Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 47

Bác sĩ Mông Cổ họ Hàn lười biếng nằm ườn trên ghế, bưng cốc trà lên uống một hơi, mới chậm rì rì nói: “Ân, tình trạng này của cậu, sao nghe giống như phụ nữ tới tháng a. Nói thật, trước kia đã cảm thấy bộ dáng cậu môi hồng răng trắng, lại còn thích khóc sướt mướt, sẽ không thật sự là con gái đi?”

Tôi phẫn nộ đứng bật dậy, “Ông con mẹ nó rốt cục có thể xem bệnh hay không?”

Tôi cầm lấy áo khoác, “Tôi đúng là điên rồi mới đến tìm ông.”

“Từ từ.” Bác sĩ Mông Cổ ngồi thẳng dậy, ánh mắt vô cùng ngưng trọng nhìn tôi: “Lại có xúc động muốn đánh người sao?”

“Cái gì?” Tôi đứng đó ngây ngốc nhìn gã.

“Trước mắt vẫn là chưa có khuynh hướng bạo lực, bệnh trạng của cậu rất giống chứng nóng nảy.”

Bác sĩ mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn tôi, “Cậu nếu là bị trầm cảm, tôi cũng sẽ không thấy quá kỳ quái, nhưng mà sao lại là chứng nóng nảy đây? Có thể giống, nhưng cũng không hoàn toàn đúng...” Lời gã nói rất thật lại có phần giống như giả.

Tôi mờ mịt nhìn gã: “Ông có ý gì, tôi chỉ muốn biết tôi rốt cuộc là bị làm sao?”

Gã trầm ngâm chốc lát, nói: “Trước cậu làm một xét nghiệm đi.”

... Hai giờ sau.

Bác sĩ Hàn cầm kết quả xét nghiệm, lông mày nhíu chặt, “Chức năng thân thể hỗn loạn, nhưng không cách nào xác định có phải là do trạng thái tinh thần tạo thành hay không.”

Gã ngẩng đầu nhìn tôi nói, “Tôi sẽ đem báo cáo xét nghiệm cho thầy của tôi, xem ông ấy có nhìn ra gì không. Hiện tại, tôi trước tiên giúp cậu ổn định một chút, bình thường tận lực khống chế hỏa khí, mỗi tuần ít nhất phải đến đây một chuyến.”

Tôi kích động: “Chứng nóng nảy là cái gì, có chữa được không?”

Tôi thấy bác sĩ thở dài: “Lần sau mang theo người nhà cùng đến đi, đây không phải chuyện mình cậu có thể ứng phó, cần người nhà phối hợp.”

Đầu óc có chút mơ hồ, tôi mạnh đứng dậy: “Ông có ý gì, tôi sẽ biến thành kẻ điên?”

“Cậu không cần căng thẳng như vậy, chỉ cần phối hợp trị liệu, bệnh tình có thể khống chế được, nhưng mà chuyện này cần có người nhà cùng bằng hữu trợ giúp mới được.”

...

Ánh mặt trời mùa hè phi thường nhức mắt, từ đại lầu bệnh viện đi ra, tôi theo bản năng vươn tay chắn lại, dương quang ấm áp đánh vào lòng bàn tay, nóng rực đột ngột khiến tôi có loại ảo giác dường như đang mơ.

Làm sao vô duyên vô cớ lại bị chứng nóng nảy đây? Trò hề đời trước còn rõ ràng ở trước mắt, tôi thậm chí không dám nghĩ thêm, tôi chỉ muốn chạy nhanh về nhà, về nhà thì tốt rồi, nơi đó có Ôn Dương đang chờ tôi, chỉ cần nhìn thấy Ôn Dương, hết thảy đều sẽ khá lên, người duy nhất có thể cứu giúp tôi đang ở nơi đó.

Tôi vội vàng mở cửa, bên tai lại vang lên vài tạp âm nhiễu loạn, tôi kỳ quái đi vào trong phòng khách, thanh âm hỗn độn kia trở nên thật rõ ràng.

“... tôi cũng muốn nhìn thấy cái gọi là bộ dáng sụp đổ của một đứa con trong giá thú.”

“Ôn Dương luôn tự cho bản thân là đúng kia bị tôi dẫm dưới chân, ngẫm lại cảm giác này cũng không tồi.”

“Đã suy nghĩ kỹ, trước hết chuẩn bị 200 vạn tiền đặt cọc.”

...

Mặt tôi trắng bệch, đây là đoạn đối thoại của tôi và Ôn Hách, tại sao có thể phát ra ở đây, tôi cuống quít chạy vào bên trong.

Ôn Dương ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghế sô pha, không nói một câu, trong không khí là áp lực ép người ta hít thở không thông. Đoạn đối thoại vừa vặn phát xong, tôi thấy anh đưa tay với lấy bút ghi âm màu đen trên bàn trà, sau đó lần nữa nhấn nút.

Cho nên trong khoảng thời gian tôi không ở đây, Ôn Dương đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nghe hết thảy những câu tru tâm nguyền rủa đó.

Tôi gần như là hoảng sợ nhìn anh nói: “Ôn Dương, em có thể giải thích!”

Anh ngẩng đầu, khàn khàn mở miệng: “Em về rồi?”

Biểu tình Ôn Dương thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, anh nói, “Em đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, buổi sáng anh đến gọi em ăn cơm, nhưng mà em không ở trong phòng, anh chỉ nhìn thấy cái này, anh nghe xong rất nhiều lần rồi, nhưng mà làm thế nào cũng nghe không rõ.”

Tôi nhìn thấy trong mắt Ôn Dương gần như là đau đớn thấu xương, cảm giác chỗ trái tim mình giống như đột nhiên bị người bóp chặt: “Không phải, anh nghe em giải thích, lời kia đều là em lừa Ôn Hách...”

“Ý của em là những lời này không phải em nói, cũng không phải em thu của Ôn Hách năm trăm vạn?”

Ôn Dương nhắm mắt lại hít sâu một hơi, “Năm trăm vạn... Lúc trước anh và Quan Lỗi chắp vá khắp nơi, mượn hết thân bằng cố hữu mới... Nhưng mà... Thạch Sam em nói cho anh biết, sau khi bán anh, em muốn dùng năm trăm vạn này làm gì?”

“Không phải...” Tôi muốn giải thích, lại đột nhiên nhìn thấy tay trái Ôn Dương đang chảy máu.

Tôi kinh hoàng nắm lấy tay anh, “Ôn Dương, tay anh làm sao?”

Ôn Dương mạnh đẩy tôi ra, anh hòa hoãn hô hấp, bộ dáng thản nhiên, “Tôi đã tự nói với chính mình, nếu không phải nghe từ chính miệng cậu, người khác nói cái gì tôi cũng sẽ không tin. Cậu đơn thuần thiện lương như vậy, bỏ ở đâu, tôi cũng lo lắng cậu bị người khác bắt nạt, nhưng mà cậu lại có thể nghĩ đến ghi âm, Ôn Hách phỏng chừng cũng không ngờ cậu làm được như thế này đi? Một khi sự việc đã bại lộ, cậu còn có một nhược điểm áp chế hắn, thì ra vẫn luôn là tôi xem thường cậu.”

“Không phải... em không hề phản bội anh, Ôn Dương, nếu anh giận, đánh em mắng em như thế nào cũng được, nhưng mà tay anh, cũng không thể...”

Tôi sợ hãi cực điểm, trong mắt đều là máu đỏ trên tay Ôn Dương... Anh đang tự hại giống như đời trước sao? Tại sao lại thành ra thế này?

Ôn Dương từ từ đứng lên, chậm rãi tiến gần đến tôi, anh nói: “Cậu giải thích như thế nào đây? Tôi nghe cậu giải thích.”

Tôi nhịn không được lui về sau một bước, hít sâu một hơi, áp chế tất cả cảm xúc trong lòng, giải thích: “Ôn Dương anh nghe em, chuyện này không phải như anh nghĩ, em không hề đưa tư liệu cho Ôn Hách...”

“Tôi nhìn thấy rồi.” Ôn Dương nhìn tôi, trên mặt không có nửa điểm ôn nhu khi trước, “Visa đi Mỹ trong hộ chiếu của cậu, cậu là muốn đi tìm Giang Ninh sao? Cậu đã sớm tính toán xong rồi, đúng không? Có năm trăm vạn này, cậu có thể không cần lo lắng sau khi đến Mỹ.”

Tôi kịch liệt lắc đầu: “Không phải, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ như vậy... “

Ôn Dương nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt không có một tia biểu tình dư thừa, anh hoãn thanh nói: “Trước kia cậu từng nói, tôi làm bất cứ chuyện gì cậu cũng sẽ không trách tôi, tôi muốn hỏi, nguyên nhân cậu đưa ra lời hứa hẹn này là gì?”

“Em...” Tôi muốn nói là tôi đang chuộc tội, nhưng mà làm sao có thể đây.

“Vì sao lại nói tôi không cần đối tốt với cậu như vậy?” Anh nhìn tôi liên tiếp chất vấn, “Vì cái gì khi nằm mơ luôn luôn nói thực xin lỗi, xin lỗi tôi, cậu đang áy náy cái gì?”

Anh nhìn tôi, cuối cùng gằn từng chữ: “Giải thích cho tôi nghe!”

“Em...” Tôi hé miệng, phát hiện ra mình căn bản vô pháp giải thích, tôi hoà hoãn hô hấp, nói: “Em tạm thời không cách nào giải thích chuyện đó, nhưng mà sự tình không phải như anh nghĩ, em không có chạm vào đồ của anh, công ty cũng sẽ không có chuyện... “

Một chớp mắt, Ôn Dương đột nhiên bóp chặt cổ tôi, con ngươi tối đen sâu đến không nhìn thấy một tia sáng. Sau trọng sinh, lần đầu tiên tôi sâu sắc cảm nhận được hận ý của Ôn Dương, cái loại ánh mắt hận không thể giết chết mình, bàn tay nắm trên cổ tôi chậm rãi siết chặt.

Sắc mặt tôi trắng bệch nhìn Ôn Dương, đôi mắt tràn ngập lệ khí kia, hẳn là đã phẫn nộ đến cực hạn, “Vì sao lại là cậu? Vì sao không thể lưu cho tôi một con đường lui, khiến cho tôi thua đến triệt để như vậy?!”

Ước chừng có vài giây tôi không còn cảm giác nữa, lỗ tai ong ong, tôi thậm chí không phân biệt được mình có phải đã về tới kiếp trước hay không, tôi chịu không nổi loại ánh mắt tràn đầy hận ý này, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt. Một lát sau, không có cảm giác khó thở như trong tưởng tượng, tôi mở mắt ra, Ôn Dương chậm rãi buông tay, anh quay người cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà.

Anh đưa lưng về phía tôi nói: “Đi đi, đi tìm Giang Ninh đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa.”

Ôn Dương từ từ xoay người, khuôn mặt khôi phục bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt u ám tràn đầy mệt mỏi cùng thất vọng: “Cậu không cần sợ hãi, tôi sẽ không kiện, nhưng tôi muốn mọi thứ lập tức biến mất, nơi này để lại cho tôi, cho nên vẫn là mời cậu rời đi.”

“Ôn Dương...” Tôi mở miệng.

Ôn Dương thở dài một hơi, anh nhìn tôi nói: “Xin lỗi, khi tôi thở về không hy vọng phải nhìn thấy cậu.”

Tôi sững sờ đứng đó, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới hiểu được rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi sụp xuống ôm đầu, cảm thấy mình giống như một tên ngốc, muốn giấu Ôn Dương thay anh làm chút chuyện, kết quả cái gì cũng giấu không được, lại còn khiến người hiểu lầm.

Nhưng chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy, hiểu lầm này so với chuyện Tần Phủ lần trước dễ giải thích hơn nhiều, chờ buổi tối anh trở về tôi sẽ nói rõ ràng là được. Lại nói, còn có Quan Lỗi, Quan Lỗi cũng sẽ giúp tôi giải thích nữa, sao có thể nói không rõ chứ?

Tôi vừa tự an ủi, vừa cuộn mình trên ghế sô pha chờ đợi, tôi không thể đi, tôi phải ở lại đây, sau khi biết chân tướng, Ôn Dương sẽ trở về xin lỗi tôi, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.

....

Chuông di động đột nhiên vang lên.

Nửa giờ sau, tại quán cà phê trong cao ốc Hoàn Vũ, tôi ngồi đối diện một đôi nam nữ.

“Tôi nghĩ cậu cũng biết trước kia Tần Phủ đã mất quyền kế thừa Tần thị.” Phùng Hiểu Mạn dừng một chút, do dự nhìn tôi, “Nhưng rất nhiều người đều không biết là vì sao.”

Lông mày tôi nhăn lại thành một hàng, khó hiểu: “Cái đó liên quan gì đến tôi?”

Thời điểm đó tôi và Tần Phủ chưa hề có bất cứ dây dưa gì, Tần Phủ và mẫu thân của tôi còn chưa chắc đã quen nhau.

Tần Hề lên tiếng: “Cậu nghe cô ấy nói xong đã!”

Tôi đỡ trán, biết mình lại bắt đầu phiền não rồi. Tôi nhẹ nhàng thở hắt ra, áp chế tâm tình mất kiên nhẫn.

Phùng Hiểu Mạn nhìn Tần Hề một cái, lại quay đầu đối diện với tôi, từ từ nói: “Lúc ấy Tần Phủ đã làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, hắn cho Nhị ca của Tần Hề, cũng chính là người cầm quyền Tần thị hiện tại, Tần Mộ, uống một loại thuốc thần kinh, dẫn đến tinh thần Tần Mộ thất thường. Sau khi sự việc vỡ lở, Tần Phủ bị lão gia tử dạy dỗ một trận, nằm trên giường suốt nửa năm, cũng bởi vậy mà mất đi quyền kế thừa Tần thị. Từ lúc đó chuyện này cũng được coi như bí mật phong tồn, bởi vì Tần Mộ là người cầm quyền, không thể có quá khứ như vậy, cho nên rất nhiều người không biết, bao gồm cả Tần Hề, nếu không phải có một chuyện, chúng tôi tận mắt chứng kiến... “

Tôi sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt chợt biến, nhìn chằm chằm vào nàng: “Cô muốn nói cái gì?”

Phùng Hiểu Mạn lại nhìn Tần Hề một cái, chần chờ mở miệng nói với tôi: “Tần Hề nói gần đây phát hiện Tần Phủ lại sản xuất cái loại thuốc khiến tinh thần người ta hỗn loạn kia, gã làm rất bí mật, Tần Hề gần đây vẫn luôn cho người theo dõi lão cho nên mới phát hiện. Lúc ấy cũng không quá để ý, chờ chúng tôi lấy được kết quả xét nghiệm, hoảng sợ, sau khi Tần Mộ biết rất tức giận, liền phát bệnh... Tần Phủ hiện tại còn đang hôn mê, Tần Viễn cắn răng chỉ nói mình cái gì cũng không biết, chúng tôi lúc ấy đều nghĩ hắn dùng cho Tần Như, kết quả Tần Như không có chuyện gì, cho nên chúng tôi nghĩ đến cậu, cậu gần đây có...”

Cà phê bên tay bị lật đổ, máu toàn thân tôi tựa hồ đều đông cứng lại, thân thể bốc lên từng trận lạnh run.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, sắc mặt Phùng Hiểu Mạn cũng biến thành trắng bệch: “Chẳng lẽ, thật sự...”

Hai tay tôi nắm chặt thành quyền, run giọng hỏi: “Thuốc này khiến người như thế nào?”

Tần Hề ở một bên mở miệng: “Cái này căn cứ theo từng người, phản ứng sẽ không giống, nhưng thuốc này trên lý thuyết sẽ khiến người ta biến thành phi thường nóng nảy, dục vọng cá nhân trở nên mãnh liệt, nghiêm trọng sẽ là chứng vọng tưởng hãm hại, sẽ cảm thấy người khác hại mình, thương tổn thân nhân bằng hữu xung quanh, nếu dùng thời gian dài, rất khó chữa khỏi, hiện tại Nhị ca tôi cũng không tính là hoàn toàn khỏi, nếu dao động cảm xúc quá lớn, vẫn sẽ phát bệnh, hơn nữa... “

Tần Hề nhìn tôi, vẻ mặt hình như không còn nhẫn nại: “Loại thuốc này có hai đặc điểm, một là bản thân nó cũng có tác dụng ức chế, ngừng dùng thuốc không chỉ có không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại sau một đoạn thời gian còn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Hai là nếu không trực tiếp kiểm tra đo lường thành phần dược vật, dựa vào kỹ thuật hiện nay vô pháp chẩn đoán chính xác, còn có... Nhị ca tôi bị kê đơn đã là chuyện của hơn mười năm trước, hiện tại thành phần khẳng định tăng công nghệ mới, chúng tôi không biết thuốc này có thể gây ra ảnh hưởng khác hay không.”

Đại não tôi trống rỗng, tựa như lọt vào một cái hố băng.

Những thứ đã từng không thể lý giải, không thể làm theo, rốt cục như là có một màn đột phá. Đời trước, thẳng đến bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, tôi cũng chưa từng nghĩ đến là mình là bị hạ dược, bởi vì những hành vi ác độc kia, ở một thời điểm nào đó cũng đã từng chợt lóe lên trong đầu, tôi vẫn luôn cho là vì tôi không nhịn được dục vọng trong nội tâm, mới phóng ra hết thảy tội ác tà niệm.

Cả đời này tôi cố gắng hối cải, tôi cho rằng chỉ cần không về Tần gia, Tần Phủ sẽ không thể làm khó dễ được tôi, tôi cho rằng chỉ cần Tần Hề giúp tôi trông chừng không cho Tần Phủ ra tay với Ôn Dương thì đã là mọi sự đại cát.

Tôi chỉ thấy tay chân như nhũn ra từng đợt, toàn thân một tia khí lực cũng không còn, tôi từng nghĩ qua rất nhiều nguyên nhân, đời trước thẳng đến khi chết thảm, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hề nghĩ đến phương diện này, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ là mình là bị người ta hạ dược.

Tôi đến tột cùng là ngu xuẩn cỡ nào...

Thấy tôi như thế, Phùng Hiểu Mạn an ủi: “Cậu trước đừng hoảng hốt, cũng không nhất định là đúng, cậu nghĩ lại một chút, có dấu vết gì để lại không, hoặc là trước kiểm tra cho cậu xong lại nói.”

Tần Hề không cho là đúng: “Cái này còn phải xác nhận sao, nhìn biểu tình cậu ta lúc vào cửa là rõ. Trước nghĩ xem Tần Phủ hạ dược vào lúc nào, nếu duy trì không lâu, cũng chưa có trở ngại gì lớn, trị liệu tâm lý cộng thêm thêm vài loại thuốc là có thể khỏi hẳn, Nhị ca tôi lúc trước liên tục uống sữa bò trộn thuốc một tháng mới thành ra thảm như vậy, Tần Phủ chắc là không có nhiều cơ hội tiếp cận cậu.”

Tôi trắng mặt, thì thào: “Một tháng trước, Tần Phủ nói chỗ lão có di vật của mẫu thân tôi, mời tôi uống trà hai lần.”

Phùng Hiểu Mạn nhẹ nhàng thở ra, vờ vỗ ngực nói: “Chỉ hai lần, không sao, theo thời gian có thể từ từ khôi phục, hiện tại Tần Phủ đã bị Tần Mộ nhốt lại rồi, không thể tác oai tác quái nữa.”

Chỉ cảm thấy một cơn lạnh chưa từng có bao trùm toàn thân, từ từ bị vây hãm trong tuyệt vọng. Tôi vô cùng gian nan mở miệng: “Không phải... còn có...”
Bình Luận (0)
Comment