Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 88

Tôi một mực đắm chìm trong hạnh phúc cùng Ôn Dương, thế nhưng quên không báo với Giang Ninh một tiếng. Không biết làm sao nàng tìm được tới nơi này, cũng không biết đã chờ ở đây bao lâu, nhưng có thể tưởng tượng được nàng lo lắng đến mức nào.

Tôi thấy Ôn Dương một bộ nhìn mà không thấy, rất có tư thế sẽ một cước đạp chân ga vượt qua, vội ngăn cản: “Ôn Dương, đừng như vậy, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng.”

Ôn Dương nắm chặt vô lăng, liếc qua nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn là nghe lời chậm rãi dừng đến ven đường.

Ôn Dương từ từ quay sang, khẩu khí đầy nguy hiểm: “Nếu cô ta còn ngoan cố cản trở chúng ta, nói mấy lời không nên nói, tôi sẽ không bởi vì cô ta là nữ nhân mà nhường nhịn.”

Tôi nhớ đến lời Giang Ninh kể trước khi xuất ngoại bị anh vô duyên vô cớ mắng một trận, nhịn không được trêu chọc: “Anh có lúc nào là nhường nhịn nữ nhân?”

Ôn Dương nhìn chằm chằm tôi, cũng không bởi vì lời trêu chọc vừa rồi mà lộ ra biểu tình gì, ngữ điệu thản nhiên: “Tôi không phải đang đùa với em, nếu em còn giống như lần trước, tôi không thể cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì.”

Tôi im lặng vài giây, nói: “Sẽ không, em và Giang Ninh thật sự không có gì, cô ấy chỉ là quan tâm em.”

Ôn Dương nhướng mày, cởi bỏ dây an toàn, gật đầu: “Tốt nhất là như thế.”

Chúng tôi cùng xuống xe.

“Giang Ninh, cậu ——” Tôi vốn muốn hỏi nàng tại sao lại ở chỗ này, không chờ nói ra, liền phát hiện lời này có vẻ như rất vô nghĩa. Giang Ninh ở đây, hoàn toàn là bởi vì tôi vừa thấy sắc, chỉ số thông minh liền tiêu giảm.

Giang Ninh nhìn về phía này, cuối cùng định trụ ánh mắt trên người tôi. Nàng đứng ven đường, ánh mặt trời ngày xuân phủ lên cả người nàng, nhưng không cách nào làm tan lãnh ý trên đó.

Nàng nhắm mắt, thở sâu một hơi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôi chưa từng thấy Giang Ninh như vậy, thật sự giận rồi.

Trước kia không phát hiện ra, cô nương bây giờ tính tình đã rất lớn rồi, thân hình thì nhỏ bé, đến khi nổi giận tôi nhìn cũng phải sợ.

Tôi thở dài, ăn ngay nói thật: “Chính là những gì cậu nhìn thấy, chúng tôi ở cùng một chỗ.”

Giang Ninh siết chặt nắm tay,, khô khốc mở miệng: “Cậu đã đáp ứng mình như thế nào?”

Tôi nhìn Giang Ninh, giật giật môi, nói: “Thực xin lỗi —— “

Ôn Dương kéo tôi lại phía sau: “Em không cần như vậy, chúng ta như thế nào thì liên quan gì đến cô ta? Không phải quản hơi quá rộng rồi đi!”

Giang Ninh căm tức Ôn Dương, thanh âm thập phần không tốt: “Cậu thì biết cái gì, cậu có biết ở Mỹ, tôi làm sao —— “

“Giang Ninh!” Tôi khẽ quát một tiếng ngắt lời nàng, thở dài, “Đều qua rồi, hiện tại tôi và Ôn Dương đều rất tốt, Giang Ninh, tôi hy vọng cậu có thể ủng hộ tôi.”

Giang Ninh trừng mắt nhìn tôi chốc lát, sau đó nhẹ nhàng cười: “Được, là tôi xen vào việc của người khác, tôi không quản nữa, cậu muốn thế nào, vậy thì cứ thế!” Nói xong, Giang Ninh xoay người, một mình bước đi.

Tôi vội gọi theo: “Giang Ninh, cậu muốn đi đâu?”

Ôn Dương giữ chặt tôi, bất mãn: “Em không cần lo nhiều như vậy, chỗ này cũng không phải không thể gọi xe.”

Giang Ninh không để ý đến chúng tôi, tiếp tục rời đi, một bộ dáng ủ rũ, tôi nhìn mà đau lòng, nàng là vì rất quan tâm tôi mới làm như vậy, nhưng mà hiện bảo tôi tách khỏi Ôn Dương, tôi thật sự làm không được.

Tôi nhìn thấy Giang Ninh đột nhiên lảo đảo, cũng không để ý được nhiều nữa, vội muốn chạy qua đỡ nàng.

Tôi sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng lần lượt kéo tôi trở về từ bờ vực tuyệt vọng, theo giúp tôi đi qua những ngày tháng vô thiên ám địa kia, công việc vốn đã mệt nhọc, kết quả vì tôi mà một tối cũng không nghỉ ngơi, luôn ở bên cạnh xem tinh thần của tôi có phát sinh dị trạng gì không, đoạn thời gian kia, bờ vai nhỏ bé của nàng gánh vác nhiều lắm, bởi vì tôi mà bị động trưởng thành, kiên cường, nếu có thể, tôi làm sao không muốn thuận theo tâm ý nàng.

Nhưng không đợi tôi đến gần, đối diện Giang Ninh xuất hiện một chiếc xe hơi.

“Cẩn thận!” Trái tim đều bị dọa ngừng rồi, tôi không chút nghĩ ngợi liền chạy đến, vươn tay ôm Giang Ninh vào trước khi chiếc xe chạy đến.

“Thạch Sam!”

Bất quá chỉ nháy mắt, đại não tôi trống rỗng, chờ đến khi hoãn thần, tôi đã ôm Giang Ninh cùng ngã quỵ ven đường, cả cánh tay tê dại.

Tôi nhắm mắt nhẹ nhàng thở ra, quay đầu, Ôn Dương đang một tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, bốn phía như là bị vây trong một đoàn không khí tĩnh mịch.

Tôi mờ mịt nhìn Ôn Dương, mở miệng: “Ôn Dương, anh làm sao vậy?”

Ôn Dương ngẩng đầu, trong mắt vẫn là sợ hãi phẫn nộ chưa tan, anh cắn răng gằn từng chữ: “Cô ta quan trọng như vậy? Vì cô ta thế nhưng ngay cả mạng cũng không cần?”

“Em —— “

“Đau —— đau quá.”

Lời còn chưa dứt, Giang Ninh ở trong ngực tôi đột nhiên đau đớn thành tiếng.

Tôi đến giờ mới chú ý tới sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán ẩn ẩn mồ hôi, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đau quá, bụng đau—— “

Tôi vội đỡ vai nàng, kiểm tra trên dưới: “Vừa bị đụng tới chỗ nào sao?”

Giang Ninh dừng toàn bộ sức lực phát ra tiếng: “Hài tử, hài tử —— “

“Cái gì hài tử?” Trong chốc lát tôi phản ứng lại, mới khiếp sợ hỏi, “Cậu mang thai?”

Giang Ninh đã đau nói không nên lời, tôi không biết phải làm gì, vội gọi Ôn Dương: “Ôn Dương giúp em, chúng ta mau đi bệnh viện.”

“Mau a!” Tôi thấy Ôn Dương một tư thế ngoài cuộc, sốt ruột giục, “Nếu không sẽ muộn mất!”

Ôn Dương cùng tôi đỡ Giang Ninh lên xe, tôi ôm ở Giang Ninh ngồi phía sau, Ôn Dương ngồi ở ghế lái không nói lời nào.

Tôi mờ mịt nghĩ thế nào cũng không rõ, Giang Ninh sao đã mang thai còn chạy về nước, nàng với Gaby làm sao vậy?

Ảo não không dứt, đều là lỗi của tôi, nói cách khác không phải vì tôi, Giang Ninh cũng sẽ biến thành như vậy.

Tôi dùng khăn giấy trong xe lau mồ hôi cho Giang Ninh: “Chờ thêm một lát, lập tức tới bệnh viện rồi, đừng sợ.”

Giang Ninh gắt gao bám tay tôi, dường như muốn tìm một chút khí lực, sắc mặt tái nhợt: “Hài tử —— “

Tôi nắm chặt tay nàng, an ủi: “Nhất định không có việc gì, tin tưởng tôi, kiên trì thêm một chút sắp tới rồi, một lát thôi, một lát nữa là ổn rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Dương ở phía trước, vô cùng lo lắng: “Ôn Dương, có thể nhanh hơn nữa không?”

Tôi nhìn thấy Ôn Dương chớp mắt siết chặt vô lăng, lập tức tốc độ vọt lên.

...

Tôi lo lắng chờ ở cửa phòng cấp cứu, đây là nơi tôi không muốn tới nhất. Thời điểm người quan trọng nhất của ngươi đang ở bên trong sinh tử không rõ, cái loại bàng hoàng cùng oan tâm thống khổ tra tấn người tưởng muốn điên.

Tay tôi run rẩy lợi hại, đều là lỗi của tôi, tôi một đại nam nhân, lại khiến cho tiểu cô nương không yên lòng, một đường từ Mỹ bay đến đây. Kết quả, tôi chỉ lo yêu đương, không chiếu cố nàng, còn làm cho nàng ——

Hai bàn tay siết chặt, nếu tôi liên hệ với nàng sớm hơn thì tốt rồi, nàng sẽ không phải chạy xa như vậy tới tìm tôi.

Cũng không biết qua bao lâu, bác sĩ từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống: “Người không có việc gì rồi, bình thường phải chú ý nhiều hơn, không thể sơ ý như vậy nữa.”

Cám ơn trời đất, giống như là vừa nhặt về một cái mạng, cảm giác đó, thật sự tôi thiếu chút nữa muốn quỳ xuống lạy trời.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, may mà chưa tạo thành sai lầm lớn, đột nhiên nhớ tới gì đó, tôi quay đầu nhìn Ôn Dương đang tựa vào tường, thủy chung không nói lời nào.

“Ôn Dương?” Tôi hít một ngụm khí, đi qua gọi anh.

Ôn Dương nhìn tôi cười một cái, biểu tình nguyên bản tán đạm lộ ra sắc bén: “Không phải sốt ruột sao, em vào xem đi.”

Ôn Dương lãnh đạm khiến tôi vô cùng sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tôi dở khóc dở cười: “Anh sẽ không cho rằng hài tử là của em đi? Làm sao có thể, em —— “

Hộ sĩ đi về hướng chúng tôi nói: “Hai người ai tới làm thủ tục nhập viện.”

Tôi quay đầu nói với Ôn Dương: “Vậy anh ở đây chờ em.”

Tôi lại liếc mắt qua anh một cái, rồi đi theo hộ sĩ, chẳng lẽ anh thật cho rằng hài tử là của tôi? Đây cũng quá ngang trái rồi, tôi từng nói với anh là Giang Ninh đã có bạn trai, nếu là như thế này, lát nữa giải thích rõ ràng là được rồi.

Chờ tôi trở về, cửa phòng bệnh nửa mở, thanh âm lạnh lùng của Ôn Dương từ bên trong truyền ra: “Cô tin hay không, tôi có thể làm cho cô chết ở đây không ai biết.”

Tôi sợ tới mức cơ hồ hồn phi phách tán, kinh hãi đẩy cửa ra, “Ôn Dương!”

Giang Ninh nhìn thấy tôi, trên mặt điểm điểm nước mắt, nhìn cực kỳ yếu ớt: “Thạch Sam, cậu đi đâu?”

Tôi vội đi qua an ủi: “Tôi đi làm thủ tục nhập viện, đừng sợ, anh ấy chỉ hù dọa thôi, sẽ không thật làm gì cậu đâu?”

Cố tình vị kia lại không hề có ý giúp tôi, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi chưa bao giờ dọa người.”

Tôi không thể nhịn được nữa, hướng về Ôn Dương mắng: “Cô ấy là người bệnh, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không?”

Ôn Dương quay đầu, dùng ánh mắt tràn đầy lệ khí chằm chằm nhìn tôi, bàn tay nắm chặt bên thân, biểu thị chủ nhân đã giận đến cực hạn.

“Ôn Dương ——” Tôi gọi lên một tiếng.

Khóe miệng anh nhẹ kéo lên: “Sao? Lo lắng? Vậy em ở đây trông coi người cho kỹ!” Nói xong Ôn Dương xoay người rời đi.

Không đợi tôi đuổi theo, liền bị Giang Ninh giữ chặt: “Cậu muốn ném mình ở đây?”

Tôi ảo não đỡ trán, cả giận: “Cậu đã nói gì rồi, chọc người giận thành như vậy?”

Giang Ninh nằm trên giường dáng vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Không phải tại mình chọc giận hắn, vốn đã không phải người tốt lành gì.”

Tôi vỗ trán: “Hai người đều là người thân cận nhất của tôi, tính tình như thế nào, tôi sao lại không biết, có phải cậu nói gì sai rồi không?”

“Không có.”

Tôi nhìn chằm chằm nàng một hồi, thản nhiên nói: “Tôi gọi điện thoại cho Gaby.”

“Đừng!” Giang Ninh vội vàng ngăn cản.

Tôi lạnh mặt: “Vậy cậu tự nói, muốn thế nào?”

Cô nương này thật là bị tôi chiều hư rồi, liên tục chạy khắp nơi, không nói với ai một tiếng, một chút nặng nhẹ cũng không hiểu, hôm nay còn hơi kém—— nếu xảy ra chuyện gì, tôi phải phân bua với Gaby như thế nào, tôi đây cả đời không thể sống yên ổn.

Giang Ninh trầm mặc một hồi, nói, “Hắn hỏi tôi chuyện của cậu ở Mỹ, còn có vết sẹo trên tay là xảy ra việc gì?”

Tim tôi mãnh liệt rung lên: “Cậu đều đã nói hết?”

“Không có, cho nên hắn mới vừa uy hiếp mình, nói nếu hắn tra ra cậu biến thành như vậy có liên quan gì đến mình, sẽ khiến mình chết không ai biết, a —— hắn nghĩ hắn là ai, nếu mình sợ hắn, thì đã không nói hài tử là của cậu.”

Tôi chưa kịp thở phào, ngược lại đã trợn mắt há mồm nhìn nàng: “Bà nội cậu, cậu làm cái này gọi là chuyện tốt gì đây?”

“Như vậy không tốt sao, về sau hắn sẽ không lại đến phiền cậu nữa.” Giang Ninh nhìn tôi, nghiêm túc nói, “Thạch Sam, chẳng lẽ cậu quên lời Lance nói nói sao? Hành vi hiện tại của cậu là tại đánh cược mạng sống —— “

Tôi không đợi nàng nói xong, tiếp lời, “Giang Ninh, tôi muốn thử một lần.”

Giang Ninh khó tin nhìn tôi: “Chuyện liều mạng này cậu muốn thử như thế nào? Đừng ngốc nữa Thạch Sam, đừng bị tình cảm nhất thời làm mụ mị đầu óc, cậu cũng không phải không biết, ảnh hưởng của Ôn Dương đối với cậu, cậu làm như vậy cuối cùng sẽ —— “

Tôi thở dài, ngồi xuống, cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu không thử, làm sao biết sẽ không được đây? Vô luận là lời của cậu hay Lance, kỳ thật đều là các người nói vì hy vọng tôi hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của tôi đều ở trên người Ôn Dương rồi, nếu anh ấy không thích tôi thì thôi, đứng ngoài nhìn anh ấy cũng không có gì, nhưng mà một khi tâm ý đã thông suốt, chờ đợi lâu như vậy, tôi vì cái gì phải buông tay, tôi cũng muốn biết rốt cục mình có thể hay không.”

Giang Ninh nhìn tôi một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Cậu thật sự một chút cũng không sợ sao?”

“Giang Ninh, cuộc đời ngắn như vậy, nếu cứ luôn lo trước lo sau, còn có gì thú vị, cậu nói ngày nào đó tôi nếu đang đi giữa đường cái không cẩn thận xảy ra cái ngoài ý muốn —— “

“Thạch Sam —— “

Tôi hướng nàng cười cười, “Chính là nói cách khác, nếu thật như cậu nói, tôi đây sẽ cực kỳ hối hận a. Kỳ thật cho dù là cuối cùng thất bại, những ngày cùng Ôn Dương một chỗ, cũng chính là hồi ức đáng giá nhất trong nhân sinh của tôi, nghĩ như vậy, còn có cái gì phải sợ, tôi tin tôi sẽ khống chế tốt tâm tình của mình, không để bản thân lâm vào tuyệt cảnh, cũng sẽ không tổn thương Ôn Dương.”

Cuối cùng tôi nhìn nàng, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Giang Ninh tức giận: “Cậu đã quyết định xong rồi, nói linh tinh nữa còn có tác dụng gì, dù sao mình nói cái gì cậu cũng sẽ không nghe, hiện tại không chừng ở trong lòng còn mắng mình đó, luôn phá hoại chuyện tốt của cậu.”

“Tôi sao có thể không biết, cậu chỉ là tốt cho tôi.” Tôi thở dài, “Tôi đã quyết định, nhưng tôi cần lời chúc phúc của cậu, bởi vì cậu là người thân của tôi, không nhận được lời chúc phúc của cậu, tôi cũng sẽ không vui.”

Giang Ninh mất tự nhiên nghiêng đầu, lầm bầm: “Đang yên lành mang cải trắng cho heo gặm, cậu muốn tôi nói gì nữa? Thích ai không được, cố tình lại là tên bại hoại đó, cũng không biết cậu nghĩ kiểu gì?”

Tôi hít sâu một hơi, đây là ưng thuận rồi.

Bất quá...

Nhìn nàng, tôi giận tái mặt.
Bình Luận (0)
Comment