Sai Lầm Trong Quá Khứ

Chương 37

Ngày hôm sau, tại bệnh viện.

"Kỳ, nếu em thấy trong người khó chịu thì phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa đấy!"

Ngân Kỳ ngồi dựa lưng vào giường bệnh, anh khẽ cử động cánh tay phải thì cảm thấy tê nhức. Đúng như lời Ngân Tường nói, không riêng gì cánh tay phải của anh mà hiện tại toàn bộ cơ thể anh vẫn cảm thấy đau nhức, việc cử động sẽ rất khó khăn. Tuy vậy, anh vẫn mỉm cười nói:"Em không sao, chiều nay em có thể xuất viện."

"Thật không đấy!"

"T... thật mà..."

Ngân Tường nhìn thoáng qua ánh mắt và giọng nói lúng túng của anh thì thừa biết anh nói dối. Anh biết đứa em trai của mình rất cố chấp nên thở dài một tiếng nói:"Có phải... em muốn hỏi anh về Diệp Thần Vũ?"

Ngân Kỳ chậm rãi gật đầu.

"Em yên tâm, dù lần này hắn giết người một cách công khai nhưng tòa án cấp cao vẫn không thể kết tội hắn."

Nghe anh trai mình nói vậy, Ngân Kỳ trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Ngân Tường vẻ mặt băn khoăn và do dự nói:"Em... em với Diệp Thần Vũ..."

Ngân Kỳ biết anh trai mình đang nhắc tới chuyện gì... Trái ngược hoàn toàn với vẻ dứt khoát, kiên định khi nói lời yêu với Diệp Thần Vũ, lúc này anh rất khó xử và lúng túng.

"Anh hai... anh bình tĩnh nghe em nói đã... Khi còn bất tỉnh, em đã gặp Diệp..."

Cạnh!

Đột nhiên, cách cửa phòng mở ra cắt đứt lời nói của Ngân Kỳ. Cả anh và Ngân Tường đều ngạc nhiên khi thấy Diệp Thần Vũ mặc bộ vest đen sang trọng tiến vào phòng.

"Tôi tới để nhắc nhở về tình trạng sức khỏe của anh!" Hắn đứng cạnh giường, đưa mắt nhìn Ngân Kỳ, ngữ khí bình thản nói.

"À, ừ..." Ngân Kỳ bối rối, ậm ừ đáp lại.

Nhìn thấy hắn, Ngân Kỳ lại nhớ về khoảnh khắc lúc hắn ngoan ngoãn nghe lời, ôm chặt lấy anh và khóc như một đứa trẻ khi nói xin lỗi anh. Bây giờ hắn lại trở về với vẻ mặt trầm tĩnh, có khi lạnh lùng khác xa với khi đó nhưng anh biết cảm xúc và tình cảm chân thành hắn dành cho anh hoàn toàn là thật.

Đợi Ngân Kỳ trả lời xong, hắn quay sang nói với Ngân Tường, thái độ rất lạnh nhạt:"Phiền anh ra ngoài để tôi nói chuyện với anh ấy!"

"Mày..." Ngân Tường á khẩu...

"Diệp... Diệp Thần Vũ, anh hai tôi ở lại cũng được mà..." Ngân Kỳ vội vàng đưa tay ra nắm lấy khủy tay hắn nhưng ngay sau đó cánh tay đó của anh bị tê cứng không thể cử động.

Diệp Thần Vũ liếc ánh mắt khó chịu vào cánh tay anh sau đó hắn khẽ gỡ tay anh ra.

"A..." Tiếp tục một cơn đau truyền đến cánh tay khiến anh phát ra tiếng kêu khẽ. Diệp Thần Vũ chỉ chạm rất nhẹ nhưng anh lại thấy đau.

Hắn nhíu mày nói với anh:"Đau đúng không? Tốt nhất trong thời gian tới anh đừng có cử động nhiều!"

"Nhưng..."

"Đừng cãi lời tôi!!!"

Ngân Kỳ muốn nói vài câu phản bác nhưng vẻ mặt hắn nghiêm túc đến đáng sợ khi nói một câu đầy ý ra lệnh khiến anh có chút sợ nên đành im lặng.

Sau đó, sắc mặt hắn không đổi quay sang nói với Ngân Tường:"Chẳng lẽ đến giờ phút này anh vẫn còn nghĩ tôi sẽ một lần nữa làm tổn thương Ngân Kỳ sao?"

Trầm lặng vài phút, cuối cùng Ngân Tường nói:"Được thôi, dù gì tao chẳng ngăn cản được mày."

Nói xong, Ngân Tường bước ra khỏi phòng để dành không gian riêng cho hai người. Nhưng trong phòng lại trở nên yên ắng. Diệp Thần Vũ không nói lời nào, hắn cẩn thận thay một bịch nước truyền mới cho anh, sau đó dùng ống nghe kiểm tra nhịp tim của anh đúng với vai trò của người bác sĩ. Diệp Thần Vũ không lên tiếng thì anh cũng im lặng. Bởi vì lúc này anh cảm thấy rất khó xử. Từ sau khi nói những lời đó với hắn trước khi bất tỉnh thì anh lại cảm thấy khó để đối diện với hắn hơn... Có lẽ, tình cảm mà cả hai dành cho nhau thì đã rõ rồi nhưng cả hai rất khó mở lời với đối phương.

Sau khi kiểm tra sức khỏe của anh, Diệp Thần Vũ nói:"Ngân Kỳ, anh lại một lần nữa thoát chết đấy! Liều thuốc của tôi có thể cứu sống anh nhưng đến giờ vẫn chưa ngấm được hết vào cơ thể anh nên trong thời gian tới anh phải hạn chế đi lại!"

Nghe xong, Ngân Kỳ chán nản thở dài nói:"Không phải chứ... tôi còn phải mở lại quán cafe để kiếm sống nữa..."

Diệp Thần Vũ nhếch miệng cười hừ một tiếng rõ không vui:"Có phải anh nhiều lần thoát chết rồi nên bây giờ anh không sợ chết phải không?"

"Không phải như vậy, tôi..."

"Tôi nhắc lại, anh đừng có cãi lời tôi!"

Giọng nói dõng dạc và khí thế cao ngạo của hắn hoàn toàn lấn át được anh. Ngân Kỳ quả thực không lên tiếng cãi lời nữa. Nhưng anh nghĩ ngợi một lúc rồi ấp úng nói:"Cậu đã nói... chuyện gì cậu cũng nghe tôi mà..."

Nghe xong, Diệp Thần Vũ lại nhướng mày nhưng giọng vẫn bình tĩnh đáp:"Anh không biết lựa hoàn cảnh sao? Bây giờ, tôi là bác sĩ còn anh là bệnh nhân! Thế nên anh phải nghe lời tôi!"

"À, ra vậy... cũng phải..." Anh không biết nói thêm gì nữa. Một lúc sau anh mới tìm cách đổi chủ đề nói chuyện.

"Tình hình của cậu với bên tòa án thế nào rồi?"

Hắn thong thả kéo ghế rồi ngồi xuống đối diện với anh rồi thả lời:"Anh nghĩ sẽ thế nào? Nếu tôi mà gặp rắc rối với bọn chúng thì còn tới đây khám bệnh cho anh được sao?"

"Không... tôi chỉ..."

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn thấy khuôn mặt Ngân Kỳ bối rối và câu từ đứt đoạn, lời nói vụng về. Hắn biết đó là vì Ngân Kỳ lo lắng cho mình nên mới vậy. Lúc này, khóe môi hắn khẽ cong lên tạo thành nụ cười.

"Lũ cảnh sát đó không thể làm gì tôi, hơn nữa tên thủ lĩnh và những kẻ bắt cóc anh đều bị xử án tử hình rồi."

"Vậy thì tốt rồi! Hung thủ giết cha mẹ và anh cậu đều phải trả giá, từ giờ cậu có thể buông bỏ những kí ức không mấy tốt đẹp để hướng tới tương lai sáng hơn."

"Vậy sao..."

"Ừm!"

Ngân Kỳ gật đầu đáp lời hắn nhưng sau đó anh thấy khuôn mặt hắn vẫn chẳng có chút gì là nhẹ nhõm và vui mừng.

Đột nhiên hắn hạ thấp người xuống và nằm áp một bên mặt lên đùi anh. Hành động của hắn khiến anh không khỏi bất ngờ nhưng anh lại không hề cử động mạnh.

"Ngân Kỳ... tôi thấy anh rất giống anh trai của tôi." Hắn thả lỏng cơ thể và thoải mái nằm gối đầu trên đùi anh. Giọng hắn lúc này nhỏ nhẹ và chậm rãi hơn:"Có những lần tôi đã nhầm lẫn, khi tôi nhìn thấy anh mà ngỡ như đã gặp được anh trai của mình..."

Anh trầm lặng không đáp lời hắn.

"Ngân Kỳ, anh có thể xoa đầu giống như cách anh tôi đã làm được không?"

Trong phòng vẫn chỉ nghe thấy giọng nói của hắn nhưng đã có sự thay đổi. Hắn nhỏ giọng, nói một cách khiêm nhường và tử tế. Sự đòi hỏi của hắn chẳng có gì quá xa vời nhưng Ngân Kỳ cảm thấy đó như là ước nguyện lớn nhất trong cuộc đời của hắn.

"Được chứ."

Ngân Kỳ nhẹ nhàng đáp rồi đưa bàn tay lên khẽ luồn qua từng sợi tóc đen mềm mại của hắn. Còn hắn thì nhắm hai mắt lại để cảm nhận hơi ấm truyền tới từ bàn tay của anh. Hắn để anh xoa đầu mình một lúc rồi mở mắt nói:"Anh vừa nói tôi có thể buông bỏ những kí ức không mấy tốt đẹp để hướng tới tương lai sáng hơn sao?"

"Ừ."

"Nhưng có một chuyện ở trong quá khứ tôi không thể buông bỏ được!"

Ngân Kỳ chớp ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu, bàn tay dịu dàng đang xoa đầu hắn cũng ngừng hẳn lại. Hắn ngẩng cao đầu lên nhìn anh rồi hạ thấp giọng nói:"Chính là anh!"

"Cậu... cậu nói gì vậy..."

"Anh không hiểu ý tôi sao?" Hắn vẻ mặt điềm tĩnh nói:"Trong quá khứ, những sai lầm tôi đã làm với anh, tôi không thể quên được! Tôi luôn khắc ghi những điều tồi tệ mình đã làm để nhắc nhở về tương lai và không phạm phải nữa!"

Dứt lời hắn đứng dậy, tay phải lấy ra từ túi áo một vật gì đó.

"Ngân Kỳ, anh có thể cho tôi cơ hội sửa chữa những sai lầm đó không?"

Hắn quỳ một chân xuống trước mặt anh, hai tay cẩn thận giơ cao chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương cao cấp đặt trong chiếc hộp màu đen.

Ngân Kỳ mở to hai mắt, khuôn mặt đầy kinh ngạc và sửng sốt không nói được câu gì. Anh thấy... ngón áp út ở bàn tay trái của hắn cũng đeo một chiếc nhẫn giống hệt như vậy... Chuyện gì đây? Diệp Thần Vũ... hắn như vậy là đang nói lời cầu hôn anh!

"Ngân Kỳ, tôi yêu anh! Anh... trở lại bên tôi có được không?"
Bình Luận (0)
Comment