Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 53

Quả nhiên Ôn Hách dừng chân, một cước gạt đổ cái ghế bên cạnh, mắng to: “Ôn Dương là cha mày sao? Khiến cho mày quỳ liếm như vậy, vì cái gì ai cũng đều giúp hắn?”

Tôi gian nan nghiêng đầu đối diện Ôn Hách, ngữ khí căm hận: “Kẻ cặn bã như mày, sao có thể hiểu, tao khuyên mày an phận chút, cướp đoạt của người khác thì nên sống thu mình kín tiếng lại, đừng con mẹ nó tác yêu tác pháp, mày còn dám tính kế với Ôn Dương, lưỡng bại câu thương tao cũng sẽ liều mạng công khai băng ghi âm, trừ phi mày cái gì cũng không quan tâm nữa, xem lão phụ thân 'Từ ái' kia của mày đến lúc đó có thèm nhìn thẳng mày nữa hay không.”

“Được, đủ thâm độc! Tao thật sự quá coi thường mày rồi.”

Ôn Hách nói xong liền nhặt lại con dao vừa ném bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, “Tao cũng không tin mày không sợ chết, sự tình trước kia tao có thể không truy cứu nữa, mày nhả ra năm trăm vạn cho tao, tao tạm tha mày một mạng, nếu không tao kết kiễu mày ngay tại đây.” Nói xong còn khoa tay múa chân mấy cái.

“Vậy mày cứ thử xem, ngày mai sau khi tao chết mày có thể lên trang nhất hay không, tao nói rồi, đừng có xem tao cũng ngu như mày!”

Tôi cười lạnh nhìn hắn, “Mày dám đụng tới mạng người sao? Nếu mày có lực quyết đoán này, tao còn có thể xem mày là một thằng đàn ông. Hôm nay nếu tao có bất trắc gì, bằng đoạn ghi âm đó thì mày chính là đối tượng tình nghi hàng đầu, mày cảm thấy mày có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy đi mạng người? Đến lúc đó mày làm chủ mưu, sẽ là kẻ đầu tiên đền mạng, mày xem mày ngu đến mức nào! Ha ha... khụ khụ...”

Bởi vì bị thương, tôi tận lực phát ra tiếng cười từ chỗ sâu nhất trong yết hầu, mang theo khí thanh ôi ôi quỷ dị, tôi vừa cười, ánh mắt vừa sắc lạnh nhìn chằm chằm Ôn Hách.

Ôn Hách đột nhiên lui về phía sau một bước, nhìn tôi, “Mày là thằng điên!”

Khóe môi tôi bất giác gợi lên một tia cười lạnh, thanh âm trắc trắc nói, “Tao sớm muộn cũng sẽ cho mày thấy cái gì mới chân chính gọi là kẻ điên, Ôn Hách mày mẹ kiếp chớ chọc vào tao, nếu không tao cho mày chết cũng không biết mình chết như thế nào.”

Tôi ghé người về hướng hắn, giọng nói nhẹ nhàng, “Ôn Hách mày có tin không? Cho dù chết tao cũng có thể giết mày!”

Tôi nhìn thấy biểu tình vặn vẹo của chính mình trong mắt Ôn Hách, hàn ý thấu xương, hoàn toàn không còn ôn nhuyễn ngày thường, tôi nhìn thấy trong mắt Ôn Hách bốc lên sợ hãi, dọa được một cái bao cỏ như vậy cũng chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.

Ôn Hách tựa hồ bị dọa đến mất hồn, mạnh đứng dậy, lui về sau mấy bước, lại gần như tức giận nói: “Là mày hiện tại đang bị lão tử trói, dựa vào cái gì uy hiếp tao, chẳng lẽ mày không sợ chết sao, mày rốt cuộc sợ cái gì? Mày là thằng biến thái!”

Tầm mắt tôi lạnh lùng đảo qua người hắn, đột ngột cười một cái, nhẹ giọng nói: “Không sai! Tao chính là biến thái, cho nên tao cho mày biết một điều, đừng có động vào tao, mày muốn nghe hay không?”

Ôn Hách tựa hồ càng luống cuống, “Tao... “

Tôi nhìn thấy ba người phía sau hắn lộ ra ánh mắt xem thường, toàn thân chẳng có điểm nào để người ta xem trọng, ngày cả một phần vạn của Ôn Dương cũng không được. Ôn Hách chỉ dám sấm to điểm nhỏ giấu súng sau lưng, năm trăm vạn kia bức hắn nóng nảy, mới muốn giáo huấn tôi một chút, mới cắn rắng bắt tôi đến đây, một khi thật sự cần quyết định liền sẽ túng quẫn, mượn thêm mấy lá gan hắn cũng không dám giết người. Huống chi, tôi còn không sợ chết!

Ôn Hách hiển nhiên là không còn chủ ý gì, nếu không thể đánh không thể giết, hắn có thể làm sao? Hắn quay đầu nhìn lại mấy người ở phía sau.

Có một nam nhân gầy gò, nói: “Miệng cứng như thế, cứ mặc kệ để nó ở lại đây!”

“Nhưng mà... tiền của tôi?” Ôn Hách do dự, mục đích của hắn còn chưa có đạt tới.

Tôi đột nhiên cất tiếng cười to, giống như vừa nghe chuyện cười lợi hại nhất trên đời, tiếng cười phát ra từ sâu trong cổ họng cực kỳ quỷ dị, “Mày tới giết tao đi, giết tao tao cho mày tiền.”

Ôn Hách bị tiếng cười đột ngột của tôi dọa vội lui về sau, cuống quít quay đầu nhìn người bên cạnh, “Chúng ta cứ bỏ đi như vậy?”

Không biết là không cam lòng hay là sợ tôi thật sự sẽ chết ở chỗ này.

“Ông chủ không cần lo lắng, hắn không phải rất có bản lĩnh sao, không cần quản hắn.”

Thời điểm Ôn Hách rời đi rất thấp thỏm, nhưng không dám quay đầu lại lần nào, nhìn tôi giống như con mãnh thú hay đại hồng thủy vậy. Ngược lại, tên gầy gò kia quay đầu nhìn thoáng qua con dao lúc trước bị Ôn Hách ném xuống đất, lập tức lại liếc mắt qua tôi một cái, lộ ra nụ cười không rõ hàm xúc.

Tôi lại phun ra một ngụm máu, hướng về chỗ lưỡi dao Ôn Hách lưu lại, toàn thân tôi đều đang phát đau, người còn bị trói vào ghế dựa, dịch mỗi bước cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn.

Chờ tôi dùng dao cắt đứt được dây trói đã là nửa giờ sau, toàn thân tôi ướt sũng mồ hôi, đầu cũng mê man đến lợi hại.

Tôi một bên mắng cái bao cỏ Ôn Hách, một bên cũng ảo não cho chính mình, chơi chim bị ưng mổ mắt, tôi cũng khinh thường bản thân, tôi vĩnh viễn không biết những người này có thể làm ra loại chuyện không giới hạn gì, cho nên chỉ có sau khi bị đánh mới biết đáp trả.

Có câu nói rất hay, người xấu chủ động, người tốt bị động, thường thường bị động thì sẽ luôn bị đánh. Tôi đời trước không phải người tốt gì, đời này cũng không muốn làm người tốt, Tần Phủ, Ôn Hách các người ai đều đừng mong tránh thoát, lão tử đã sắp điên rồi, thì sợ gì lưỡng bại câu thương!

Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi rơi vào hôn mê.

Tôi vừa ngủ liền sẽ không ngừng gặp ác mộng, phần lớn là mơ về tìm đường chết như thế nào, đi đến bước triệt để biến thành kẻ điên ra sao, đôi khi cũng sẽ nhớ tới một ít chuyện, đoạn thời gian hỗn hỗn độn độn trong bệnh viện tâm thân đời trước, vốn đã quên rồi, hoặc là không muốn nhớ nữa, đột nhiên sẽ hiện lên đến thập phần rõ ràng, đều là khiến người ta bị dày vò giãy dụa điên cuồng.

Nhưng lần này tôi lại mơ thấy thời gian khi còn bé, bà ngoại ôm về một chú chó nhỏ màu vàng, nhìn rất đáng yêu, nhưng mà quá quấn người, lại hay liếm láp, điều này khiến cho kẻ khiết nghiện như tôi vô cùng khó chịu.

Tính tình của tôi không được hòa đồng, lòng tự trọng lại lớn, không chịu nổi người ta nói tôi là đứa trẻ không cha, còn trẻ con một khi mở miệng thì cái gì cũng có thể nói, sau đó mẫu thân mất, tôi lại càng cô lập, buổi tối trẻ trong khu quần năm tụm ba lại chơi với nhau, tôi chỉ một mình ngồi ngẩn ngơ ở cửa.

Khi đó, nhiều lần bị tôi quát lớn, Hoàng Cẩu biết tôi không thích nó đến gần, cứ ngồi xổm ở bên cạnh ngốc cùng tôi, Hoàng Cẩu làm bạn cùng tôi suốt một đoạn thời gian thơ ấu thật dài, cho nên đối với ký ức thuở nhỏ, có một phần lớn là tôi ngồi ở cửa nhà, bên cạnh có một con chó lớn màu vàng đất ngồi xổm, ngẩn ngơ nhìn về hoàng hôn cùng ánh chiều thật dài.

Sau đó thị trấn quy hoạch, những căn nhà trệt thấp bé dần biến thành cao lầu, tôi cũng lên trung học bắt đầu trọ ở trường, bà ngoại gọi điện thoại nói, Hoàng Cẩu chết rồi, bị xe đụng chết ngay trước cửa căn nhà cũ của chúng tôi, đối với loài chó mà nói tuổi của nó đã được xem là rất già, ngày đó bà ngoại xuống lầu quên không chốt dây xích cho nó, kết quả nó chạy.

Bà ngoại nói nó nhất định là bởi vì đã quá lâu không gặp tôi, nó muốn chạy đi tìm, tôi và bà ngoại đều thương cảm, nhưng giáo viên tuyên bố tôi phải thi giải toán học, tôi đành vứt chuyện này ra sau đầu.

Nó chỉ được gọi là Hoàng Cẩu, không có tên, là sau này khi nhớ tới nó, tôi gọi nó là A Hoàng.

Thời điểm nó chết, những người nó yêu nhất này, có vì thế mà thương cảm một chút... nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi...

Có một số việc sớm đã được định trước, nó không cách nào đòi hỏi nhiều hơn được nữa.

Tôi đột nhiên thấy thực khổ sở, không thể nói rõ vì ai, trong mơ mơ màng màng, hình như có người đang giúp tôi lau nước mắt, tôi khóc sao?

Vậy thật sự là quá mất mặt rồi. Tôi muốn giữ lấy tay người này, nói hết với hắn, yêu tôi hay tôi yêu, tôi đều không có được, kết quả ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, đối phương tựa hồ nói gì đó, nhưng tôi nghe không rõ, cuối cùng lại mê man.

Chờ tôi tỉnh lại, Dương Huyên đang ngồi gọt lê ở cạnh giường. Đối diện với ánh mắt của tôi, nàng thoáng sửng sốt, lập tức mừng rỡ nói: “Rốt cục tỉnh rồi, cảm giác thế nào, có đau ở đâu không?”

Tôi lắc lắc đầu, muốn mở miệng nói chuyện, liền cảm giác yết hầu đau rát, thanh âm phát ra khàn đến lợi hại.

Dương Huyên đặt quả lê xuống mâm trái cây, vội nói: “Cậu mới vừa tỉnh, yết hầu còn khó chịu, không nên nói nhiều.”

Tôi suy yếu cười với nàng một cái, giọng nói khàn khàn: “Trong sách nói quả nhiên không sai.”

“Cái gì?” Dương Huyên nghi hoặc.

“Sau khi nhân vật chính gặp rủi ro, hoặc là sẽ có duyên kỳ ngộ, hoặc là sẽ được cô nương xinh đẹp thiện lương cứu giúp.”

Dương Huyên tựa hồ cực kỳ dở khóc dở cười, ngón tay trắng nõn giả chọc tôi nói: “Đã như vậy rồi còn nói giỡn được, hôm qua là Ôn Dương chăm sóc cậu cả một đêm, vừa mới đi không bao lâu, cậu làm sao lại biến bản thân thành cái dạng này, không nói một thân thương tích, cậu xem mình đã gầy thành cái dạng gì?”

Nghe thấy nàng nhắc tới Ôn Dương, tôi có một trận hoảng hốt, là Ôn Dương đã cứu tôi?

“Cũng không biết cậu đang trốn ai? Gọi điện thoại cho tới bây giờ không hề tiếp, còn tự biến mình thành như vậy.” Dương Huyên lại tiếp tục quở trách.

Sau khi về nước, cái điện thoại nhàn rỗi của tôi trở nên quá ồn ào, nên vẫn luôn vứt ở khách sạn chưa bao giờ mang trên người, lúc ban đầu còn nghe thấy vài tiếng chuông, sau đó thì thanh tịnh đi nhiều.

Tôi nói: “Tôi mua xổ số trúng năm trăm vạn, sợ mọi người tìm tôi vay tiền, nên nhất định không tiếp.”

“...”

Dương Huyên phỏng chừng là một chút giận cũng không có, tôi nhìn nàng cầm trái lê lên, vừa hùng hổ gọt vỏ còn thỉnh thoảng liếc mắt lườm tôi, tôi nhìn theo động tác của nàng mà không khỏi một trận nhức nhối.

May mà nàng gọt thêm mấy đường liền xong, tôi nhìn quả lê ánh mắt trông mong, kết quả tự nàng hung hăng cắn một miếng to.

“Không phải cho tôi sao?” Tôi cũng không biết đã bao lâu mình chưa có gì vào bụng, nhìn thấy Dương Huyên ăn, đói đến không được rồi.

Dương Huyên tức giận nói: “Cậu bây giờ chưa thể ăn thứ này, lát nữa Ôn Dương mang cháo cho cậu.”

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhưng yết hầu đau thắt, phỏng chừng chốc nữa ăn cháo, phải chịu đựng đủ rồi.

“Cậu nói cậu đang làm cái trò gì, nghe nói vẫn luôn ở khách sạn, nhiều tiền cũng không nên hoang phí như vậy đi, vì sao không ở cùng với Ôn Dương?”

Dương Huyên hiển nhiên là cảm thấy quở trách tôi quan trọng hơn so với ăn lê, con gái chính là khó ưa ở điểm ấy, có một vấn đề mà đay nghiến mãi không dứt, coi như nhất thời ngươi có thể lảng đi, sau khi phục hồi tinh thần nàng lại sẽ hỏi tiếp.

Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cũng không ở khách sạn bao lâu, mấy ngày nữa là đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Du lịch a, không phải đã nói sao? Tôi muốn đến các nơi trên thế giới, năm trăm vạn của tôi, phải hảo hảo tiêu xài phung phí một phen.”

Lông mày của Dương Huyên nhíu chặt thành một hàng, trầm ngâm nhìn tôi, tựa hồ muốn phân biệt lời vừa rồi là thật hay giả.

Phòng trong đột nhiên vang lên mấy tiếng tiếng gõ cửa, lập tức cửa phòng liền mở ra.

Nghiêng đầu nhìn qua, thấy Quan Lỗi xách theo một giỏ hoa quả tiến vào.
Bình Luận (0)
Comment