế mà chỉ là sốt, ống thuốc ức chế duy nhất trong nhà lại bị cậu lãng phí mất, tháng sau cậu nhất định phải đi lĩnh tiền cứu trợ, chỉ là không biết thuốc ức chế và tiền cứu trợ có được phát vào cùng một ngày không, nếu không thì sẽ rất phiền phức, mua thuốc ức chế riêng quá đắt đỏ, lần ph*t t*nh tiếp theo cậu phải cố gắng chịu đựng qua mới được.
Sophia không biết đã đi lúc nào, lúc An Niên tỉnh dậy lần nữa, bên giường chỉ có một mình Tiểu Tước, đứa trẻ mở to đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi nhìn cậu.
"Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi."
An Niên không xoa mặt cậu bé như mọi khi, mà chống giường lùi lại một chút, "Tiểu Tước, đừng đến quá gần mẹ."
Tiểu Tước không để ý, "Không sao, Sophia nói mẹ uống thuốc rồi, uống thuốc xong sẽ nhanh chóng khỏi thôi, không lây đâu."
Uống thuốc quả thực có tác dụng, nhiệt độ cơ thể cậu đã giảm đi không ít, ít nhất đầu óc không còn choáng váng như trước nữa, cậu mặc áo khoác vào, hỏi Tiểu Tước: "Bây giờ là buổi tối sao?"
Tiểu Tước lắc đầu, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: "Không phải, còn chưa tối đâu, bây giờ là buổi chiều."
"Vậy à."
"Mẹ ơi."
"Hửm?"
Vẻ mặt của Tiểu Tước đầy tâm sự, "Hôm nay Sophia đã cãi nhau với Alpha của dì ấy."
An Niên sững sờ, "Sao vậy?"
"Không biết." Tiểu Tước nhăn mặt nói: "Con nghe thấy họ nói về xe, không tìm được xe, Alpha của dì ấy phải đến đảo thành, trông có vẻ rất vội, nói không đợi được nữa, còn có mực nữa, ôi, con không hiểu, Sophia cứ mắng người ta."
Họ cãi nhau cậu bé không dám ở lại nhà Sophia nữa, cho nên mới quay về với mẹ.
An Niên im lặng hồi lâu, đại khái đã có suy đoán.
Alpha của Sophia mỗi 2, 3 tháng đều sẽ giao bản thảo cho tòa soạn báo ở đảo thành, vì năm nay có tuyết nên anh ta đã lâu không ra ngoài, mực và bản thảo là những thứ anh ta thường xuyên mua sắm, lần trước Sophia nói tháng sau sẽ đưa cậu đi cùng đến đảo thành, nhưng rất có khả năng là vì thiếu mực nên phải đi sớm, nhưng không tìm được xe, cho nên mới cãi nhau.
Sophia và Alpha của cô thực ra thường xuyên cãi nhau, Alpha của cô là một người rất tốt, chỉ là đối mặt với công việc có lúc sẽ đặc biệt cẩn thận và cứng nhắc, nhưng từ miệng của Tiểu Tước mà biết được, hôm nay họ chắc đã cãi nhau rất dữ dội.
An Niên ngồi trên giường một lát liền định dậy, sau khi uống thuốc tình trạng của cậu đã tốt hơn rất nhiều, Tiểu Tước hỏi cậu đi đâu, cậu thắt khăn quàng cổ nói: "Mẹ ra ngoài một lát, con ở nhà đợi mẹ."
"Vâng ạ."
Lúc An Niên ra ngoài, bên ngoài không có tuyết rơi, cửa nhà Sophia đóng lại, trong lòng cậu có hơi áy náy, nếu không phải Sophia kiên quyết muốn đưa cậu đi cùng đến đảo thành, Alpha của cô chắc đã sớm tìm được xe đi trước, hai hôm nay luôn có tuyết lớn, chắc sẽ kéo dài đến tháng 12, đến lúc đó đi lại sẽ càng khó khăn hơn.
Những người sống ở nơi này rất ít có nhà có xe, chỉ có những người ngày trước làm nghề chài lưới mới có, xe của họ khác với xe hơi gia dụng bình thường, là loại xe tải nhỏ có gầm cao, chỉ cần tuyết trên đường không quá dày là có thể đi được, nhà của Đồng Nghiêu cũng có loại xe này.
Ba của Đồng Nghiêu là một Beta, mẹ cậu bé cũng giống như cậu, cũng là một Omega nam, chỉ là tuổi hơi lớn hơn cậu một chút, trong nhà có 3 đứa trẻ, Đồng Nghiêu là con út, chồng của cậu ta vì năm nay làm ăn không tốt, đã sớm ra ngoài làm thuê, chỉ để một mình cậu ta ở nhà với 3 đứa trẻ, An Niên và cậu ta tiếp xúc không thể nói là nhiều nhưng cũng không ít, vì Đồng Nghiêu lúc nào cũng đánh nhau với Tiểu Tước, cậu chỉ vì hòa giải đã gặp mẹ của Đồng Nghiêu không ít lần.
"Cậu muốn dùng xe?"
An Niên đứng dưới mái hiên cửa nhà Đồng Nghiêu, người đàn ông ném cho cậu một ánh mắt kinh ngạc, Đồng Nghiêu trốn sau cửa gỗ, tò mò nhìn chằm chằm vào họ.
"Ừm." An Niên nói: "Alpha của Sophia có đến tìm anh không?"
"Cậu hỏi câu này cũng bằng thừa, anh ta sẽ không đến tìm tôi."
Cậu ta và Alpha của Sophia năm ngoái vì một số mâu thuẫn đã cãi nhau một trận lớn, hai người không ai chịu cúi đầu, cứ thế mà giằng co.
"Nếu anh có thể cho tôi mượn, tôi sẽ trả tiền."
Người đàn ông ra vẻ xem kịch hay, nhướng mày hỏi: "Trả bao nhiêu?"
An Niên khó xử, cậu trước giờ không giỏi mặc cả, huống hồ cậu chưa từng dùng xe, không rõ giá thuê cụ thể.
"Tháng này Tiểu Tước đã đánh Đồng Nghiêu tổng cộng 3 lần, vết thương trên mặt đến bây giờ còn chưa khỏi đâu, hay là cậu trả luôn tiền thuốc đi."
An Niên nhíu mày, không ngờ cậu ta lại nhắc đến chuyện này, định phản bác, nhưng Đồng Nghiêu phía sau không chịu thua nói: "Là con đánh Tiểu Tước, con thắng mà."
Người đàn ông sắp bị nó làm cho tức chết, liên tiếp mắng nó mấy câu, An Niên không có tâm trạng tranh luận xem ai đánh nhau giỏi hơn, giải thích: "Tiểu Tước cũng bị thương."
"Vậy ý cậu là, tôi nên đền tiền cho cậu?"
"Không phải, tôi là nói..."
Người đàn ông không muốn nói nhiều nữa, đuổi cậu đi, "Xe không có ở nhà, tôi bán rồi."
"Bán? Tại sao?" An Niên nhíu mày hỏi.
"Làm gì có tại sao? Thiếu tiền chứ sao."
Người đàn ông quay người bỏ đi, Đồng Nghiêu còn đang trốn sau cửa, thấy An Niên bị từ chối, nó mắt đảo qua đảo lại, "Chú ơi, cháu biết ai đã mua nó."
An Niên hỏi: "Ai cơ?"
Đồng Nghiêu liền bắt đầu mách lẻo, "Lần trước Tiểu Tước đánh nhau với cháu, đã làm vỡ kính cửa sổ của người ta, là chủ nhân của chiếc xe đó đã mua xe nhà cháu."
Thực ra nó cũng không biết sau khi kính vỡ rốt cuộc đã giải quyết thế nào, chủ nhân của chiếc xe có tìm thấy Tiểu Tước không, nhưng nếu mẹ của Tiểu Tước hôm nay đã tìm đến cửa, nó nhất định phải làm cho người ta chịu chút khổ, xem sau này còn dám chọc nó không.
"Nếu chú muốn dùng xe thì đi tìm chú ấy đi."
Kính cửa sổ xe.
Trong đầu An Niên rất nhanh đã nhớ tới lời mà Kỷ Ương Nam đã nói lúc đưa Tiểu Tước về nhà.
-"Nó đánh nhau với người ta, làm vỡ kính cửa sổ xe của tôi."
Gió lạnh từ khe hở của khăn quàng cổ dệt kim thổi vào, những cái hố tuyết dưới chân nối tiếp nhau, An Niên mang một bụng tâm sự trở về nhà.
...
Tiểu Tước đợi An Niên đến buồn ngủ, tự mình c** q**n áo lên giường định ngủ một lát, vừa mới đắp chăn nhắm mắt đã nghe thấy tiếng mở cửa.
"Mẹ ơi?"
An Niên mang theo một thân hơi lạnh vào nhà, "Không sao, con ngủ đi."
Tiểu Tước ngáp dài còn không quên quan tâm hỏi: "Mẹ đỡ hơn chưa? Có muốn ngủ cùng không?"
"Mẹ không mệt."
Tiểu Tước mơ màng mắt trực tiếp nhắm lại, An Niên lòng đầy tâm sự, suy đi nghĩ lại vẫn đi tìm Sophia.
Sophia không có vẻ hoạt bát như mọi khi, cuộc chiến tranh lạnh với Alpha khiến cả người cô có phần uể oải.
"Khỏe không?" An Niên lo lắng nói.
"Tiểu Tước nói cho cậu biết rồi à?" Sophia thở dài nói: "Đúng là không nên cãi nhau trước mặt trẻ con, tôi không nhịn được, nhưng cảnh tượng nhỏ như vậy chắc sẽ không dọa nó sợ chứ?"
"Không tìm được xe ư?"
"Tôi làm sao biết được, tự anh ta nói có thể tìm được, kết quả lại không tìm được, về nhà nổi giận một trận, đầu óc chập mạch, không cần quan tâm đến anh ta."
An Niên nắm lấy tay cô xin lỗi: "Xin lỗi."
Sophia không thể tin được nhìn cậu: "Không, chuyện này không liên quan gì đến cậu, tự anh ta tính toán không tốt thời gian không có lý do gì để trách bất kỳ ai."
"Sẽ có cách thôi." An Niên giúp cô chỉnh mái tóc xoăn trước ngực, nói với cô: "Bên ngoài hơi lạnh, về nghỉ ngơi đi."
"Cậu cũng vậy."
Sophia ghé vào muốn ôm cậu, lần này An Niên không từ chối, hai người mặt áp vào nhau cọ cọ.
Sau khi An Niên trở về, ngồi trên giường của Tiểu Tước, thỉnh thoảng sờ sờ bàn tay và khuôn mặt ấm áp của cậu bé, "Tiểu Tước."
Tiểu Tước mấp máy môi lẩm bẩm, An Niên liền dùng ngón tay véo mũi cậu bé, "Tiểu Tước, dậy đi."
"Hả?" Mắt Tiểu Tước không mở ra được, mơ hồ trả lời: "Sao vậy ạ?"
Trong phòng không bật đèn, khuôn mặt gầy gò của An Niên lúc ẩn lúc hiện, cậu hỏi Tiểu Tước: "Hồi trước, con đã làm vỡ kính cửa sổ của người ta phải không?"
Tiểu Tước lập tức không còn buồn ngủ nữa, trợn to mắt hỏi: "Ai? Ai nói? Ai nói?"
Alpha không phải đã nói sẽ không nói cho mẹ sao? Tại sao bây giờ mẹ lại biết?
Người này sao lại như vậy, nói không giữ lời.
Tiểu Tước tức giận nắm chặt chăn, đang định giải thích, An Niên lại hỏi cậu bé, "Là Alpha lần trước?"
"Vâng..." Cậu bé bây giờ không thể nói dối được nữa, đành phải thành thật thừa nhận, "Con không cố ý."
"Không có trách con." An Niên nhìn bộ dạng buồn bã gò bó của cậu bé, an ủi cậu bé: "Chỉ là muốn hỏi con, lần trước là anh ta đưa con về, con có biết anh ta ở đâu không?"
Tiểu Tước trong lòng không chắc, cũng biết rõ mình đã gây họa, làm hỏng đồ của người ta là phải bồi thường, cậu bé đương nhiên biết, cho dù là đồ của kẻ xấu, cậu bé chỉ có thể sờ sờ tai, lí nhí nói: "Biết ạ."
An Niên không bao lâu lại ra ngoài lần nữa.
Là đi xin lỗi sao? Hay là bồi thường?
Tiểu Tước không biết, cậu bé tức giận cắn chăn, "Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!"
Cậu bé lại nằm trên giường che mắt, lòng chua xót khó chịu, cậu bé đã hại mẹ phải đi xin lỗi người khác, cậu bé cũng là đồ xấu xa.
Từ nhà đến nhà trọ, An Niên đã đi gần 40 phút, thực ra khoảng cách không cần phải mất nhiều thời gian như vậy, nhưng An Niên không khỏe lắm, cho nên đi hơi chậm, trên đường cậu thậm chí còn có ý định quay về nhà, nhưng vẫn từ bỏ, cậu đi lĩnh tiền cứu trợ có cần xe hay không không quan trọng, nhưng Sophia không thể vì xe mà cãi nhau chiến tranh lạnh với Alpha của cô, cậu sẽ rất áy náy.
Đồng hồ ở tầng một của nhà trọ chỉ 4 giờ chiều, chủ nhà trọ cũng đang ngủ gật, không phát hiện ra cậu vào, bên trong có đốt lò sưởi, An Niên l**m môi chuẩn bị kỹ lưỡng mới đi lên cầu thang.
Có lẽ là hạ đường huyết đôi chút, hoặc là lại sốt, đầu An Niên rất choáng, mùi trong nhà trọ rất phức tạp, An Niên nhất thời không phân biệt được, cậu dựa theo miêu tả của Tiểu Tước tìm được phòng của Kỷ Ương Nam.
Mở cửa là một đứa trẻ, Omega nhỏ bé, xinh đẹp đó.
"Chào chú ạ." Cậu bé rất có lễ phép chào An Niên, mắt trong veo, kinh ngạc trước sự xuất hiện của cậu, ngược lại An Niên không được tự nhiên cho lắm, từ khoang mũi đến lồng ngực đều tắc nghẽn, cậu nhất thời không biết có nên đáp lời không.
Trong phòng chỉ có một mình cậu bé, không có bóng dáng nào khác.
"Chào cháu." Giọng An Niên trầm trầm, "Chú... chú là..."
Giọng Kỷ Tư Du trong trẻo nói: "Là mẹ của Tiểu Tước."
An Niên trông còn không tự nhiên bằng một đứa trẻ, cậu hỏi: "Ba của cháu, có ở đây không?"
Kỷ Tư Du mở cửa cho An Niên vào, cậu bé đi một đôi dép lê màu xám của người lớn, xem ra là của nhà trọ dùng chung, bộ dạng lúng túng bất an, "Ba ra ngoài rồi ạ."
"Chú không vào đâu." An Niên bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, "Xin lỗi, nếu người không có ở đây, vậy chú lát nữa sẽ quay lại."
"Chú ơi." Kỷ Tư Du gọi cậu lại, tay lúng túng nắm vạt áo, "Có muốn đợi một lát không, ba sẽ về nhanh thôi."
An Niên do dự đứng ngoài cửa, đứa trẻ đã quay người đi rót nước cho cậu, mặt bàn cao hơn người cậu bé, ấm nước đặt trên mặt đất, cậu bé quỳ trên ghế để rót, hơi nóng từ ấm bốc lên, An Niên theo bản năng lo lắng cậu bé bị bỏng, vội vàng qua đỡ.
"Cháu cẩn thận."
"Sẽ không đâu." Kỷ Tư Du từ trên người cậu ngửi thấy mùi hương mà hôm qua có trên người Alpha, gò má cậu bé ửng hồng, không biết là vì nóng hay là vì căng thẳng, ấm nước được đặt trên mặt đất, cậu bé dời cốc từ trên bàn đến trước mặt An Niên, rất nhỏ giọng nói: "Nóng, phải thổi."
Cậu bé được dạy dỗ rất tốt, đây là cảm giác đầu tiên của An Niên, nhưng bất kể là trong lòng hay là trong mắt, đều như cốc nước vừa mới rót ra vậy đang bốc hơi nóng, rất kỳ lạ, cậu không nên đến đây.
Kỷ Tư Du nhường ghế cho cậu ngồi, nhưng sự từ chối của An Niên đã khiến Kỷ Tư Du càng thêm lúng túng.
"Chú tưởng người có ở đây, cho nên mới đến." An Niên nhìn đôi mắt ướt át của đứa trẻ nói: "Bên ngoài sáp tối rồi, chú vẫn nên về trước."
Kỷ Tư Du không giữ cậu được, một chút biện pháp cũng không có, đành phải đồng ý, cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Omega, không ngừng chồng lên hình ảnh trên tấm ảnh của ba.
"Về đi ạ, bên ngoài lạnh lắm."
"Ừm." Cậu ngay cả một lời tạm biệt cũng không nỡ nói.
Sau khi An Niên ra ngoài liền quay đầu lại, ánh mắt của đứa trẻ có một giây khiến cậu cảm thấy đáng thương, không biết có phải là ảo giác không, đứa trẻ này hình như rất hy vọng cậu ở lại.
"Cháu..." An Niên định hỏi mẹ của cháu ở đâu, cậu đã gặp Kỷ Ương Nam nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng thấy Omega bên cạnh anh, nhưng cuối cùng lời nói lại vòng vo, cậu hỏi: "Cháu tên gì?"
Mắt Kỷ Tư Du sáng lên, cậu bé nói: "Cháu tên Kỷ Tư Du."
Trong lòng An Niên có một góc thiếu hụt rất sâu sắc đau đớn, cậu lẩm bẩm: "Kỷ, Tư Du?"
"Vâng ạ."
An Niên học được rất nhiều thứ đều là từ trường giáo dưỡng, cái tên đầu tiên mà cậu biết viết là Kỷ Ương Nam, sau đó là Bạch Du, nhưng cậu không biết Kỷ Tư Du viết thế nào, cũng không muốn hỏi, cậu không chút do dự rời khỏi nhà trọ, rất mừng là Kỷ Ương Nam không có ở đó, cậu chắc sẽ không đến nữa.
________________________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Hai ngày mai không có đâu nhé, nghỉ ngơi một chút, mấy chương này số chữ đều ổn chứ T_T
Cuối tháng 9 chắc là có thể kết thúc
Hôm nay hàm lượng gà bằng 0, nhưng không cần lo lắng, mấy chương tiếp theo đều có cơ hội cho anh thể hiện