Trên ngương mặt anh tuấn của Ôn Dương không có bất cứ cảm xúc gì, hai con ngươi sâu thẳm như đại dương nhìn tôi, ngữ điệu thản nhiên: “Nếu thật là có tâm với em, đã ở lại Trung Quốc rồi, bằng không sao lại sau khi thổ lộ liền xoay người chạy đến Mỹ? Nữ nhân như vậy, em đi tìm làm gì?”
“Đây không phải là lỗi của cô ấy, ở Mỹ sẽ có điều kiện phát triển tốt hơn, là em khi ấy không muốn vướng chân Giang Ninh, quá cố kỵ, có rất nhiều việc cũng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng. Nhưng mà mấy ngày nay em đã rất minh bạch, có vài người một khi đã mọc rễ trong lòng ngươi, cho dù lúc đầu không biểu hiện gì, nhưng một khi nhổ đi sẽ khiến ngươi đau đớn giống như khoét tim, con người em thiếu thốn tình cảm, đây là lần động tâm duy nhất của em suốt hơn hai mươi năm. Lời này có vẻ giả tạo, nhưng nói không chừng cả đời này em cũng chỉ yêu một người, nếu buông tay rồi, biết đâu lại phải chờ một cái hai mươi năm nữa.”
“Một đời chỉ yêu một người? Thạch Sam, khẩu khí thật lớn, em làm sao biết tương lai sẽ không gặp được người khiến mình càng thích hơn.”
Thanh âm Ôn Dương ẩn hàm tức giận, anh nghiêm nghị nói với tôi, “Vì một nữ nhân, em liền bỏ lại hết thảy ở đây, xa xứ bắt đầu lại một lần nữa? Một mình em ở nước ngoài sẽ gặp phải những khó khăn gì, em đã từng nghĩ tới chưa?”
Tôi nhìn Ôn Dương, thanh âm khô khốc: “Có, em từng nghĩ qua, nhưng mà nếu không đi thử xem, làm sao biết mình không làm được đây? Anh đã nói, trên đời này rất nhiều chuyện phần lớn đều phải có thua có thắng, kết quả tệ nhất không phải là thua, em có thể chấp nhận bị thua.”
Tôi vốn cái gì cũng không có, làm sao lại sợ thua đây? Trước không đường tiến, sau không đường lui, chỉ có thể đánh cược, được ăn cả ngã về không, thua là lẽ thường, thắng là kiếm được.
Ôn Dương nhìn chằm chằm vào tôi, tức giận trong mắt càng tăng lên, nhưng cuối cùng anh vẫn phóng nhẹ thanh âm nói, “Vì sao nhất định phải đánh cược? Em ở trong nước sẽ có cơ hội phát triển tốt, cho dù ở lại T·R, không đến hai năm sẽ có vị trí cao, nếu em muốn, cũng có thể đến công ty anh, cổ phần anh có thể...”
“Vé máy bay em đã đặt rồi.” Tôi ngắt lời Ôn Dương, “Ôn Dương, em chúc anh và Dương Huyên hạnh phúc, em tin về sau mình cũng sẽ hạnh phúc, anh là bằng hữu tốt nhất của em, bây giờ hay về sau đều như vậy, em hy vọng anh sau này thân thể khoẻ mạnh, cuộc sống tốt đẹp, luôn vui vẻ thuận hoà, hy vọng anh cũng có thể chúc phúc em như thế.”
Tôi cúi đầu, chậm rãi nói, “Mấy năm nay được anh chiếu cố, em rất cảm kích, anh tuy rằng rất quan tâm người khác lại không biết chăm sóc chính mình, dạ dày vốn đã không tốt, bình thường phải chú ý bản thân nhiều hơn, uống ít rượu đi, khi một mình đừng quên ăn cơm, em đã để sẵn trà giải rượu trong tủ lạnh, uống xong lại mua, còn có canh thuốc... Kỳ thật những điều này đều là do Dương Huyên gợi ý, bình thường phải nghe lời cô ấy, chăm sóc bản thân thật tốt, không nên bắt một cô gái như Dương Huyên hao tâm vì anh, em...”
Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn lại, nói không được, vừa nghĩ tới tương lai có thể sẽ không cách nào gặp lại, trong lòng liền khó chịu cực điểm, cái người này —— tia dương quang từng chiếu sáng lên sinh mệnh tôi, sắp hoàn toàn biến mất rồi.
Ôn Dương nhìn tôi, qua nửa ngày không nói gì, nhưng tôi biết anh cũng không chịu nổi, các đốt ngón tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt cái chén, cả mu bàn tay gân xanh bạo nổi, chúng tôi làm bằng hữu từng đó năm, đột nhiên quyết định thế này, anh làm sao có thể thờ ơ.
Anh hỏi: “Em đã quyết định?”
Trong lòng tôi cuộn lên từng cơn đau đớn, cười gật đầu, “Ân, đều chuẩn bị xong rồi.”
Ôn Dương buông cái chén xuống, với lấy bình rượu rót cho tôi và anh, “Về sau nếu quá khó khăn thì cứ trở về, một mình ở bên ngoài phải tự chăm sóc tốt bản thân.”
Tôi gật đầu cười đáp ứng, sau đó uống một hơi cạn sạch, lại rót thêm một chén nữa.
Ôn Dương lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi áo, đặt trước mặt tôi: “Tiền này sớm đã nên trả lại, nhưng anh cho là công ty phát triển không tồi, muốn chuyển cho em chính cổ phần của mình, vẫn chưa có cơ hội nói ra, không ngờ em lại có quyết định này. Một mình em ở nước ngoài, phần nhiều là dùng tiền địa phương, em đã vì anh mà làm bao nhiêu chuyện, vẫn chưa kịp cảm ơn, còn bất cẩn gây hiểu lầm.”
Ôn Dương cầm lấy chén rượu, “Hôm nay anh chính thức bồi tội với em, lúc trước không nên thiếu lòng tin ở em.”
Tôi cầm cái chén, sống mũi cay xót, suýt nữa rơi lệ. Tôi biết rõ bản thân kỳ thật không hề oan ức, cũng không nên ủy khuất, nhưng mà rõ ràng lần này đã rất cố gắng rồi, vẫn không thể có một kết cục tốt đẹp.
Nếu còn có cơ hội, tại ngay thời điểm ban đầu Tần Phủ tìm tới, tôi nhất định giả ý đáp ứng lão, sau đó triệt để giải quyết cái phiền toái này. Nhưng mà trên đời không có nếu, cơ hội trọng sinh một lần đã là thiên đại tạo hóa, hiện giờ tôi chỉ có thể nuốt quả đắng này.
“Ôn Dương, vô luận anh làm gì, em cũng sẽ không trách anh, không chỉ bởi vì anh không sai, còn vì chúng ta là bằng hữu, bằng hữu tốt nhất.”
Hiểu lầm cùng ủy khuất dù lớn bao nhiêu, cũng không hơn được mạng người, Ôn Dương anh làm gì em cũng không đủ, chỉ sợ anh đối với em quá tốt, khiến cho em làm sao cũng không gánh nổi phần tình nghĩa này.
Rượu gạo là do ông chủ tự mình nấu, hương vị không tính là ngon, hơi quá cay nồng, chẳng qua chằng ai xoi xét đến này đó.
Tôi buông chén xuống, nhận chi phiếu, lại rút ra một cái hộp đưa cho Ôn Dương: “Đây là lễ vật kết hôn em chuẩn bị cho anh và Dương Huyên, em cũng không chắc khi nào sẽ trở về, lễ vật vẫn nên gửi trước cho hai người.” Đây là chìa khóa biệt thự, tôi đã ủy thác luật sư ngày mai sẽ liên hệ Ôn Dương.
Khi về nước, tôi đã định cho mình ba mục tiêu, một là giết Tần Phủ, hai là vạch trần mẹ con Ôn Hách, cuối cùng là hy vọng có thể giúp Ôn Dương mua biệt thự về, không quản trong đó khúc mắc như thế nào, may mắn đều được việc rồi.
Ôn Dương, đây là việc cuối cùng em có thể làm cho anh, anh đã cứng cáp rồi, em cũng không còn chỗ nào để giúp nữa. Không thể làm tròn lời hứa hẹn trước kia, cùng anh trải qua một đời trôi chảy an khang, nhưng vô luận em ở đâu, cũng luôn hy vọng anh sẽ hạnh phúc, anh nhất định phải thật hạnh phúc, nếu không cho dù chết em cũng không thể an bình.
Ôn Dương nghe lời tôi nói, chân mày cau lại: “Kết hôn? Em đã nghĩ tới xa như vậy, ý của em là ra nước ngoài em sẽ không liên hệ với anh nữa, cũng không định trở về, cho dù anh kết hôn?”
Tôi vội phủ nhận, “Đương nhiên không phải, anh làm sao lại nghĩ đến phần này?” Tuy rằng sau khi ra nước ngoài, chặt dứt liên hệ cùng Ôn Dương là hệ quả tất nhiên, nhưng hiện tại nếu thừa nhận, liền biết sẽ châm ngòi phong ba.
“Sao anh lại nghe ra ý tứ của em chính là như vậy? Thạch Sam, chúng ta làm bằng hữu bao nhiêu năm, anh tin em sẽ không để ý đến điểm ấy, có phải em lại giấu anh chuyện gì không? Vì sao đột nhiên lại muốn đi Mỹ?”
Khứu giác của Ôn Dương vẫn luôn rất sắc bén, đây không chỉ thể hiện ở đầu óc kinh doanh, còn bao gồm cả lực quan sát người xung quanh, tôi tự nhận là không nói gì sơ hở, anh thế nhưng có thể phân tích ra kết quả này.
“Kỳ thật em chỉ là tặng quà anh, tùy tiện tìm một lý do thôi. Anh kết hôn đương nhiên em sẽ về, lại nói, em còn là một nửa bà mối của hai người đó, làm sao cũng phải nhận một chén rượu.”
Tôi chỉ có thể thầm mặc niệm ở trong lòng 'thực xin lỗi'. Ôn Dương, em lại lừa anh, vô luận là việc gì em cũng vô pháp giải thích rõ ràng, không thể thẳng thắn với anh, chỉ cần ở bên cạnh anh, em liền sẽ không ngừng nói dối. Hiện giờ đi xa tha hương, em chỉ cầu trong lòng anh còn lưu lại một vị trí bạn thân, để những lời nói dối đó vĩnh viễn bị chôn vùi.
Ôn Dương nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, trong ánh mắt sâu thẳm có một thoáng cảm xúc mơ hồ, tôi tận lực bảo trì trấn tĩnh trên mặt, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, không để anh nhìn ra dị sắc.
Một lát sau, Ôn Dương vươn tay tiếp nhận hộp. Thời điểm chuẩn bị mở ra nhìn, tôi vươn tay ngăn cản: “Chờ trở về mới xem đi, miễn cho anh không thích em lại phải xấu hổ.” Tôi cười một cái, ý muốn làm cho không khí thoải mái hơn.
Ôn Dương buông hộp xuống, nâng mắt lên nhìn tôi, con ngươi tối đen đôi mắt vẫn như ngày thường bình tĩnh vô can, tôi cúi đầu uống rượu tránh phải nhìn thẳng, không khí lại trùng xuống. Hai người chúng tôi không tiếp tục nói chuyện, an tĩnh gắp đồ ăn, tôi không có khẩu vị gì, lại thêm gần đây suy yếu, chỉ nhặt dưa chuột với rau chân vịt.
Bốn phía tiếng trò chuyện huyên náo, ngẫu nhiên có xe đi qua trên đường, ban đêm đèn hoa như trú, khắp nơi đều là cảnh tượng phi thường náo nhiệt, càng là như thế, càng nổi bật lên tôi cùng Ôn Dương trầm tĩnh ở chỗ này. Nói thực loại không khí này ăn cơm Tây thì còn chấp nhận được, ở quán nướng ven đường này thập phần không thích hợp.
Ôn Dương cũng không ăn bao nhiêu, trái lại uống rất nhiều rượu, tôi muốn ngăn cản, nhưng dưới ánh mắt trầm mặc hung hăng sắc nhọn kia, lập tức liền yếu khí.
Tôi cầm lấy bình rượu gạo, rót đầy cho mình ãn, uống cạn, uống quen rượu của Phương Thế rồi, nhất thời hơi khó thích ứng với loại rượu nguyên chất như vậy.
Mấy chén xuống bụng, chờ tôi tính toán rót nữa, tay liền bị Ôn Dương chế trụ, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy trong ánh mắt anh như mang theo vài phần đau thương, dọa người ta hoảng hốt.
Anh nói: “Có thể đừng đi Mỹ không?”
Trên cổ tay truyền đến ôn nhuận ân cần, tôi nhìn Ôn Dương, cảm thấy đầu mê mang, khuôn mặt Ôn Dương tựa hồ biến đổi đến hư ảo, mạnh lắc đầu tự thanh tỉnh nói: “Được rồi! Ôn Dương, anh không thể ích kỷ như vậy, anh xem anh cũng đã tìm được bạn đời, không thể để em một mình cô đơn a.”
“Em có từng nghĩ Giang Ninh không hề thích em đến thế.”
Không thích tôi? Tôi cúi đầu, cực kỳ khó chịu hút hút mũi, hỏi: “Vì sao?”
“Em say?”
Tôi vuốt lên mu bàn tay Ôn Dương, cười ngốc nghếch: “Không vấn đề gì, người đó sống tốt là được, em sẽ không quấy rầy, em phải bảo hộ người ta, người xấu trên đời nhiều lắm.”
“Thạch Sam?”
Ôn Dương gọi tôi, thanh âm thực ôn nhu, nhưng mà khi anh muốn thu tay, tôi lại luyến tiếc, gắt gao giữ chặt lấy, nghẹn ngào: “Đừng đi!”
Tôi cảm giác đã thật lâu không được thân cận cùng Ôn Dương như thế này. Trước kia mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng hiện tại quả thực đã trở thành một loại xa xỉ, không muốn buông tay, một chút cũng không muốn buông tay.
“Nếu em đã tin tưởng, làm sao lại khó chịu? Lúc ở Mỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại giày vò bản thân thành bộ dạng này, Thạch Sam... Giang Ninh không thích hợp với em.”
Tôi nặng nề nhắm mắt lại, tối nghĩa nói: “Em biết... em luyến tiếc.”
Phía đối diện an tĩnh, Ôn Dương dường như tức giận rút tay lại, cả người tôi đột nhiên cảm thấy vắng vẻ, khó chịu cực kỳ.
Tôi mơ mơ hồ hồ nằm ở trên bàn, nỗ lực mở mắt ra, Ôn Dương ở đối diện đang uống rượu, tôi mê mang, lại ngã xuống, thì thào nói: “Uống ít chút.”
Một lát sau, tôi cảm giác mình bị kéo lên, một bả vai dày rộng đỡ lấy tôi, hơi thở thô lệ thổi qua cổ, người nọ mùi rượu nồng đậm, lại khiến cho người ta cảm thấy thập phần ấm áp.
“Thạch Sam, đừng đi Mỹ có được hay không?” Tiếng nói ôn nhu nức nở vang lên bên tai, phảng phất giống như có ma lực, khiến người ta sa thật sâu vào trong đó, càng thêm mông lung, chỉ cảm thấy đây là thanh âm dễ nghe nhất trên thế giới.
Tôi không biết mình đã trả lời như thế nào, cả người như là đang phiêu phiêu đãng đãng trên biển, thuyền lung lay dập dềnh tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể lật đỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác mình được nằm xuống giường, tôi thở nhẹ nhõm một hơi, rốt cục có thể ngủ rồi.
Giây tiếp theo, tôi cảm giác có vật nặng gì đó áp lên, xúc cảm ấm nóng hạ xuống thân thể.