Sai Lầm Cấp Thấp - Vị Bặc 880

Chương 77

Đảo thành là một thành phố bị tuyết bao phủ, sau chiến tranh tái thiết không khôi phục được vẻ phồn hoa sinh động như trước đây, cộng thêm thiên tai tuyết mùa đông năm nay, ngư dân không thể ra khơi, kinh tế lại bắt đầu đình trệ, con đường vào thành phố năm đó bị đánh bom, đến nay vẫn chưa được sửa chữa, nơi này vốn dĩ là điểm dừng chân cuối cùng của Kỷ Ương Nam trong năm nay, Kỷ Tư Du lần đầu tiên đến đây, suốt quãng đường xóc nảy, Kiều Diên lái xe cũng không vững lắm, cậu bé nằm sấp trên đùi Kỷ Ương Nam nhắm mắt, tiếng hít thở của đứa trẻ trong chiếc xe đóng chặt vô cùng rõ ràng, Kỷ Ương Nam xoa xoa mái tóc bên tai cậu bé, im lặng suốt quãng đường.

 

"Anh định ở lại đảo thành mấy ngày?" Sắc trời bắt đầu xám xịt, gió cũng lớn lên, Kiều Diên cố ý giảm tốc độ xe.

 

"Không rõ."

 

Kế hoạch trước đây của anh là ở đây nhiều nhất 3 ngày sau đó sẽ đưa Kỷ Tư Du quay về liên minh, thời tiết lạnh như thế này, trẻ con không thích hợp đi lang thang cùng anh nữa, nhưng vì gặp phải Bạch Du mà đã trì hoãn thời gian, nhưng theo tình hình hiện tại, chắc sẽ không có thay đổi gì lớn.

 

"Rốt cuộc anh đến đây làm gì? Nhiệm vụ giao cho anh không phải đã hoàn thành sao?"

 

Toàn bộ lưng của Kỷ Ương Nam đều dựa vào ghế sau xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ những ngọn núi không ngừng thay đổi, từ từ nói: "Tìm người."

 

Anh dừng lại một lát, không bao lâu liền nói tiếp: "Anh giúp tôi một việc, lúc trở về liên minh, đưa Kỷ Tư Du về, nhưng cũng không chắc, tùy tình hình."

 

Kiều Diên nhíu mày, Kỷ Ương Nam nói chuyện không đầu không đuôi, anh không hiểu, "Tôi đưa nó về, còn anh thì sao? Tôi không có thời gian này, đứa trẻ như nó ai đến chăm sóc?"

 

"Cho nên tôi nói tùy tình hình."

 

Kỷ Ương Nam hiếm khi trở nên có hơi lo lắng, bàn tay v**t v* mái tóc của Kỷ Tư Du lơ lửng giữa không trung, cuối cùng thu về đặt bên cạnh chân, anh hỏi Kiều Diên: "Mục đích anh đến đây không lẽ chỉ đơn giản là vì tôi?"

 

Kiều Diên rẽ sang một hướng khác, nói: "Chính phủ đảo thành có biến động, tôi đến để tiếp quản."

 

"Ý gì?"

 

"Chính là ý mà anh đang nghĩ."

 

Kỷ Ương Nam cười một tiếng, "Sao tôi không biết anh còn có bản lĩnh này."

 

"Bớt coi thường người khác đi." Kiều Diên thở dài, phàn nàn: "Một đống rắc rối."

 

Địa giới của đảo thành ở phía trước cách chưa đến một cây số, Kỷ Tư Du còn chưa tỉnh, Kiều Diên lái ngày càng chậm, anh từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Kỷ Ương Nam có hơi khó khăn đeo găng tay, ngập ngừng nói: "Anh vẫn nên tự mình đưa Tư Du về đi, tiện thể đến bệnh viện quân khu xem bệnh của anh, anh chết, đứa trẻ làm sao bây giờ?"

 

Anh không phải là đặc biệt thích trẻ con, chỉ là nói thế nào nhỉ, cháu trai trong nhà mất cha mẹ, còn có chú là anh chăm sóc, Kỷ Tư Du thì khác, mất Kỷ Ương Nam, cậu bé sẽ không còn gì cả.

 

"Không chữa được?" Kiều Diên hỏi.

 

Kỷ Ương Nam nhắm mắt lại, giọng điệu không có chút gì là quan tâm, "Tôi không sao, chỉ là mùa đông năm nay quá lạnh, không muốn Kỷ Tư Du đi cùng."

 

Anh rõ ràng không nói thật, Kiều Diên không nói thêm nữa, không ai có cần thiết phải thổ lộ lòng mình với người khác, huống hồ anh từ sau khi bị thương trong trận chiến 5 năm trước, đã quên đi rất nhiều chuyện, có những thứ anh càng cảm thấy không cần thiết phải truy hỏi.

 

"Anh đưa tôi đến nhà trọ gần nhất ở đảo thành, sau đó để cho tôi một chiếc xe." Kỷ Ương Nam nói.

 

"Xe lát nữa tôi bảo người ta mang qua, tôi thả anh ở nhà trọ xong là phải đi." Kiều Diên nhắc nhở: "Xem thời tiết này vẫn còn một trận tuyết lớn nữa đấy, anh mau chóng đưa Tư Du về liên minh đi."

 

"Biết."

 

...

 

Công đoàn của đảo thành sau thiên tai tuyết năm nay đã trở thành nơi trú ẩn cho người lang thang, từ cổng lớn gần như trải khắp cả công đoàn, người lang thang trên người khoác những bộ quần áo bẩn thỉu, tóc cũng đã lâu không dọn dẹp, đây là nơi ở miễn phí duy nhất mà họ có thể ở.

 

Từ lúc vào, An Niên đã ngửi thấy đủ loại mùi lạ, tháng lĩnh tiền cứu trợ là lúc công đoàn đông người và lộn xộn nhất, cho nên chính phủ nhất định sẽ điều động đội trị an để duy trì trật tự, người lang thang sẽ bị đuổi đi, những người không chịu rời đi sẽ bị cưỡng chế đưa đi.

 

An Niên tận mắt nhìn thấy một Alpha bị người ta lôi đi, gò má người đó đỏ bừng, khản giọng hét lên rằng người đó không đi, mái tóc quá dài che đi khuôn mặt bẩn thỉu của người đo, lúc đi qua bên cạnh, An Niên mới nhìn thấy đôi chân bị liệt của người đó, mềm nhũn không có xương.

 

"Mẹ ơi..."

 

An Niên vội vàng che mắt của Tiểu Tước, "Đừng nhìn."

 

Sophia cũng không nỡ, chỉ có thể quay mặt đi, tiếng la hét thảm thiết trong công đoàn vang lên không ngớt, nhưng có tấm gương trước mắt, sẽ không có ai chống đối với đội trị an nữa, bây giờ chủ động rời đi, ít nhất lát nữa còn có thể lén lút vào lại, nếu không chỉ có thể bị bắt đi chờ chết.

 

Alpha của đội trị an từ chính giữa công đoàn bắt đầu tản ra, các Omega đến lĩnh tiền cứu trợ liền bắt đầu xếp thành một hàng dài, An Niên bảo Tiểu Tước đi theo Sophia đợi ở một bên, cậu tự mình đi xếp hàng.

 

"Đợi tôi là được, nhanh thôi."

 

Tiểu Tước nắm tay Sophia, nhìn An Niên dần dần hòa vào trong biển người.

 

"Sophia." Tiểu Tước nhăn mặt, tâm trạng sa sút nói: "Tại sao họ lại hung dữ như vậy, những người đó, những người đó chẳng qua chỉ là không có chỗ ở thôi mà."

 

Sophia không biết nên trả lời thế nào, "Ai mà biết được."

 

Tiểu Tước bỗng có hơi nhớ nhà, "Giản đâu? Khi nào chú ấy đến."

 

Sophia: "Anh ta đi xong tòa soạn báo là đến."

 

"Thôi được."

 

An Niên có hơi không chịu nổi mùi lạ tỏa ra từ trong đám đông chen chúc, lẫn lộn với pheromone của đủ loại Alpha và Omega, và mùi thức ăn thừa thiu, có lẽ còn có cả phân, cậu che miệng mũi cúi đầu, có hơi không kìm được mà nôn khan.

 

Cậu đi theo những người phía trước, nhưng hàng đã dừng lại tại chỗ rất lâu, phía trước rất ồn ào, chắc là đã xảy ra tranh chấp, An Niên thực sự rất chóng mặt, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng đám đông phía trước lại bắt đầu tụ tập, vây thành một vòng tròn, những cái đầu đen nghịt khiến An Niên cảm thấy ngạt thở, cậu vốn dĩ gần đây đã luôn nhìn không rõ, tiếng ồn ào bên tai làm thái dương cậu đau nhức.

 

"Không được chạy!" Có người hét lớn.

 

An Niên cố gắng nhìn về phía trước, có một bóng người từ phía trước xông ra, người đó cúi người, mặc một bộ quần áo màu xám, mũ cũng màu xám, chạy rất nhanh, An Niên chỉ mơ hồ cảm thấy có hơi quen mắt.

 

Người đó lúc đi qua bên cạnh cậu chạy không đủ vững, đã đụng vào vai cậu, An Niên chỉ mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thoáng qua, cậu sững sờ một giây, còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt hoảng hốt của người đó đã hiện ra trước mắt cậu.

 

An Niên nheo mắt, đầu cũng vươn về phía trước, cậu muốn nhìn rõ người đã đụng mình, trái tim vào khoảnh khắc đó đập mạnh, còn chưa kịp nhận ra khuôn mặt của đối phương, người đó đã quay người bỏ chạy.

 

Cơn đau từ vai và đám đông chen chúc xung quanh khiến An Niên không thể đi được, bóng dáng biến mất ở góc cua của cổng công đoàn, An Niên thậm chí chỉ kịp nhìn thấy những nốt tàn nhang xám xịt thoáng qua trên gò má người đó.

 

Có thứ gì đó trong đầu đứt đoạn, An Niên căn bản không cho mình một chút thời gian để suy nghĩ, đẩy đám đông ra, theo bóng dáng đó chạy ra ngoài.

 

Bên ngoài đâu đâu cũng bị tuyết bao phủ, An Niên lo lắng tìm kiếm khắp nơi, những dấu chân lộn xộn đã sớm bị những người qua lại giẫm nát.

 

Là nhìn nhầm sao?

 

Là cậu đã nhìn nhầm sao?

 

Cậu còn định tiếp tục đi về phía trước tìm, có người từ phía sau nắm lấy cổ tay cậu, khoảnh khắc Kỷ Ương Nam xuất hiện, mắt của An Niên đã đỏ hoe.

 

"Tôi vừa mới... tôi đã thấy..."

 

Cậu có hơi không kìm được mà run rẩy, nước mắt cũng bắt đầu rơi, Kỷ Ương Nam kéo cậu từ giữa đường vào bên lề.

 

"Sao vậy?"

 

Nước mắt như những hạt châu đứt dây, hoàn toàn là phản ứng bản năng, Kỷ Ương Nam dùng bàn tay đeo găng tay lau cho cậu, bị cậu đẩy ra.

 

An Niên nhận ra cảm xúc của mình quá kích động, cậu siết chặt hai tay, nhắm mắt nói: "Không có gì."

 

Chắc là nhìn nhầm, Thời Xuân đã chết từ lâu, chính mắt cậu đã nhìn thấy Omega chảy đầy máu được người ta khiêng ra khỏi bệnh viện.

 

Tiểu Tước và Sophia từ trong công đoàn chạy ra, đặc biệt là Tiểu Tước, vẻ mặt lo lắng ôm lấy cậu.

 

"Mẹ ơi, mẹ chạy đi đâu vậy!"

 

An Niên áy náy xin lỗi cậu bé: "Xin lỗi, về thôi."

 

Sophia nhìn Kỷ Ương Nam, kế đến nhìn An Niên, gió lạnh thổi làm cô run rẩy, cô ra vẻ muốn nói lại thôi, nói: "Niên, không về được nữa, ban nãy có người trộm cắp, tiền cứu trợ không phát nữa."

 

An Niên cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, cậu rất lâu sau mới hoàn hồn.

 

"Vậy à, không sao." Cậu nói giọng không ổn định, "Vậy chúng ta..."

 

"Đợi ở đó trước đi." Kỷ Ương Nam đột nhiên lên tiếng nói.

 

An Niên sững sờ, quay mặt lại, "Cái gì?"

 

"Đừng chạy lung tung, trong công đoàn có đội trị an, đến đó đợi tôi."

 

"Tại sao..."

 

Cậu còn chưa nói xong, Sophia đã kéo cậu đi, "Nếu anh ta đã bảo đợi, vậy thì cứ đợi đi, biết đâu anh ta có cách thì sao."

 

Tiểu Tước không phục, "Sao lại tin ông chú đó, ông chú đó là đồ lừa đảo."

 

Sophia hỏi: "Sao cháu biết?"

 

"Cháu chính là biết."

 

Lúc Kỷ Ương Nam trở về nhà trọ, vừa hay Kiều Diên đã đỗ xe ở cửa, anh đã đổi một chiếc xe hơi gia dụng, trên nóc xe toàn là tuyết chưa kịp quét.

 

"Anh đến đúng lúc đấy, chiếc xe này thuộc về anh."

 

Kỷ Ương Nam không vòng vo với anh, "Tiền cứu trợ ngừng phát rồi, anh sắp xếp lại đi, chiều hôm nay hoặc là ngày mai để người ta lĩnh xong."

 

"Hả, chuyện này tôi biết." Kiều Diên vỗ vỗ tay dính bụi, "Tôi từ công đoàn đến đây mà."

 

Vẻ mặt anh không vui.

 

"Tôi muốn xem rốt cuộc là kẻ không sợ chết nào dám trộm đồ của tôi."

 

_____________________________

 

[Tác giả có lời muốn nói]

 

Là vợ của anh 

Bình Luận (0)
Comment