Mỗi ngày sau khi Kỷ Ương Nam rời đi, Tiểu Tước đều đòi An Niên đi xem tình hình sinh trưởng của đám cây hoa hồng con kia, An Niên đã đếm kỹ, Alpha tổng cộng trồng 20 cây, cộng thêm hạt giống đã vùi trong đất trước đó, đến lúc cùng nhau mọc lên, cả một vùng này ước chừng đều sẽ bị hoa nhấn chìm.
"Mẹ ơi, có cần tưới nước không ạ?"
An Niên nhìn lớp đất vẫn còn đủ ẩm, nói: "Không cần đâu."
"Vâng ạ." Tiểu Tước thất vọng nói.
An Niên xoa đầu cậu bé, an ủi: "Không vội, nhất định sẽ nở hoa mà."
Thời gian nhập học của Tiểu Tước là vào đầu tháng 2, An Niên vẫn quyết định may cho cậu bé một bộ quần áo mới, đồ mua bên ngoài làm sao vừa vặn bằng đồ cậu may, hơn nữa cậu đã hứa với Tiểu Tước từ sớm rằng mùa xuân sẽ cho cậu bé mặc quần áo mới màu xanh lam, cậu không thể thất hứa, vì vậy vào ngày thứ 3 Kỷ Ương Nam đi đón Kỷ Tư Du, cậu đã dùng tiền Alpha để lại mua một mảnh vải màu xanh lam đậm, Tiểu Tước trong lúc háo hức mong chờ hoa hồng nở rộ, còn mong đợi rất nhanh sẽ được mặc quần áo mới.
"Tiểu Tước."
"Dạ?"
An Niên đo kích cỡ cho cậu bé vào ban đêm, dịu dàng hỏi cậu bé: "Con muốn mặc màu xanh lam lắm sao?"
"Vâng ạ." Tiểu Tước nói: "Không phải nói ba lúc nhỏ thích mặc màu xanh lam sao? Con cũng muốn mặc."
An Niên dùng thước dây mềm quấn quanh người cậu bé, nói: "Tiểu Tước, mẹ muốn hỏi con một câu."
"Gì ạ?"
An Niên ngập ngừng nói: "Nếu như... ba thật ra chưa chết thì sao?"
Tiểu Tước không hiểu gì mà gãi đầu: "Ý gì? Chưa chết là còn sống sao?"
"Ừm."
"Sao có thể?" Tiểu Tước không hiểu: "Không phải ba chết vì đánh trận sao? Sao có thể còn sống được?"
An Niên nhìn khuôn mặt ngây thơ của con trai, làm sao cũng không tìm được lời giải thích hợp lý để nói cho cậu bé biết chuyện ba chưa bao giờ chết, vì vậy cậu cuối cùng vẫn quyết định đợi mùa đông qua hẳn, sau đó mới nói với Tiểu Tước Kỷ Ương Nam thực ra chính là ba ruột của cậu bé.
"Không nói chuyện này nữa, đi ngủ đi con."
"Vâng ạ."
Tiểu Tước đi về phòng rồi lại chạy ra, thò đầu ra khỏi cửa, hỏi An Niên: "Mẹ ơi, vậy... Alpha kia nói chú ấy muốn làm ba con, nhưng nếu ba con chưa chết, vậy chú ấy không phải là không làm được sao?"
An Niên sững sờ, hỏi cậu bé: "Con có muốn anh ấy làm ba con không?"
Tiểu Tước khó xử, "Nếu ba con còn sống, chắc chắn là không được, con không thể có hai người ba cùng một lúc được."
An Niên nhìn khuôn mặt đăm chiêu của cậu bé mà không nhịn được cười, "Biết rồi, ngủ đi con, ngủ ngon."
Vì biết mình sắp phải đi học, Tiểu Tước trở nên siêng năng hơn trước, ban ngày ngoài thời gian quan sát cây hoa hồng con, cậu bé đều sẽ cầm bút nằm bò ra bàn viết chữ.
Thời gian làm đồ thủ công của An Niên bây giờ đã rút ngắn lại, lúc rảnh rỗi liền sửa chữ viết sai cho Tiểu Tước, Tiểu Tước ngồi trên ghế vươn vai, hỏi An Niên tối ăn gì, An Niên cầm bút sửa cho cậu bé, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Nấu cho con nồi canh nhé, nhà vẫn còn bí đao, hình như còn một miếng thịt."
"Vâng ạ." Nghe cậu nói vậy, Tiểu Tước đột nhiên cảm thấy đói, xoa xoa bụng nói: "Sao còn chưa đến tối nhỉ."
An Niên đẩy quyển vở ra trước mặt cậu bé, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cậu bé: "Sửa đi."
"Vâng ạ."
Tiểu Tước cầm bút lên lại, chưa sửa được mấy chữ, liền vểnh tai lên nói: "Mẹ ơi, hình như có người đang gọi con."
An Niên nhíu mày nói: "Có sao?"
"Có ạ."
Tiểu Tước cũng không viết chữ nữa, tụt xuống khỏi ghế liền chạy ra ngoài, An Niên đi theo sau cậu bé cùng ra cửa, mặt trời bên ngoài đã lặn một nửa, gió thổi hiu hiu, tầm nhìn của cậu hơi mờ, đẩy kính mắt lên liền thấy Kỷ Tư Du đang không ngừng vẫy tay về phía bên này, và cả Alpha đang đứng bên cạnh cậu bé.
Tiểu Tước hét lên bên cạnh cậu: "Mẹ ơi! Là Kỷ Tư Du!"
An Niên trong phút chốc không nghe thấy gì cả, chỉ có tiếng tim đập trống rỗng mà dữ dội của chính mình.
Kỷ Tư Du chạy một mạch qua đám cây hoa hồng con xanh um tùm, xuyên qua ánh sáng và bóng tối không ngừng lay động, Tiểu Tước cũng chạy về phía trước, hai đứa trẻ dừng bước giữa đường.
"Cậu đi đâu vậy?" Tiểu Tước hỏi cậu bé: "Lâu thế không thấy mặt."
"Tôi... tôi đến chỗ dì Tô Diệp ở mấy ngày."
Gò má Kỷ Tư Du đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tiểu Tước, có phải cậu cao lên rồi không."
"Có à?"
Kỷ Tư Du gật đầu: "Ừm."
Tiểu Tước "ồ" một tiếng, "Thôi được, cao lên cũng bình thường mà."
An Niên đi chậm, trong lòng căng thẳng không hiểu vì sao, hai tay đều nắm chặt, đi đến sau lưng Tiểu Tước, tầm mắt từ từ rời khỏi khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Tư Du chuyển sang người Kỷ Ương Nam, Alpha vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu đen và đi bốt da, dáng vẻ mệt mỏi vội vã, tóc cũng hơi rối, mái tóc trắng trên đầu bay trong gió, có một phần che đi hàng lông mày trước trán, khiến cả khuôn mặt có vẻ hơi trầm lắng và yếu ớt, An Niên nhất thời vậy mà không nói nên lời, không biết cơ thể anh có xảy ra sự cố gì không, nhưng trước mặt con trẻ cậu không tiện trực tiếp đòi một cái ôm.
Tiểu Tước kéo Kỷ Tư Du nói muốn dẫn cậu bé đi tìm Sophia, cậu bé nói bánh quy Sophia làm gần đây đặc biệt ngon, Kỷ Tư Du cẩn thận ngẩng đầu nhìn An Niên, hai tay căng thẳng nắm vào nhau, An Niên mím môi ngồi xổm xuống chủ động ôm cậu bé một cái, sau đó rất dịu dàng mà xoa tóc cậu bé.
"Tư Du." Cổ họng An Niên nóng rẫy, nhẹ giọng nói: "Chào mừng con trở về."
Mũi Kỷ Tư Du lập tức cay xè, cậu bé nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng dang tay ôm lại An Niên, giống như trước đây vùi vào vai Kỷ Ương Nam, cậu bé thực ra đã quen làm động tác này, nhưng đối mặt với An Niên, lại bất giác trở nên xa lạ, cũng rất không tự nhiên, cậu bé nên lễ phép gọi một tiếng, nhưng cổ họng chua xót, không gọi ra được tiếng nào, cậu bé cảm thấy mình thật vô dụng.
"Đi tìm Sophia đi, nhớ đừng ăn quá nhiều bánh quy, tối còn phải ăn cơm."
Kỷ Tư Du đứng như trời trồng, từ mắt đến mũi đều đỏ hoe, cuối cùng gật mạnh đầu nói: "Vâng ạ."
Sau khi bọn trẻ đi khỏi, An Niên mới từ từ đứng dậy, là được Kỷ Ương Nam kéo qua ôm lấy, cậu hoàn toàn nép mình vào lòng Alpha, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của đối phương, sau đó cố gắng hít hà mùi hương trên người đối phương, rất đáng tiếc, không ngửi thấy pheromone mà cậu tưởng tượng.
"Kỷ Ương Nam." An Niên vùi mặt vào vai anh, buồn bực nói: "Em nhớ anh lắm."
Nỗi nhớ nhung như thủy triều cuốn phăng cậu, cậu không bao giờ muốn xa Kỷ Ương Nam nữa.
Bánh quy Sophia làm gần đây có rất nhiều hình dạng khác nhau, mùi vị cũng không giống nhau, cô đã lâu không gặp Kỷ Tư Du, vẫn nồng nhiệt như trước, thậm chí còn ôm Kỷ Tư Du hôn lên má cậu bé hai cái, Tiểu Tước nhe răng trợn mắt "uây" một tiếng, Kỷ Tư Du luống cuống không biết đáp lại thế nào.
"Dì..."
Tiểu Tước nói với cậu bé: "Sophia là thục nữ, dì ấy thường xuyên như vậy."
Kỷ Tư Du ngây ngốc "à" một tiếng, Sophia liếc Tiểu Tước một cái: "Đây là nghi thức gặp mặt, sao cháu lại quên nữa rồi."
"Ai mà nhớ cái này chứ."
Sophia không thèm để ý đến cậu bé, kéo Kỷ Tư Du đòi cho cậu bé ăn bánh quy: "Honey mau qua đây, ngon lắm."
Kỷ Tư Du hai tay bưng bánh quy Sophia đưa cho cậu bé, vẫn không quên nói cảm ơn, cùng với Tiểu Tước hai đứa mỗi đứa một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi ở cửa nhà Sophia chia nhau ăn.
"Tiểu Tước." Kỷ Tư Du dùng tay lau khóe miệng, sau đó thò vào túi áo của mình, bên trong có quà cậu bé mang về, "Cho cậu."
Tiểu Tước quay đầu nhìn, trong lòng bàn tay Kỷ Tư Du là mấy viên kẹo tròn được gói bằng giấy màu sặc sỡ.
"Oa, cậu lấy đâu ra thế?"
"Dì Tô Diệp mua cho."
Tiểu Tước thích ăn kẹo, cậu bé nhớ, nên vẫn luôn giữ lại mang về, nhưng Tiểu Tước không lấy, cậu bé tưởng Tiểu Tước không thích ăn nữa, "Sao thế? Cái này ngon lắm, là vị khác đó."
Tiểu Tước làm gì có chuyện không thích ăn, chỉ là trong bụng vì ăn bánh quy nên hơi no, sợ ăn thêm kẹo lát nữa không ăn cơm được, "Tôi lấy một cái thôi."
"Được." Kỷ Tư Du cất phần còn lại vào túi.
Sophia xách váy ngồi xổm giữa hai đứa trẻ, hôm nay trên người cô có mùi hương rất nhạt, lúc hất tóc đặc biệt rõ ràng.
"Honey, sao không cho dì một cái? Dì cũng muốn ăn."
Mặt Kỷ Tư Du đỏ lên rất nhanh, vội vàng lấy một cái ra đưa cho cô: "Xin lỗi, cháu quên mất."
"Không sao."
Tiểu Tước lại cãi nhau với cô: "Sao dì lại lấy kẹo của con nít ăn."
Sophia: "Thích ăn đấy."
Bữa tối rất thịnh soạn, Tiểu Tước lại ăn no căng bụng, việc đầu tiên Kỷ Ương Nam về làm vậy mà là kiểm tra cậu bé viết chữ, cậu bé có một dự cảm vô cùng không tốt, những chữ viết sai ban ngày còn chưa kịp sửa, cậu bé thậm chí có xúc động muốn giấu quyển vở đi.
"Đưa đây." Kỷ Ương Nam vẫn vô tình như cũ.
Tiểu Tước miễn cưỡng nói: "Mẹ xem rồi."
"Vậy cháu sợ gì?"
"Ai sợ chứ?"
Kỷ Ương Nam: "Vậy thì đưa đây."
Thật tình, Tiểu Tước bây giờ vô cùng chắc chắn, cậu bé không thể có hai người ba, cậu bé vẫn là chỉ cần một người ba là đủ!
Trong nhà vẫn còn lại hai quả táo cuối cùng, An Niên gọt vỏ trong bếp sau đó cắt thành miếng đặt ngay ngắn vào đĩa, có người kéo vạt áo cậu từ phía sau, cậu đặt dao xuống quay người lại, nhìn thấy Kỷ Tư Du.
Omega nhỏ bé có lẽ vì rời đi mấy ngày nên gầy đi một chút, tóc cũng dài ra, đồng tử lấp lánh điểm xuyết ánh sáng vụn vặt, ngẩng khuôn mặt to bằng bàn tay lên nhìn cậu.
An Niên ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, cười cười: "Sao thế con?"
Kỷ Tư Du thấp thỏm bất an chia sẻ kẹo trong túi với An Niên, cậu bé nhỏ giọng nói: "Con không có quà gì khác, chỉ có cái này, là dì Tô Diệp mua cho."
Cậu bé trông vô cùng căng thẳng, hàng mi dày chớp không ngừng, đến cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng An Niên, nói nhỏ như muỗi kêu: "Cho mẹ ăn ạ."
Tim An Niên khựng lại, những viên kẹo trong lòng bàn tay Kỷ Tư Du như từng ngôi sao với màu sắc khác nhau, lấp lánh đến mức mắt cậu cũng hơi cay, cậu bóc một viên bỏ vào miệng, cẩn thận m*t, sau đó chia sẻ hương vị của viên kẹo với Kỷ Tư Du.
"Hơi chua, nhưng cũng khá ngọt."
Gò má Kỷ Tư Du đỏ bừng, muốn đưa cho cậu viên khác, nhưng An Niên không nhận, cậu nắm tay Kỷ Tư Du bảo cậu bé cất lại vào túi.
"Chia cho Tiểu Tước ăn cùng nhé." Cậu xoa mặt Kỷ Tư Du, "Nhưng tối nay không được ăn nữa."
Kỷ Tư Du rất ngoan, gật đầu nói vâng, cậu bé cầm táo đã cắt về phòng chơi đồ chơi mới mua cùng Tiểu Tước, An Niên cũng cắt nốt quả táo cuối cùng, một vòng tay từ phía sau ôm lấy eo cậu, ngay sau đó là một nguồn nhiệt áp vào lưng, cậu không quay đầu lại cũng biết là ai, trên chiếc cổ thon dài hơi rịn mồ hôi, bị Alpha l**m, cậu co vai lại thấy nhột, nhưng không hề né tránh.
Kỷ Ương Nam một tay ôm cậu, một tay nâng cằm cậu lên hôn, hơi thở ẩm ướt dính nhớp lan ra xung quanh, An Niên cảm thấy chân mềm nhũn, lúc lưu luyến tách ra, trên kính mắt cũng dính đầy hơi nóng.
"Ăn kẹo?" Hàng lông mày xinh đẹp của Kỷ Ương Nam nhíu lại: "Chua quá."
An Niên cong lưỡi, viên kẹo lăn một vòng trong miệng cậu, nói: "Tư Du cho."
"Thế thì nếm thử lần nữa."
Kết quả của việc nếm thử là viên kẹo được đưa sang miệng Kỷ Ương Nam, sau đó bị nhẫn tâm cắn nát nuốt vào bụng.
"Anh không sao chứ?" An Niên cụp hàng mi đỏ hoe, môi tê dại hỏi: "Có mệt không?"
Kỷ Ương Nam thở ra một hơi nặng nề, lại hôn lên tai cậu, "Anh không sao, tối anh đưa Kỷ Tư Du về khách sạn, ở đây không ở được."
An Niên dù không nỡ, cũng biết chỗ cậu quả thực không thể ở được 4 người.
"Vâng."
Kỷ Ương Nam hôn liên tục, chạm vào chóp mũi và môi cậu, "Không được buồn."
An Niên quay người lại, quàng tay qua cổ anh làm nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi rất tê, có hơi không kìm được nước mắt, cậu cũng không muốn như vậy, nhưng cậu không có cách nào, Kỷ Ương Nam nâng mặt cậu lên, không ngừng hôn mổ.
"Anh có quà tặng em."
An Niên mắt đẫm lệ hỏi: "Gì cơ?"
Món quà Alpha nói được đặt trong túi áo khoác bên trong, lúc lấy ra vừa hay bị ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào, ánh sáng phản xạ ra rất chói mắt, An Niên theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, Kỷ Ương Nam đã nắm lấy tay cậu đeo thứ đó lên.
Mang theo nhiệt độ không thuộc về cậu, vừa vặn đeo vào ngón áp út tay trái của cậu.
Tim đập dữ dội với tốc độ cậu hoàn toàn không thể làm lơ, An Niên mờ mịt ngẩng mắt lên, tay được Kỷ Ương Nam nắm lấy, 10 ngón tay đan chặt vào nhau.
"Đã chuẩn bị từ trước khi rời khỏi Liên Minh, nhưng thời gian không kịp, đành phải kéo dài đến bây giờ mới đưa cho em."
Kỷ Ương Nam nâng tay cậu lên hôn nhẹ lên chiếc nhẫn ở ngón áp út, "May mà kích cỡ không sai, nếu không lại lãng phí thời gian."
An Niên tuy lần đầu đeo cái này, nhưng cũng biết nhẫn nên là một cặp.
Cậu muốn hỏi chiếc của Kỷ Ương Nam, nhưng ngay lúc Alpha giơ tay lên đã nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trơn giống hệt của cậu trên ngón áp út tay phải anh, vừa nãy mải mê hôn, không hề nhìn thấy chiếc nhẫn anh đeo.
An Niên có hơi không vui, cũng có hơi trách móc, cậu cho rằng chiếc nhẫn này của Alpha đáng lẽ phải do chính tay cậu đeo lên mới đúng.
Nhưng mà không sao, cũng không có gì, An Niên nhón chân lại hôn anh, lần này hôn lâu hơn.
Kỷ Ương Nam quá lâu không gặp cậu, nói không nhớ là giả, cơ thể ấm áp của Omega trong lòng anh không lúc nào không khiến anh nhớ lại mỗi một buổi tối trên gác mái khi xưa, nhưng anh còn muốn nghe An Niên nói những lời khác.
Ví dụ như, lá thư để lại đã xem chưa, có muốn nói gì với anh không, nhưng Omega chỉ ôm chặt lấy anh, dùng nụ hôn để nói lên nỗi nhớ nhung.
Kỷ Ương Nam có hơi cô đơn hỏi: "Em xem thư anh viết rồi?"
"Ừm."
Nếu đã xem rồi, vậy tại sao lời tỏ tình của anh đối với Omega dường như không có chút rung động nào?
Anh nghĩ Omega nhất định sẽ đi hỏi Sophia, là chưa hỏi? Hay là vì lý do nào khác?
Kỷ Ương Nam nhìn An Niên cẩn thận từng chút v**t v* chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út như trân bảo, anh hỏi một câu hỏi khác.
"An Niên, có thích không?"
Omega ngẩng mặt lên, đôi mắt ướt át trông như một dòng sông đang chậm rãi chảy qua.
Cậu nói: "Thích."
Tiểu Tước và Kỷ Tư Du chơi rất mệt, sớm đã nằm trên giường ngủ say sưa, An Niên nhìn thấy cảnh này, cẩn thận đắp chăn cho chúng xong liền nói với Kỷ Ương Nam: "Hay là ngủ ở đây đi?"
Sự không nỡ trong giọng nói tràn ra, Kỷ Ương Nam nhìn cậu thật sâu: "Vậy anh thì sao?"
An Niên đỏ mặt: "Anh cũng vậy."
"Sẽ làm bọn trẻ thức giấc."
Hơi nóng xộc thẳng lên não An Niên, cậu cắn môi không nhìn Kỷ Ương Nam, lẩm bẩm: "Không phát ra tiếng... là được."
Sao lại không muốn chứ, họ cả tuần không gặp nhau rồi.
Nhưng Kỷ Ương Nam chỉ đè cậu ra hôn trên giường, quần áo cởi một nửa, cậu được Alpha ôm chặt trong lòng l**m láp tuyến thể, cơ thể run rẩy và dây thần kinh căng thẳng cao độ khiến ý thức cậu vô cùng tỉnh táo.
Hai bàn tay đeo nhẫn đan vào nhau, gác lên thành giường, An Niên nhân ánh đèn vàng mờ ảo mà không ngừng nhìn hai chiếc nhẫn đó.
"Cho anh xem nào." Kỷ Ương Nam lên tiếng sau lưng cậu.
An Niên sững sờ, quay đầu lại: "Xem gì cơ?"
Kỷ Ương Nam ở quá gần cậu, lại sáp tới thêm mấy phần, hai chóp mũi chạm nhau, An Niên lúng túng chớp hàng mi.
"Xem thị lực mắt em có kém đi không, xem em có nhìn không rõ anh không."
An Niên ngả người ra sau, dựa vào lồng ngực anh, cố gắng cho anh thấy đôi mắt không có vấn đề gì của mình.
"Không có, dạo này em ít làm đồ thủ công rồi."
Đôi mắt Omega như ngậm một vũng nước, trong veo mà sáng ngời, yết hầu Kỷ Ương Nam trượt lên xuống, cắn môi cậu hôn rất lâu nữa, lúc tách ra cả hai đều thở hổn hển.
"Em..." An Niên ngập ngừng: "Em vẫn chưa nói cho Tiểu Tước biết thân phận của anh, đợi thêm một thời gian nữa, được không?"
Đối với chuyện này, Kỷ Ương Nam thực ra không vội, anh áp trán vào trán An Niên nói: "Không sao, hai mẹ con ở bên cạnh anh là được."
An Niên nhắm mắt lại, dù cậu biết sau này họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa, nhưng lồng ngực vẫn không kiểm soát được mà trở nên mềm mại và chua xót.
Đêm đã qua nửa, An Niên mơ màng cảm thấy buồn ngủ, Kỷ Ương Nam nhân lúc cậu ngủ thiếp đi lén lút hỏi bên tai cậu: "An Niên, em để lá thư anh để lại cho em ở đâu rồi?"
An Niên dụi vào lòng anh, lẩm bẩm nói: "Trong tủ."
Kỷ Ương Nam mất chút thời gian mới tìm thấy cái tủ mà An Niên nói.
Lá thư đó vẫn còn nguyên vẹn được đặt cùng với tiền trong nhà, Kỷ Ương Nam cầm bút ra phòng khách, mở lá thư đó ra xem lại một lần nữa, cuối cùng thêm một dòng chữ ở cuối thư, vốn định đặt lá thư này ở đầu giường An Niên, nhưng lại cảm thấy quá dễ thấy, nếu bị đứa trẻ dậy sớm nhìn thấy cũng không hay, sau đó dứt khoát đặt lại vào trong tủ, An Niên luôn phải dùng tiền, cậu sớm muộn gì cũng sẽ thấy.
Mùa đông rất nhanh đã qua đi, bệnh của Kỷ Ương Nam vẫn luôn có chuyển biến tốt, anh dần dần bắt đầu có thể ngửi thấy mùi pheromone nhàn nhạt trên người An Niên.
Đám cây hoa hồng con trồng bên bờ sông nở hoa vào tháng 4, Giản là người đầu tiên hái hoa hồng, Tiểu Tước tức giận muốn đuổi anh ta đi, Giản lúng túng sửa lại chiếc kính bị lệch.
"Ôi chao, cho chú mượn dùng một lát đi mà."
"Mau trả lại đây, sao chú lại như vậy." Tiểu Tước tức chết đi được, cậu bé còn chưa kịp ngắm hoa hồng trông như thế nào.
Giản thở dài thườn thượt, kiên nhẫn giải thích: "Lần sau đền bù cho cháu, chú tặng cái này cho Sophia, chú muốn làm cô ấy vui một chút, Tiểu Tước, cháu là đứa trẻ ngoan, sẽ không chấp nhặt đâu, đúng không?"
Tiểu Tước vừa nghe là anh ta tặng cho Sophia thì quả thực không chấp nhặt như trước nữa, huống hồ Giản cũng chỉ hái vài đóa.
"Thôi được, lần sau chú không được như vậy nữa."
Kỷ Tư Du kéo Tiểu Tước đi xem những bông hồng còn lại, về cơ bản đều là màu đỏ, kiều diễm ướt át còn đọng sương, tụ với nhau tạo thành một biển hoa.
Trên mặt nước róc rách chảy bên bờ sông trôi lơ lửng những chiếc lá bị gió thổi qua, Kỷ Ương Nam quyết định đưa Kỷ Tư Du và Tiểu Tước đi đảo thành một chuyến, An Niên viết một lá thư muốn gửi cho Tô Diệp, cậu phải đến bưu điện một chuyến.
An Niên không đi cùng, hôm trước cậu đã hứa với Sophia sẽ cùng học làm bánh quy.
Còn về lá thư kia của Kỷ Ương Nam, mãi đến tháng 6 trước khi mùa hè đến An Niên mới nhìn thấy, Alpha tìm thợ xây nhà bên bờ sông nhỏ, vì tiến độ bị trì hoãn một thời gian, mấy ngày nay lại bắt đầu thi công lại, cậu muốn mua chút đồ ăn cho thợ, liền đến tủ lấy tiền, mới nhìn thấy phong bì rõ ràng đã bị bóc ra, cậu mở lá thư đó ra một lần nữa, cuối thư rõ ràng viết:
Please forgive me
Anh yêu em
-Toàn văn hoàn-
[Tác giả có lời muốn nói]
Là hạnh phúc.
____________________________________
KY: lại hoàn thêm 1 truyện nữa, đây là cuốn truyện khiến t mất ăn mất ngủ cày trong 1 ngày trước khi bắt đầu edit và thực sự là xứng đáng vl vì nó hay quá, hay từ nội dung, cách kể truyện, dẫn dắt đến xây dựng nhân vật luôn