Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 90

Ngày hôm sau, tỉnh lại, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Ôn Dương đang đưa lưng về phía mình mặc quần áo, nắng sớm dừng ở trên người anh, buộc thành một vòng vàng vọt mông lung, có loại cảm giác hư ảo không hề chân thật, tôi hoảng hốt, bất an gọi một tiếng Ôn Dương.

Ôn Dương nghe thấy thanh âm, buông động tác trong tay, xoay đầu lại nhìn tôi.

Nụ cười trên mặt thực ôn nhu, khiến đôi mắt người ta mờ mịt, hoàn toàn không còn dư lại chút lạnh lùng tối hôm qua, tôi chợt hốt hoảng, hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, vừa tỉnh dậy liền giống như đã ngủ qua một mùa đông trực tiếp bước vào xuân bách hoa nở rộ.

Anh đi tới, cúi đầu hôn lên môi tôi: “Ngủ tiếp một lát, tôi làm bữa sáng cho em.”

Cả người tôi hư thoát, mơ mơ màng màng, một tia khí lực cũng không có, tôi chậm rãi vươn tay từ trong chăn, bắt lấy anh: “Em làm với anh.”

Ôn Dương thuận thế nắm lấy tay tôi, đưa lên bên môi hôn một cái, dùng thanh âm trầm thấp từ tính đặc biệt, nói: “Nghe lời, xong ngay thôi, ngủ thêm một lát.”

Tay Ôn Dương cũng giống như nụ cười của anh, cực nóng, ấm áp, giống như dương quang ngày xuân vĩnh viễn không tiêu tán, giống như có thể hòa tan hết thảy băng giá hắc ám, tôi thật sự là rất mệt, an tâm nhắm mắt lại.

Một giờ sau, tôi được Ôn Dương bọc chăn ôm vào trong ngực, từng muỗng từng muỗng uy cháo, có thức ăn phong phú, thể lực hồi phục lại một chút.

Tôi tựa vào lồng ngực Ôn Dương, ngây ngô cười, biểu tình đặc biệt thiếu ổn trọng,: “Ôn Dương, em thật là càng ngày càng lợi hại.”

“Ân?”

Tôi đắc ý: “Nếu em không thiên tân vạn khổ đến đây bắt anh về, chúng ta bây giờ chẳng phải sẽ không thể cùng một chỗ rồi?”

Trên đỉnh đầu truyền đến một trận cười khẽ: “Tôi bày đủ thiên la địa võng ở đây đợi em cả ngày, em sao có thể không đến?”

“A?”

Ôn Dương gắt gao giữ tôi trong ngực: “Thạch Sam, sao em lại ngốc như vậy?”

Tôi hình như loáng thoáng đoán được mấy điểm mấu chốt rồi, vì sao chuyện mang thai này mới vừa sáng tỏ, Gaby đã tới rồi, vì cái gì Ôn Dương lại biết Giang Ninh đã được đón đi?

Mặc dù nhất thời vẫn vuốt không thuận, đột nhiên tôi không muốn cân nhắc gì thêm nữa, cứ giả ngây giả dại như trước cũng tốt, được ăn cả ngã về không mà thổ lộ cũng thế, chỉ cần kết quả là được cùng Ôn Dương một chỗ, những thứ khác tính là gì, suy nghĩ nhiều quá mệt mỏi, trước kia chính là vì cố kỵ cái kia sợ hãi cái này, bây giờ ngẫm lại, so với được cùng Ôn Dương một chỗ, những thứ khác đều không quan trọng.

“Thực xin lỗi, tôi không nên bức em như vậy.” Ôn Dương ôm chặt tôi.

Tôi cười lắc đầu: “Không trách anh.”

Những lời kia tuy rằng nghe hơi sến, nhưng cũng là lời tôi muốn nói với Ôn Dương từ lâu. Người một khi không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng hướng về phía trước, tôi không muốn quay đầu lại, về sau vẫn sẽ luôn tiến về phía trước như thê.

“Thạch Sam, sau này trước khi làm chuyện gì nguy hiểm, nhất định phải nghĩ đên tôi.”

“Ân.”

...

...

Phòng khách rất lớn, thiết kế thành hai phần, trang hoàng chủ yếu là theo phong cách hiện đại thoải mái, phòng bếp, nhà ăn, quầy bar, phòng khách, thiết kế mỗi một nơi kết đều cực kỳ dụng tâm, gắng đạt tới mỗi một góc đều truyền ra ấm áp, nơi này ấm áp hoa lệ hơn rất nhiều so với căn nhà trọ nhỏ bé của chúng tôi, nhưng cũng không quá xa hoa khoa trương như biệt thự.

Trên ban công có đặt một chiếc xích đu, bên trên phủ một tấm thảm nhung màu kem, nhìn rất thoải mái, tôi nhất thời nhịn không được bước lên nằm thử.

Cửa sổ hoàn toàn mở rộng, gió thanh mát thổi vi vu, cái lưng vốn đang đau mỏi của tôi thoải mái đến nheo mắt, bình luận: “Ôn Dương anh thật là biết hưởng thụ.”

Ôn Dương dựa vào cạnh cửa, buồn cười nhìn tôi, “Cái gì gọi là tôi hưởng thụ, em về sau cũng sẽ ở đây, nếu như không thích chỗ nào cũng có thể sửa, trang hoàng kiểu này đã là là phong cách mấy năm trước.”

“Phí sức như vậy làm gì?” Tôi híp mắt, hỏi, “Nơi này là anh mua từ ba năm trước?”

Ôn Dương cười một tiếng, nói: “Mỗi lần muốn dẫn em tới nơi này, đều sẽ xảy ra sự cố, đều nói quá tam ba bận, quả nhiên vẫn phải là tự em tìm đến.”

Tôi dừng một chút, gật gật đầu: “May mà em cũng không chịu thua kém.”

Ôn Dương cười ha ha: “Quả thật không chịu thua kém, còn biết đến câu dẫn người, em là nghĩ như thế nào vậy?”

Mặt tôi nóng lên, ngoài miệng phản bác: “Đây tính gì, anh nếu còn dám đòi chia tay với em, em cam đoan một khóc hai nháo ba thắt cổ ám chết anh.”

Ôn Dương đi tới, cười tủm tỉm ôm thắt lưng nhấc tôi lên: “Quả nhiên vẫn là tự mình đưa tới cửa tốt hơn nhiều ——” nói xong cúi đầu xuống hôn.

Tôi đang nằm thoải mái, đột nhiên bị người kéo dậy hôn một hơi, không phải không thích, nhưng mỗi lần đều xấu hổ như cũ, về phần mặt mũi, cảm giác vẫn là không qua được.

Tôi buồn bực đẩy đầu Ôn Dương ra, xoay người, lập tức chỉ vào góc ban công, ngạc nhiên nói, “Sao còn có một cái nhà cây cho mèo?”

Ôn Dương từ phía sau ôm lấy tôi, hai má dán với nhau, cười nói: “Không phải em nói muốn đùa miêu dưỡng điểu sao? Còn có cả một chiếc lồng chim, bất quá đã cất đi rồi, nếu em muốn, tùy thời có thể lấy ra dùng.”

Tôi hít vào một hơi, nói: “Ôn Dương, anh quả nhiên rất yêu em.”

Ôn Dương ha ha cười, ôm ngang lưng tôi đặt lên ghế nằm: “Nhìn thái độ của em, cái này cần phải nghiệm chứng một chút.” Nói xong lại cúi đầu.

Lần thứ hai bị hôn du kích như vậy, thật sự là một chút chính kiến cũng không có: “Làm gì, anh —— anh —— anh không đi làm, cứ chạy theo em làm trò buồn nôn, cũng không sợ Quan Lỗi nổi ——”

Nói đến một nửa, tôi đột nhiên nhớ ra, “Ôn Dương, hình như em quên một việc.”

“Cái gì?” Ôn Dương ôm bả vai tôi, nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt nghiêng.

“Công việc của em!” Tôi đẩy Ôn Dương ra, đứng lên “Cọ” một cái liền chạy thẳng về phòng ngủ.

Chết tiệt, Mã tổng giám sắp phát điên rồi ——

Hôm qua lúc đang ngủ ở biệt thự nhận được điện thoại của Mã tổng giám, bảo tôi trở về đi làm. Tôi lúc ấy đang đau khổ không dứt, nghĩ Ôn Dương không cần mình nữa rồi, còn làm ăn cái gì a, cho nên trực tiếp chọc người đen mặt.

Cái này cũng thật biết lo rồi.

Chờ tôi thay xong quần áo, Ôn Dương đang ngồi dựa trên ghế sa lông, không nhanh không chậm phát biểu: “Em bây giờ là đại cổ đông sở hữu ngàn vạn của Ôn thị rồi, không cần hoảng như vậy.”

“Cái đó một mao quan hệ với lão tử đều không có.” Nói đến đây tôi liền giận lên, người này thật sự là, đổi lại người tham lam nào đó không chừng đã chia tay thật rồi, chỉ có loại khoan dung độ lượng như tôi mới không thèm chấp nhặt với anh, “Chờ ngày nào đó em sẽ bán.”

“Đều là em nên được, đồ của em, ai cũng không thể động.”

Ôn Dương cười tủm tỉm vươn tay kéo tôi ngồi xuống, “Hoặc em cũng có thể cho là sính lễ.”

“Cái loạn thất bát tao gì đây.” Thật biết tránh nặng tìm nhẹ, tôi đứng lên muốn đi ra ngoài, “Em phải đến công ty rồi, bằng không lão đầu ngựa kia sẽ giết người.”

“Đỏ mặt cái gì, em cho là tôi không để ý đến đồ cưới.” “Ôn Dương từ phía sau ôm cổ tôi, cười nói, “Hôm nay đã qua một nửa rồi, ngày mai đi cũng giống nhau.”

Tôi có chút động tâm, bằng không cứ để ngày mai? Lúc này vừa mới bày tỏ tâm ý với nhau...

Không không... Không được, tôi lập tức phủ định, hám sắc làm lu mờ ý trí, không có công việc, thì thật thành tiểu bạch kiểm rồi.

“Không...”

Kết quả lời còn chưa dứt, cổ tay Ôn Dương chuyển một cái, ôm ngang thắt lưng tôi lập tức xoay người, chặt chẽ đặt tôi lên ghế sô pha.

“Ôn Dương, anh...” Lời chưa nói ra bị đột nhiên bị một nụ hôn nuốt hết.

Tôi cực độ bất đắc dĩ nhắm mắt, từ khi nào Ôn Dương có chứng nghiện hôn môi rồi, trước kia còn chua chát châm chọc Đường Lâm, hiện giờ làm người tiếp nhận, thật đúng là nửa vui nửa buồn.

...

...

“Cậu con mẹ nó thực xem mình là khâm sai a, mấy ngày nay, Tổng bộ điều cậu đến làm gì?”

“Vừa đi con mẹ nó đi liền đi hai ngày, thật cho là mình rất ghê gớm a, cậu nói chút xem đã làm cái gì?”

“Nhiều năm như vậy tôi chưa từng gặp qua người trẻ nào như cậu, có chút quy củ nào không, ra nước ngoài liền cho là mình lên trời rồi...”

...

Tôi không rên một tiếng, mặc cho trào phúng mặc cho chửi mắng, thái độ thập phần khiêm tốn, chỉ là suy nghĩ bay hơi xa, lúc này không biết Ôn Dương còn ở nhà không, hay là đến công ty rồi. Tôi âm thầm thở dài, không bằng vừa rồi nghe anh nói, nghe mắng thì ngày nào chẳng được, nhưng Ôn Dương một khi bận, sẽ không còn thời gian nữa.

Chờ buổi tối trở về, Ôn Dương quả nhiên không ở nhà, tôi bắt đầu xem xét cẩn thận cái nhà mới này, dù sao cũng là chỗ ở lâu dài về sau, mỗi phòng tôi đều sờ soạng một lần.

Cuối cùng tôi ngồi ở thư phòng đã trang bị đầy đủ, giương cằm nhìn giá sách sắp bị xếp đầy trước mặt, thế nhưng còn có thang, sao lại nhiều sách như vậy, ngay cả sách từ thời ông ngoại tôi cũng mang đến đây rồi.

Trước kia tôi còn thật khát khao có một cái thư phòng như vậy, nhưng mà thư phòng này có hơi lộn xộn, vừa nhìn là biết có rất nhiều sách chỉ là lấy đến góp đủ số, tôi trèo lên thang bắt đầu chỉnh sửa phân loại.

Chất lượng sách vẫn không tồi, hẳn là có chuyên gia hỗ trợ chọn lựa, bất quá chắc chắn không phải là Ôn Dương tự mình hao tâm tổn trí, anh không hề có hứng thú đối với này đó.

Nhìn thấy sách yêu thích tôi liền dừng lại đảo qua một lượt, cứ dừng dừng xem xem như vậy, không biết dây dưa bao lâu, vừa không chú ý, không cẩn thận động phải một cái hộp.

Tôi vội xuống dưới xem xét, đồ vật trong hòm rơi tán loạn trên mặt đất, có một chiếc hộp tím quen thuộc.

Mở ra, bên trong thế nhưng là chiếc kẹp cà vạt tôi đã từng tặng cho Ôn Dương.

Tôi đưa lên trước đèn nhìn nhìn, sắc tím sáng đạm rất đặc biệt, giống như năm xưa.

Luôn cảm giác tặng cho Ôn Dương cái kẹp cà- vạt này, giống như mới ngay hôm qua, khi đó trên lưng tôi còn đeo tội nghiệt kiếp trước, nơm nớp lo sợ, hy vọng có thể đủ chuộc tội, cũng không dám hy vọng xa vời quá nhiều.

Hiện giờ trần ai lạc định, tôi và Ôn Dương đã cùng một chỗ, đúng sai trước kia đều thành hôm qua, những ngày nhìn như gian nan đó, lúc này hồi tưởng lại, tựa hồ đã trở nên không còn bi thương đến thế, mang chút cảm giác chua xót, lại bởi vì viên mãn hiện tại mà trở nên vui vẻ mềm mại.

Tôi cất lại kẹp cà- vạt kẹp vào hộp, lại nhặt những thứ khác, một tờ giấy màu lam an tĩnh nằm ở cạnh chân, tôi sửng sốt một chút, trong lòng toát ra một tia khả năng, vươn tay nhặt lên.

Tình thơ ngây ngô, non nớt, thậm chí thoáng làm người ta lên men, chính là bài thơ đã từng khiến tôi khóc đên hôn mê.

Lần thứ hai nhìn thấy, dưới đáy lòng dâng lên không phải khổ sở, mà là hồi ức.

Tôi hoảng hốt nhớ tới nhiều năm trước, màn đêm được đầy trời ánh sao tô điểm, trên sân thể dục, hai thiếu niên vô tri vô lo ngồi một chỗ cười vui tán gẫu trên trời dưới đất, giống như trên đời chỉ còn lại chúng tôi.

Lần đầu tiên, đột nhiên bị cái loại tình cảm nói không rõ này làm hoảng hốt.

Mờ mịt luống cuống không biết nên biểu đạt như thế nào ——

Tôi cúi tựa vào đầu gối, nhắm mắt, tâm tình phức tạp hít vào một hơi, hết thảy đều qua rồi.

“Sao lại ngồi ——” Ôn Dương còn chưa dứt lời liền nhìn thấy tờ giấy màu lam trong tay tôi, trên mặt anh không còn ý cười, ánh đèn chiếu vào người anh có loại bình thản an tĩnh.

Một khắc trầm mặc, Ôn Dương bỗng nhiên nói: “Đừng ngồi dưới đất.” Nói xong vươn tay kéo tôi đứng lên.

Tôi giữ tay anh lại: “Ôn Dương, ngồi cùng em một lát.”

Ôn Dương lặng vài giây, vẫn là ngồi song song bên cạnh tôi.

Tôi mỉm cười: “Thì ra là bị anh thu lại, lúc ấy còn tìm thật lâu, anh cũng không nói một tiếng.”

Ôn Dương lặng lẽ quay sang nhìn tôi, thản nhiên: “Em khi nào thì, cũng viết cho tôi một bài.”

Tôi cúi đầu, nghĩ nghĩ nói, “Em nghĩ em không viết được.”

Lập tức lại cười, “Có qua có lại, phải là anh viết cho em.”

Ôn Dương nghi hoặc: “Ân?”

Tôi giấu đi ý cười, nghiêm túc ngưng mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Ôn Dương, đây vốn chính là viết cho anh.”

Ôn Dương sững sờ một chút, cười: “Em yên tâm, chuyện đã qua rồi tôi sẽ không nhéo mãi, cuộc sống sau này của chúng ta còn dài.”

“Nửa năm thứ ba đại học, chúng ta dàn dựng kịch bản Nguyễn Linh Ngọc, hôm kịch bản hơ khô thẻ tre đó, chúng ta chạy đến sân thể dục...”

Tôi cúi đầu, thản nhiên cười cười, “Em ngã từ trên giá xuống, bài thơ này chính là viết sau đó.”

“Cũng là khi đó em phát giác mình có tình cảm với anh, em luôn nghĩ anh không có khả năng đáp lại em... Cho nên không có Giang Ninh, chỉ có anh, từ đầu đến cuối đều là anh —— “

Ôn Dương bình tĩnh chăm chú nhìn tôi, đáy mắt tối đen ôn nhuận, lại trong suốt thấu triệt.

Đối diện ánh mắt nùng trù thâm thúy này, nội tâm vô cớ mềm xuống, tôi thu lại lời vốn dĩ muốn nói, cười sửa lời: “Em hình như còn chưa đọc cho anh, bây giờ em đọc cho anh nghe.”

Ôn Dương đột nhiên nắm chặt tay tôi, ấm áp vi diệu truyền tới đáy lòng.

Tôi đáp lại, nắm chặt tay anh. Ôn Dương, nếu trước kia có làm anh tổn thương, dó cũng không phải em cố ý, không ai có thể hy vọng anh được hạnh phúc hơn em, từ đầu đến cuối em liều mạng muốn giữ gìn, cũng chỉ là hạnh phúc của anh.

Tương lai, gian nan cũng được, thuận lợi cũng thế, em sẽ vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, vĩnh viễn không trách anh, vĩnh viễn sẽ không rời đi.

...

Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, ánh sao điểm điểm, trăng đang lên cao, cũng giống như cái đêm say mê nhiều năm trước.

Ánh đèn nhu hòa trong từ phòng trong tỏa ra đến vảy vào ngọn cây lốm đốm, ẩn ẩn hòa cùng với thanh âm truyền ra nhỏ vụn, một câu hai câu nhỏ, thâm tình không dứt ——

Một đêm gió mát đắm say, nhẹ nhàng gợi lên tiếng lòng

Nhìn xung quanh, ánh trăng mê đắm.

Ấm áp

Dường như có thể hòa tan thời gian

Thật đẹp

Như mở đèn hoa giữa màn trời tối đen

Mông lung dưới ánh đèn

Lặng lẽ nở rộ

Là tôi giống như chìm sâu trong đầm xanh tình ái

Lặng lẽ

Sáng rực

Thiêu đốt ngày hè

Cây đa xanh biếc dần già, lá rụng hết thu

Một tiếng gọi một giấc mộng

Một chớp mắt sai một đời

Đột nhiên ngoảnh lại

Đến cùng vẫn không biết khoảnh khắc này chính là mãi mãi..

...
Bình Luận (0)
Comment