Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 36

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, tuy rằng đêm qua chỉ ngủ được vài giờ, ngày hôm sau tinh thần lại tốt ngoài dự liệu, chẳng lẽ nói giấc ngủ trong mấy tiếng kia có chất lượng cao, nghĩ như vậy, tôi phát hiện mình thật quá không có tiền đồ rồi.

Buổi sáng nhận được điện thoại Ôn Hách, hắn nói cần gặp mặt tôi cùng bàn bạc, lại bị tôi cự tuyệt.

“Tôi trở về đã nghĩ lại, chuyện này mạo hiểm quá lớn, vạn nhất bị phát hiện, tôi liền phải ngồi tù, khi đó coi như có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.”

“Cậu có ý gì, đến bây giờ lại muốn bỏ gánh?” Ôn Hách ở đối diện luống cuống, thanh âm rõ ràng bị đề cao.

“Tôi lại chưa từng làm loại chuyện này, trong lòng đương nhiên không chắc chắn, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, anh có gia thế lớn, đến lúc đó khẳng định đẩy tôi đi gánh trách nhiệm, đời này của tôi liền xong rồi, vụ trao đổi này rất không có lời.”

“A, có ý gì, năm trăm vạn thì muốn, phiêu lưu lại một chút cũng không muốn gánh, trên đời làm sao có loại chuyện tốt này? Đều đã là lúc nào rồi, cậu con mẹ nó còn làm trò với tôi?” Ôn Hách tức giận bộc phát, thanh âm thập phần không tốt.

“Chuyện này đặt vào ai mà không sợ hãi?”

Đầu bên kia điện thoại hô hấp có vẻ dồn dập, rõ ràng là tức đến khó thở rồi, nhưng Ôn Hách lại không dám quá nặng lời, hắn dịu khẩu khí, lại nói, “Cậu yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm việc cẩn thận, hắn dù có hoài nghi cậu, cũng không tìm ra chứng cớ, hai ngày nữa tôi sẽ chuyển tiền, động tác bên cậu cũng phải nhanh một chút, không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

Khóe miệng tôi dẫn theo một tia cười lạnh. Có vài người, ngươi bày ra tư thái càng cao, hắn càng sợ ngươi đổi ý, người ta gọi là hèn hạ.

Ôn Hách, mày hại Ôn Dương có nhà không thể về, ép anh phải bán nhà của mẫu thân. Mày lại sau khi cướp đi hết thảy của Ôn Dương, hao hết tâm tư đưa anh vào chỗ chết, một chút đường lui cũng không chịu lưu. Mày đã dám làm đến tuyệt như vậy, thì phải gánh vác hậu quả xấu này, năm trăm vạn kia chỉ mới là món khai vị, tất cả những gì Ôn Dương gặp, sau này tao nhất định trả lại gấp trăm lần, bắt mày lĩnh hội cái gì mới chân chính gọi là bị cô lập.

Lựa chọn cái giá năm trăm vạn này, là tôi đã cân nhắc thật lâu, vừa có thể khiến cho Ôn Hách đau lòng không thôi, lại không đến mức khiến hắn muốn thối lui, nguồn tiền của Ôn Hách chỉ có hai loại, hoặc là từ công ty của cha hắn, hoặc là vốn ban đầu của mẫu thân, bất quá là cái nào đối với tôi cũng không ảnh hưởng, chỉ cần nhận đủ tiền là được.

Chờ nắm được năm trăm vạn này, tôi có thể mua lại căn biệt thự Ôn Dương đã bán.

Đó là trăn trở không dứt trong lòng Ôn Dương, đời trước Ôn Dương bị tôi ép đến lao tâm lao lực quá độ, không thể mua biệt thự về, bây giờ nhất định phải giúp anh bù lại cái tiếc nuối kia.

...

“Nghĩ cái gì vậy, đang trong giờ lại không làm việc?” Đang thất thần, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái cốc vẽ một khuôn mặt hoạt hình cười tươi.

“Ân?” Tôi ngẩng đầu liền thấy là Lê Hàng của phòng thiết kế, cười nói, “Sao vậy, hôm nay Lê đại thiếu mời uống?”

“Tôi mời? Tôi mời cũng phải mời tiểu cô nương, đây không phải chính cậu gọi sao? Vi Vi bảo tôi mang tới.”

Tôi cũng nghi hoặc: “Anh xác định không đưa sai người? Tôi không gọi đồ uống.”

“Có ý gì? Anh đây cũng không phải ngốc.” Lê Hàng vuốt cằm nghĩ nghĩ, “Chẳng lẽ là là cô nương nào đó tặng, Vi Vi hay là Tiểu Phù?”

Tôi nhịn không được đỡ trán, thầm nghĩ nguy rồi!

Quả nhiên, Phù Hiểu Vũ là một Rađa giám sát sống, nghe vậy lập tức quay đầu: “Ai gọi mình?”

“Có người mua đồ uống cho Thạch Sam, tên cũng không lưu, không biết là cô nương nào thầm mến Thạch Sam tặng.”

“Ai? Tôi xem xem.” Phù Hiểu Vũ hưng trí bừng bừng bám lại đây, “Nha, sữa bò rất tươi, cô nương này có tâm a.”

Lê Hàng nhướng mày: “Ân? Một ly sữa, cô cũng có thể nhìn ra dụng tâm?”

“Cái này anh không hiểu đi, sữa bò này so với những loại kia hoàn toàn khác, lấy từ đại thảo nguyên xanh mướt, cùng với lấy từ bò ăn thức ăn gia súc có thể giống nhau sao? Sữa này mỗi ngày đều là đi máy bay, chỉ đặc biệt cung cấp cho vài thành phố nhất định, tiêu thụ cũng đều là sữa mới trong ngày.”

Tôi cũng không biết một ly sữa lại có nhiều chú ý như vậy, cười nói: “Trách không được là làm quảng cáo, một ly sữa, nghe chị vừa nói như thế, lập tức biến thành vô cùng giá trị.”

Phù Hiểu Vũ tự đắc nói: “Cái này đến từ kho tri thức dự trữ phong phú của tôi, tôi nhớ rõ còn có câu quảng cáo hình như là 'đến từ che chở ấm áp nhất của người trong nhà', một ly sữa nhìn không đáng chú ý, nhưng cô nương rất có tâm a.”

Lê Hàng cười như không cười nói: “Vốn hiểu biết toàn diện như vậy, nói thật đi có phải là Tiểu Phù làm không?”

Phù Hiểu Vũ bất mãn nói: “Nói gì sai? Anh sao cứ thích ghép đôi tôi với Thạch Sam, tôi cũng không phải hoa si, nhìn thấy soái ca liền bám lên.”

“Cũng không phải là hoa si!”

Phù Hiểu Vũ giận dữ lườm tôi: “Nói cái gì đó?”

Tôi vội nhấc tay chứng minh trong sạch: “Không phải em nói.” Nói xong ánh mắt hất về phía sau nàng.

Phù Hiểu Vũ quay đầu lại, nhìn thấy người đằng sau,ý giận trên mặt càng đậm: “Có ý gì?”

Trần Bằng đẩy đẩy gọng kính, “Tôi nói sai? Ai cả ngày đem 'soái ca soái ca' dán lên miệng, có việc hay không có việc gì đều tiến đến chỗ nam đồng nghiệp, cô còn coi nơi này là công ty không?”

Phù Hiểu Vũ hung hăng trừng y, hít sâu một hơi đi về chỗ, mặt không đổi sắc nói “Hiện tại nam nữ độc thân nhiều như vậy, nghiên cứu ra nguyên nhân chính là tài năng không xứng, nữ nhân phần lớn đều quá ưu tú, tư chất nam nhân lại quá kém, không có chí tiến thủ, tư tưởng bẩn thỉu, giao lưu đứt gãy, dẫn đến vòng tuần hoàn ác tính hiện tại.”

Thanh âm không lớn, nhưng không có từ nào rơi khỏi lỗ tai Trần Bằng.

Hai người đều có chút quá đáng, nhưng nói không rõ là ai nhằm vào ai, dù sao mỗi lần Phù Hiểu Vũ nói chuyện với tôi, Trần Bằng đều sẽ đến phê bình một trận, kỳ thật chỉ cần hoàn thành công việc, công ty cũng không quản lý quá chặt, Trần Bằng rất rõ ràng là cố ý, mà Phù Hiểu Vũ nói chuyện với Trần Bằng cũng không giống đối với lãnh đạo, hai người luôn là cãi nhau, gần đây có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

Trần Bằng giận đến lông mày dựng thẳng, nhưng vẫn là nhịn xuống, coi như không nghe thấy nói với tôi: “Tối nay công ty có một tiệc rượu cậu phải tham gia.”

“Em?” Tôi hơi kinh ngạc, “Vì cái gì?”

“Nào có nhiều lý do như vậy, lãnh đạo quyết định rồi, sau khi tan tầm trở về sửa soạn một chút, bảy giờ tham dự, đừng khiến cho bộ phận vận hành của chúng ta mất mặt.”

Tôi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được, loại tiệc rượu này làm sao vô cớ lại để một nhân viên nhỏ tham gia. Bởi vì công ty quá lớn, bình thường đừng nói là giao lưu, số lần tôi chạm mặt với giám đốc cũng đã có hạn, chuyện giao tiếp trong giới này đều là giám đốc mang theo bạn gái hoặc là nòng cốt của công ty, tôi và giám đốc đều không quen, có thể có chuyện gì của tôi.

Trần Bằng vỗ vỗ bả vai tôi, bồi thêm một câu: “Đây cũng là phúc lợi của công ty...”

... Có ý gì?

Tôi cũng không nghĩ nhiều, Trần Bằng đi rồi, tôi quay đầu lại nhìn cốc sữa trên bàn, cười với khuôn mặt hoạt hình vui vẻ kia, tôi lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Ôn Dương, chỉ có hai chữ 'cám ơn'!

Cũng không lâu lắm, tôi liền nhận được hồi đáp, cũng là hai chữ: Khách khí!

Tôi bất giác cong khóe miệng.

Tôi nằm nhoài trên bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt hoạt hình càng nhìn càng ngốc trên cốc sữa, bày ra ngữ khí hung tợn: “Nhìn cái gì vậy, nói anh đó! Thì là nói em thích anh, ôn nhu như thế ai mà chịu được! Cũng không sợ về sau em cứ quấn lấy anh không tha sao?”

Nói xong tôi chột dạ ngó trái ngó phải, thấy không có ai nhìn, nhẹ nhàng thở ra, thật sự là quá ngớ ngẩn rồi, tôi nắm cái chén trong tay, chậm rãi mỉm cười, tất cả đều mưa tạnh trời trong.

Buổi tối, tôi hảo hảo trang điểm một phen, lần đầu tiên được lãnh đạo nhìn trúng, tự nhiên muốn biểu hiện tốt một chút, điện thoại báo cáo một tiếng cùng Ôn Dương, liền ra ngoài.

...

Bất quá kết quả tôi phát hiện thật ra là mình suy nghĩ hơi nhiều.

“Cậu không biết đây là tiệc rượu liên nghị sao?” Đồng nghiệp vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn tôi.

(liên nghị: buổi tiệc cho nam nữ độc thân gặp mặt làm quen)

Tôi làm sao biết được... tôi có thể biết từ chỗ nào đây?

Thiệt thòi tôi đến sớm, còn tự bổ não thật nhiều, như là gần đây có biểu hiện tốt, lãnh đạo coi trọng vân vân và vân vân.

... Quả nhiên là suy nghĩ quá nhiều.

Lê Hàng giải thích: “Trước khi tan tầm, phòng hành chính có gửi bưu kiện, nói là mở tiệc rượu liên nghị nhằm vào đối tượng nam nữ độc thân công ty, trên đó viết rất rõ ràng, tự nguyện báo danh.”

Ha ha —— sự thật là tôi căn bản chưa từng nhận được cái bưu kiện gì...

“Nhân viên từ tám công ty, đều là xí nghiệp có tiếng của X Thị, nghe nói cũng không thiếu cao tầng tham gia, giám đốc bộ phận thị trường của công ty chúng ta, còn có giám đốc kỹ thuật của Đại Thành cũng đến, có liên nghị hay không thì chưa biết, mấu chốt là có thể mở rộng giao thiệp.”

“Được rồi, vào thôi.”

Thư mời là phát theo từng bộ phận, hôm nay tôi chờ Trần Bằng nửa giờ, y giao thư mời trong lúc đầu óc tôi vẫn còn đang mơ hồ đã trực tiếp chạy mất, làm người vô sỉ đến mức độ này, độc thân cả đời cũng đáng.

“Tiểu Phù sao còn chưa tới?” Có người hỏi.

Tôi mặt không đổi sắc giao thư mời cho nhân viên ở cửa, trong lòng lôi tám đời nhà Trần Bằng ra mắng. Trước kia tôi còn chưa xác định chắc chắn, hiện tại xem ra chuyện y thích Phù Hiểu Vũ này đã quá rõ ràng rồi, còn thuận tiện muốn giải quyết sạch sẽ kẻ gọi là tình địch tiềm tàng tôi đây.

Ngẫm lại —— chuyện này thật con mẹ nó oan.

Trong lòng tôi âm u nghĩ, giấc mộng của Phù Hiểu Vũ là gả cho một cao phú soái, theo như kế hoạch thì Trần Bằng một cái cũng không có, đã định trước đường tình duyên trắc trở, tôi xin thắp cho y một nén hương.

Tiệc rượu được ủy thác cho một công ty chuyên tổ chức hôn lễ cỡ lớn, hội trường bố trí thập phần duy mỹ lãng mạn, đèn trùm thủy tinh, sân khấu trang trí hoa tươi, trên chiếc bàn dài tinh mỹ bày điểm tâm cùng hoa quả tự chọn.

Tôi cầm một ly rượu trắng ngồi xuống ghế sa lông nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, nhìn lướt qua hội trường, ngoài ý muốn là nữ nhiều nam thiếu, tôi nghĩ đến lời hôm nay Phù Hiểu Vũ nói, chẳng lẽ bàn luận nhiều nữ ít nam không phải là nàng bịa chuyện? Nhưng vì cái gì mấy người đàn ông bên cạnh tôi tìm khắp cũng không được bạn gái? Rõ ràng đều là thanh niên chất lượng tốt.

MC được mời là một minh tinh có đủ tiếng tăm, trước đem mỗi nhóm tài tử giai nhân của từng công ty khoe ra một lần, nói mấy tiết mục ngắn thực hợp tình cảnh, không khí rất nhanh đã náo nhiệt lên.

Nghe giới thiệu, tiến trình đại khái có tiết mục làm nóng, chơi trò chơi, biểu diễn tài năng, cuối cùng là thời gian vũ hội, nhân viên của tám công ty cùng nhau tham gia. Nói chung là đầu tiên có phân đoạn nhìn vào mắt rồi trực tiếp dắt nhau đi khiêu vũ hoặc nói chuyện phiếm, sau đó rụt rè ngại ngùng, rồi đến thân cận, tính toán thập phần chu đáo.

Mỗi người tiến vào hội trường đều lĩnh một tấm thẻ có đánh số, điền vào thông tin cá nhân, lúc ấy cũng không biết là dùng làm gì, thì ra là để làm trò chơi.

Trò chơi đầu tiên là truyền quả táo, một trò chơi truyền thống, công ty có một đồng nghiệp bị rút thẻ đi lên, nhưng không phải ở phòng chúng tôi, cũng không chú ý lắm. Mấy người tụ vào một chỗ tán gẫu, đương nhiên đề tài cũng chỉ có thể là nữ nhân, cái gì cô nương xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, người phụ nữ độc thân duy nhất của phòng chúng tôi Phù Hiểu Vũ không tham dự, chỉ còn một bang Đại lão gia này, nói chuyện cũng sẽ không có gì cố kỵ.

Đương nhiên đối với một tên gay như tôi mà nói, đây cũng không phải cái đề tài hấp dẫn gì, nhưng tôi cũng ngẫu nhiên phụ họa một chút, tận lực không để cho mình có vẻ lạc lõng.

“Số 52 Thạch Bân tiên sinh mời lên sân khấu.”

...

“Thạch Sam hắn là đang gọi cậu sao?”

“Anh cũng biết em tên Thạch Sam, không phải Thạch Bân.”

“Nhưng mà —— “

“Số 52 đến từ công ty T*R Thạch Bân tiên sinh, mời lên sân khấu —— “

...

Cái trứng, không biếttìm đâu ra tên MC thất học!
Bình Luận (0)
Comment