Mây đen che khuất mặt trăng, một buổi tối u ám, tôi ngồi cạnh cửa sổ phòng ngủ, nỗ lực sắp xếp toàn bộ sự việc, khi vừa trọng sinh tôi cảm thấy mình bày mưu tính kế quyết thắng, tiên tri vượt khỏi thiên lý, đả kích Tần Phủ, đấu trí Ôn Hách, bán nhà chơi cổ, tôi cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng sự thật là chút ưu thế đang thương này chỉ đủ cho tôi nhặt lại một cái mạng. Chật vật bất kham ở Mỹ ba năm, thủ đoạn ti tiện của Tần Phủ cùng với kế tự sát này của Ôn Hách đều khiến tôi trở tay không kịp, còn có thái độ hiện giờ của Ôn Dương, giống như đâm thêm vào tim tôi một mũi dao, nhắc nhở tôi ngu muội.
Nhìn thế nào cũng thấy bản thân như là một trò hề, hai kiếp tôi đều không giải được cái mệnh đề nhân tính này.
Tôi không tin Ôn Dương sẽ đối xử với tôi như vậy, trong đó nhất định có hiểu lầm, nhưng mà ngay cả như vậy, tôi cũng không dám trực tiếp đến hỏi anh, sợ từ trong miệng anh sẽ nghe được lời gì đó khiến cho mình vô pháp tiếp nhận.
Tôi thậm chí nghĩ, có lẽ Ôn Dương cũng trọng sinh rồi, vậy hết thảy những gì anh đang làm hiện tại đều có lời giải thích, anh đang trả thù tôi, trả thù hành vi ngu xuẩn của tôi đời trước.
Nếu thật sự như thế, tôi lại nên làm cái gì bây giờ?
Đời trước tôi hủy hết thảy của Ôn Dương, sự nghiệp, ái tình, giấc mộng, cuối cùng bức tử anh.
Báo ứng của tôi rốt cục đã tới chưa?
Tôi không ngừng ám chỉ mình đừng nghĩ loạn, loại khả năng này tỉ lệ cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn không ngăn được sợ hãi, bị áp chế một lần nữa khiến cho tôi cực độ thiếu tự tin, năng lực thừa nhận không ngừng giảm xuống, tôi vô thức cuộn mình lại, thậm chí mong hiện tại có thể bỏ chạy về Mỹ.
Có lẽ tôi nên gọi điện thoại cho Giang Ninh, kích động lấy di động ra, ngay khi muốn quay số, tôi rốt cục khôi phục lại lý trí, chuyện gì tôi cũng có thể nói với Giang Ninh, chỉ trừ cái này, đây là bí mật sâu kín nhất tôi vĩnh viễn không cách nào nói ra.
Nơi đó ghi lại đầy đủ toàn bộ tội ác của tôi, tội lỗi khiến người ta căm hận, là tôi vô luận như thế nào cũng không muốn đi qua.
Tôi chậm rãi gác sang một bên, lại chôn mặt vào đầu gối. Bốn phía lặng ngắt như tờ, tôi tự nói với mình đừng sợ, sống thêm một lần vốn là kiếm được, đã làm xong rất nhiều việc đời trước không thể, cũng hoàn thành nguyện vọng lúc ban đầu.
Con người tôi ngu dốt như vậy, có câu nói kết giao với ai thì phải học theo người đó mà hành xử, kiếp trước thời gian này tôi còn đang bị nhốt tại bệnh viện tâm thần, tôi nên biết thoả mãn rồi.
Sáng sớm hôm sau, tôi mang tinh thần mệt mỏi đi theo Mã tổng giám đến xem nơi thuê tổ chức yến hội, có lẽ là thái độ cẩn trọng vài ngày trước đã giành được hảo cảm của gã, hôm nay đến trễ, gã cũng không nói gì thêm, thậm chí còn tự phê cho tôi một buổi nghỉ, bất quá cuối cùng tôi cự tuyệt, một khi nhàn rỗi tôi sẽ càng suy nghĩ miên man.
Bận cho tới trưa, có vị bằng hữu trong công ty mang cho tôi một chén trà nóng, bàn cũng không có một cái, tôi chỉ có thể bưng trà ngồi ở sân bên cạnh nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác bả vai trầm xuống, tôi quay đầu lại, đối diện một gương mặt quen thuộc.
“Thạch Sam, đã lâu không gặp.”
...
Tuy rằng ba năm này tôi luôn nhớ nhung nồi lẩu, nhưng sau khi về nước lại một lần cũng chưa ăn, người nói ăn lẩu chính là vui ở bầu không khí, cái loại không một bằng hữu như tôi đây, nghĩ cũng không cần nghĩ đến.
Hiện giờ, hương vị mong nhớ ngày đêm ở trong miệng, uất khí tích tụ trong lòng tựa hồ thoáng cũng như được chữa khỏi.
“Gầy thành như vậy, mặt mũi xanh xao, Mỹ Đế ăn những gì mà dưỡng cậu thành như vậy?” Quan Lỗi vừa thả thịt dê và nồi lẩu, vừa nhìn tôi bình luận.
Hiện tại công ty càng làm càng lớn, tuy rằng ngôn từ của Quan Lỗi không có nhiều biến hóa, nhưng mặc lên một bộ trang phục thanh lịch, vẫn mang đến khí chất của nhân sĩ thành công, có lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm.
Tôi ngẩng đầu cười: “Ít nhất ngay cả lẩu cũng không có.”
“Ha ha, ở liền ba năm không về, không phải anh nói gì, cậu đi Mỹ không ai ngăn cản, nhưng vừa đi liền bặt vô âm tín là cái chuyện gì đây, cậu có biết mọi người lo lắng thế nào không, làm việc sao lại quá không đáng tin?”
Tôi không biết nên nói gì, đành tạm đẩy cái đĩa trước mặt về phía Quan Lỗi: “Rau trộn này không tồi, Lỗi ca nếm thử đi.”
“Đừng cho là anh nói đùa, cậu không biết mình gây ra phiền toái lớn thế nào đâu, Dương Tử cách một đoạn thời gian lại đi Mỹ một chuyến, lúc đầu, ngay cả công ty cũng ném cho anh không quản, cái này cũng chưa tính, quan hệ của cậu ấy cùng Dương Huyên cũng rất căng thẳng.”
Đại não tôi căng lên, dừng lại hỏi: “Vì sao?”
“Anh nào biết vì cái gì, hai người giằng co đến bây giờ còn chưa kết hôn, luôn cứ như vậy, anh còn tưởng là cậu biết. Bây giờ hai người này có khi một tháng cũng không gặp một lần, là chia tay hay như thế nào, anh cũng không biết, vừa hỏi liền lạnh mặt, tên cậu đã trở thành cấm ngữ, ai cũng không dám nhắc ai cũng không dám hỏi.”
Ôn Dương và Dương Huyên không kết hôn!
Trong đầu giống như có vô số tiếng pháo nổ tung, tôi nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này, rõ ràng nhận được bưu kiện thông báo kết hôn của Ôn Dương, làm sao có thể đây?
Quan Lỗi lại một mực khẳng định với tôi, chẳng lẽ là Dương Huyên biết cái gì, cho nên chuyện ngày đó chung quy là vẫn ảnh hưởng tới tình cảm của bọn họ, tình cảm hai người bởi vậy mà sinh ra rạn nứt?
Tôi càng nghĩ càng loạn, tính toán hỏi lại Quan Lỗi, mới vừa vừa nhấc đầu lại đối diện một đôi mắt dò xét.
Vẻ mặt anh như có điều suy nghĩ: “Nói thật, có phải có liên quan đến cậu không?”
Tôi cầm lấy đũa, tay run lên, tận lực bảo trì trấn tĩnh, nghiêm mặt nói: “Làm sao có thể, em thật sự cái gì cũng không biết.”
Quan Lỗi vuốt cằm, vẻ mặt không tin: “Thật vậy? Giờ ngẫm lại, chuyện này nhìn thế nào cũng giống như là cậu chen chân vào tình cảm người ta, bởi vì xấu hổ cho nên chạy ra nước ngoài không chịu về.”
Lời vừa nói ra, tôi cơ hồ không thể khống chế vẻ mặt của mình, tuy rằng lời Quan Lỗi không thể xem như sự thật, nhưng lại đủ để tôi run sợ, tôi giả vờ cả giận: “Không thể nào, lời này sao có thể nói lung tung!”
Quan hệ giữa Ôn Dương và Quan Lỗi tốt như vậy, chẳng lẽ thật sự nhận ra được thứ gì? Tôi thoáng chột dạ.
Quan Lỗi không thèm để ý, cười cười: “Cũng phải, nếu cậu và Dương Huyên thực sự có gì, lúc trước Ôn Dương hẳn sẽ không lo lắng như vậy, cứ coi như anh nói lung tung, đừng để trong lòng.” Quan Lỗi cầm chén rượu chạm một cái với tôi, xem như bồi lễ.
Tôi thở ra một hơi, cho nên Quan Lỗi chính là hoài nghi tôi cùng Dương Huyên, cũng đúng, đây mới là tư duy của người bình thường.
Lẽ ra tôi nên thở phào, nhưng sự thật là trái tim của vẫn luôn không bình tĩnh được, hiện tại Ôn Dương muốn khởi tố tôi, không biết có liên quan gì với chuyện này hay không, tuy không dám nói mình vô tội, nhưng mà cái chuyện này tôi vuốt thế nào cũng thấy không thuận.
Sau đó tôi lấy lại tinh thần, cùng Quan Lỗi ăn cơm. Tôi sợ anh hoài nghi, vẫn luôn hàn huyên mấy đề tài không liên quan, nhưng cũng không phải không có thu hoạch.
Ôn Thị bị Ôn Dương thu về dưới trướng, Ôn phụ và Hứa Tĩnh Khâu ly hôn, bị bức lui về phía sau màn, Ôn Hách thì bị giáo huấn xong thành ra rất dễ bảo, quả thực là chỉ đâu đánh đấy.
Công ty Ôn Dương phát triển với tốc độ khiến người ta sợ hãi, lại chấp chưởng Ôn Thị có địa vị cực lớn.
Tôi đột nhiên cảm thấy không phù hợp với tính cách Ôn Dương, trong lòng tôi, anh không muốn động vào bất cứ thứ gì của Ôn gia, cũng sẽ không chọn đi loại đường tắt này, hiện tại làm sao lại chấp chưởng Ôn thị đây?
Bây giờ còn diễn tiết mục huynh đệ đồng lòng tố cáo tôi?
Cho dù có được chứng thật, tôi vẫn không thể tin, nếu anh có thể tha thứ cho Ôn Hách, sao lại hà khắc với tôi như vậy, vì cái gọi là máu mủ tình thâm sao?
Không, tôi không tin, quá mâu thuẫn, trừ phi, trừ phi Ôn Dương hận tôi, chẳng lẽ Ôn Dương cũng giống như tôi...
Nếu như nói trước kia tôi còn tồn tại một ý tưởng trốn chạy, hiện tại lại không muốn lùi bước, nếu nghĩ không rõ, thì đi hỏi, nên đàn ông một chút, sợ hãi nói cho cùng cũng không giải quyết được vấn đề.
......
Quan Lỗi nói Ôn Dương còn ở tiểu khu kia, trước làm nhiều chuẩn bị tâm lý như vậy, nhưng phút cuối tôi vẫn cảm giác lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tôi cúi đầu đứng bồi hồi trước cửa, nỗ lực sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một lượt.
Kết quả cửa bị mở ra ngay khi tôi không hề chuẩn bị.
Tôi ngẩng đầu, Ôn Dương mặc một chiếc áo ngủ, ánh mắt tối đen ôn nhuận nhìn tôi, tôi sợ tới mức tim sắp nảy lên cổ họng rồi, lời lẽ chuẩn bị sẵn trong đầu đều quên sạch sẽ.
“Có việc?”
Tôi câu nệ gật gật đầu.
Anh mở cửa, tôi đi theo vào nhà.
Ôn Dương đi vào bếp, tôi đứng ở trong phòng nhìn quanh bốn phía, nhìn từ phòng khách, nơi này cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ là mấy bồn hoa trên ban công đều không còn nữa.
Anh không trở về biệt thự, cũng không có gì bất ngờ, biệt thự kia quá lớn, một mình thật sự là quá cô quạnh.
Một lát sau, Ôn Dương từ phòng bếp đi ra, tôi tiếp nhận chén trà anh đưa, uống một ngụm trà nóng, dịu đi nhịp tim đập loạn, thời gian trôi qua, lần thứ hai tới nơi này thế nhưng lại lấy thân phận khách.
Ôn Dương không ngồi xuống, chỉ tùy ý tựa vào cạnh tủ, ánh mắt hướng về phía tôi: “Nói đi.”
Tôi âm thầm đánh giá thần sắc của anh, thái độ tuy rằng không tính là tốt, nhưng cũng không lộ ra vẻ phản cảm gì, ít nhiều có thể yên lòng, chỉ cần lúc này anh không căm hận tôi như đời trước là được, khả năng tồi tệ nhất đã bị bài trừ, những cái khác có vẻ như không khó giải quyết lắm.
Tôi hít vào một hơi, hoãn thanh: “Ôn Dương —— anh có thể rút đơn kiện không, tiền em sẽ trả Ôn Hách, tuy rằng trước tiên chỉ có thể hoàn lại một ít, nhưng mà số còn lại có thể tính lãi cũng được, em nhất định không thiếu Ôn Hách.”
Ôn Dương tựa hồ rất sửng sốt, anh động một cái, lập tức bước chân chậm rãi tiến lại đây. Anh đứng trước mặt tôi, thân ảnh cao lớn chắn đi toàn bộ ánh sáng, sau đó từ từ cúi đầu, tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh phun lên mặt, tôi lui người về phía sau, cố kéo dãn khoảng cách, nhưng mà ghế sô pha có hạn, khiến người ta tiến lui không được.
Anh hỏi: “Vì sao? Đã dám tống tiền, em lại không ngờ đến sẽ có ngày này?”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, thấp giọng nói: “... Không có, tính ra cũng chỉ có thể xem như một cuộc mua bán, chẳng qua cuối cùng em bội ước, đây lại không phải giao dịch quang minh lỗi lạc gì, em tính hắn cũng không dám phơi bày chuyện này ra ngoài. Sau đó em đi Mỹ, cảm thấy có thể vô tư công khai băng ghi âm, nhưng mà không ngờ...”
Tôi dừng câu chuyện, cho dù kế hoạch có tính chu toàn bao nhiêu, cũng không nghĩ tới người bám riết không tha lại là Ôn Dương, càng quan trọng hơn là tôi không nghĩ mình còn có thể về nước.
“Không ngờ cái gì?” Ôn Dương chậm rãi xoa bả vai tôi, vuốt vuốt mấy cái, “Em không nghĩ đến sẽ về nước, đúng không? Tôi còn tưởng rằng em liệu sự như thần, cái gì cũng bị em tính kế hết rồi, tống tiền, ha ha —— gan thật lớn, vậy hiện tại em có sợ không? Có sợ ngồi tù không, ân?”
Tay anh tìm về phía cổ áo, cuối cùng ngón tay thô dài xoa xoa cổ tôi, thân thể tôi phát lạnh, nhịn không được run lên một cái, lách ra từ không gian nhỏ hẹp, sau đó đứng dậy.
Ôn Dương muốn làm gì, bóp chết tôi sao?