Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 57

Tần Hề giận đến khó thở, mắng một tiếng, “Không biết phân biệt!” Một cước đạp chân ga phóng đi, chỉ để lại một mảnh khói bụi.

Tôi nhìn chiếc xe xa hoa rời khỏi, trong đầu nghĩ đến lời Lance đã nói, ông nói bệnh tình của tôi có thể còn nghiêm trọng hơn so với Tần Mộ lúc trước, liều thuốc quá lớn, cơ thể bắt đầu phản vệ, làm không tốt sẽ tai nạn chết người. Hiện tại cảm xúc Tần Mộ vẫn không được phép quá mức kích động, nếu không sẽ có khả năng tái phát, tựa như trên người lưng đeo một quả bom, không biết khi nào sẽ tổn thương chính bản thân và người bên cạnh.

Chưa nói bệnh này có thể trị hay không, tôi không muốn trong lòng cứ phải mang sợ hãi, cõng một quả bom trên lưng, không vui không khổ trải qua quãng đời còn lại!

Ai cũng như hiện tại có thù báo thù có ân báo ân, tôi vẫn luôn cho mục đích trọng sinh của mình là chuộc tội, bây giờ xem ra còn phải mang thêm một cái báo thù nữa.

Tôi đã không còn gì, nhưng vì Ôn Dương, trên thực tế chỉ cần tôi không đến quấy rầy cuộc sống của anh, anh liền sẽ cứ thế thuận lợi, ngược lại là Tần Phủ, lão hại chết một nhà chúng tôi, mẫu thân ông ngoại bà ngoại còn có tôi hiện tại, một nhà chúng tôi đều bị phá nát, tôi sao có thể nhìn lão yên ổn, tôi nhất định phải đòi lại hết thảy.

Chờ tôi bình phục cảm xúc, rốt cục nhớ tới kẻ lang thang kia, đường lớn một bóng người cũng không thấy, tôi phẫn hận đá một cái vào gốc cây, quả nhiên trời sinh đã xung khắc với Tần gia.

......

“Mấy ngày nay đi đâu?” Tiểu Ca đưa cho tôi một chén rượu, “Cậu không đến sinh ý của tôi cũng nguội đi không ít.”

Tôi tiếp nhận chén rượu, ánh mắt quét một vòng khắp quán bar, so với một vài khách lẻ tẻ trước kia, người rõ ràng nhiều hơn không ít, “Cái anh gọi là nguội lạnh đây sao? Vậy trước kia kia gọi là gì? Lòng tham không đáy!”

Tiểu Ca tên Phương Thế, tôi cảm thấy cái tên này so với tôi còn xui xẻo gấp bội, chưa gì đã “Buông tay”, khó trách sinh ý vẫn luôn không tốt.

Phương Thế không đồng ý: “So với tuần trước thì kém xa, cậu và Trầm Trác đều là khách quý, hai người không đến, tiền của tôi phải thiếu đi bao nhiêu.”

Rượu trong miệng tôi không có tư vị gì, tức giận nói: “Sợ anh ăn hôi đó!”

“Đúng rồi, Lâm Duệ đến đó, đang ở cùng một nhóm bạn bên trong, cậu muốn vào chào hỏi không?.”

Tôi uống một ngụm rượu, lắc đầu, “Người ta đi cùng bạn, tôi bám theo vướng víu, chờ hắn xong việc cùng bằng hữu rồi tính đi, tôi có việc tìm hắn.”

Phương Thế vừa lau chén, vừa hướng tôi nói: “Chuyện gì, cứ đi qua nói đi, hắn có một bằng hữu nhìn rất được, giống như minh tinh vậy, cảm giác còn khá hơn Trầm Trác, cậu làm quen thử cũng tốt.”

Tôi đặt chén rượu xuống, bất mãn: “Anh làm sao cũng không biết xấu hổ như Lâm Duệ vậy.”

“Xem đi, cậu gần đây quá nóng nảy, thời điểm mới tới còn là một tiểu tử thật tốt, gặp ai cũng cười, có điểm nào suy sút giống như hiện tại, không phải chỉ là thất tình sao? Cậu mới bao nhiêu tuổi, gặp qua mấy người, trên đời này người không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.”

Tôi sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu cô đơn nhìn chén rượu, không biết qua bao lâu, tôi lần nữa cầm lấy ly, chất lỏng vàng óng ánh chậm rãi chảy xuống yết hầu, vào miệng lạnh lẽo cùng cay rát thế nhưng khiến người ta có một tia mê man, loại cảm giác này giống như đã từng biết.

“Kia làm sao có thể giống, không giống như vậy...” Tôi đột nhiên cảm thấy lời này quá vô nghĩa, chợt cười một cái, “Qua thời gian này là tốt rồi.” Qua đoạn thời gian này coi như không muốn quên, cũng sẽ quên.

Chất lỏng màu đỏ phản chiếu ánh sáng ảo diệu trong ly thủy tinh, khiến cho người ta nhịn không được, đột nhiên sinh ra mê say, vị cồn tràn ngập môi răng chảy xuôi xuống dạ dày, từng trận nóng ran.

Sau đó hình như tôi lại uống rất nhiều, tôi bình thường ngàn vàng khó mua một cơn say, không phải ý nói tôi uống bao nhiêu cũng không say, mà là thời điểm vượt qua mức độ nhất định, thân thể lập tức sẽ cực độ bài xích, uống không vào hoặc là toàn bộ đều phun ra, cảm giác đó phi thường khó chịu, cho nên tôi sẽ không tự tìm mệt, không bao giờ để mình uống say.

Nhưng một lần say duy nhất lúc trước không phải bởi vì uống rượu quá lượng, rõ ràng không có uống bao nhiêu, lại say đến khốn đốn, mang theo chút ký ức mơ hồ, cuối cùng không biết đã ngủ từ lúc nào, lần này thế nhưng lại giống như vậy.

Thời điểm tôi tỉnh, chỉ cảm thấy là một giấc ngủ ngon khó có được, lập tức tôi mạnh ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, thở nhẹ một hơi, sau lần trước, tôi nói với Lâm Duệ nếu vạn nhất có lại uống say, không được đưa tôi đến chỗ Ôn Dương, may mà hắn có thể nghe vào tai.

Tôi còn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, xuống giường đánh giá độ đạc trong phòng một lượt, căn phòng này rất lớn, toàn bộ trang hoàng hoa lệ ấm áp, đèn trùm thủy tinh, thảm trải sàn bằng nhung màu kem, trong phòng còn có một bộ thiết bị chiếu phim gia đình nhỏ, thật là một người biết hưởng thụ.

Tôi bước đến trước cửa sổ vén màn lên, phát hiện mình đang ở lầu hai, nơi này là một biệt thự, kẻ có tiền cũng không kỳ quái, tốt xấu Lâm Duệ cũng là một minh tinh.

Ánh mắt tôi quét về cảnh trí phía dưới lầu, tuy rằng không phải biệt thự độc môn độc viện, nhưng cảnh sắc bên dưới phi thường đặc biệt, cả sân được tu kiến đến xinh đẹp đại khí, chẳng qua cảm giác cảnh tượng này giống như đã từng quen biết, hình như đã gặp ở đâu rồi, tôi sửng sốt một chút, nhất thời bất khả tư nghị, nơi này dĩ nhiên là Ôn Dương...

Tôi xoay người rời phòng, đi thẳng xuống dưới lầu, Lâm Duệ đang gác chân lên bàn trà gặm táo.

“Lâm Duệ, biệt thự này là của anh?” Tôi cực độ kích động.

Miệng Lâm Duệ ngậm một miếng táo to, vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn tôi, tựa hồ chưa nghe rõ tôi hỏi cái gì, nghi vấn “A?” một tiếng.

“Tôi hỏi cái biệt thự này là của anh sao?” Tôi kích động hỏi lại lần nữa.

“Không phải, là của bạn trai tôi.” Đột nhiên một thanh âm chen vào, tôi quay đầu theo hướng đó, Phương Thế đang bưng nước trái cây đi ra, vừa nhìn thấy Lâm Duệ liền bật người nhăn mặt, “Bỏ ngay cái chân thối kia xuống cho tôi.”

Lâm Duệ 'thiết' một tiếng, nhưng vẫn bỏ cái chân không an phận kia xuống, lại cắn một miếng táo.

Không phải Lâm Duệ rồi, tôi ngồi xuống ghế sa lông, hưng phấn thoáng bị nguội đi hơn nửa, ăn ngay nói thật: “Tôi muốn mua cái biệt thự này, trước tôi đã tới hỏi rồi, nhưng người này nói không bán.”

Tôi nhìn Phương Thế, hỏi, “Đó chính là bạn trai của anh? Tuổi có vẻ hơi lớn.”

Phương Thế đưa cho tôi một ly nước, nói: “Không phải, loại chuyện này anh ấy sẽ không quản, có thể là Lê thúc, người nọ lớn hơn mấy tuổi?”

Tôi khụ một tiếng, tiếp nhận đồ uống tu một hơi.

Lâm Duệ cũng không ăn táo nữa, tò mò nhìn tôi: “Thạch Sam, cậu thì ra còn rất có tiền, mua biệt thự, khó trách tôi nói cái gì cũng không động tâm, cậu là phú nhị đại sao?”

Tôi lắc đầu, nhìn Phương Thế nói: “Gúp tôi hỏi người kia một chút, cái biệt thự này có thể chuyển cho tôi không? Giá tiền có thể thương lượng.”

Phương Thế vô cùng sửng sốt, Lâm Duệ cũng nhìn tôi không nói gì, kỳ thật đều không tính là quan hệ quá thân thiết, hỏi như vậy quả thật mạo muội, nhưng đối với tình hình hiện tại của tôi mà nói, nếu thật không nhất thiết phải uyển chuyển, ở đâu ra thời gian đi chắp nối quan hệ, tuy rằng bọn họ đều có thể là bằng hữu không tồi.

“Được a!” Qua nửa ngày, Phương Thế trả lời, “Vậy liền bán cho cậu, hiện tại biệt thự này là của tôi rồi, vừa vặn đang muốn mở rộng quán bar.”

Lâm Duệ không đồng ý nói: “Cậu đùa hay sao? Mở rộng quán bar! Cậu là muốn đem toàn bộ tiền đều dồn vào đó sao, nam nhân của cậu có tiền cũng không phải tiêu loạn như vậy.”

“Nhà ở tôi cũng đã bán, tôi xem anh ta có nỡ trở về liếc mắt một cái hay không. Còn có, anh phải nói rõ ràng, gần đây quán bar vẫn luôn làm ăn được.”

“Này...” Dù là hiện tại da mặt tôi luyện được dày đến đâu cũng phải biết ngại ngùng, “Xin lỗi, tôi cũng chỉ hỏi một chút, cái biệt thự này là do mẹ của một người bạn thân của tôi lưu lại cho hắn, lúc trước cần tiền gấp nên phải bán đi, hiện tại đã kiếm được tiền, lại không thiếu nhà ở, tôi đây cũng là... quan tâm thừa thôi.”

“Là thẳng nam kia?” Lâm Duệ hỏi.

Tôi uống một ngụm nước trái cây, lườm hắn: “Có cần phải thẳng thắn vậy không?”

“Cậu có chút thưởng thức nào không, dựa vào cái diện mạo hại nước hại dân này, coi như đào hoa không lăng nhăng, cũng đừng biến thành si tình như vậy đi, nhìn ca ca, tiểu đệ cũng xót xa trong lòng.” Lâm Duệ nhìn tôi thập phần khó hiểu phê bình.

Tôi trợn trắng mắt lườm Lâm Duệ một trận, tốt xấu cũng là một MC, có kiểu dùng từ như vậy sao?

Phương Thế nói với tôi: “Tôi không thiếu chỗ ở, biệt thự này ba tầng phần lớn thời gian chỉ ở một mình, giống như nhà ma vậy, tôi cũng rất ít đến, nếu căn nhà này có ý nghĩa lớn đối với người ta như vậy, có thể giúp người khác thành toàn cũng không tồi, tôi lại không thiệt gì.”

Tôi đương nhiên biết ban đầu Phương Thế khẳng định không có ý tưởng muốn bán, nếu không lần trước tôi tới hỏi đã không phải là kết quả kia, nhưng mà tôi lại nói không nổi lời cự tuyệt.

Tuy rằng Ôn Dương không nói, nhưng tôi biết cái biệt thự này rất có ý nghĩa đối với anh, hết thảy ấm áp từ người thân mà anh có chỉ là hồi ức với mẫu thân, lúc trước bán biệt thự là một lựa chọn cực kỳ bất đắc dĩ.

Có lẽ cũng là vì chuyện này, sau khi biết tôi vì anh mà bán nhà của ông bà ngoại mới thành ra cảm động như vậy, nhưng tôi không giống Ôn Dương, sống lại một đời, tôi có cái nhìn thoáng hơn với rất nhiều việc, những thân nhân đã mất đó chỉ hy vọng người còn sống có thể trải qua một đời thật tốt.

“Loại chuyện tình cảm này cưỡng cầu không được, nếu như không có hy vọng vẫn nên sớm buông tha, từ một phía mà cúi người hi sinh, cũng không thể thay đổi cái gì, chỉ làm đối phương càng khinh thị cậu, mất đi bản tâm, khó tránh khỏi điên cuồng, vẫn là sớm quay đầu.”

Lời Phương Thế một phen kéo tôi về hiện thực, tôi miễn cưỡng cười cười, Phương Thế giúp tôi đến nước này có lẽ mang theo vài phần thương hại, có lẽ vì đã gặp qua rất nhiều người ở trong cái vòng ái tình luẩn quẩn này, đối với tình cảm có thể nhìn thật thấu triệt, nhưng này đó lại vô dụng đối với tôi, bởi vì tôi không có đường lui.

“Cậu không phải nói tìm Lâm Duệ có việc sao?” Phương Thế đột nhiên nói.

Tôi cũng kịp phản ứng, từ trong túi áo lấy ra một phong thư, đặt tới trước mặt Lâm Duệ: “Lâm Duệ anh giúp tôi một việc, trong này có một đoạn ghi âm, cùng một ít ảnh chụp, một đoạn ghi chép cẩu huyết về câu chuyện tiểu tam, tiểu tam thượng vị, bức tử chính thất, hãm hại người con trong giá thú, nữ nhân kia sau khi thượng vị bao dưỡng nam nhân, đứa con thì nghĩ mọi cách ám hại người con trong giá thú, có bản ghi âm cùng ảnh chụp làm chứng cớ, anh giúp tôi làm một tin tức... Cũng không cần làm ngay, qấ một thời gian nữa, nếu anh không liên hệ được với tôi, liền giúp tôi thực hiện việc này.”

Giống như giải quyết xong một tâm sự lớn, tôi một hơi nói hết.

Lâm Duệ nghi hoặc nhìn tôi: “Cái gì gọi là liên hệ không được, cậu đây là muốn làm gì?”

Tôi lắc đầu, “Không có gì, một thời gian nữa có thể tôi sẽ xuất ngoại, nếu đi gấp, chắc không báo trước được.”

Tôi lại đưa ra một tấm thẻ “Đây là toàn bộ số tiền trước mắt tôi có thể xuất ra, nếu mua biệt thự xong vẫn còn dư lại hy vọng đủ cho anh thực hiện chuyện này.”

Lâm Duệ cau mày nói: “Không phải nói tôi thiếu cậu một nhân tình sao? Còn nói tiền cái gì, cậu làm sao, cậu không biết bộ dáng hiện tại dọa người thế nào sao, còn gầy nữa sẽ bệnh chết đó, không phải chỉ là một nam nhân sao, khiến cho cậu biến thành như vậy?”

Tôi nắm chặt cái chén trong tay, hướng Lâm Duệ cười nói: “Cám ơn anh, Lâm Duệ, anh biết không? Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nghĩ tôi làm sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải một kẻ vô lại, nhưng hiện tại tôi mới biết mình may mắn cỡ nào, Lâm Duệ cám ơn anh, cám ơn anh.”

Nói xong lời cuối cùng tôi không biết nên biểu đạt như thế nào nữa, trong lòng là từng đợt thương cảm không dứt, có lẽ nếu còn thời gian, chúng tôi sẽ trở thành bằng hữu thật tốt, nhưng mà vận mệnh sớm đã định trước đoạn giao tình này không thể trường cửu, tựa như hai người bạn cùng phòng ở đại học kia, quan hệ nông cạn sẽ theo khoảng cách cùng thời gian mà chậm rãi mờ nhạt, nhưng tôi vẫn cảm kích đã gặp được những bằng hữu đó, bọn họ khiến cuộc đời của tôi ít nhiều có thêm một chút sắc thái.

“Cậu làm những tất cả những thứ này là vì người kia sao?”

Tôi do dự, gật đầu.

Lâm Duệ than nhẹ một tiếng: “Nếu yêu người kia khiến cậu thống khổ như vậy, giống như mọi người, buông tha đi.”

Tôi lắc đầu, đột nhiên đau lòng nói không nên lời, Ôn Dương cũng từng nói như vậy, nhưng mà sao tôi có thể buông tay, người kia.

“Người kia thật sự có mị lực lớn như vậy?”

Tôi gật gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đáp ứng tôi, cho dù một ngày anh ấy tìm đến anh, cũng không được nói bất cứ chuyện gì của tôi, đây là tôn nghiêm cuối cùng tôi có thể bảo lưu.”
Bình Luận (0)
Comment