Sai Phi Dụ Tình

Chương 156

Tê Phượng cung

Ngay giữa đại điện bày biện cây tử đàn lũ điêu ra tới bảo tọa, dựa lưng trên cửa hàng màu đỏ chót, phía trên dùng kim tuyến thêu phượng văn. Trước bảo tọa đặt một con giống như trước dùng gỗ tử đàn chế thành chân đạp. Gần cửa sổ mở lớn, hai bên đặt một đôi như ý điền nước sơn xài kiểu tiểu ngột. Bên cạnh bày một con định chỗ trú trắng dứu hàn mai đại sáp bình, bên trong cắm đóa Phù Dung vừa hái xuống.

Này phòng ngoài điện bố trí hoa lệ cao quý, khắp nơi lộ ra sự quyến sủng của Hoàng thượng, biểu lộ rõ sự uy nghi cùng ung dung của Hoàng hậu.

Nội thất bố trí cực kỳ tinh xảo tinh mỹ, bát bảo chế thành đàn mộc, giường lớn khảm trai, trướng mạn trên giường nhàn nhạt màu tím. Phía Bắc trên tường treo một bộ liên đường ánh trăng, liên hoa: hoa sen dưới trăng trong trẻo lạnh lùng tinh khiết, lộ ra lãnh diễm ôn nhu nói không nên lời.

Lưu Sương dựa ở đầu giường, tay ngọc vuốt ve bụng, lông mày kẻ đen khẽ nhíu lại. Hài nhi trong bụng đã bảy tháng rồi, nhưng mà, ngày trước nàng vuốt ve bụng, cảm thấy một trong hai hài tử thai vị không ổn. Nghi ngờ song sinh tử sợ nhất là việc này, nếu có một thai vị không ổn, hai đứa bé cũng rất khó thuận lợi sinh hạ. Bất quá, đảo thai vị như thế nào, Lưu Sương cũng chưa từng học qua, xem ra hẳn là phải đi hỏi gia gia.

Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, trăng sáng trên không, gió nhẹ nhẹ phẩy. Sắc trời đã không còn sớm, Bách Lý Hàn vẫn chưa trở về cung. Hắn được tôn kính ở chỗ, là Hoàng đế nhưng chỉ có mình Lưu Sương là Hoàng hậu, không chọn thêm bất kỳ phi tử nào. Mỗi ngày hắn đều qua đêm ở Tê Phượng cung, hôm nay chẳng biết tại sao, trễ như vậy còn chưa hồi cung.

Lưu Sương biết Bách Lý Hàn sau khi lên ngôi, chính sự bận rộn, nên nàng dặn Tiêm Y cùng Khinh Y làm một chén cháo tổ yến, tự mình mang vào trong ngự thư phòng cho Bách Lý Hàn.

Bên trong ngự thư phòng đèn dầu sáng rỡ, trong điện im ắng, ngoài điện thị vệ canh gác cẩn mật. Tổng quản thái giám thấy Lưu Sương tới, đang muốn đi vào thông báo, Lưu Sương phất tay áo, hắn liền biết điều lui xuống ngay.

Lưu Sương bảo Khinh Y và Tiêm Y ở bên ngoài điện chờ mình, sau đó nàng mang hộp đựng thức ăn lặng lẽ đi vào.

Bách Lý Hàn ngồi ngay ngắn trên ghế rồng bọc da êm ái, đang mặc hoàng bào, thân hình cao lớn ẩn sau chiếc bàn rộng lớn. Hắn đang cúi đầu đọc sách, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhất phái vẻ mặt ngưng trọng, lúc này nhìn qua hắn tuấn mỹ mà trầm tĩnh.

Hắn cực kỳ nhập thần, ngay cả Lưu Sương đi vào cũng không hề phát giác. Lưu Sương không khỏi khẽ than thở, lặng lẽ đi tới phía sau hắn, muốn xem hắn đang đọc tấu chương gì, lại nhập tâm mất hồn như thế.

Bách Lý Hàn xem ra chẳng phải xem tấu chương gì cả, mà là một quyển sách cổ xưa. Đến khi Lưu Sương nhìn rõ hắn xem sách gì, hai gò má không khỏi khẽ đỏ lên. Đường đường là vua một nước nghiêm trang ngồi ở bên trong ngự thư phòng, không xem tấu chương quốc gia đại sự, lại đi xem sách thuốc, sách thuốc cho những phụ nữ có thai.

Lưu Sương ho nhẹ một tiếng, đem hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn.

Bách Lý Hàn ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn về phía Lưu Sương, con ngươi sâu thẳm trong suốt, sâu trong đáy mắt tràn ra nụ cười dịu dàng.

“Sương, sao nàng lại tới đây?” Hắn liền đưa tay kéo nhẹ chiếc eo đã cao của Lưu Sương.

“Nguyên tưởng rằng chàng xử lý tấu chương cực khổ, cho nên mới mang bữa tối đến. Bất quá, nhìn dáng dấp chàng cũng chẳng mệt mỏi là bao.” Còn có thời gian rỗi xem sách thuốc, đúng là không mệt. Bất quá đáy lòng Lưu Sương ngọt ngào hưng phấn, nàng biết hắn quan tâm nàng.

Bách Lý Hàn mở hộp đựng thức ăn ra, lấy cháo tổ yến, vừa uống vừa nói: “Sương, hiện tại nàng nên hoạt động thích hợp, nếu không, đến khi sinh con, sẽ rất cực khổ. Nàng mang thai là song sinh tử, ta thật rất lo lắng.”

“Thiếp không sao, chàng quên, thiếp chính là thầy thuốc a!” Lưu Sương nhẹ giọng nói, nhớ tới thai vị hài tử, nội tâm mơ hồ có chút bất an.

“Nàng sao thế?” Bách Lý Hàn nhạy cảm thấy được vẻ mặt bất an của Lưu Sương, để chén ngọc xuống, tay phủ lên bụng Lưu Sương, ôn nhu hỏi.

“Không có gì, không biết hiện gia gia đang ở đâu? Đã lâu không gặp người, có chút nhớ nhung lão nhân gia rồi.”

“Gia gia hành tung khó đoán, chính ta cũng rất khó tìm. Bất quá, ta nghĩ, nàng sắp sinh, người nhất định sẽ trở lại.” Bách Lý Hàn nói.

Lưu Sương gật đầu, nhưng mà, nàng không xác định lúc gia gia trở về có trễ hay không.

Qua mấy ngày sau, trong cung nghênh đón một vị khách không mời mà đến… Đoạn Khinh Ngân, Lưu Sương tự nhiên vui mừng. Vội đứng lên, những ngày qua nàng đã không gặp sư huynh, kể từ khi nàng vào cung, Đoạn Khinh Ngân liền thất tung dấu vết.

“Sư huynh, huynh tới từ lúc nào?” Lưu Sương nhẹ nhàng cười hỏi.

Cuối xuân sáng rỡ ấm áp, Đoạn Khinh Ngân mặc chiếc áo lam cực kỳ bình thường, tựa vào bên cửa sổ. Dưới ánh mặt trời, nụ cười nhàn nhạt hiện trên mặt, thấp thoáng vẻ phiền muộn cùng một đường phong trần mệt mỏi nhẹ như khói.

Nhìn thấy sư huynh như vậy, nội tâm nàng mơ hồ có chút đau lòng. Hắn lúc này, giống như một lang trung du phương giang hồ, vốn là, với tài năng của hắn, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí Hoàng thượng Lăng Quốc, thế nhưng hắn bỏ qua hoàng quyền, cam nguyện làm một thầy thuốc lưu lạc giang hồ. Lưu Sương dĩ nhiên biết, một trong những nguyên nhân lớn nhất là vì nàng.

“Ta đến phía nam một chuyến, tháng trước, nơi đó xảy ra ôn dịch, ta ở đó chữa bệnh, gặp được gia gia và Vô Sắc. Gia gia bảo ta trở về thăm nàng một chút, lão nhân gia cảm thấy không yên lòng.” Thật ra thì Đoạn Khinh Ngân muốn thấy Lưu Sương để an lòng, chẳng qua là những lời quan tâm thương nhớ kia… trăm triệu lần nói không nên lời. (anh ơi…..)

Hắn hôm nay cùng nàng, đã không còn… là hai kẻ nhỏ vô tư sống nương tựa lẫn nhau như xưa rồi. Nàng nay đã là vợ người, là Hoàng hậu cao quý, thân phận chẳng những xa cách, còn có thế tục ngăn cách.

“Sư huynh…” Lưu Sương thở dài nói: “Ta quả thật gặp chút khó khăn, ta chẩn đoán được một trong hai hài tử thai vị bất chánh.”

Đoạn Khinh Ngân nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, đưa tay xoa cổ tay Lưu Sương.

Một lúc lâu, hắn buông ngón tay ra, thở dài một hơi, nói: “Quả thật như thế, bất quá cũng may mới bảy tháng, cũng có thể thay đổi.”

“Sư huynh, huynh biết cách thay đổi sao?” Lưu Sương vui mừng hỏi.

Đoạn Khinh Ngân gật đầu, nói: “Bởi vì nghi ngờ nàng mang song sinh tử, nên gia gia không yên lòng, đã đem phương pháp truyền thụ cho ta. Cần, dùng kim châm cứu, khai thông huyết mạch, công thêm dùng tay xoa bóp.”

“Phải cần bao nhiêu thời gian?” Lưu Sương hỏi, mặc dù biện pháp có gây chút ít phiền tóai, nhưng mà, miễn là có thể cứu vãn là được. Nếu không phải gia gia dạy sư huynh, nàng hiện tại chỉ còn biết chờ chết dài dài rồi.

“Việc này không nói chính xác được.” Đoạn Khinh Ngân nói.

“Cái gì nói không chính xác?” Giọng Bách Lý Hàn bỗng nhiên từ cửa truyền đến. Hắn một lúc trước, liền nghe nội thị bẩm báo, nói là có Đoạn Khinh Ngân đến thăm Hoàng hậu. Cho nên, liền không tới ngự thư phòng phê chữa tấu chương, trực tiếp đến Tê Phượng cung. Không nghĩ tới thấy cảnh Lưu Sương cùng Đoạn Khinh Ngân cùng đứng bên cửa sổ, nam phong thái tuấn tú, nữ khí chất uyển ước, giống như một đôi bích nhân.

Hắn dĩ nhiên biết trong lòng Lưu Sương chỉ có hắn, nhưng thấy cảnh này ghen tức trong lòng không khỏi sôi trào.

Đoạn Khinh Ngân nhìn thấy Bách Lý Hàn, chỉnh tề y phục vôi vàng tham bái.

Bách Lý Hàn nhàn nhạt nói: “Miễn lễ, bình thân.”

Rồi vội chạy tới bên cạnh Lưu Sương, ôm eo nàng thể hiện chiếm hữu, nói: “Không biết Đoạn huynh lần này vào cung, là có việc gì?” (bó tay =)))

Đoạn Khinh Ngân đứng dậy, còn chưa kịp nói, Lưu Sương đã thay lời: “Sư huynh không yên lòng ta, đến đây xem một chút. Bào thai trong bụng ta thai vị bất chánh, còn cần sư huynh giúp ta đổi thay vị.”

“Nàng nói sao?” Bách Lý Hàn nghe thấy kinh hãi, thật ra thì mấy ngày nay hắn xem sách thuốc, đối với việc thai vị bất chánh cũng có nghiên cứu qua, lập tức sợ hết hồn.

“May là gia gia đem cách chữa dạy cho sư huynh, cho nên, mấy ngày tiếp theo sư huynh cần ở lại trong cung, giúp ta đổi thay vị.” Lưu Sương nói.
Bình Luận (0)
Comment