Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 59

“Em xem cái thái độ kia, nói dông dài với cậu ta làm gì?” Tần Hề đang lái xe cũng không còn kiên nhẫn quay đầu lại cắt ngang.

Phùng Hiểu Mạn dừng một chút, lại nói, “Tôi biết cậu cảm thấy tôi cứ xen vào việc của người khác thế này rất buồn cười, nhưng tôi thật ra không phải người thấy chuyện gì cũng quản, nếu không Tần Hề cả ngày cũng không hết chuyện để làm rồi. Chỉ là cậu có nợ cùng Tần gia, lại từng xin Tần Hề giúp đỡ, trước kia tôi không tin nhân quả, sau khi trải qua một việc, khiến tôi không thể không tin, giúp cậu không hẳn có thể gia tăng đức hạnh, nhưng bỏ mặc không quản chính là nghiệt nghiệp, con đường sau này của cậu còn dài, tôi không muốn cậu sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.”

Tôi nhắm mắt, cười cười tự giễu, thầm nghĩ đã không kịp nữa rồi, bởi vì tôi căn bản không muốn quay đầu lại.

Tòa kiến trúc càng ngày càng gần, cảnh vệ ngăn chúng tôi lại kiểm tra một phen mới cho đi.

Đại viện cao lớn quen thuộc, dõi mắt ra xa là một ngọn núi, màu xanh thanh nhã rất khác biệt, mấy nhóm bác sĩ y tá đang bận rộn, toàn bộ đều là ác mộng tôi không nguyện ý nhớ lại.

Mặc dù là lấy thân phận quan sát đi vào nơi này, thân thể vẫn không khống chế nổi mà băng cứng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, nhất là khi tôi nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc kiếp trước, lông toàn thân đều dựng ngược, đầu giống như bất cứ lúc nào có thể rạn nứt.

Tôi vốn cho là mình sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa.

Tôi không biết cái viện an dưỡng tên Khâu Sơn lúc ấy đã nhốt tôi bao lâu, khi đó tôi trường kỳ bị vây trong trạng thái hoảng loạn, rất nhiều ký ức không còn đầy đủ, nhưng khi những người đã từng chung phòng bệnh lướt qua bên cạnh, tôi lại cũng nhớ ra một ít.

Nam nhân trung niên thích ngồi ở dưới tàng cây ngắm trời, nếu ngươi đi qua ngồi đó, gã có thể nghiêm trang cùng ngươi tán gẫu chuyện thị trường chứng khoán, nói đạo lý rõ ràng, nhưng lại không thể nhận ra ngươi, thẳng đến tôi chết gã cũng không nhớ được tôi; còn có một nữ nhân luôn đi tới đi lui trên cỏ mà không chịu đeo hài, luôn thích lầm bầm rồi tự cười a a, nếu ngươi bắt chuyện cùng nàng, bất thình lình có thể cho ngươi một tát...

Có lẽ là đột nhiên lại nghĩ ra quá nhiều thứ, sau khi xuống xe, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể hoàn toàn vô lực, não chấn động dường như muốn nổ tung.

“Sắc mặt cậu kém như vậy, có sao không?” Phùng Hiểu Mạn lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không việc gì.”

Cho dù nghĩ như thế nào, cũng không ngờ Tần Mộ sẽ nhốt Tần Phủ vào đây, đúng là vận mệnh giống với tôi đời trước, không biết Tần Phủ rốt cuộc có điên thật hay không?

Nhờ mặt mũi Tần gia, chúng tôi được đích thân viện trưởng Bạch dẫn đường một chuyến: “Người đang ở khu 12, cảm xúc vẫn luôn không ổn định, thời điểm các người vào thăm cách xa chút, tránh để bị thương.”

Khu 12 là nơi tôi đã từng ở, tính công kích vô cùng lớn. Tôi từng ngốc cở nơi đó rất lâu, thẳng đến giai đoạn tinh thần không còn quá nóng nảy bạo động, nhưng tình trạng thân thể càng ngày càng tệ, tinh thần hoảng hốt giống như không còn tri giác, cũng đã gầy không ra dạng người, bọn họ xác nhận tôi không còn khả năng gây hại, mới đưa tôi ra khỏi khu 12.

Viện trưởng Bạch gọi một nhân viên y tế đến hỏi Tần Phủ đang ở đâu.

“Còn đang ở trong phòng không hề ra ngoài, lần trước bị bệnh nhân giường mười tám đánh, nói gì cũng không chịu ra khỏi cửa.”

Trong lòng tôi không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ thấy thật buồn cười, lại có chút thảm thương, không phải vì Tần Phủ, là vì chính mình. Để Tần Phủ ở trong này cảm nhận khuất nhục tôi từng trải qua đời trước, việc này đương nhiên rất tốt, nhưng tôi không biết Tần Mộ có thể nhốt lão bao lâu, dù gì lúc trước khi Tần Phủ hại Tần Mộ, Tần Mộ cũng không làm gì mạnh tay, hiện tại gã sẽ vì một người ngoài như tôi mà nhốt Tần Phủ bao lâu?

Dọc đường đi Viện trưởng Bạch cùng Tần Hề trò chuyện rất vui vẻ, chỉ cần là Tần Hề nguyện ý, luôn có thể biến không khí thành vô cùng hòa hợp.

Phùng Hiểu Mạn có lẽ là lần đầu tiên tới, thấy cái gì cũng tò mò, vẫn luôn bám theo bên cạnh Tần Hề nhìn khắp nơi.

Phía đối diện có một nữ y tá vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy chúng tôi liền cực kỳ kích động: “Viện trưởng Bạch, Tần Phủ... Tần Phủ không thấy nữa!”

Trên mặt viện trưởng Bạch lạnh lùng: “Sao có thể không thấy, tìm khắp nơi chưa?”

“Còn đang tìm...”

Sắc mặt của viện trưởng Bạch rất không tốt, quay đầu giải thích với Tần Hề: “Có thể là đi đến chỗ khác rồi, hay là Tần Tổng trước tới phòng khách uống chén trà, tôi được một bằng hữu từ Vân Nam tặng phổ nhị xuân tiêm, vị không tồi, chúng ta cùng chờ một lát.”

Xem ra cũng không phải lo lắng Tần Phủ thật sự mất tích, lão luôn rất có lòng tin đối với an ninh của viện an dưỡng, chỉ cảm thấy chuyện này không dễ nhìn lắm.

Nhưng kết quả chứng minh Tần Phủ đã rời khỏi viện an dưỡng rồi, hệ thống bảo an cùng cảnh vệ đều xuất động, vẫn không tìm được Tần Phủ.

Tôi gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay hận không thể khu nhập vào trong da thịt. Tần Phủ thế nhưng chạy mất rồi, tôi đương nhiên biết quản lý ở đây có lỗ hổng, nhưng viện an dưỡng Khâu Sơn không giống nơi khác, hệ thống an ninh vẫn tương đối chu toàn, chỉ một mình chạy ra ngoài là chuyện không thể, tôi lúc trước vì có người hỗ trợ, nhưng Tần Phủ, lão là làm như thế nào? Ai đã giúp lão?

Viện trưởng Bạch đột nhiên biến sắc: “Nhanh đi xem băng hình theo dõi!”

Tôi tựa vào cửa, nhìn bọn họ vây làm một đoàn xem băng ghi hình, suy nghĩ phiêu đến thật xa, Tần Phủ thế nhưng chạy thoát ra ngoài, sau khi lão rời khỏi đây sẽ làm gì?

Nhất định sẽ không về Tần gia, có thể là ra nước ngoài trốn một thời gian, hoặc là...

Tới tìm tôi? Như vậy cũng tốt, nếu là ở nơi này, sợ là cũng không tiện động thủ, có lẽ đây đối với tôi mà nói cũng không phải tin tức xấu.

“Lục Phong!” Một lát sau, tôi nghe thấy Tần Hề gọi lên một cái tên.

“Là ai?” Viện trưởng Bạch mờ mịt hỏi.

Tôi cũng tò mò chuyển ánh mắt về phía Tần Hề.

Vừa lúc đó, một nữ y tá trung niên đi qua bên cạnh tôi, tôi nghiêng người nhường đường, bà cười với tôi một cái, gương mặt nhìn thập phần quen thuộc, rồi lại không nhớ ra bất cứ tương quan gì, có lẽ là y tá đã từng chăm sóc tôi, quả thật nhớ không rõ lắm.

Nhưng mà tôi đột nhiên đau đầu, theo bản năng vươn tay túm lấy người kia.

Đối phương cả kinh: “Cậu làm gì?”

Tôi nắm chặt cánh tay bà, một tay đỡ cái đầu tựa hồ sắp nổ tung, vô cùng thống khổ nói: “Bà chờ một chút.”

“Thạch Sam, cậu làm sao vậy?” Phùng Hiểu Mạn từ trong phòng chạy đến bên cạnh tôi.

Trong đầu đột nhiên tràn ra một vài đoạn ngắn đứt quãng...

“Thật là đáng thương, đứa nhỏ này đã hơn nửa tháng không thanh tỉnh rồi, sợ là sẽ không...”

“Nghe nói là bị người hạ dược, cũng quá thiếu đạo đức.”

“Không thể nào, làm sao có thể, bà nghe ai nói?”

“Bác sĩ Lý nói có vẻ giống, nói là chứng nóng nảy uống thuốc ít nhiều có thể khống chế, đứa nhỏ này lại càng ngày càng nghiêm trọng, làm sao cũng trị không hết, không bình thường a.”

“Vậy thật đúng là nghiệp chướng —— “

Đầu tôi đau muốn nứt ra, cánh tay cố không nắm người kia quá chặt, quỳ rạp xuống đất, quên, quên mất rồi, vì cái gì cứ quên chuyện trọng yếu như vậy...

Vì cái gì lại quên?

... Nhất định còn có nữa, rốt cuộc còn có cái gì tôi đã quên? Đầu đau quá ——

“Cậu làm sao vậy?”

Thanh âm Tần Hề cũng từ phía trên truyền đến, “Có phải lại sắp phát bệnh, cậu có mang theo thuốc không?”

“Đừng đụng vào tôi!” Tôi ôm đầu thống khổ không thôi, nhất định phải nhớ ra, nhất định còn —— tôi đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Trong đầu lại vang lên một giọng nói âm lãnh cực điểm.

“Tần Phủ, Lương Mễ, Ôn Hách, Hứa Tĩnh Khâu... Những kẻ đã từng thương tổn Ôn Dương đó đều đã nhận báo ứng rồi.”

Ai, ai đang nói chuyện? Thanh âm rất quen thuộc.

Quan Lỗi? Vì sao biểu tình trên mặt anh lại dữ tợn như vậy, ánh mắt giận dữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cảm giác mình giống như là sắp bị ăn sống nuốt tươi.

“Mày còn không biết a, Tần Phủ chết rồi, tại vùng ngoại thành Tây Sơn bị người ta thiêu sống, đáng tiếc không phải tao động tay, bằng không sao có thể tiện nghi cho lão như vậy, làm sao cũng phải bắt lão gào thét một phen, cảm nhận cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong.” Quan Lỗi nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mẹ con Hứa Tĩnh Khâu bị đuổi ra khỏi cửa, hiện tại thật sự là không bằng ăn mày, Ôn thị cũng xong rồi, Ôn thúc còn nói cái gì mà nhìn mặt Ôn Dương với tao, Ôn Dương mẹ kiếp đã chết rồi, tao nhìn mặt mũi của ai đây?”

“Còn có Lương Mễ cũng bị bệnh AIDS, lần trước hắn còn quỳ xuống cầu tao cho một đường sống, mày nói lúc trước làm sao không ai nghĩ đến lưu cho Ôn Dương một con đường sống đây?”

“Ôn Dương đã làm sai cái gì, các người một đám đều hận không thể giết chết cậu ấy, tao tại sao phải lưu cho các người đường sống, các người đều đáng chết!”

Quan Lỗi giống như ác quỷ đòi mạng, biểu tình kia ép người ta toàn thân phát đau: “Đáng chết nhất chính là mày, Ôn Dương đáng lẽ không phải chết, kế hoạch của chúng tao đều đã hoàn hảo rồi, cậu ấy nói sẽ ra nước ngoài, sau đó bắt đầu lại, nhưng mà phút cuối cùng ngày đó lại thay đổi chủ ý, Ôn Dương cuối cùng vẫn chết, đều con mẹ nó tại vì mày!”

“Đều là vì mày!”

...

“Thạch Sam, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Phùng Hiểu Mạn nhẹ đẩy tôi một cái.

“Tránh ra!” Tôi chống hai tay trên mặt đất, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống, còn có gì đó, tôi muốn nhớ lại, phía sau Quan Lỗi còn nói gì đó?

“Thạch Sam, cậu nếu vẫn là trạng thái này, tôi lập tức đánh ngất cậu, chúng ta ở lại đây trị liệu.” Tần Hề uy hiếp.

Tôi ngồi dựa ở bên tường không ngừng thở dốc, sau đó ngẩng đầu phẫn hận trừng Tần Hề.

Phùng Hiểu Mạn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho tôi: “Cậu làm sao?”

Đại não tôi trống rỗng, phảng phất như lọt vào một cái hố băng. Vì cái gì, vì cái gì tất cả đều quên mất, nếu có thể nhớ rõ, hiện tại đã không phải là cái dạng này, nếu tôi có thể sớm nhớ lại, sẽ không phải lại một lần trở thành kẻ điên.

Quan Lỗi đã từng tới chỗ này gặp tôi, nhưng thời điểm đó tôi cơ hồ đã không có ý thức, có lẽ một ít nhận thức còn lại, không đủ cho tôi phản ứng gì, anh đang phát tiết bực tức với một kẻ điên không có ý thức.

Tính ra đời trước Ôn Dương cũng chỉ có một bằng hữu chân tâm như vậy, sau khi Ôn Dương chết, Quan Lỗi một mực thay anh báo thù, những thương tổn trên người Ôn Dương, đổi lại đưa một đám vào địa ngục, mà kẻ đầu sỏ gây tội, Quan Lỗi hận nhất chính là tôi.

Không quản có phải bởi vì thuốc hay không, tôi đã phạm phải sai lầm không thể vãn hồi, tôi cảm thấy mình là người bị hại, nhưng Ôn Dương so với tôi càng vô tội hơn, anh hoàn toàn bị tôi liên lụy, nếu như không có tôi, Ôn Hách cùng Lương Mễ căn bản sẽ không động đến Ôn Dương, tôi sẽ không để cho loại chuyện này lặp lại, những kẻ đó đều phải nhận báo ứng trước.

Đúng rồi, Tần Phủ.

Tôi mạnh đứng lên chạy ra ngoài.

“Thạch Sam, cậu muốn đi đâu?”

Tôi kéo thân thể mệt mỏi càng chạy càng nhanh, Tần Phủ nhất định không phải tự mình chạy thoát.

Vùng ngoại thành Tây Sơn, thời gian không khớp, nhưng mà hiệu ứng cánh bướm, không có gì là cố định.

Tôi phải đuổi kịp người phía trước, nếu không những phẫn hận này không thể nào phát tiết, tôi nhất định phải tự tay đưa Tần Phủ xuống địa ngục.

Tôi bước nhanh ra khỏi đại lâu, thẳng đến chiếc che Bently của Tần Hề.

Ở phía sau là Tần Hề cao giọng quát lớn, “Thạch Sam, dừng lại, cậu muốn đi đâu?”

“Đi tìm Tần Phủ, nếu đồng ý thì đi theo, đừng cản tôi, khuyên các người đừng giằng co với một kẻ điên, nếu không chuyện gì tôi cũng làm được.” Nói xong tôi liền khởi động xe.

......

Tôi lái xe đến dưới chân núi, bọn Tần Hề cũng đuổi theo đến đây. Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, mới vừa mưa một trận, đường núi lầy lội, trong không khí phảng phất hơi nước ẩm ướt, không khí rất dễ chịu, tỉnh não nâng cao tinh thần, trong lòng tôi lại bắt đầu dâng lên một tia dự cảm không tốt.

Thẳng đến khi tôi nhìn thấy thi thể cháy đen kia, ngửi thấy mùi thịt cháy làm người ta buồn nôn, nhất thời không thể phản ứng, đại não trống rỗng, Tần Phủ chết rồi, tại thời điểm tôi không biết, cứ nhẹ nhàng như vậy mà chết.

Căn nhà gỗ trước mặt còn đang tỏa khói nhẹ, lửa đã sớm bị mưa dập tắt, tôi cảm giác cái này giống như truyện cười, làm sao lại cứ chết như vậy, ai có thể chứng minh này người chết này chính là Tần Phủ?

“Không phải chỉ có một mình cậu muốn Tần Phủ chết.”Tần Hề không biết khi nào đã đi đến bên cạnh tôi, thể lãnh đạm lên tiếng.

Tiểu kịch trường:

Ôn Dương: Cô định viết tôi thành bản bối cảnh sao?

Tác giả: XIn chào bản bối cảnh!

Tam Nhi: Em vừa xem qua rồi, chương sau anh sẽ được xuất hiện.

Tác gải: Sau đó lại tiếp tục làm bản bối cảnh.

Ôn Dương: Tam Nhi em buông tay, anh cam đoan sẽ không giết chết ả.
Bình Luận (0)
Comment