Sâm Lâm Mộ Viên

Chương 9

Editor: AJ

.

Tới gần tết, Đàm Yến Minh tìm một ngày dẫn Tống Chi Hòa ra ngoài.

“Đi thay quần áo khác đi.” Đàm Yến Minh nói, “Ngày hôm nay sẽ vận động đấy.”

Tống Chi Hòa biết được Đàm Yến Minh không giống với người khác, bất quá cậu cũng không nghĩ tới Đàm Yến Minh chơi trượt tuyết giỏi đến như vậy.

Bọn họ ngồi cáp treo đến Glacier Paradise*, vùng tuyết trắng trống trải. Tống Chi Hòa chính mình đối với việc trượt tuyết không có nhiều hứng thú, trình độ chỉ gói gọn trong “Năng động” thôi.

*Glacier Paradise hay còn được gọi là thiên đường sông băng

Đàm Yến Minh chọn đường trượt tuyết có mức độ khó tương đối cao, khách du lịch xung quanh ít ỏi. Mà hắn thì y như mũi tên vọt ra bên ngoài. Tuyết bên chân cậu vút phát bắn lên cao rồi liền hạ xuống.

Chênh lệch hơn mặt biển quá lớn, Tống Chi Hòa thật sự không dám động đậy, liền chỉ đứng ở một chỗ xem.

Đàm Yến Minh trượt một lần đã nghiện rồi vòng về, thân ảnh từ xa đến gần, cuối cùng đứng trước mặt Tống Chi Hòa.

“Sao lại không đuổi theo.” Đàm Yến Minh đưa tay gỡ kính bảo hộ của mình ra.

“Em trượt không tốt như vậy được.” Tống Chi Hòa nói, “Anh giúp em chút đi.”

Trong lòng Đàm Yến Minh run lên, thầm nghĩ sao tên nhóc này lại làm nũng rồi, đột nhiên không muốn trượt tuyết nữa.

“… Phiền phức.” Đàm Yến Minh nói, “Đối normal*, em tốt nhất nên đuổi kịp.”

*nornal: kiểu đổi đường trượt khác

Bọn họ đổi sang đoạn trượt khác. Đàm Yến Minh lao đi một đoạn ngắn rồi lại chờ một tý, Tống Chi Hòa theo phía sau xém chút thì bổ nhào, lặp lại mấy lần, hắn liền nổi bão: “Tống Chi Hòa, ngu ngốc.”

Tống Chi Hòa cũng không phản bác, tính tình thể hiện cũng rất tốt. Vươn tay ra cách một cái bao tay kéo quần áo hắn: “Anh chậm lại một chút, không phải là giúp em à.”

Đàm Yến Minh liền mềm nhũn, ai, thật sự là không có cách nào luôn.

Bọn họ cuối cùng, tốc độ rất chậm đi được một chốc.

“Chờ chút nữa sẽ chuyển người.” Đàm Yến Minh quay đầu nói, “Chuyển người đi.”

Tống Chi Hòa gật đầu xong lại lắc đầu, cũng không biết cuối cùng có làm được hay không. Vì vậy Đàm Yến Minh dừng lại nhìn cậu chuyển người, ai biết địa hình đột nhiên thay đổi, Tống Chi Hòa một chút cũng không khống chế được, không tiếng động lao hết cả người vào trong tuyết.

“Tống Chi Hòa!” Đàm Yến Minh sợ hết hồn, xông tới đem cậu kéo ra. Lấy kính bảo hộ xuống, lộ ra một khuôn mặt long lanh nước mắt vì lạnh mà đỏ ửng lên có chút đáng yêu, mấy sợi tóc trên trán và mũ đều dính đầy bông tuyết.

“Không sao chứ.” Đàm Yến Minh đem cậu kéo lên, vỗ tuyết trên đầu cậu.

Tống Chi Hòa im lặng không lên tiếng để yên cho hắn vỗ, qua chốc lát mới đem tay để trên mặt bỏ ra.

“…”

“Làm sao vậy, đau ở đâu?” Đàm Yến Minh tháo bao tay ra nâng mặt cậu lên, ai biết tay chạm tay vào lại thấy có chút ấm áp, nhìn lại lần nữa, trên đầu ngón tay mình là màu sắc đỏ tươi.

Đàm Yến Minh kinh hãi tới biến sắc, dùng sức nắm hai má cậu: “Sao lại chảy máu rồi? Để anh nhìn một chút… Xoay qua!”

Tống Chi Hòa an ổn xong mới đem mặt quay lại, dưới mũi một chút bị Đàm Yến Minh cọ tới đỏ lên.

“Không có đau.” Âm thanh Tống Chi Hòa hơi yếu, “… Có đụng tới mũi một chút thôi.”

Đàm Yến Minh thật sự muốn quỳ với cậu luôn.

“Em là công tử đấy hả?” Đàm Yến Minh nhìn cậu trên môi bị chảy xuống có chút hồng, không nhịn được đưa tay lau cho cậu, cắn răng nói, “Trên đường toàn tuyết như vậy mà cũng té bị thương cho được!”

Dáng vẻ giảng đạo vừa không có lý vừa không vui vẻ, Tống Chi Hòa liền nhẹ nhàng đẩy hắn ra một chút. Lúc bả vai Đàm Yến Minh bị đẩy, nhẹ tới mức Đàm Yến Minh còn không cảm giác được.

Chính cậu cũng đuối lý — cũng không thể nói với Đàm Yến Minh là mình nhìn hắn xong thì liền nóng lên tới chảy máu mũi được.

Yêu thầm thật khổ quá đi, Tống Chi Hòa nghĩ.

Bởi vì Tống Chi Hòa bị chảy máu mũi, Đàm Yến Minh bắt phải về sớm. Tống Chi Hòa khuyên hắn chơi thêm một chút nữa đi, máu mũi cũng dừng rồi, mà Đàm Yến Minh cái gì cũng nhất quyết bảo phải về nhà.

“Anh không có hứng thú với người bệnh bị té gãi mũi cùng chơi trượt tuyết.”

Tống Chi Hòa giải thích mãi là không có gãy mũi mà, Đàm Yến Minh liền trở nên không kiên nhẫn: “Em có phiền hay không vậy?”

Tống Chi Hòa không nói.

Về đến nhà, Hund nghe âm thanh chạy qua đón bọn họ, cũng bị Đàm Yến Minh dùng chân gạt qua một bên.

“Sắp ăn tết rồi, anh không muốn mắng em.” Đàm Yến Minh rót ly nước để trước mặt Tống Chi Hòa, sắc mặt vẫn cứ không dễ chịu, “Nhưng em sau này không nên hơi tý lại chảy máu, anh không thoải mái.”

Cả đoạn đường về nhà hắn một câu cũng không nói với Tống Chi Hòa, nhìn như vậy nhưng khi phát cáu thì giữ thiệt lâu.

Tống Chi Hòa từ phòng tắm đi ra, đã tỉ mỉ xử lý vết máu và khoang mũi.

“Em biết rồi.” Cậu đem ly nước nâng trong tay, xem như chính mình đã rõ ràng ý tứ trong lời nói của đối phương, vì vậy tự làm trong lòng nguội xuống. Uống hai ngụm nước nóng, cảm thấy có chút ấm lại rồi, Tống Chi Hòa mới nói tiếp, “Sau này sẽ không.”

Lông mày đang nhíu chặt của Đàm Yến Minh chậm rãi buông ra.

Hoạt động trượt tuyết do Tống Chi Hòa (Đàm Yến Minh cho là thế) bất ngờ bị thương mà hủy mất, lúc mở cửa ra ánh mắt trời giống y như bởi vì thế mà cũng trở nên không vui. Sắc trời ảm đảm, tiếng gió chậm rãi lớn hơn.

Tống Chi Hòa liếc nhìn cửa sổ sát đất nói: “Tuyết muốn rơi rồi.”

Đàm Yến Minh ừm một tiếng, Hund liền đi tới liếm Tống Chi Hòa. Mắt thấy đầu lưỡi muốn chạm tới miệng Tống Chi Hòa, Đàm Yến Minh phản ứng nhanh chóng lấy một tay bịt lại.

“Hund.” Đàm Yến Minh và Hund rất bình tĩnh mà liếc mắt nhìn nhau một cái, chó săn Afghanistan hung hãn gừ một tiếng rồi uể oải xìu xuống.

Đàm Yến Minh chính là nghĩ, tao hôm nay còn chưa có hôn đâu, dựa vào cái gì để cho con chó như mày hôn chớ.

Tống Chi Hòa đang cách hắn một khoảng không biểu tình gì dựa vào bên ghế sô pha, nhưng là lại nghĩ, chỉ có chút máu thôi mà, sao lại dữ dằn tới chó cũng không mình chạm chứ.

Hai người đều tự mình thương tâm, chỉ chốc lát sau, tuyết rơi xuống rất dày.
Bình Luận (0)
Comment