Sài Mễ Du Diêm Tương Thố Trà

Chương 7

Edit: Lão Thụ

Beta: Thiên Ngọc

—–  —–

“Thái, Vi, Dương!” Bạch Tri Cảnh nghiến răng nói ra từng chữ từng chữ tên của cậu, “Em rãnh rỗi không gì làm nên nổi loạn sao? Bất kì chuyện xấu xa gì em đều phải nhúng một chân vào mới được sao?” Lần trước Bạch Hạ phải chịu xử lý kỷ luật của nhà trường, đa số công lao đều phải quy về cho vị thiếu gia đem chuyện bé xé ra to này.

Thái Vi Dương nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: “Anh trước tiên đừng có nóng giận, em hoàn toàn có lý do chính đáng nha.”

“Em đã đi đánh người vậy mà còn ở đó lý luận?”

Thái Vi Dương trợn to mắt, chỉ một ngón tay vào Ông Giai, cả giận nói: “Là tên này! Chính anh ta đã cướp vợ của em trước!”

“Vợ của em? Là ai?” Bạch Tri Cảnh liếc mắt nhìn Ông Giai một cái, cau mày nói.

Thái Vi Dương lập tức phản ứng nói: “Là Bạch Hạ!”

“Phốc ——” Bạch Hạ phun cả ngụm trà ra ngoài, sặc đến nổi làm cho sắc mặt của cậu trở nên đỏ chót, nói “Cậu mau cút! Nói cái quỷ gì đấy!” Bạch Hạ cẩn cẩn dực dực quay sang nhìn sắc mặt của Bạch Tri Cảnh, phát hiện anh cực kì bình tĩnh, hoàn toàn không có ý kiến gì.

Ông Giai lúng túng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không biết tại sao hắn lại cảm thấy có chút chột dạ. Kỳ thực mấy ngày nay, hắn chẳng qua là muốn xác định xem tâm ý của mình đến cùng là như thế nào, vì vậy mới thường hay chạy đến trường của Bạch Hạ để nhìn cậu.

Hảo cảm của hắn đối với Bạch Hạ được sinh ra từ tài năng chơi đàn dương cầm của cậu, nhưng cố tình tính cách của cậu lại có chút ác liệt, mà Bạch Tri Cảnh lại là người có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng của hắn. Tình cảm của con người làm sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy a? Hắn thật sự không muốn thừa nhận mình chính là tên nữa vời (nghĩa là không chung thủy í), hơn nữa mấy ngày nay sau khi tiếp xúc với anh, Bạch Tri Cảnh càng giống như một người khác giới, vì vậy mà xác suất bọn họ ở cùng nhau quả thật rất nhỏ.

Còn Bạch Hạ, trước kia hắn vẫn chưa xác định được cậu có phải là gay hay không, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn đã hoàn toàn biết được tính hướng của Bạch Hạ. Hơn nữa thằng nhóc này hình như còn lừa gạt anh của nó, cùng thằng nhóc đang kích động trước mắt này kết giao, Bạch Tri Cảnh nếu như biết được chân tướng, liệu anh có hoảng sợ đến ngất đi hay không?

Ông Giai nghĩ tới đây không khỏi có chút phiền lòng, ngẩng đầu nhìn lên, hoàn toàn trống không một người cũng không có. Hắn sửng sốt một chút, liền xoay thân nhìn về phía sau, chỉ thấy Bạch Tri Cảnh xách theo một cái hòm thuốc đi về phía hắn

“… Bọn họ đâu hết rồi?” Ông Giai hỏi.

Bạch Tri Cảnh khó hiểu liếc hắn một cái, nói: “Tôi khi nãy đã bảo Bạch Hạ đưa Thái Vi Dương trở về rồi, anh không nghe thấy sao?”

“A, là như vậy sao.” Ông Giai miễn cưỡng nở nụ cười.

Bạch Tri Cảnh mở hòm thuốc ra, nghiêng mình ngồi vào vị trí bên cạnh hắn, trong đầu Ông Giai “Ông” lên một tiếng, thân thể vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc thẳng tắp, rất giống với một thằng nhóc ngu ngốc mới biết yêu.

“Tôi trước tiên giúp sẽ giúp anh sức thuốc sát trùng, khuỷu tay của anh bị rách da, buổi tối không được để dính nước.” Bạch Tri Cảnh khẽ cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh thay hắn xử lý vết thương.

Đợi nửa ngày cũng không thấy Ông Giai có phản ứng gì, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi con ngươi vừa thâm thúy lại phức tạp của Ông Giai, trong lòng có chút giật mình, anh chậm chập hỏi: “Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe hay không?”

“Hừm, có! Tôi có nghe.” Ông Giai quay đầu nhìn về phía ban công, trong thanh âm mang theo một chút rối rắm.

Quá gần rồi, thật sự là… Quá gần rồi…

Ông Giai nhắm hai mắt lại, trong bóng tối cơ hồ ngay lập tức hiện lên bờ môi mềm mại đang mở ra đóng vào của Bạch Tri Cảnh, buông mắt xuống một chút, có thể nhìn thấy hõm vai thật sâu mang một độ cong xinh đẹp cùng xương quai xanh tinh xảo.

Trái tim của hắn nhảy lên mãnh liệt, dường như cả thế giới này chỉ còn lại thứ âm thanh này.
Bình Luận (0)
Comment