An Niên tỉnh dậy rất sớm, ở nơi xa lạ cậu ngủ không yên, Tiểu Tước vẫn đang ngủ bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại và hồng hào, trước tiên ngồi dậy giúp cậu bé đắp chăn cho thật kín, sau đó tự mình xuống giường mặc quần áo, cậu không bật đèn, đi đến bên cửa sổ cẩn thận kéo ra một chút rèm cửa, bên ngoài một màu trắng xóa, người đi đường lác đác vài người, xe cộ gần như không có, trên lớp tuyết dày đặc là những dấu chân đan xen, tuyết chưa tạnh, An Niên liền kéo rèm lại.
Kỷ Ương Nam cầm một chiếc ô, cán ô cong, anh vẫn như thường lệ mặc một chiếc áo khoác đen, cổ áo sơ mi bó sát chiếc cổ thon dài của anh, yết hầu lộ ra ngoài, An Niên chỉ liếc mắt một cái đã cúi đầu xuống, cậu không cho Alpha vào, như nhớ ra điều gì đó mà quay trở lại, đưa chiếc găng tay mà hôm qua chưa kịp trả lại cho người trước cửa.
"Của anh."
Kỷ Ương Nam cụp mắt nhìn đôi găng tay mà mình đã đeo gần một mùa đông, anh không có phản ứng gì nhiều, im lặng nhận lấy.
Lúc An Niên đóng cửa, không yên tâm mà nhìn vào trong, Tiểu Tước vẫn duy trì tư thế ban đầu không thay đổi, vẫn ngủ rất say, cậu lặng lẽ đóng cửa lại, Kỷ Ương Nam tay phải nắm đôi găng tay đó, im lặng cọ cọ dưới chóp mũi, không có mùi hương trong ký ức, chiếc ô được anh treo trên cánh tay, sau đó đeo găng tay vào.
"Nếu không yên tâm, tôi sẽ bảo Kỷ Tư Du đến chơi với nó."
Tim An Niên thắt lại, cậu vẫn không thể thản nhiên chấp nhận cái tên này, lắc đầu nói: "Không cần, tôi nói với nó rồi, tỉnh dậy thì tìm Sophia chơi cùng một lát."
Những bậc thang gỗ dưới chân có lẽ đã có tuổi, mỗi lần giẫm lên đều phát ra tiếng động chói tai, trên đỉnh hành lang có một ngọn đèn màu vàng nhạt, Kỷ Ương Nam đi trước cậu, bóng lưng rộng lớn, ánh đèn rắc lên vai anh như phủ một lớp ánh nắng, An Niên đột nhiên nhận ra, từ mùa đông năm nay, cậu đã rất lâu không nhìn thấy mặt trời.
Sau khi ra ngoài, An Niên phát hiện tuyết không rơi lớn như hôm qua, Kỷ Ương Nam bung dù che đi bên cạnh cậu, giọng nói cũng mang theo một luồng khí lạnh, "Đồn trị an cách đây không xa lắm, không lái xe nữa, cũng không đi qua được."
An Niên lí nhí ừ một tiếng, hỏi: "Người đó có ở đó không?"
Họ đi song song, tuyết không ngừng từ trên mặt ô trượt xuống rơi bên cạnh chân, kế đến bị An Niên giẫm nát từng chút một.
"Chắc là có." Kỷ Ương Nam nói: "Nếu không ở đồn trị an, thì phải tìm Kiều Diên."
Kiều Diên.
An Niên nhớ ra, năm đó cậu đã nhờ Kiều Diên giúp đỡ, mang con búp bê tặng cho Thời Xuân, nhưng không hợp thời điểm là, cậu còn cùng lúc nhớ tới Kiều Phàm Ninh.
Cậu đã rất nhiều năm không nhớ đến cái tên này.
Vốn tưởng rằng nỗi đau sẽ theo thời gian mà phai nhạt, nhưng hình như không hoàn toàn.
An Niên trở nên im lặng, Kỷ Ương Nam cũng không nói nhiều, từ nhà trọ của đảo thành đến đồn trị an khoảng gần 5 cây số, đi bộ đối với An Niên không phải là chuyện khó khăn, nhưng cậu càng đến gần nơi đó thì càng đi chậm lại, rất nhiều ký ức vụn vặt đột nhiên tranh nhau ùa về, đầu An Niên trở nên rất đau.
Sau khi Thời Xuân mất, con búp bê bên cạnh là vật duy nhất bầu bạn với cậu, cậu vẫn luôn rất hối hận, đã không thể cùng mang đi, giống như tấm thẻ vô sự mà mẹ để lại cho cậu, cậu thường xuyên sẽ cảm thấy áy náy, vẫn cho rằng mình không phải là một Omega đạt chuẩn, cậu không có khả năng bảo vệ bất kỳ ai, ngay cả những thứ nhỏ bé cậu cũng không có cách nào mang theo bên mình, điều này đã trở thành nỗi tiếc nuối của cậu.
Cậu luôn nói mẹ sẽ không trách cậu làm mất thẻ vô sự, Thời Xuân chắc cũng vậy, nhưng cậu sẽ tự trách mình, Thời Xuân thích con búp bê mà cậu tặng đến thế, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại liên minh mà Thời Xuân không thể thoát ra.
Bước chân trở nên nặng nề, những dấu chân trong tuyết cũng ngày càng sâu hơn, Kỷ Ương Nam hình như đã nói gì đó với cậu, nhưng cậu không nghe rõ một chữ nào, cậu có lẽ đối với Alpha vẫn còn hận, cậu trốn khỏi liên minh cho đến ngày hôm nay, là vì tự do, không phải để quay đầu lại.
An Niên chưa từng đến đồn trị an, còn chưa đến 200 mét, Kỷ Ương Nam đột nhiên dừng lại không đi về phía trước nữa, An Niên đã sớm rời khỏi sự che chở của chiếc ô đó, những bông tuyết rơi trên đầu cậu, cậu quay lưng về phía Alpha hỏi: "Tôi có thể vào thẳng được không?"
"Có thể." Kỷ Ương Nam nói rất chậm, nói mấy chữ đều có giọng nuốt rất nặng, An Niên không quay đầu lại nhìn anh, giọng nói của Alpha giống như truyền đến từ một nơi rất xa, "Sẽ không có ai cản em."
Anh nói tiếp: "Tôi ở ngoài đợi em."
An Niên thực ra không ôm hy vọng gì nhiều, cậu chỉ muốn xem, thị lực của cậu từ năm nay đã không tốt lắm, rất có khả năng đã nhận nhầm, cậu chỉ là rất nhớ Thời Xuân.
Đồn trị an không rộng rãi như công đoàn, nhưng hơn ở chỗ sáng sủa, 4 phía đều có cửa sổ, chính giữa sảnh lớn là những chiếc bàn ghế được xếp ngay ngắn, vì tuyết rơi cho nên ở đây gần như cả ngày đều bật đèn, lúc An Niên đi vào rất trống trải, cũng rất yên tĩnh, bước chân giẫm lên nhịp tim, cậu rất nhanh đã phát hiện ra trên chiếc ghế dài bên trái của cổng lớn có một người đang ngồi, người đó ở rất gần nguồn sáng, dưới chân là một bóng đen, hai tay hai chân đều đeo còng, uể oải cúi đầu, mặc bộ quần áo màu xám ở công đoàn hôm qua, nhưng hôm nay không có mũ, tóc hơi dài, gần như che kín cả khuôn mặt, An Niên không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi của người đó.
An Niên nhớ lại lần cuối cùng gặp Thời Xuân ở bệnh viện 5 năm trước, Omega cũng bị còng như thế này, biến thành một con chim sẻ bị nhốt trong lồng.
Cậu bước từng bước đi về phía nguồn sáng, càng đến gần, khuôn mặt của người đó càng rõ ràng, nhưng vẫn chưa đủ, nhịp tim của An Niên trầm đục mà chậm rãi, hai chữ Thời Xuân nghẹn trong cổ họng, lúc nhìn thấy những nốt tàn nhang hai bên cánh mũi của người đó, hoàn toàn mất tiếng.
"Tiểu Du."
Trong đầu An Niên có một sợi dây đứt phựt, kèm theo tiếng loảng xoảng của chiếc còng, người đó gọi thêm một tiếng nữa: "Là cậu phải không Tiểu Du?"
An Niên trong phút chốc không nhìn thấy gì cả, trong một thời gian rất dài, cậu chỉ có thể nhớ lại Thời Xuân đang mang bụng bầu trong khu rừng nhỏ phía sau trường giáo dưỡng của liên minh, đói đến không đứng vững, còn lo lắng không biết đặt tên gì cho con mình.
Giọng của Thời Xuân chui vào trong tai cậu từng chút một.
"Hôm qua tôi đã nhìn thấy cậu, nhưng tôi không chắc."
Cậu ta rất kích động, như thể đã khóc.
"Họ đang truy bắt tôi, tôi không dám dừng lại."
Cậu ta run rẩy, nhưng bàn tay đeo còng từ đầu đến cuối không dám chạm vào An Niên.
"Tiểu Du, có phải cậu, cũng không nhớ tôi nữa."
Sự chuẩn bị của An Niên không đủ đầy đủ, đầu ngón tay vẫn luôn run rẩy, mắt đỏ hoe sờ lên tay cậu ta, sau đó là những nốt tàn nhang xám xịt trên mặt cậu ta, cuối cùng là mái tóc của cậu ta, nước mắt không báo trước mà rơi xuống, vừa hay rơi trên chiếc còng lạnh lẽo của Thời Xuân.
"Sao cậu lại khóc?" Thời Xuân hỏi.
Lúc cậu ta mở miệng, An Niên trực tiếp ôm chặt lấy cậu ta, như ở trong gác xép trước đây, mỗi đêm cậu đều ôm con búp bê đó đi ngủ.
Thời Xuân trông có vẻ sống không tốt lắm, An Niên nhớ Thời Xuân nhỏ hơn cậu một chút, nhưng bây giờ gầy đến mức quá đáng, cằm nhọn hoắt, hai con mắt như được khảm trên mặt.
"Cậu..." Giọng An Niên khàn khàn, cậu ngồi xổm trước mặt Thời Xuân, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Thời Xuân, đầu ngón tay không ngừng phác họa đường nét của cậu ta, "Sao cậu lại..."
Thời Xuân vẫn giống như trong ký ức của cậu, cười lên mắt cong cong, nhưng rất không tự nhiên mà muốn giấu chiếc còng đi, "Không sao, là hiểu lầm thôi, tôi dù sao đi nữa, cũng không thể nào trộm tiền cứu trợ được."
Cậu ta rõ ràng đã hiểu lầm lời mà An Niên muốn hỏi, nhưng An Niên không để ý.
"Cậu một mình?" An Niên hỏi.
"Còn có anh trai tôi nữa." Khóe mắt đầu mày của Thời Xuân đều là niềm vui, "Còn nhớ anh ấy không? Hai hôm nay anh ấy bị bệnh, tôi chăm sóc anh ấy."
Trên lông mi của An Niên còn vương nước mắt, đầu óc hỗn loạn hỏi: "Anh... anh ấy đã cứu cậu."
Thời Xuân không hiểu lắm, "À, năm đó là tôi đã làm liên lụy đến anh ấy, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Alpha của cậu nữa, cậu mau đứng dậy đi."
Thời Xuân nói xong định đỡ cậu dậy, nếu không phải tay chân bất tiện, cậu ta cũng muốn ôm Tiểu Du thật chặt.
Chân An Niên tê rần, lúc đứng dậy mới để ý thấy người khác ở phía sau bàn, cậu ta cứng đờ người, Alpha đó mặc một bộ quân phục, trên vai là huy hiệu của liên minh, bộ quần áo này trước đây cậu rất quen thuộc, Kỷ Ương Nam thường mặc.
"Hai người ôn lại chuyện cũ xong rồi?"
An Niên rõ ràng cảm thấy Thời Xuân trở nên cứng đờ, pheromone trên người cậu ta cũng bắt đầu tỏa ra, là một trạng thái bất an lo lắng.
"Thời Xuân, cậu..."
"Đừng lo cho tôi." Thời Xuân nói với cậu: "Anh trai tôi lát nữa sẽ đến đón tôi, Kiều Diên nói, sẽ thả tôi đi."
An Niên mờ mịt nhìn về phía Kiều Diên, Alpha đã sớm đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối không hề rơi trên người An Niên, như thể hoàn toàn không quen biết cậu.
"Kỷ Ương Nam đưa cậu đến đây?" Kiều Diên liếc mắt nói: "Người ở chỗ tôi, cậu đi trước đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu ta."
"Anh Kiều Diên." An Niên mở miệng gọi anh, Kiều Diên nhíu mày cười với Thời Xuân phía trước: "Cậu thế mà còn lễ phép hơn cậu ta, không gọi thẳng tên."
"Tiểu Du." Thời Xuân đột nhiên gọi cậu lại: "Lần sau gặp lại nhé."
Lần sau, lần sau gặp lại, An Niên thầm nghĩ, họ thực sự có cơ hội gặp lại nhau sao.
Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, An Niên đi hai bước quay đầu lại nhìn, Thời Xuân đứng trước mặt Kiều Diên, như đang chờ đợi bị xử quyết bất cứ lúc nào.
"Đã nói là tôi không trộm tiền, tại sao lại không tin?"
Trong miệng Kiều Diên không có lời hay ý đẹp, cố tình kích động cậu ta như thể, "Cậu nói không có là không có chắc, nhưng thôi bỏ đi, có người bảo lãnh cho cậu, tôi miễn cưỡng thả cậu ra."
"Kiều Diên, tôi muốn hỏi anh, con..."
"Cậu nói thêm một câu nữa, cậu và cái thằng anh trai kia của cậu cùng nhau ngồi tù đi." Kiều Diên thiếu kiên nhẫn nói.
Thời Xuân thất thần cúi đầu, "Anh cũng dùng anh trai để uy h**p tôi..."
Cửa của đồn trị an bị đóng lại hoàn toàn, An Niên đứng trong tuyết hồi lâu, Kỷ Ương Nam không hề xuất hiện, Thời Xuân và Kiều Diên cũng không có vẻ định ra ngoài, không biết đã đợi bao lâu, chân của An Niên vừa đau vừa tê, nhịp tim trở nên ngày càng không kiểm soát được, cậu trực tiếp ngã ngồi trong tuyết ngoài cửa đồn trị an.
Cậu một chút cũng không thấy lạnh, máu chảy khắp cơ thể, cậu cảm thấy tứ chi đều nóng ran, không biết từ lúc nào trước mắt xuất hiện một đôi bốt da màu đen, An Niên ngây người ngẩng đầu, nhưng khoảng cách này không nhìn rõ mặt đối phương, cậu theo bản năng nheo mắt lại, Alpha liền cúi người xuống.
"Khoảng cách này còn không nhìn rõ?"
Kỷ Ương Nam cúi xuống thêm mấy centimet, "Như thế này thì sao?"
Có lẽ chỉ cách 30 centimet, An Niên mới hoàn toàn nhìn rõ được khuôn mặt của Kỷ Ương Nam.
"Tại sao bây giờ thị lực của em lại kém như vậy?"
An Niên không trả lời, cố gắng đứng dậy, nhưng thất bại, Kỷ Ương Nam không lập tức đỡ cậu dậy, mà đợi gần 5 phút mới nhét chiếc ô vào tay An Niên, sau đó quay lưng lại, hai tay vòng ra sau lưng An Niên, kế đến bất chấp sự phản kháng của Omega mà trực tiếp cõng cậu lên.
"Tôi tự đi được."
Kỷ Ương Nam không muốn tranh cãi với cậu về những chuyện vô nghĩa này, chỉ dặn cậu cầm ô cho chắc, "Tùy em, dù sao tuyết cũng dày, ngã cũng không đau."
"Thả tôi xuống." An Niên nói.
"Rốt cuộc em đang bướng cái gì?" Kỷ Ương Nam nói: "Em nếu có thể đi được, vừa nãy tại sao không đứng dậy được?"
Anh có thể cảm nhận được sự cứng đờ của Omega trên lưng, cười không ra tiếng: "Alpha của em chưa từng cõng em?"
Đầu óc An Niên trì trệ, không tự nhiên mà nói dối: "Không có, sau chiến tranh, sức khỏe của anh ấy không tốt lắm."
"Vậy em cũng không khá hơn đâu, rời khỏi tôi, cũng không tìm được một Alpha có thể chăm sóc em."
An Niên cụp mắt xuống, hàng mi rậm như những cụm nhỏ, "Omega, không phải đều như vậy sao?"
Kỷ Ương Nam đi rất chậm, nhưng cánh tay đỡ lấy An Niên thì quấn rất chặt, anh đột nhiên rất muốn hỏi An Niên bây giờ còn thuộc giáo quy Omega không? Trên bàn học trên gác xép ở nhà có để lại tất cả những gì mà cậu đã viết năm đó, thỉnh thoảng Kỷ Tư Du sẽ lén lút lên xem, anh vẫn luôn biết, Kỷ Tư Du rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, chữ mà cậu bé nhận biết còn nhiều hơn cả những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng anh chưa bao giờ để Kỷ Tư Du xem cuốn giáo quy đó.
Rất nhiều lúc anh thừa nhận mình đang bù đắp, nhưng Bạch Du rời xa anh quá sớm, cũng quá lâu, anh vốn tưởng mùa đông năm nay có lẽ sẽ gặp được Bạch Du, quả thực cũng đã gặp, lời cầu nguyện thành sự thật.
Nước mắt của An Niên bất ngờ rơi xuống, cậu dùng bàn tay đang cầm ô lau mặt, vừa hay nhìn thấy vết sẹo bên trong cổ tay phải.
Cậu đã quên đi nỗi đau khi mài rách cổ tay lúc trước, những ký ức không tốt cậu vẫn luôn cho rằng không cần thiết phải giữ lại, quên đi là tốt nhất, nhưng hôm nay không hiểu sao lại nhớ lại.
Lồng ngực áp sát vào lưng Alpha, chóp mũi thậm chí còn có thể cọ vào bên má và gáy đối phương, khoảng cách gần như vậy nhưng không ngửi thấy một chút mùi pheromone nào, tuyến thể của Kỷ Ương Nam bị che khuất dưới cổ áo, có lẽ đã che đi mùi hương.
"Tại sao cậu ấy không chết?" An Niên hỏi.
"Em hỏi tôi?" Chân của Kỷ Ương Nam không dừng lại, từng bước tiến về phía trước, anh có ý chỉ mà hỏi: "Sống không tốt sao?"
Sống không tốt sao?
An Niên không có cách nào trả lời câu hỏi này của anh, ít nhất là vào 5 năm trước, trước khi cậu phát hiện ra mình mang thai lần nữa, cậu thực sự rất muốn chết, sống quá đau khổ, ý nghĩa là gì?
Kỷ Ương Nam giam cầm cậu trong ngôi nhà đó, không cho cậu rời đi, ngoài cái chết ra, cậu không nghĩ ra được bất kỳ phương tiện giải thoát nào.
"Kẻ giết người." Nước mắt nhỏ vào trong vải áo khoác của vai phải Kỷ Ương Nam, ướt đẫm một mảng, An Niên nói chuyện mơ hồ mang theo tiếng khóc: "Anh không phải là kẻ giết người sao?"
"Ừ." Kỷ Ương Nam không phản bác: "Sao vậy? Thế mà đã khóc rồi?"
Tuyết dưới chân quá dày, Kỷ Ương Nam cõng cậu đi rất khó khăn, những bông tuyết rơi xuống từ mép ô, cùng màu với mái tóc bạc trắng của Alpha.