Edit: Lão Thụ
Beta: Thiên Ngọc
—– ◊ —–
Từ khi gặp phải Ông Giai trong siêu thị, Bạch Tri Cảnh phát hiện sau này mỗi lần anh đi đến đó để mua sắm, đều sẽ ngẫu nhiên gặp lại hắn, thực sự là kỳ quái. Siêu thị vẫn như trước, chuyên phát những ca khúc nhẹ nhàng dễ nghe, thế nhưng Bạch Tri Cảnh cũng không dám ngâm nga theo giai điệu nữa, anh chỉ sợ nếu như không chú ý sẽ gặp phải Ông Giai nhô ra từ phía sau mà chào hỏi anh.
Lâu dần, hai người cơ hồ xem nhau như bạn bè, dần dần quen thuộc nhau.
Hôm nay trời đổ mưa, Bạch Tri Cảnh từ cổng trường học một đường chạy chậm đến mái hiên của siêu thị nhỏ, còn chưa kịp lau khô nước dính trên mặt, dưới mí mắt liền xuất hiện một đôi giày da bóng loáng. Theo ống quần âu đen nhìn lên trên, anh liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn mười năm như một của Ông Gia
“Ông Giai? Anh làm sao còn chưa về nhà?”
Thật ra thì Bạch Tri Cảnh hôm nay phải ở lại trường, để chỉ dẫn học sinh dàn dựng và luyện tập cho một tiết mục trong bữa tiệc dạ hội nhằm kỉ niệm ngày thành lập trường, vì vậy khi anh rời khỏi trường thì đã muộn hơn nửa tiếng so với bình thường. Đừng nói Ông Giai chờ anh cùng nhau mua đồ, liền chờ tới bây giờ nha?
Cái ý nghĩ hoang đường này đến chính Bạch Tri Cảnh cũng cảm thấy không thể tin được, mà trên tay Ông Giai ngoại trừ cầm một cây dù, thì còn cầm thêm một túi đồ.
Ông Giai nói: “Tôi vốn dự định đi về trước, nhưng trời lại mưa, nghĩ anh có thể sẽ đến siêu thị mua đồ, liền chờ ở đây, sẵn tiện che cho anh một đoạn.” Nhìn đầu tóc ẩm ướt của Bạch Tri Cảnh, hắn vừa cười, vừa nói “Lúc trước chỉ biết anh là giáo viên tại một trường trung học, nhưng lại không biết anh dạy ở trường nào, cho nên tôi muốn hỏi rõ để sau này còn có thể đi đón anh.”
Nếu như những lời này do một người nào đó nói, thì có lẽ chỉ là một lời khách sáo, nhưng Bạch Tri Cảnh biết Ông Giai một khi đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Người đàn ông này ở phương diện “Ngôn tất hành, hành tất quả”* thật sự là quá mức xuất sắc.
(*) Ngôn tất hành, hành tất quả: Nói là phải làm mà đã làm thì nhất định phải có kết quả.
Trong lòng của anh tràn ngập sự ấm áp, toàn thân Bạch Tri Cảnh vô cùng chật vật nhưng cũng không khỏi bật cười: “Tôi sao có thể nhiều lần đều như một được chứ, lần tới nhất định sẽ mang theo dù. Tôi đi vào trước mua ít đồ đây.
“Anh muốn mua cái gì?”
“Ách, một hộp xà phòng, một bình sữa tắm, còn có một tuýt kem đánh răng… Ân, chỉ có ba món này, thức ăn ngày hôm qua tôi đã mua rồi, hôm nay trước tiên cứ ăn như thế đi.”
Ông Giai mở túi ra, đem ba món đồ mà Bạch Tri Cảnh nói, từng cái từng cái đặt ở trước mắt anh, sau đó cười tủm tỉm nói: “Anh nhìn một chút, xem xem có phải ba món đồ này hay không?”
“A đúng rồi, anh cũng dùng những nhãn hiệu này sao?”
Ông Giai bất đắc dĩ nói: “Tôi mua giúp anh, tháng trước lúc anh mua tôi có nhìn thấy. Trước đây không phải anh đã từng nói chỉ quen dùng một loại nhãn hiệu thôi sao? Lần trước chúng ta có mua một lần, gia đình tôi đều dùng không sai biệt lắm, tôi nghĩ chắc anh cũng vậy, cho nên tôi…”
Hắn còn chưa có nói hết, Bạch Tri Cảnh bỗng nhiên tiến tới nhìn kỹ mặt hắn, trong đôi mắt chứa đầy ý cười cùng trêu ghẹo.
“Mọi người đều nói có được một người bạn trai thập nhị tứ hiếu là chuyện vô cùng tốt, tôi xem anh thừa sức để làm một người bạn trai thập nhị tứ hiếu nha, Ông Giai, nếu tôi là nữ, nhất định sẽ nghĩ anh đang có ý đồ với tôi.”
Lớp sương khói do hơi thở giữa hai người tan ra, Ông Giai ngây ngốc nhìn bộ dạng cười đến mức mặt mày cong cong của anh, mùi trên cơ thể anh dường như mang theo sự ẩm ướt của nước mưa, bỗng nhiên trong tâm Ông Giai liền có chút xao động, hắn sợ đến mức động cũng không dám động.