Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 31

Tôi vội xoay người với lấy lịch đầu giường, tôi thế nhưng ngay cả sinh nhật Ôn Dương cũng quên.

“Cậu không biết? Cũng khó trách, cậu ấy không để ý sinh nhật, anh cũng phải lưu ngày vào trong di động để tránh quên.”

Tôi hít vào một hơi. Chính là cảm thấy mình sẽ không quên mới không lưu vào di động, mấy ngày nay chỉ nghĩ làm sao xử lí Tần Phủ, hoàn toàn quên mất chuyện sinh nhật anh, cũng có lẽ bởi... lần sinh nhật gần đây nhất của Ôn Dương, đã là một chuyện từ rất lâu rồi.

Cúp điện thoại, tôi cả người luống cuống, nhất thời không biết nên làm sao mới tốt. Chưa đợi tôi nghĩ ra biện pháp gì, điện thoại mới vừa vứt xuống lại vang lên. Tôi cúi đầu nhìn thấy là một dãy số xa lạ, không chút nghĩ ngợi liền tắt.

Kết quả tiếng chuông lại nữa vang lên, tôi ấn nghe, đối phương dùng thanh âm gần như gào thét trong điện thoại: “Cậu dám tắt điện thoại của tôi! Tôi mới là coi thường cậu đi, cũng dám tính kế với người bên cạnh tôi!”

Tôi nhíu mày hỏi: “Anh là ai a?”

“Ta kháo ——”

Kết quả mắng xong một tiếng liền cúp máy.

Tôi khó hiểu, nhưng cũng không rảnh nghĩ đến hắn, chỉ buồn phiền bản thân thế nhưng có thể quên mất sinh nhật Ôn Dương.

Bốn năm đại học tôi trải qua ba lần sinh nhật cùng anh. Quả thật giống như Quan Lỗi nói, anh không thích sinh nhật, năm thứ nhất quan hệ của chúng tôi còn chưa tốt lắm, ngẫu nhiên biết sinh nhật của anh, phi thường tùy tiện úp cho anh một bát mì, hai năm sau đó đều đến quán mì mời anh ăn mì sợi.

Mấy năm nay tôi luôn nhớ rõ, vào ngày sinh nhật bà ngoại sẽ nấu cho mình một bát mì trường thọ. Bánh ngọt có thể không ăn, nhưng mì tượng trưng cho ký thác của thân nhân bằng hữu chúc phúc chúc sức khỏe, rất khó khước từ, tôi cự tuyệt không nổi, Ôn Dương cũng vậy.

Đậu hũ, thịt băm, chờ nước sôi thì thêm gia vị, lửa lớn 15 phút, sau khi nếm xong cho thêm nguyên liệu phụ vào nồi tiếp tục đun, tôi dùng đũa lật lật sợi mì, đây là lần đầu tiên tự mình nấu mì sợi cho Ôn Dương, ngược lại không tùy ý như khi nấu cơm, mỗi một bước đều thật chăm chú tỉ mỉ.

Sau khi mì sợi chín đổ vào cái bát Thanh Hoa đã chuẩn bị sẵn, hành thái nhỏ, trứng đã rán, đặt lên trên mì sợi, nhìn thế nào cũng thấy đúng là rất ngon.

Tôi đưa tay nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi, thời gian vẫn kịp, tôi hít một ngụm khí, bưng mì đến thư phòng, kết quả vừa quay đầu phát hiện Ôn Dương đang đứng ở phía sau.

“Anh ——” Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa ném bát mì ra ngoài.

“Tiếng động quá lớn.” Ôn Dương dựa vào cạnh cửa nhìn mì sợi trong tay tôi hỏi, “Làm cho anh sao?”

“A...” Tôi điều hòa cảm xúc, giơ khay lên, “Cái kia, sinh nhật vui vẻ, ha ha...” Tôi nghĩ bộ dáng lúc này nhất định là ngốc chết.

Khóe miệng Ôn Dương cong một đường, gương mặt anh tuấn rốt cục lộ ra một nụ cười, lạnh lẽo cứng rắn lúc trước đều giống như băng tuyết dần dần tan biến, nhất thời xán lạn cảnh xuân. Tôi tựa hồ nhìn thấy một nhà hoa nở rộ, cả người đều chìm trong không gian thơm ngát ấm áp, có chút mê man.

Tôi nhìn Ôn Dương ăn miếng đầu tiên, anh đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhíu mày.

Tôi nhất thời căng thẳng, vội hỏi: “Làm sao vậy?” Chẳng lẽ là gia vị nêm không đúng? Nhiều muối? Hẳn là không thể nào...

Kết quả Ôn Dương bỗng nhiên bật cười: “Thật ngon.”

Tim tôi thoáng buông lỏng, mở miệng cười nói: “Thật?”

“Ân, tuyệt phẩm kinh điểm.”

Tâm tình tôi bỗng tốt lên, hết sức vui mừng: “Ha ha... thành tựu của em khẳng định không chỉ có như thế, em đã nói, nào có chuyện gì em làm không giỏi.”

Ôn Dương cười một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Buổi tối em ăn gì?” Ôn Dương vô ý hỏi.

Tôi sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại: “Quán cơm dưới lầu công ty.”

“Tăng ca không có cơm cho nhân viên sao?”

“A? Có, nhưng mà ngán rồi, xuống dưới lầu thay đổi khẩu vị.” Tôi giải thích.

Ôn Dương “Ân” một tiếng, gật gật đầu.

Nguy hiểm thật, tôi âm thầm thở phào, trong lòng lại đem Ôn Hách ra mắng mấy trận, nếu không phải hắn lề mề, tôi cũng không đến mức về nhà muộn như thế.

Thấy Ôn Dương ăn sắp xong, tôi đứng lên nói: “Ở đây chờ em một chút.”

“Ân?” Ôn Dương nghi hoặc ngẩng đầu.

Tôi trở lại phòng ngủ, từ ngăn kéo tầng dưới cùng lấy ra một cái hộp màu tím, mở ra, bên trong có đặt một cái kẹp cà- vạt. Đây là tình cờ nhìn thấy lúc chọn quà xuất ngoại cho Giang Ninh, lúc ấy chỉ là cảm thấy thiết kế rất đặc biệt, cũng không định mua, chẳng qua nghe nhân viên bán hàng giải thích xong, liền không thể nhịn xuống, cảm thấy dành cho Ôn Dương không thể thích hợp hơn.

Kẹp cà- vạt mạ vàng, ở giữa nạm một viên đá màu trắng, phối hợp với đường nét thượng lưu sắc bén, tinh xảo gọn gàng, một đầu có hai mặt dây chuyền màu tím nhạt nối lại với nhau, nhìn qua rất thú vị, hết sức xinh đẹp.

“Đây là hoa gì?” Ôn Dương cầm kẹp cà - vạt hỏi.

“A, đó là phong tín tử.”

(hoa phong tín tử = hoa dạ lan hương = hoa tiên ông)

Ôn Dương cẩn thận nhìn mặt dây chuyền một hồi, “Rất hiếm thấy.”

Đúng vậy, tôi cũng đã nói như vậy với nhân viên bán hàng...

Giang Ninh đi, tôi thật sự là không biết tặng cái gì mới thích hợp, cuối cùng đưa nàng một quyển album trống, hy vọng nàng tha hương ở nước ngoài có thể tìm được một đối tượng phù hợp, bất quá nhìn phản ứng của nàng tựa hồ 'không còn gì để nói'. Có trời biết nên tặng cho một nữ sinh không phải người yêu cái quà gì mới đúng.

Một người duy nhất biết bí mật của tôi đã rời đi, tôi không thể nói chính xác là mất mát hay nhẹ nhõm. Nhưng mà về sau, tôi sẽ đem tình cảm cùng hối lỗi với Ôn Dương chôn sâu xuống đáy lòng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấu.

“Lại thất thần.”

“A.” Tôi cười cười, “Cũng không tính là quà sinh nhật, nhìn thấy liền muốn mua tặng cho anh, nếu anh ngại mặt dây chuyền vướng víu, có thể dỡ xuống.”

Ôn Dương vội thu hồi, cố ý thở dài một tiếng: “Bỏ đi, Tam Nhi tặng, xấu hơn nữa cũng không thể ghét bỏ.”

Tôi bất mãn: “Cái này phải nói cho rõ ràng a, làm sao lại khó coi đây, cái khác thì không nói, anh làm sao có thể nghi ngờ thẩm mỹ của em?”

Nói xong tôi vươn tay về hướng cái hộp, “Không cần thì trả đây.”

Ôn Dương đưa tay né tránh, lại buồn cười nhìn tôi: “Đồ tặng người ta rồi dám đòi về, Thạch Sam em thật là có tiền đồ.”

Tôi cười một cái, vươn tay ra sau đầu: “Đồ em tặng cho anh sao có thể nói không đẹp, anh cũng không phải vừa mới biết em lòng dạ hẹp hòi, không cẩn thận lại bị tích tụ, hại em thổ huyết, anh đây sẽ là tội lớn bao nhiêu?”

“Tích tụ?” Ôn Dương chậm rì rì gật đầu, “Em nói cũng không sai, chỉ là... anh có điểm không rõ.”

Tôi giương mắt nhìn: “Cái gì?”

“Em ăn mặc không lo rồi, còn tích tụ cái gì?”

Ôn Dương nhìn tôi, chậm rãi nói, “Hoặc bởi vì có chuyện không thoải mái, hay đã làm cái chuyện không hợp đạo lý gì khiến lương tâm bất an, cho nên ——”

Anh dừng một chút, “Em là bởi vì sao?”

... Tôi tưởng chỉ là đùa một chút, đề tài làm sao lại vô duyên vô cơ rẽ sang phần này, thật giống tự đào hố chôn mình.

Tôi buông hai tay xuống, có chút chột dạ dời tầm mắt: “Chỉ đùa một chút thôi... Nào có gì không thoải mái, càng không thể làm chuyện gì không hợp đạo lý, tùy tiện nói thôi, anh làm sao lại tưởng thật?”

Nhưng ngẫm lại kiếp trước làm ra những chuyện kia, lời này của tôi quả thật không cách nào đúng lý hợp tình.

“Phải không?”

Tôi đột nhiên cảm giác trên vai nóng lên, vừa ngẩng đầu thấy Ôn Dương đã tới bên cạnh, tay anh khoát lên vai tôi. Áo ngủ màu đen trên người không biết từ lúc nào đã chảy xuống một đoạn, lộ ra khoảng da thịt lớn, bàn tay Ôn Dương vững vàng dừng ở trên đó, trong lòng tôi nhảy dựng.

Kết quả anh đẩy tôi ngồi xuống ghế dựa, cúi người nhìn tôi, “Vậy gần đây vì sao em luôn buồn bực không vui, có phải xảy ra chuyện gì rồi không, ân?”

Tôi lúc này căn bản không lòng dạ nào mà suy nghĩ nữa, hết thảy lực chú ý đều đặt vào cảm xúc thô ráp ấm áp trên vai, nóng rực giống như toàn bộ bả vai đều sắp bị hòa tan rồi, tim tôi nhảy đến lợi hại, vội nghiêng người đứng lên, kéo lại đoạn áo xô lệch, mãnh liệt tự trấn định nói: “Đừng nháo loạn, em thì có thể có chuyện gì, anh sao cứ suốt ngày nghi thần nghi quỷ?”

Ôn Dương đứng thẳng người, tùy ý tựa vào cạnh bàn, giương mắt mỉm cười: “Còn nói không có, mặt em đỏ...”

“Nói không có là không có, cũng đừng động vào em, em hiện tại rất tốt, hết thảy thuận lợi, mọi việc hài lòng, thực sự có cái gì, em sẽ nói với anh.”

Không đợi Ôn Dương nói gì nữa, tôi lại tiếp lời, “Được rồi, đi ngủ sớm một chút, muộn rồi.”

Nói xong tôi xoay người bước nhanh về hướng phòng ngủ, nhất thời tim đập như trống.

...

Theo tiếng bước chân rời đi, phòng khách yên tĩnh trở lại, một người lặng lẽ dựa vào cạnh bàn, nhìn chiếc hộp màu tím, nụ cười trên mặt chậm rãi thu hồi, ánh mắt dần dần âm trầm xuống.

...
Bình Luận (0)
Comment