Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 69

May mà Ôn Dương không ở bên cạnh nàng, ngay khi tôi muốn thở nhẹ một hơi, Dương Huyên vừa vặn xoay đầu lại, ánh mắt đối diện, tôi nhìn thấy Dương Huyên sửng sốt, lập tức đi về phía này.

Trong lòng nhất thời nổi lên bối rối, lý trí nói với tôi không thể cứ rời khỏi như vậy, nếu không về sau càng không cách nào giải thích. Tôi không ngừng tự làm công tác tư tưởng, không có gì phải sợ, bọn họ cũng đã kết hôn rồi, tôi sẽ không thể tạo thành ảnh hưởng nữa.

Chờ tôi làm tốt chuẩn bị tâm lý, lại ngẩng đầu, phát hiện Dương Huyên đã không ở đó nữa, người đi rồi?

Tôi tìm quanh yến hội, thời gian ngắn ngủi như vậy hẳn là sẽ không đi xa. Quả nhiên, tại hành lang nối với hoa viên, tôi nhìn thấy một nam tử đang kéo Dương Huyên ra bên ngoài, Dương Huyên một mực né tránh, từ thân hình nhìn ra nam tử kia hiển nhiên không phải Ôn Dương.

Tôi đặt cái ly cho nhân viên đi ngang qua, vội đi về hướng bọn họ.

Chờ tôi đuổi tới, hai người đã không thấy bóng, tôi tìm về hướng hoa viên, Dương Huyên không cầu cứu, chứng tỏ phải là người quen, nhưng mà ý phản kháng trên mặt nàng cũng rất rõ ràng. Nàng là một cô nương, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, tôi siết chặt thời gian tìm kiếm xung quanh.

“Anh buông ra, con người anh làm sao lại... Ngô... Hỗn đản!”

Khi tôi tìm đến, một đôi nam nữ đang ở một chỗ hôn môi, thân thể nhỏ nhắn bị nam nhân ôm vào trong ngực tùy ý hôn, mà nữ nhân không ngừng đánh lên bả vai nam nhân ý đồ phản kháng.

Đây là cái tiết mục gì? Đây còn phải hỏi a, rõ như ban ngày, đây là gặp lưu manh rồi!

Tôi vội muốn tiến lên ngăn cản, đột nhiên phía sau vươn ra một cánh tay, đối phương cơ hồ không phí bao nhiêu khí lực đã kéo tôi khỏi nơi đó.

“Ai làm...” Đối phương một thân mùi rượu, tôi gạt bỏ cánh tay đang chắn ngang cổ mình, quay đầu lại chuẩn bị chất vấn. Kết quả nhìn thấy người, đại não đột nhiên chết lặng, lăng lăng nhìn khuôn mặt trước mắt, phát không ra một tiếng.

Bên tai lại vang lên thanh âm mà kiếp này tôi không muốn nghe thấy lần nữa.

“Kiếp sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi...”

“Tôi mệt rồi, buông tha cho tôi...”

Ba năm sau, khi lần nữa đứng ở trước mặt người này, không có kinh tâm động phách trong tưởng tượng, trong lòng tôi lại vẫn như cũ là đau xót. Tôi đã quen cuộc sống không có anh, nhưng vẫn muốn hỏi một câu, Ôn Dương, mấy năm nay anh sống có tốt không?

Ôn Dương đứng ở đó, một thân âu phục phẳng phiu, có vẻ như anh lại cao thêm rồi, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, đáy mắt tối đen nùng trù lại nổi lên một vài cảm xúc hôn ám không rõ, tôi dường như có thể nhìn ra trong đó khiếp sợ cùng thương tâm.

“Dương Huyên cô ấy...” Tôi chần chờ mở miệng, tôi dường như không đo được thái độ của Ôn Dương nữa.

“Không cần quản!” Ôn Dương lạnh lùng nói, nói xong anh xoay người cất bước rời đi, tựa như chỉ vì ngăn cản tôi mà xuất hiện.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, do dự vài giây, kéo cước bộ theo đi.

Hiện giờ ngẫm lại, vừa rồi Dương Huyên không hoàn toàn là bị cưỡng chế, nếu Ôn Dương ngăn cản tôi, xem ra cũng không lo lắng. Nhưng mà vừa rồi, thương tâm cùng kinh ngạc trong mắt Ôn Dương cũng là thật, làm sao lại biến thành như vậy, giữa hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhớ tới đêm trước khi xuất ngoại, tôi nhất thời đổ một thân mồ hôi lạnh, sẽ không phải là Dương Huyên biết được điều gì rồi, ảnh hưởng tới tình cảm hai người?

Đây là cái gọi là có tật giật mình, tôi gì cũng còn chưa biết, đã tự dọa mình sợ tới mức rối loạn. Tôi tận lực tự trấn an, sự tình hẳn không phải là như mình nghĩ.

Ôn Dương đi rất nhanh, chờ tôi đi đến lối rẽ hoa viên, người đã không thấy đâu, là về yến hội hay đã trực tiếp rời đi rồi?

Trước khi về nước, tôi từng tưởng tượng qua vô số lần về tình huống gặp lại Ôn Dương, hoặc như bạn cũ, hoặc là như người lạ, lại không nghĩ bị anh phớt lờ như thế.

Cũng có lẽ cảnh tượng vừa rồi khiến Ôn Dương quá thương tâm, anh căn bản không hơi đâu để ý một người cũ đã bốc hơi ba năm như tôi.

Đối với Ôn Dương, hoặc nói đối với loại người nếm đủ thân tình ấm lạnh chúng tôi mà nói, coi trọng gia đình hơn hết thảy, tôi không mong Ôn Dương bởi vậy mà lại bị thương tổn gì, nghĩ đến ánh mắt bi thương vừa rồi, liền vô cùng phẫn nộ Dương Huyên.

Người mà cả hai đời tôi tận lực trân trọng, cầu mà không được, hai kiếp của nàng đều buông bỏ thật dứt khoát, Ôn Dương tốt như vậy, vì sao không biết quý trọng đây?

Hoặc tôi hẳn nên quay lại hỏi Dương Huyên rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nếu có hiểu lầm thì sao? Ôn Dương một thân mùi rượu, uống rượu có lẽ nóng tính, vạn nhất Dương Huyên thật sự có chuyện, chẳng phải là hối tiếc không kịp...

Nghĩ đến đây, tôi vội xoay người, nhưng mà chân mới vừa nhấc lên, lập tức bị một lực mạnh kéo về góc tường, không đợi tôi lên tiếng, hô hấp đã bị chặn lại, một đôi môi dán lên.

Cả người tôi bị người ép vào góc tường, cánh tay bị chế trụ chặt chẽ, trên môi bị đối phương gần như thô bạo gặm lên, tôi mở to hai mắt nhìn, kinh hoảng chứng kiến gương mặt tuấn dật trước mắt.

Hiện tại tôi ít nhiều có thể thấu hiểu cảm giác của Dương Huyên vừa rồi, lực đạo giữa nam nữ chênh lệch tuyệt đối, thân thể gầy yếu tôi đây cũng là đối tượng hoàn toàn bị áp chế, hai năm nay tôi luôn miễn cưỡng làm việc tốt giúp mọi người, hoàn toàn là bởi vì sợ chọc giận người khác, đánh nhau rất chịu thiệt.

Hiện giờ cảm nhận nụ hôn thô bạo mang theo công kích của đối phương, giống như muốn đoạt lấy toàn bộ không khí trong miệng tôi, hô hấp bị cắn nuốt, tôi bất lực nhắm mắt lại. Giây tiếp theo, tôi cảm giác thân thể đột nhiên bị kéo về trước, bị Ôn Dương ôm vào trong ngực, hai cơ thể sát hợp càng nghiêm mật, khiến cho anh dễ dàng làm việc hơn.

Nụ hôn càng sâu, tôi theo bản năng đưa cánh tay còn tự do lên vai anh, bắt đầu giãy dụa, muốn tách ra khoảng cách, tiếp tục hôn nữa tôi có sắp đứt hơi rồi.

Ngay khi tôi cảm giác sắp kiên trì không nổi, Ôn Dương rốt cục buông lỏng.

Trán cùng trán chạm nhau, mùi rượu thản nhiên thổi tán lên hai má, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, tôi mở miệng kịch liệt hô hấp. Chờ tôi hoãn thần, cảm thấy một xúc cảm ấm áp trên cổ, tim lập tức nhảy dựng, toàn thân băng chặt.

Tôi vô cùng xấu hổ, tức giận muốn nghiêng đầu về phía sau né tránh, kết quả càng phô bày thân thể, tôi hít sâu một hơi, “Ôn...” Lời còn chưa phát ra, đối phương lại hôn lên, không thô bạo giống như vừa rồi, mà là liếm láp hút duẫn mềm nhẹ, giống như đang trân trọng một bảo vật, ôn nhu khiến cho lòng người say mê.

Tôi cố gắng khắc chế dục vọng bản thân, không nên trầm mê, không nên bị cuốn vào trong dịu dàng mỗi khi say rượu mất không chế này của Ôn Dương. Trước chính là bởi vì say rượu, mới phát sinh sự tình hoang đường kia, hiện giờ nói gì cũng không được dẫm lên vết xe đổ nữa, bắt Ôn Dương lần nữa lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.

Nhưng mà uống say liền hôn loạn, cái tật xấu này, thật sự là khiến người ta đau đầu, rõ ràng thời điểm thanh tỉnh là một người biết khắc chế như vậy.

Thừa dịp Ôn Dương buông lỏng, không mạnh mẽ như vừa rồi, tôi dùng toàn lực đẩy anh ra, Ôn Dương lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã.

Anh mờ mịt lui lại mấy bước, đợi cho đứng vững, lại ngẩng đầu gần như phẫn nộ nhìn về tôi.

Tôi dựa vào vách tường, không ngừng thở dốc, muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hai người chúng tôi đều không động, trong lúc nhất thời, hoa viên tĩnh dật tựa hồ chỉ còn lại tiếng hít thở.

“Ôn Dương, là anh sao?” Một thanh âm ôn nhu vang lên trong không khí ngưng trệ.

Sau đó tôi nhìn thấy Dương Huyên đi về phía này, nàng nghi hoặc: “Làm sao vậy, hai người?”

Tôi dùng tay áo lau mặt một phen: “Không có việc gì, Ôn Dương uống say rồi, cô đưa anh ấy về đi.”

Nói xong tôi xoay người cất bước rời đi, tôi đi rất vội, nhưng tận lực làm cho mình không giống như chật vật.

“Thạch Sam!” Dương Huyên gọi lên ở phía sau.

Tôi bước đi càng nhanh, tình huống này khiến tôi nhớ về buổi sáng ba năm trước, cũng là xấu hổ vô cùng chạy trối chết như vậy, hiện giờ lại là tiết mục cũ ấy, hai người này thật con mẹ nó biết bắt nạt người.

Dương Huyên cũng không đuổi theo, điều này làm cho tôi nhẹ nhàng thở ra. Tôi quản bọn họ không được, tôi không cần biết bọn họ là vợ chồng bất hoà hay là hiểu lầm gì, đều không liên quan đến tôi, vừa rồi là não không tại tuyến, mới muốn xen vào việc của người khác, quản tốt chính mình là được rồi, nào còn quan tâm được ai khác.

Tôi chạm nhẹ lên trên môi bỏng rát vì bị gặm cắn, tự giễu cười cười, đây là thiệt thòi hay là phúc lợi?

Thời điểm trở lại yến hội, Mã tổng giám đang tìm tôi, “Đi đâu vậy? Tìm cậu nửa ngày.”

“Không có, bụng khó chịu, đi tranh buồng vệ sinh.” Tôi nói dối.

Mã tổng giám lại hoài nghi nhìn tôi, kết quả thời điểm ánh mắt đảo đến cổ, đột nhiên nhăn mi.

Tôi nghi hoặc đưa tay sờ lên cổ, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, hai má nhịn không được nóng lên.

Mã tổng giám vô cùng bất mãn: “Không quản cậu sống ở Mỹ tự do cởi mở như thế nào, nhưng đây là Trung Quốc, cậu phải phân rõ trường hợp, cậu hiện tại chính là hình tượng đại diện cho tạp chí chúng tôi!”

Cho dù lưỡi tôi có dẻo cỡ nào, cũng là có mồm mà nói không rõ, chỉ có thể chấp nhận cái tội danh này. Lạc quan nghĩ, trước Mã giám đốc có ý muốn giới thiệu cháu gái mình cho tôi, phỏng chừng từ giờ về sau nhắc cũng sẽ không nhắc nữa.

Sau đó bị Mã tổng giám lạnh mặt mắng mấy câu, cuối cùng bình an vô sự trở về nhà.

Buổi tối, tôi nằm ở trên giường, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa tràn vào trong phòng, kim đồng hồ lặng yên vô thanh đi qua mười gờ, thời gian đang thong thả trôi qua, tôi phát hiện mình không thể hòa vào nhịp sống sinh học, thế nhưng mất ngủ rồi.

Thì ra không phải không có ảnh hưởng, vô luận đi qua bao lâu, Ôn Dương luôn có thể lay động tâm trí tôi, ba năm sau Ôn Dương càng thêm thành thục, khí chất càng thêm mê người, chỉ là cả người nhìn tối tăm đi không ít, ba năm này có lẽ anh cũng không sống tốt như tôi nghĩ.

Tôi lại nằm trên giường thêm một lát, thật sự không cách nào đi vào giấc ngủ, mới đứng dậy mặc y phục, đi đến thư phòng.

Cửa sổ thư phòng mở rộng, đèn bàn phát ra u quang mờ nhạt, trên màn hình máy tính, chậm rãi được văn tự phủ đầy. Dựa vào hiểu biết đối với Ôn Dương cùng ngành IT, kết hợp một ít tư liệu trên mạng, tôi không ngừng xóa giảm sửa chữa góp bài, chờ đến khi tôi rốt cục vừa lòng, đã là hai giờ sáng.

Một thanh niên triển vọng không phụ thuộc vào gia tộc, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từng bước một tạo ra đế quốc IT riêng của mình, khai sáng một hình thức kinh doanh mới, cam đoan tư liệu có thể tra, lại mang theo chút sắc thái truyền kỳ, thập phần có năng lượng.

Tuy rằng không biết tình hình lúc đó, nhưng tôi khẳng định chắc chắn là có chuyện gì xảy ra, Ôn Dương mới gián đoạn phỏng vấn, bằng không lấy tính tình của anh, làm sao có thể đã đáp ứng chuyện gì lại giữa đường đổi ý.

Đóng máy tính, tôi như là vừa trút được một cọc tâm sự, cơn buồn ngủ chậm rãi dâng lên, tôi tha thân thể mệt mỏi về phòng ngủ.

Ngày hôm sau không có gì bất ngờ, ngủ dậy muộn, sau khi về nước lần đầu tiên không chạy bộ buổi sáng, còn thiếu chút nữa đi làm muộn.

Khi tôi giao bản thảo cho Tề chủ biên xem, gã thậpphần khó hiểu, ánh mắt nhìn tôi không khác gì nhìn bệnh nhân tâm thần, cảm thấytôi là nhàn rỗi không có việc gì làm muốn ra oai phủ đầu cho ai nhìn? Hay là nhất định muốn tìm cảm giác tồn tại?
Bình Luận (0)
Comment