Chưa từng có người nói qua với tôi như vậy, tôi nhận được chỉ có cười nhạo cùng chán ghét. Tần Viễn vô số lần mắng tôi là “Nhị ỷ tử”, Tần Phủ sau khi biết tính hướng của tôi liền hoàn toàn bỏ mặc, Ôn Dương...
Tình cảm của tôi cho tới bây giờ chưa từng được tán đồng.
Mẫn cảm, do dự, giãy dụa trong miệng đời, thấp thỏm lo âu, những ánh mắt khác thường đó, rất nhiều lần tàn phá ý chí, khiến tôi liên tục gặp trở ngại trong tình cảm.
Tôi đã cho rằng sẽ mãi thảm hại như vậy, âm u sống trong thế giới của mình.
Nhìn Giang Ninh, tôi có một mặt là cảm động cùng đồng tình, những phương diện khác cũng trở nên thả lỏng.
Giang Ninh thẹn đến cúi đầu, ngại ngùng đưa đưa mũi chân, rụt rè nói: “Mình... mình trở về đi, muộn hơn, ký túc xá liền đóng cửa.”
Nửa giờ sau, tôi đưa Giang Ninh đến dưới lầu ký túc xá.
“Đi lên đi, tôi trở về.”
Tôi xoay người muốn rời đi, kết quả ống tay áo bị nàng kéo lại, tôi kinh ngạc quay đầu.
“Cái kia, có thể cầu cậu một việc không?” Giang Ninh vội thu hồi tay, cúi đầu hỏi.
“Cái gì?”
“Cậu có thể ôm mình một cái không, hơn một giờ nữa chính là sinh nhật mình, mình muốn...” Giang Ninh càng nói thanh âm càng nhỏ, đến mặt sau cơ hồ nghe không được nữa.
Ánh trăng mờ ảo, gió đêm lay động bóng cây, đèn đường mờ nhạt, ánh đèn mông lung tô điểm, có loại cảm xúc ái muội tràn ngập trong không khí.
Tôi kinh hoàng nhìn nữ hài đối diện, thật sự là ánh trăng say lòng người, vừa rồi lại có loại ảo giác tìm một cô gái như thế trải qua một đời cũng thật tốt.
Không được tôi phản ứng, Giang Ninh cực kì tổn thương, khụt khịt: “Không có gì, mình chỉ thuận miệng nói thôi, mình đi lên trước, cám ơn cậu đã đưa....”
“Được.” Tôi nói.
Tôi chậm rãi mở tay ra hướng về phía nàng: “Sinh nhật vui vẻ, công chúa xinh đẹp.”
Giang Ninh nhắm mắt lại, hàng lông mi dài cong khẽ rung động, mặt lại dần đỏ lên, hồng vân vẫn luôn đốt bên tai.
Nàng chậm rãi ôm lấy tôi, nói: “Thạch Sam, cám ơn cậu.”
Khóe miệng tôi cong một đường, thật lòng chúc phúc: “Cô nương xinh đẹp, cậu sẽ hạnh phúc.”
Một tiếng huýt sáo tiếng vang lên, tôi quay đầu lại nhìn, trên cửa sổ ký túc xá đối diện, cái đầu to của Quách Vũ lộ ra: “Trăng treo đầu ngọn liễu, người ước dưới hoàng hôn... Thật sự là xấu hổ chết người ta, ha ha, hai người đây là quay phim thần tượng sao, quá duy mỹ rồi, anh em đều nhìn xuống hai người đó, Tam Nhi đừng quên mời cơm a.”
Giang Ninh bị dọa nhảy dựng, trốn một cái ra phía sau tôi, lập tức áy náy nói: “Thực... Thực xin lỗi, bọn họ...”
Tôi quay đầu trấn an: “Không có việc gì, cậu lên trước đi, không cần quản họ.”
“Vậy...” Giang Ninh không yên lòng, cảm thấy đã chiêu phiền toái cho tôi.
“Không việc gì, tôi sẽ giải thích, đi lên đi.” Tôi khuyên nhủ.
Giang Ninh gật gật, lo lắng không yên đi lên lầu.
Tên Quách Vũ kia còn lớn giọng hét: “Đệ muội, yên tâm đi, Thạch Sam của chúng tôi tuyệt đối là hảo nam nhân, đến năm cuối đại học không hề nói chuyện yêu đương, chính là chờ muội đó.”
Đêm muộn, cậu ta hét như vậy, liền có một đống đầu to vươn ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Tôi đen mặt đi lên.
Quách Vũ hàng này pha trộn cùng Dư Minh Kiệt nhị ngốc tử kia, cái hơi sức quá khích ngớ ngẩn đó nếu dùng cho việc học có thể cho cậu ta lấy điểm mười trên mười rồi, làm sao thật không sợ lớn chuyện a.
Vừa đến ký túc xá, tôi đã bị Dư Minh Kiệt kéo đến một bên, “Tam Nhi, lợi hại a, như vậy liền thành?”
“Thành cái đầu cậu.” Tôi tức giận vứt người sang một bên, đến ban công rửa mặt.
“Đừng a, được con gái thổ lộ có cảm giác gì?” Dư Minh Kiệt chưa từ bỏ ý định lại bám lên, trông mong đến một cái chớp mắt cũng không có.
Cái cảm giác gì? Tôi cúi đầu nghĩ nghĩ, trả lời: “Rất tốt.”
Quách Vũ nghe xong, bất mãn nói: “Chỉ có hai chữ rất tốt? Đây chính là nữ thần của tôi a.”
“Từ bao giờ, Giang Ninh thành nữ thần của cậu?” Tôi quay đầu lại có chút khó hiểu nhìn cậu.
“A, ở triển lãm nhiếp ảnh tuần trước, cậu đoán xem tôi thấy cái gì?” Quách Vũ hỏi xong, không đợi chúng tôi đoán, liền tự trả lời, “Tác phẩm của Giang Ninh thế nhưng được trưng bày ở đó, hơn nữa còn là tác phẩm đạt giải, đây là trầm phát đại tài, lại rất khiêm tốn.”
Điều này cũng khiến tôi có chút bất ngờ, tôi tuy rằng biết bình thường Giang Ninh thích chụp ảnh, lại không biết nàng đã có thành tựu ở lĩnh vực này.
Bình thường khi lớp có hoạt động, nàng đều chủ động phụ trách chụp ảnh giúp mọi người, bất quá cái máy ảnh SLR kia luôn luôn nổi bật hơn so với bản thân nàng, nghe người ta nói giá trị không nhỏ.
Mà Quách Vũ cũng rất thích chụp ảnh, từ khi có máy ảnh mới, khi không có việc gì thường xuyên đùa nghịch, cả khu ký túc cũng không tránh khỏi bị nhiễu loạn.
Dư Minh Kiệt ngồi ở trên ghế, giống như đại gia gác chân lên bàn, vẻ mặt trầm tư: “Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là ông đây làm sao lại không có người thích? Sao không có ai thổ lộ với tôi chứ? Liền coi như không bằng Tam Nhi, ngay cả Quách Tử như vậy còn có bạn gái, tôi kém gì a?”
“Kém đầu óc! Cái gì gọi là 'ngay cả' như tôi còn có bạn gái? Cậu mẹ nó IQ không trực tuyến, đời này đều là mệnh cô độc.”
“Nói lung tung, ca cũng là bằng bản lãnh của mình thi đậu đại học X được không? IQ làm sao có thể thấp.”
“Lúc thi cậu cũng có thể quay cóp của người ta, đầu của cậu đây chính là để trang trí, cậu nói hôm nay người ta hẹn hò, cậu nói cậu ngu ngốc đòi đi theo cái gì, còn dám nói mình có IQ?”
Nghe hai người cãi lộn, tôi ngược lại có chút cảm giác chân thực trở lại thời gian sinh viên, đáng tiếc sắp phải tốt nghiệp rồi.
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy mở, Ôn Dương vừa mới tắm rửa xong, tóc ướt từ bên trong đi ra, bả vai rộng, đôi chân dài, mặc một chiếc sơ mi màu đen, thật sự là một chữ soái kép.
Tôi tự nhiên không dám nhìn lâu, lấy chậu chuẩn bị đi vào.
“Giang Ninh sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại.” Ôn Dương nói bâng quơ.
“A?” Tôi không kịp phản ứng.
“Có thật không?” Dư Minh Kiệt cũng sửng sốt, “Vậy hai người sẽ thế nào?”
Tôi theo bản năng nhìn qua Ôn Dương, Ôn Dương lại giống như chuyện không liên quan đến mình trở lại vị trí, chuyên tâm sấy tóc.
Tôi quay đầu, thở dài một hơi, giải thích: “Chúng tôi không có cùng một chỗ.”
“Cái gì?”
“Không cùng một chỗ, cậu ôm cái gì mà ôm, đùa giỡn lưu manh a.” Dư Minh Kiệt nhảy dựng.
Tôi đến cái mắt lạnh cũng lười trả cho cậu ta, vừa rút ra khăn mặt vừa nói: “Ông đây đã ôm bao nhiêu người rồi, đều tới bắt ông chịu trách nhiệm sao?”
Quách Vũ: “... đừng chém.”
“Lời này thật ra không sai, Tam Nhi còn từng ngủ với Ôn lão đại đó?” Dư Minh Kiệt bắt chéo chân, “Tam Nhi của chúng ta diễm phúc thật không cạn, nam nữ đều ăn!.”
“Hôm nay còn hôn tay của Đại Dư đó, tên thối nát này, lão Đại anh gặp phải đồ cặn bã rồi.” Quách Vũ tức giận bất bình.
Tôi vừa muốn vào nhà tắm, chợt nghe thấy Ôn Dương nghiêm trang nói: “Quả thật!” Lảo đảo thiếu chút nữa vứt chậu ra ngoài.
Dư Minh Kiệt vẻ mặt khiếp sợ: “Ôn Dương anh làm sao vậy, bình thường anh không phải đều che chở cho Tam Nhi? Chẳng lẽ rốt cục đã nhìn thấu bản chất âm hiểm của người này rồi, tính toán gia nhập 'liên minh phản Tam Nhi' của bọn em sao?”
“Cậu thì biết cái gì, đây là ghen, Tam Nhi chính là sủng phi của lão Đại chúng ta, thế nhưng không thủ nữ tắc, được sủng mà kiêu, thông đồng khắp nơi, quả thực không thể nhẫn nhịn, Tam Nhi còn không mau chóng thỉnh tội?” Quách Vũ hướng về phía tôi hét lên.
Tôi: “...”
Quách Vũ mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng biết trước đó tôi và Ôn Dương náo loạn không thoải mái, nhìn thấy hai người không nói chuyện, cho nên đuổi lời nói dẫn giữa hai chúng tôi.
Chỉ có cái tên thần kinh thô Dư Minh Kiệt kia cái gì cũng không nhìn ra.
Ôn Dương cũng ngừng động tác, nhìn về hướng tôi, thần sắc có chút nhợt nhạt, trong phòng xuất hiện an tĩnh ngắn ngủi.
Tôi âm thầm thở hắt ra, rũ mắt xuống, trịnh trọng nói: “Thực xin lỗi, lần sau... Sẽ không.” Nói xong, tôi cầm đồ dùng vào nhà tắm, cũng không nhìn xem những người khác đến tột cùng là có cảm tưởng gì.
Tôi nên bưng nước ấm đến tạ tội, thương tổn kiếp trước không phải một câu 'thực xin lỗi' là có thể tiêu tan, mà hiện tại tôi còn dựa vào danh nghĩa rời xa anh, nói bao nhiêu lời thương tổn, nói trắng ra kỳ thực vẫn là ích kỷ.
Là Giang Ninh khiến tôi tỉnh ngộ, hẳn là phải yêu một người như thế nào.
Cậu kia nói như thế nào nhỉ, cuồn cuộn hồng trần, mặc mặc tương đẳng, hà tất sống trong bi quan, dựa theo mục tiêu mà tiến lên, không cần hoàn mỹ, chỉ cầu trọn vẹn.
(cuồn cuộn hồng trần, mặc mặc tương đẳng: hồng trần cuồn cuộn, đều lặng lẽ như nhau. Câu này nhìn như rất dễ, từ nào cũng rất rõ nhưng mọi người tự cảm nhận nhé, mình chẳng hiểu gì cả =))))
Tôi tắm rửa xong vừa đi ra, ký túc xá liền lâm vào một mảnh hắc ám.
“Sát, tôi còn chưa có xem qua máy tính! Hôm nay sao tắt đèn sớm vậy?” Dư Minh Kiệt kêu to.
Tôi thở dài, bò lên giường, kéo chăn bọc mình lại, thật sự là một ngày hỗn độn.
Vừa ngủ liền thẳng đến hừng đông, sắp tốt nghiệp cũng chỉ có điểm tốt này, không cần lên lớp có thể ngủ ngon rồi tự tỉnh, Dư Minh Kiệt không biết đã đi đâu rồi, người này lúc nào cũng tinh lực tràn trề đến đòi mạng, Quách Vũ hẳn đã đi tìm bạn gái.
Ôn Dương còn đang ngủ, phỏng chừng là hôm qua uống mệt rồi, tôi dọn dẹp xong, vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.
Ôn Dương người này phi thường quy củ, chưa từng thấy anh có hành vi lại giường, hôm nay thật sự chơi kì lạ, tôi do dự đi đến.
Tôi gọi nhỏ hai tiếng phát hiện vẫn không có phản ứng.
Theo bản năng cảm giác có chút không ổn...
Tôi kiên trì đứng ở dưới giường anh, sau đó vươn tay kéo chăn một chút, lại gọi một tiếng: “Ôn Dương?”
Không phản ứng...
Tôi bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“A...” Truyền đến một tiếng rên đau đớn.
Bàn tay tôi run một trận, vội trèo lên giường xem xét, thanh âm như vậy đời trước tôi rất quen thuộc.
“Ôn Dương... Anh làm sao vậy?”
Dưới chăn khuôn mặt Ôn Dương tái nhợt, thống khổ cuộn mình, mồ hôi trên mặt theo hai má chảy xuống bên môi, tay ấn chặt dạ dày.
Tôi rốt cục nhớ ra, thân thể luôn Ôn Dương vẫn rất tốt, nhưng mà từ khi cắt đứt quan hệ cùng người nhà hồi năm cuối đại học, ăn uống bắt đầu không đều, lại thêm áp lực gây dựng sự nghiệp, vì công việc mà uống rượu không ngừng.
Ngày hôm qua... Ngày hôm qua tụ tập anh lại uống nhiều quá, cho nên là bệnh đau bao tử của Ôn Dương...
“Ôn Dương đừng sợ, em mang anh đi bệnh viện —— anh cố chịu chút ——” Tôi nâng Ôn Dương dậy, phát giác ra cánh tay mình đang run rẩy kịch liệt, sau khi trọng sinh lần đầu tiên sợ hãi đến vậy.
Người bạn cách vách giúp mang Ôn Dương ra ngoài ký túc xá, tôi cõng anh chạy ra khỏi trường.
“Thạch Sam, phòng y tế trường hướng bên này.”
Không... Không thể đến phòng y tế, phải đi bệnh viện.
Tôi cõng Ôn Dương, hơi thở ấm áp phả vào trên vai, yết hầu tôi chua xót, mỗi một nơi trong tim đều ẩn ẩn đau đớn, thanh âm không thể khống chế mà nghẹn ngào: “Ôn Dương không có việc gì, ân, anh cố chịu chút, em lập tức mang anh đi bệnh viện.”
“Ôn Dương em sai rồi, đừng dọa em!”
Ôn Dương như vậy, Ôn Dương không hề tức giận như vậy, khiến tôi nghĩ đến kiếp trước anh chính là cứ thế mà rời bỏ tôi, ở ngay trước mặt tôi mà ra đikhông hề lưu luyến.
Anh nói đời này đã như vậy, nhưng anh kiếp sau hoàn toàn không muốn gặp lại tôi.
Anh nói anh phải đi rồi, mọi người ở lại mạnh khỏe.