Độ náo nhiệt của sự kiện này kéo dài đến mức có hơi ngoài dự liệu của tôi, tôi không chịu nổi phiền nhiễu, lúc nghỉ trưa liền cầm cốc trốn ngược lên sân thượng.
Mây đen u ám che khuất mặt trời chính ngọ, không khí mang theo khô nóng khiến người ta ngạt thở.
Tôi đứng cạnh lan can, nhìn xuống dòng người như nước phía dưới. Đang vội vã bôn ba ở trên đường đó, mỗi người đều trải qua một cuộc đời bất đồng. Tôi đột nhiên nghĩ, những người này có đang mang theo khổ sở giống như mình hay không, bọn họ lại là tự cứu rỗi bản thân như thế nào?
Ánh mắt quét về phía khuôn mặt tươi cười không đổi trên cốc sữa, bất giác lại thất thần, nụ cười ngốc nghếch kia chậm rãi biến thành Ôn Dương, tôi vô cớ cảm thấy có chút buồn cười.
Tôi giơ cái cốc ở bên tay trái lên cao, khụ một tiếng, lớn giọng mắng: “Ngươi không phải đã nói, vô luận Ôn Dương làm gì cũng sẽ không giận anh ấy, làm sao hiện tại lại khó chịu?”
Nói xong tôi lại đổi sang tay phải, sau đó là thanh âm cô đơn: “Anh ấy biết rõ Lương Mễ nói vậy là có ý gì, nhưng không có giúp tôi, anh ấy trước kia không như vậy.”
Tôi im lặng vài giây, lại đổi tay trái: “Ngươi lại không phải con gái? Rõ ràng bản thân có thể tự ứng phó, sao cái gì cũng ỷ lại Ôn Dương, luôn có những thời điểm người ta nhìn không tới ngươi.”
Đây là trò khi tôi còn bé thường xuyên đùa, lúc ấy tính cách tôi quái gở đến lợi hại, hiểu chuyện hơn bọn hùng hài tử cùng tuổi, tôi cơ hồ không có bạn chơi, trò giải trí duy nhất chính là mang theo A Hoàng đến căn cứ bí mật, chơi trò sắm vai nhân vật này.
“Không giống, trước kia Ôn Dương sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, tôi cảm giác anh ấy thay đổi rồi, tôi không biết anh ấy đang suy nghĩ gì.”
“Kỳ thật mỗi hành động của Ôn Dương đều có đạo lý riêng, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Nhất định là có nguyên nhân gì, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ. Lại nói, Lương Mễ cũng là bằng hữu, người ta cũng rất khó xử.”
“Tôi biết, nhưng mà vẫn không nhịn được tức giận, tôi cũng không rõ làm sao lại như vậy, quá cố chấp, quá là đạo đức giả.”
Tôi thất thần nhìn chằm chằm cái chén, cuối cùng nhẹ hít vào một hơi: “... Nếu không, như vậy đi, ngay hôm nay, ngươi giận hết một ngày là được, ngày mai liền không tiếp tục ngang bướng với Ôn Dương nữa.”
Phụt ——
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng cười, tôi đề phòng quay đầu nhìn, liền thấy Ngô Hạo đi ra từ cửa lên sân thượng.
Hắn giơ tay nói, “Tôi không phải cố ý nghe lén.”
Hắn vừa đi vừa cười, “Tôi chưa bao giờ biết, bộ phận vận hành chúng ta có đảm đương lĩnh vực ngoài lề này, thậm chí còn hứng thú như vậy.”
Nhìn thấy Ngô Hạo, cơ hồ là sấm giữa trời quang, tôi đoán sắc mặt mình lúc đó nhất định cực kỳ đẹp, ai có thể nghĩ đến giữa mùa hè lại có người sẽ lên sân thượng chơi như tôi. Tôi cắn răng nói: “Anh ở đó bao lâu rồi?”
“Chưa lâu, ân, vừa vặn lúc cậu bắt đầu diễn, bình thường đều thích chơi cái này?”
“Không phải.” Chỉ có một lần, kết quả vừa vặn bị bắt được.
Tôi nhìn Ngô Hạo, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, “Anh... không được nói với người khác.”
Ngô Hạo tựa vào lan can, một bộ dáng buồn cười nhịn không nổi: “Lưỡi tôi cũng không dài như vậy.”
Hắn dừng một chút, lại nói, “Cậu là?” (ý hỏi là gay)
Tôi theo bản năng xiết chặt ngón tay, sắc mặt không thay đổi nói: “Cái gì?”
“Đừng căng thẳng, tôi cũng thế, kỳ thật tôi đã quan sát cậu một thời gian rồi. Dù sao công ty đột nhiên xuất hiện một đấng tuyệt sắc, khó tránh khiến người ta nổi lên chút tâm tư. Bất quá cuối cùng tôi cảm thấy cậu không phải, cũng từ bỏ ý tưởng. Con người tôi dù có không tiết tháo như thế nào cũng sẽ không động đến thẳng nam, bất quá ——” Hắn quay đầu, mang theo một tia bỡn cợt, “Muội muội sữa bò, chính là con trai đi?”
Tim tôi nhịn không được hẫng một nhịp, tôi mỗi ngày đều nhận được sữa bò từ Ôn Dương, cũng không biết anh là định kéo dài bao lâu, theo thời gian, đồng nghiệp liền dùng cái tên 'muội muội sữa bỏ' này trêu đùa tôi, tôi cũng không phản cảm, còn âm thầm cao hứng, nghĩ nếu Ôn Dương biết mình có cái biệt hiệu này, sẽ phản ứng như thế nào?
Nhưng hiện giờ không gian cá nhân cùng bí mật cứ như vậy bị người ta khám phá, tôi chỉ cảm thấy bất an khi bị người nhìn thấu, dù sao so với Giang Ninh, cái người này không hề có vẻ vô hại như vậy. Tôi nhìn hắn: “Anh muốn nói gì?”
“Tôi không có ác ý, cậu không cần phòng bị, xem ra cậu chính là chưa bao giờ bước chân vào trong cái giới này, làm một gay, trong cuộc sống bị người ta cho là kẻ ngoại tộc, cảm giác rất khổ sở đi?”
Tôi tựa vào lan can, từ chối cho ý kiến hỏi ngược lại: “Anh rất có kinh nghiệm?”
Ngô Hạo lấy thuốc lá ra, cúi đầu điểm cho mình một điếu, sau đó cười nói, “Trước kia tôi cũng là như vậy, vẫn luôn sống trong thấp thỏm lo âu, có khi còn nháo đến tự sát, bị ba của tôi kéo đến khoa thần kinh một năm, ân, cuối cùng còn bị cưỡng ép tiêm hooc-môn, cảm giác kia, chậc chậc...”
Hắn hút vào một hơi, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, tôi vô pháp nhìn ra lời hắn nói có phải là tâm tình chân thành.
Tôi nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tôi nghĩ Ngô Hạo rất có năng lực ở phương diện giao tiếp, dùng bí ẩn của mình để giảm bớt kháng cự của tôi, khiến người ta sinh ra cộng hưởng, đồng thời cũng không khỏi tò mò.
“Sau đó không quan trọng, quan trọng là hiện tại, ít nhất hiện tại tôi sống rất ra dạng người, ai biết được tôi đã thiếu chút nữa không sống nổi đến thành niên?”
Hắn cười nhạt nói, “Buổi tối mang cậu đến một nơi, người vẫn là nên tìm được thế giới thuộc về mình, muốn một người ở bên ngoài cái vòng tròn này hiểu cậu, có thể nói là không có khả năng.”
Trong lòng tôi có chút ý động, nhưng vẫn ngoan cố, “Tôi cũng không phải thiếu niên phản nghịch cần tìm người thấu hiểu.”
“Yên tâm, tôi không mang cậu đến cái nơi loạn thất bát tao gì đâu, thích hợp thư giãn một chút.”
Ánh mắt Ngô Hạo nhìn về phía cái cốc trong tay tôi, “Nói chung so với phương pháp tự an ủi mình của cậu vẫn tốt hơn. Ai có thể nghĩ đến, trước mặt là chàng trai ấm áp tiêu sái dương quang, bên trong thế nhưng... u buồn như vậy.”
Tôi không muốn cự tuyệt, cũng không phải là cảm thấy thật sự cần mượn lần này thả lỏng, chỉ là có chút tò mò, đó là một thế giới như thế nào. (thương)
......
Tan tầm, Ngô Hạo dẫn theo tôi đi tới một quán bar. Nơi này bên ngoài thoạt nhìn quá mức sơ sài, không nhìn kỹ cực kỳ dễ dàng lẩn khuất vào trong góc đường, hấp dẫn tôi chính là một câu trên tường ——
I hope the Pacific is as blue as it has been in my dreams. (Tôi hy vọng Thái Bình Dương cũng xanh thẳm giống như trong những giấc mơ —)
I hope...
Đây là một câu trong phần kết thúc của Shawshank Redemption, khi chưa xem quyển sãh này, tôi cho rằng nó nói về một người triệt để thay đổi bản thân, xem qua mới biết đây là một câu chuyện âm thầm cứu vớt chính mình.
Khi đó tuổi còn nhỏ, khả năng nhận thức có hạn, nhưng giờ đây nghĩ ra còn có một cách hiểu khác. Tôi vẫn nhớ rõ trong sách có một câu, 'Người kiên cường có thể cứu rỗi chính mình, người vĩ đại có thể cứu vớt người khác'. Andy dùng suốt 19 năm chứng minh ông vừa kiên cường vừa vĩ đại.
Tôi không cần trở thành người vĩ đại, tôi chỉ hy vọng cuối cùng có thể kiên cường cứu rỗi chính mình.
Đẩy cửa quán bar, bên trong không lớn, người cũng không phải quá nhiều, không có loại âm nhạc điên cuồng cùng đèn màu chói mắt như trong tưởng tượng, cách điệu rất thanh nhã, là sạch đi.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tôi thật đã sợ Ngô Hạo sẽ mang mình đến cái nơi quần ma loạn vũ cuồng dã phái đối gì đó, còn chỗ này nếu không biết, có lẽ nhìn không ra là một gay bar.
Thấy tôi như thế, Ngô Hạo cười nói: “Yên tâm đi, chúng ta tốt xấu cũng là đồng nghiệp, tôi thì dám làm gì cậu?”
Tôi giả ý ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Cái này cũng khó nói, chính anh cũng đã thừa nhận từng nhòm ngó nhan sắc của tôi, không thể không phòng.”
Ngô Hạo nhướng mày cười: “Tôi nhưng không thích làm lốp xe dự phòng. Xem bộ dáng mê muộn bất hối, thâm tình bất đổi kia của cậu, tôi tội gì lại tự tìm ngược cho mình, thế giới này có bao giờ thiếu trai đẹp?”
... tôi bị câu “Thâm tình bất đổi” của Ngô Hạo làm cho nghẹn quá chừng.
Người bởi vì nhìn thoáng, mà có thể sống đến tiêu sái như vậy.
Chúng tôi đi đến quầy bar ngồi xuống, bartender là một Tiểu Ca diện mạo thanh tú, y vừa thấy Ngô Hạo liền bỡn cợt: “Hiếm lắm mới có dịp dẫn người đến đây, bạn trai?”
“Đừng nói lung tung, đồng nghiệp, cho tôi một cốc bia.”
Y nhún nhún vai, quay đầu cười hỏi tôi “Soái ca, uống chút gì không?”
“Trước cho tôi một ly sô-đa!” Tôi rất ít tới chỗ như thế này, chỉ có đúng hai lần, đều là Ôn Dương gọi nước lọc cho tôi.
Mùa hè luôn dễ khiến miệng bị khô, tiếp nhận nước nhân viên đưa tới liền uống một hơi cạn sạch.
“Nào có chuyện đến quán bar chỉ uống nước.”
Trước mặt tôi đột nhiên có thêm một ly Cocktail màu sắc tiên diễm, màu tím từ từ đậm dần từ trên xuống dưới, miệng chén trang trí một đóa hoa nhỏ màu vàng, thoạt nhìn thập phần vui mắt.
“Cái này gọi sắc tím mê tình, rất thích hợp với anh, mời.” Bartender nói với tôi.
... Cái tên kêu như vậy, có chỗ nào thích hợp với tôi?
Ngô Hạo bất mãn: “Cậu đây là làm sao, đã có chủ rồi, còn bán tao cái gì?”
Bartender phản bác: “Đến mức đó sao? Tôi chỉ là nhìn thấy soái ca nên tâm tình tốt, ai quản nhiều như vậy, không phải đã nói không phải bạn trai sao?”
“Tôi là sợ cậu dọa sợ người ta, hài tử này là lần đầu tiên tới.”
Tôi cười một cái với bartender, nói, “Cám ơn.”
Tôi bưng ly rượu lên uống một hơi, lành lạnh, rất có tác dụng giải khát, hương vị cũng không tồi.
Người trong quán rượu không nhiều lắm, đều phân tán ở các góc, quầy bar chỉ có tôi cùng Ngô Hạo, Tiểu Ca vươn lại đây nói chuyện phiếm cùng tôi.
“Chúng ta có phải đã từng gặp ở đâu rồi không, sao nhìn có chút quen mắt?”
Ngô Hạo đỡ trán, thoạt nhìn cực kỳ bất đắc dĩ: “Cậu đủ rồi a, lần sau gặp vị kia nhà cậu thật muốn hảo hảo hỏi một chút, cậu đây là muốn tìm bất hòa hay là sao, bình thường cũng không thấy cậu như vậy a?”
“Tôi là nói nghiêm túc, tư tưởng anh sao lại không sạch sẽ như vậy.”
Tôi nhấc cái ly lên lại nhấp một ngụm rượu, xem bọn họ đấu võ mồm, tâm tình ngược lại cũng không tồi, đột nhiên nhớ tới Quách Vũ cùng Dư Minh Kiệt, đã lâu không gặp rồi, không biết bọn họ hiện tại thế nào?
Đột nhiên điện thoại vang lên, tôi lấy ra từ trong áo khoác.
“Ở đâu?” Thanh âm trong điện thoại vẫn ôn hòa trầm ổn trước sau như một.
Tôi nhìn chén rượu trước mặt, nói: “Ở bên ngoài, cùng bằng hữu, hôm nay sẽ về muộn, trong tủ lạnh cái gì cũng có, nếu không muốn tự làm, cứ luộc chút sủi cảo.”
Ôn Dương không có yêu cầu quá lớn đối với cái dạ dày, nhưng canh cá và bánh chẻo là hai thứ anh phi thường thích, cuối tuần nếu Ôn Dương có thời gian rảnh chúng tôi sẽ nặn rất nhiều, sau đó cất vào ngăn trữ đông của tủ lạnh, trong đó Dương Huyên cũng giúp không ít, nàng nêm hương vị rất vừa, giống như vị bà ngoại làm.
“Nếu không có gì quan trọng thì về sớm một chút, đừng lưu lại bên ngoài, rất...”
“Ôn Dương...” Tôi ngắt lời anh, cũng không biết là nóng giận bốc tới từ chỗ nào, “Em không chỉ có mình anh là bằng hữu, em cũng phải tạo dựng quan hệ cho mình, tựa như anh với bọn Quan Lỗi, có vòng bạn bè của riêng mình, vào thời điểm mấu chốt có thể đứng trên lập trường của em, vì em mà tính toán, vì em mà ra mặt nói chuyện, em đã không còn là con mọt sách ở trong trường học cần được anh bảo hộ nữa, cho nên đừng lại dùng tư duy lúc trước đối với em, đừng can thiệp vào tự do của em nữa.”
Tôi một khi đã cay nghiệt, ngay cả chính mình cũng cảm thấy kinh hãi.
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh thật lâu, tôi nghĩ lại làm anh đau lòng rồi.
Qua một hồi lâu, mới nghe thấy anh nói, “Xin lỗi.” Trong thanh âm mang một thoáng buồn rầu, “Hôm nay anh xem tin tức, minh tinh kia ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, anh sợ hắn giận lây sang em...”,
Cái người này luôn là ôn nhu khiến cho tôi tự biết xấu hổ, tôi thở hắt ra, nói: “Thực xin lỗi, em biết là anh lo lắng cho em, nhưng em một đại nam nhân có gì phải sợ, anh yên tâm, tối em sẽ về.”
Tôi cúp điện thoại, đau đầu nghĩ mình rốt cục là đang bị làm sao vậy?