Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 34

Tôi không biết đây là chỗ nào, nhưng ấn theo lộ trình mà tính, nơi này đã cách nội thành rất xa rồi, thật lâu cũng không thấy một chiếc xe đi ngang qua, điện thoại đã sớm hết pin, tôi nhìn quốc lộ dài vô biên, đột nhiên cảm thấy cái mùa hè này, lạnh đến khiến cho lòng người hoảng hốt.

Mặt trời xuống núi, ánh tà dương hạ xuống thật dài, tôi thấy có người đang vội vàng lái xe bò trên đường về nhà, bỗng nhiên nhớ tới thời gian niên thiếu, bà ngoại tựa hồ đều sẽ gọi tôi về nhà ăn cơm vào thời điểm này, tôi sẽ dẫn theo người bạn duy nhất A Hoàng dưới bầu trời hoàng hôn màu vàng nhạt, đi về nhà.

Ánh mắt tôi không có tiêu điểm nhìn về hoàng hôn trong chốc lát, lại chậm rãi đứng lên, điều hòa khí tức, mang theo áo khoác đi về hướng quốc lộ. Trên đường lớn kéo lên một cái bóng nghiêng dài, cảnh trí vùng ngoại ô yên tĩnh nhu hòa, đó là một loại đẹp rất bình dị.

Tôi một mình ở trên con đường dài tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối, ngẫu nhiên sẽ có chiếc xe chạy qua, nhưng cũng không hơi đâu vì người đi đường mà ngừng lại.

Một tia tà dương cuối cùng phía chân trời biến mất, từ từ triệt để bị bao phủ trong bóng tối, tôi vẫn khoát áo khoác trên vai không ngừng bước đi.

Đột nhiên, phía trước có một chiếc taxi tiến đến, xe ngừng lại ngay bên cạnh tôi, lái xe vươn đầu ra: “Anh bạn, bắt xe không?”

Tôi nhìn người trước mặt, lập tức nhẹ thở phào một cái, muốn cười lại không thể cười, chỉ cảm thấy thân thể nháy mắt mệt mỏi không thôi, tôi gật gật, đi tới phía sau xe.

Thời điểm chuẩn bị mở cửa xe, một tiếng phanh bén nhọn lại vang lên. Một chiếc xe hơi khác cũng dừng ở ngay cạnh, tôi ngẩng đầu nhìn đi qua, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, là chiếc mercedes màu đen quen thuộc trong trí nhớ.

Tiếp đó cửa xe bị đẩy mở, Ôn Dương như trước vẫn mặc bộ tây trang màu đen bước xuống, anh thản nhiên nhìn qua tôi một cái, nói: “Lên xe!” Vẫn là cái loại ngữ khí lạnh nhạt này, nhưng tựa hồ hàm chứa nhiều cảm xúc khác.

Tôi nhất thời không phản ứng kịp, một cảm xúc khó có thể nói rõ nảy lên trong lòng, ngây người tròn mắt nhìn Ôn Dương.

Tài xế taxi có vẻ rất giận: “Lại chuyện gì nữa, cậu có thể tha cho tôi không, tôi đã chạy hơn 20 km đến đây rồi, không phải là đang đùa người chứ?”

Sau đó tôi thấy trên gương mặt lạnh nhạt xuất trần của Ôn Dương hiện lên một tia tức giận: “Tiền theo giá trả cho anh, không cần đón người nữa.”

...

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, tôi ngồi ở ghế phó lái, Ôn Dương vẫn một chữ không nói nhìn về phía trước lái xe, không biết có phải bởi vì trước đó đã bất an tới cực điểm hay không, hiện giờ tôi ngược lại bình tĩnh hơn không ít.

Tôi nghĩ cũng đã tan vỡ rồi, còn có thể hỏng tới đâu?

“Em có gì muốn nói?”

“A?” Đột nhiên Ôn Dương mở miệng, tôi bất ngờ ngây ngốc.

Ôn Dương tựa hồ có chút không được tự nhiên, trắc nghiêng đầu: “Em có thể giải thích!”

Tôi sửng sốt một lát, lập tức kịp phản ứng, nhìn lại Ôn Dương đã lãnh đạm như lúc đầu, tôi quay đầu nhẹ nhàng thở hắt ra.

Tôi chỉnh lý lại suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: “Mẫu thân của em là giáo viên dạy nhạc trong trường trung học của thị trấn, bà rất xinh đẹp, trừ bỏ âm nhạc còn thích vẽ tranh, dùng cách nói hiện tại, hẳn là chính là nữ thanh niên văn nghệ, ông ngoại em cũng là giáo viên, bà ngoại làm việc tại bưu cục, gia cảnh nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng mình. Lúc bà ngoại sinh mẹ, thân thể bị tổn thương, cho nên bọn họ chỉ có một mình mẹ em, bình thường đều rất nuông chiều, nàng xinh đẹp, tâm cao khí ngạo, cũng không thích những kẻ theo đuổi luôn bám theo bên người.”

Khi đó Tần Phủ đại diện Vinh Vũ đến trường học đó hỗ trợ, hai người liền như vậy quen nhau.

Tần Phủ cũng là một nhân tài, lại tới từ thành phố lớn, đối với nữ nhân luôn rất có thủ đoạn, thường xuyên qua lại chỗ mẫu thân, không lâu sau đó mẫu thân liền luân hãm dưới thế tiến công nhu tình của Tần Phủ, bất quá khi đó xã hội còn rất bảo thủ, mẫu thân tuy rằng bình thường cử chỉ hơi khác người, cũng phải được gia đình đồng ý mới có thể kết giao.

Ông ngoại em tất nhiên là không đồng ý, ông là một người rất cơ trí, cảm thấy con người Tần Phủ này không an phận, không phải là người chồng nữ nhi có thể phó thác, nhưng chung quy lại không lay chuyển được mẫu thân, chỉ có thể lui một bước nói muốn cha mẹ hai bên gặp mặt, đinh ngày đính hôn, mới đồng ý bọn họ cùng một chỗ, cũng là muốn cho Tần Phủ biết khó mà lui.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới Tần Phủ thế nhưng dám tìm người đến giả làm phụ mẫu của mình, ông ngoại em dù có tính xa thế nào, cũng không ngờ Tần Phủ có thể vô sỉ đến mức độ này, hai người đính hôn, còn bày mấy bàn tiệc rượu mời thân thích, coi như đãi tiệc trước khi cưới.

Hai người ngọt ngào thắm thiết một thời gian, nhưng thời điểm lễ cưới sắp đến, Tần Phủ liền biến mất không tăm tích, tìm như thế nào cũng không thấy người, những thân thích kia cũng không liên lạc được, mẫu thân em luống cuống, ông ngoại đến hỏi lãnh đão trong trường, lãnh đạo kia cũng chỉ là biết người này là Vinh Vũ phái tới, còn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Mẫu thân sợ Tần Phủ là đã xảy ra chuyện gì, muốn đến thành phố tìm Tần Phủ, bà một thân con gái, ông ngoại đương nhiên không yên lòng, kiên quyết ngăn cản, ông ngoại một mình đến thành phố X, một chuyến này đi liền hai tháng, bà ngoại nói thời điểm ông ngoại trở về chật vật đến tàn nhẫn, người hơi kém bị hủy, sau đó lại biết được tin con gái mang thai, cả người đều mông lung.

Ông ngoại bắt mẫu thân xử lý đứa con trong bụng, bị mẫu thân liều chết phản kháng, ông ngoại nói cho mẹ em Tần Phủ ở trên thành phố đã có vợ con, nhưng mẫu thân không tin, bà cảm thấy ông là vì không thích Tần Phủ, đến bây giờ vẫn còn muốn chia rẽ bọn họ, nhất định phải tự mình đi tìm Tần Phủ. Ông bà ngoại tất nhiên là ngăn cản không cho, bà ngoại ngay cả công việc cũng không màng, ở nhà trông mẫu thân, ông ngoại cũng bởi vì biến mất hai tháng không lý do mà bị xử phạt!

Nhưng như vậy vẫn không thể nào giữ được, mẫu thân đến thành phố X, nhưng chưa được mấy ngày bà liền thất hồn lạc phách trở về, tuy rằng không biết đã trải qua những gì, nhưng ông ngoại biết đây là hết hy vọng rồi. Chỉ là thời điểm này em đã sắp được năm tháng, bà ngoại sợ mẫu thân lại bị giống như mình, cuối cùng không có con được nữa —— em liền được sinh ra dưới tình huống như thế.

Không nói đến trong thị trấn truyền thống bảo thủ, một nhà chúng em phải chịu đựng gièm pha như thế nào, mẫu thân sau khi sinh em ra, luôn luôn buồn bực không vui, cũng không về trường dạy học nữa, cả ngày ở trong nhà đâu cũng không đi, cũng chưa từng quan tâm em, chỉ có lúc nào đó tâm tình không tồi, mới cầm lấy bút vẽ, người trong nhà cũng không hề nhắc qua về cái người Tần Phủ này.

Trong trí nhớ, em từng hỏi bà vì cái gì tôi không có cha, kết quả bị đánh một trận, bắt em thề vĩnh viễn không được đi nhận phụ thân, bà coi Tần Phủ là một sỉ nhục trong đời, có lẽ cũng bao gồm cả em. Khi đó bà gần như nổi điên, ông bà ngoại từ bên ngoài trở về, bị dọa sợ, phải đưa em vào bệnh viện.

Khi mẫu thân chết, em tám tuổi, ông bà ngoại đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đả kích lúc ấy bọn họ phải chịu, vượt xa khỏi nhận thức của một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện như em, hiện tại ngẫm lại, bà uất hận trường kỳ, đè nén trong lòng, nếu không thể tự đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ là kết quả như thế.

Nếu Tần Phủ không đến tìm em, em cũng không biết cha mình là ai, chuyện của mẫu thân, em đều là biết được từ chỗ bà ngoại, bà cũng không biết nhiều lắm về thân phận của Tần Phủ.

Hơn hai mươi năm, lão chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của em, nhưng vừa ra mặt đã mang cho em đủ loại rắc rối.

Quan hệ trong Tần thị thực hỗn loạn, nói đơn giản, Tần Phủ có thể kế thừa 5% cổ phần Tần thị, nhưng bởi vì trước kia đã làm một chuyện chọc giận lão gia tử, mất đi quyền kế thừa, bất quá có thể chuyển cho con gái lão. Vốn người này nên là Tần Viễn, nhưng Tần Viễn cũng bởi vì chọc giận Tần Mộ là người cầm quyền Vinh Vũ hiện tại, không chỉ bị đánh gãy chân, còn mất đi tư cách kế thừa, như vậy cũng chỉ còn lại con gái của Tần Phủ, Tần Như.

Chỉ tiếc quan hệ giữa Tần Như và Tần Phủ vẫn luôn không tốt, cha con Tần Phủ có một lần còn ôm con gái của Tần Như đi để uy hiếp, quan hệ của bọn họ cũng đã căng thẳng đến cực điểm, Tần Phủ không hiểu biết sao lại phát hiện ra còn có một đứa con trai như em, cho nên tìm được liền muốn nhận em về tranh giành 5% cổ phần Tần thị này cùng người con gái kia.

Em không đáp ứng, trong lúc đó bọn họ đến tìm em rất nhiều lần, đều bị cự tuyệt, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, em biết rõ kết quả nếu mình đáp ứng, có thể sẽ bị bọn chúng uy hiếp đủ đường.

Em dựa vào công việc đi tìm Tần Hề, hy vọng được hắn trợ giúp, kết quả bị cự tuyệt, sau đó lại là duyên phận đưa đẩy gặp được Phùng Hiểu Mạn, lúc này cha con kia mới yên ổn một chút.

Tôi thở hắt ra, cuối cùng nói: “Hôm nay em gặp Tần Phủ là bởi vì lão nói có di vật của mẫu thân, em biết em không nên lừa anh, nhưng em chưa từng muốn cho ai đó biết chuyện này, người nhà của em đều không còn, đây không phải là cái chủ đề vui vẻ gì, em sợ không cẩn thận lại tác động đến thù hận của mình, đi vào ngõ cụt. Nhưng em chưa từng nghĩ đến tranh đoạt thứ gì của Tần Viễn, cũng sẽ không trả thù, bởi vì em biết vô luận có em hay không, sau khi mất đi thứ quý trọng nhất, cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ không dễ dàng gì.”

Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Mà em lại muốn bảo hộ những thứ mính quý trọng, an ổn một đời.”

Mãi cho đến tôi nói xong, Ôn Dương vẫn thủy chung không nói một câu, xe đã tiến vào tiểu khu, tôi cúi đầu, trong tim giống như bị cái gì bóp chặt, anh vẫn là không tin tôi.

Chờ xe vững vàng ngừng lại, tôi không dám nhìn Ôn Dương, cởi bỏ dây an toàn xuống xe trước.

Gió hạ thổi tới trước mặt, ánh trăng xanh mờ khuynh sái chiếu xuống, nhánh cây nhẹ nhàng lay động, tôi ngửa đầu nhìn lên không trung, điều chỉnh hô hấp một chút, nâng bước chuẩn bị lên lầu.

Có thể là bởi vì đã đi bộ quá lâu, hai chân run lên, đi đến bậc thang, tôi cảm giác dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.

“Thạch Sam —— “

Tôi nghe thấy tiếng Ôn Dương bước nhanh tới, vội đứng lên, lại lập tức bị Ôn Dương mạnh mẽ chế trụ bả vai, cả người quay về hướng anh.

“Có bị đau chỗ nào không?”

Đối diện ánh mắt ôn nhu mang theo hốt hoảng của Ôn Dương, tôi phút chốc ngơ ngác, lập tức chậm rãi mỉm cười: “Không có việc gì, Ôn Dương, em không sao.”

Giây tiếp theo, chợt bị anh kéo vào trong ngực, đỉnh đầu truyền đến thanh âm khàn khàn: “Thực xin lỗi, không nên bỏ một mình em ở đó, để em phải đi bộ lâu như vậy.”

Cái ôm bất ngờ này, khiến tôi cực kỳ căng thẳng, tôi lắp bắp nói: “Cái này không trách anh, là em không nên nói dối.”

Ôn Dương càng ôm tôi chặt hơn, anh hít vào một hơi thật sâu, “Thực xin lỗi, kỳ thật anh cũng sớm đã hối hận, anh chỉ là tức giận chính mình, vì cái gì lại mất đi lãnh tĩnh, vừa nghĩ tới em... Thực xin lỗi, bắt em chịu ủy khuất lớn.”

Cái ôm như vậy, cái loại lo lắng vi diệu này, nhiệt độ cơ thể Ôn Dương chậm rãi lan vào ổ tim, trong lòng ức chế không nổi dâng lên cảm giác vui sướng, hạnh phúc như một cơn lại một cơn sóng truyền đến.

Tôi chậm rãi vươn tay ôm lấy anh, muốn cười nhưng trong mắt lại đã nhòe nước, tôi nói: “Ôn Dương, em không ủy khuất, em một chút cũng không ủy khuất.”
Bình Luận (0)
Comment