Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 93

Hai ngày này tôi mất ngủ lợi hại, lại không thể dùng thuốc, cũng là di chứng từ bệnh điên kia, thân thể kháng dược mạnh, thuốc ngủ với tôi mà nói không có tác dụng gì, uống chút rượu, ngược lại có thể ngủ ngon hơn.

Mấy ngày Ôn Dương không ở đây tôi đều đến chỗ Phương Thế, tựa vào quầy bar, tán gẫu với hắn, nghe âm nhạc thư hoãn trong quán, giảm bớt áp lực, để tránh cho mình suy nghĩ lung tung.

“Gần đây sao luôn không vui, tình cảm không thuận lợi?” Phương Thế đưa cho tôi một ly bia hỏi.

Tôi phun ra một hơi, cười nói: “Không có gì, sinh ý của anh thật là càng ngày càng tốt đó.”

Phương Thế không nói gì nhìn tôi, “Cậu cứ dùng chiêu nói lảng này, có ngốc hơn nữa cũng sẽ không bị lừa.”

Nói xong hắn lắc đầu, “Bỏ đi, không muốn nói thì thôi, dù sao yêu đương cãi nhau cũng là bình thường, chỉ cần đừng nói mấy lời tổn thương người kia là được, ngàn vạn đừng mài mòn tình cảm không dễ có này.”

Tôi nhìn hắn, cười nói: “Tôi biết rồi, đa tạ.”

Nghe nhạc, tôi trò chuyện cùng Phương Thế câu được câu không.

“Làm phiền, một chén Mary đỏ.” Có người đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.

“ Xin chờ.” Phương Thế cũng cũng vội không nói gì nữa, chỉ đành đi điều rượu cho khách.

Người nọ quay đầu nhìn tôi, mỉm cười nói: “Một mình?”

Là một thanh niên thoạt nhìn thập phần hòa khí, trang phục hưu nhàn, nhưng mặt mày vẫn tạo cho người ta một loại cảm giác không thoải mái.

Cánh tay tôi ngừng lại, lễ phép gật gật đầu.

“Khách quen sao? Hôm nay là lần đầu tiên tôi tới nơi này.” Người nọ cũng không để ý đến lãnh đạm của tôi, tiếp tục ghé đến gần.

“Người ta có bạn rồi, vẫn là buông tha đi.” Không đợi tôi nói gì, Phương Thế đưa tới một chén rượu trước mặt người nọ.

“Như vậy a.” Người nọ cười với tôi một cái, “Cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn làm quen.”

Tôi gật đầu: “Giờ tôi phải đi rồi, có cơ hội lại nói.”

Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào, như là có người đang nháo sự.

“Tôi đi xem xem.” Phương Thế vội vàng buông việc trong tay, đuổi qua.

Tôi khẽ nhíu mày nhìn sang, bình thường người ở đây rất nhiều, không biết Phương Thế có thể tự mình ứng phó không.

“Đừng lo lắng, quán bar thường xuyên sẽ xảy ra loại chuyện này, nếu ngay cả việc đó cũng xử lý không nổi, quán đã sớm đóng cửa.”

Tôi khẽ nhíu mày, người này thật thích tự quyết định.

Hắn cười chạm ly với tôi một cái: “Tin tôi không sai.”

Tôi giật nhẹ khóe môi, đối với loại hành vi sái nhiên này cảm thấy thực khó hiểu, tôi cầm lấy cái ly uống một ngụm, vẫn luôn chú ý tình huống nơi đó, hình như thật là một vụ đánh nhau bình thường, Phương Thế không bao lâu đã trở lại.

“Không có việc gì, chỉ là hai người quá chén, nháo loạn.” Phương Thế nhìn cái ly đã cạn của tôi, “Một ly nữa?”

Tôi lắc đầu: “Đừng, tôi sẽ về ngay.”

Người nọ rốt cục thức thời, không dây dưa thêm, tôi cầm áo khoác rời khỏi quán bar.

Ra cửa, tôi hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên, nhìn thoáng qua màn đêm đen đặc, hết thảy đều tĩnh mịch phẳng lặng, hết thảy đều sẽ qua.

Tôi cầm áo khoác bước thẳng về phía trước, không đợi đi đến đường cái bắt xe, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng lợi hại, đây là say rồi?

Rõ ràng uống không nhiều lắm, thường ngày cũng không say như vậy, tôi chống tay lên cột đèn đường, xoa xoa đầu.

Kết quả lại cảm giác càng chóng mặt hơn, cho dù cố chống đỡ, thân thể vẫn dần như nhũn ra, trong tai từng trận vù vù, ý thức chậm rãi mơ hồ.

Cuối cùng ký ức dừng tại hình ảnh một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện.

Là Ôn Hách ——

Ý thức dần khôi phục, đầu tiên tôi ngửi được một mùi rượu nồng đậm, trong dạ dày cuộn lên từng đợt, đầu cũng như vừa bị người đánh mạnh một quyền.

Cả người bị vây trong một trạng thái trì độn vô tri vô giác.

Không biết qua bao lâu, tình trạng này mới bắt đầu dần dần chuyển biến, cảm quan chậm rãi khôi phục, một lát sau, tôi nghe được ẩn ẩn có người nói chuyện.

“Cậu xác định, Ôn Dương nhất định sẽ đến?”

“Sao lại không đến, hai cái tên nhị ỷ tử này, tôi đã sớm nhìn ra không được bình thường, cả ngày con mẹ nó quấn quýt một chỗ, đâu có đàn ông bình thường nào lại như vậy.”

Người nọ cười một tiếng, “Anh yên tâm, nếu hắn không thật để ý, lúc trước sao lại vì hàng này, giáo huấn anh một trận như thế?”

Tôi loáng thoáng có thể nhận ra người đang nói là Lương Mễ, Ôn Hách cùng Lương Mễ muốn tìm Ôn Dương tới làm gì?

“Ha ha, có thể tới thì tốt, lão tử chỉ hận không thể giết chết hắn.”

“Đến lúc đó anh muốn gì sẽ được cái đó, trực tiếp giết chết vẫn là tiện nghi, bằng hữu của tôi lát nữa còn sẽ mang đến cho chúng ta một ít hàng tốt, đến lúc đó cho hắn nếm thử.”

“Ha ha, lão tử rốt cục có thể phát tiết rồi.”

...

Bọn họ hình như đang dùng cơm, hai người trò chuyện câu được câu không.

Tôi có thể cảm thấy tri giác hồi phục từng chút một.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy Lương Mễ nói, “Bằng hữu của tôi đến rồi, tôi ra ngoài một chuyến, anh ở đây chờ.”

“Vậy hắn thì sao, có chạy được không?” Thanh âm Ôn Hách tựa hồ còn sợ hãi.

“Yên tâm, lượng thuốc kia đủ cho hắn ngủ thẳng đến sáng ngày mai, chuyện của chúng ta chấm dứt rồi, hắn chưa chắc đã tỉnh, anh coi như cái xác cũng được, nếu cao hứng cứ đánh một trận giải hận, nhưng trước đừng giết chết.”

Tiếp, hắn mất kiên nhẫn nói, “Được rồi, tôi ra ngoài, anh một Đại lão gia đừng cứ nhát gan như vậy.” Lương Mễ nói xong không bao lâu, tôi nghe thấy một trận tiếng ván cửa khép mở.

Tôi bình ổn chốc lát, giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt.

Ôn Hách chạy vào trong phòng, không biết đang tìm kiếm cái gì.

Tôi đứng lên, thân thể nhoáng lung lay một cái, sau đó từng bước đi đến cái bàn bọn họ vừa ngồi, cầm lấy con dao bên trên, từ từ hướng về phía Ôn Hách.

Tôi nhìn thấy Ôn Hách rút ra một sợi dây thừng từ trong túi, những người này lại muốn hại Ôn Dương, bọn họ vừa rồi còn nói muốn tiêm thuốc phiện cho Ôn Dương.

Tôi sớm nên biết, tâm những người này đều là đen tối, không hề có điểm giới hạn.

Giết hắn, nhất định phải giết hắn, trong lồng ngực là sát khí nồng đậm không thể ức chế.

Tôi phải thay Ôn Dương giải quyết bọn chúng, không thể dây dưa nữa, bằng không Ôn Dương sẽ biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ như tôi.

Không thể để bọn họ lại hại Ôn Dương.

Người trước mắt cùng cảnh vật dần dần biến thành vặn vẹo, bên tai vang lên tiếng hét thảm thiết của Ôn Hách, tôi bật cười, trong lòng tràn đầy khoái ý, báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ tới, một đám ai cũng chạy không thoát.

Bọn họ đều đáng chết giống như Tần Phủ, giết hắn thì ổn rồi, giết hắn, Ôn Dương sẽ an toàn, về sau sẽ không còn cả ngày muốn hại Ôn Dương nữa.

... Mơ mơ màng màng, tôi tựa hồ nghe được có người đang gọi tên mình.

Ai? Thanh âm rất quen thuộc.

Ai đang nói chuyện, thanh âm này thật là dễ nghe, ôn nhuận, thoảng như gió xuân phất qua, rất có lực trấn an lòng người.

Cảnh vật chậm rãi rõ ràng, khuôn mặt Ôn Dương xuất hiện trước mắt tôi.

“Thạch Sam, em làm sao vậy?” Ôn Dương gắt gao nắm chặt cổ tay tôi, vẻ mặt khó tin.

Tôi lăng lăng nhìn anh, toàn thân ức chế không nổi run rẩy, con dao trong tay rơi xuống, tôi há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới phát ra tiếng: “Ôn Dương, thực xin lỗi, em cũng không muốn, đều là bọn họ... “

Tôi run rẩy bám góc áo Ôn Dương, nhìn Ôn Hách vẫn luôn đau đớn gào thét: “Không phải em, là bọn chúng cho em thuốc phiện, em không biết, em không cố ý muốn làm như vậy với anh, thực xin lỗi, Ôn Dương, anh tha thứ cho em... “

Ôn Dương gắt gao giữ bả vai tôi: “Thạch Sam, bình tĩnh lại.”

Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn, chất lỏng ấm áp theo hai má chảy xuống: “Ôn Dương, thực xin lỗi... thực xin lỗi, em không phải cố ý...”

Thân thể dần dần vô lực, cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ.

“Thạch Sam?”

Hai mắt đã không mở ra được, thanh âm Ôn Dương đột nhiên trở nên xa xôi, “Ôn Dương, tha thứ cho em, em sai rồi... thật sự biết sai rồi... “

Trong đầu một mảnh mơ hồ, tôi rốt cục kiên trì không nổi, lâm vào một mảnh bóng tối.

Tôi mơ một giấc mơ rực rỡ kỳ lạ, không hề có tính chân thực, đầu tiên là một ít hình ảnh quen thuộc, sau đó là một số người, mẫu thân, ông bà ngoại, Ôn Dương, Giang Ninh đều là mấy người tôi có thể nhớ lại, một đám bọn họ xuất hiện, sau đó lại chậm rãi biến mất, cảm giác kia như là một nghi thức cáo biệt.

Tôi đây là sắp chết sao?

Tuy rằng mệt chết đi, nhưng tôi không cam lòng, tôi còn chưa được Ôn Dương tha thứ, đời này tôi không muốn lại phải mang theo tiếc nuối rời đi.

Có thể hay không, cho tôi thêm một cơ hội, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt.

Lần thứ hai tỉnh lại, tôi nhìn phòng bệnh trống rỗng, nhất thời cảm thấy hoảng thần, nơi này không có Ôn Dương, cũng không có Dương Huyên, chỉ một mình tôi, tất cả mọi người đều không thấy nữa.

Tôi hoảng hốt từng đợt, phân không rõ đây là ảo tưởng hay hiện thực, trong lòng dâng lên sợ hãi.

Tôi chậm rãi đứng dậy, nhổ kim truyền dịch, đi ra ngoài tìm người.

Đứng trên dãy hành lang thật dài, tôi nhìn xung quanh, lảo đảo đẩy cửa mỗi phòng ra, nhưng mà không có, chỗ nào cũng không có Ôn Dương.

Cuối cùng, tôi gặp Lý Chính.

Lý Chính đưa tôi về nhà, tôi hỏi hắn Ôn Dương ở đâu, hắn vẫn trả lời giống như trước đây, nói với tôi Ôn Dương có chuyện quan trọng phải làm.

Tôi một mình ở nhà chờ Ôn Dương, một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần...

Tôi gửi tim nhắn cho Ôn Dương —— Ôn Dương, em về quê rồi, đây là một hoa điền... Nếu lúc nào đó anh thấy nhớ, thì tới tìm em, em sẽ luôn ở đây.

Tôi thu dọn hành lý, lần nữa bắt xe trở về.

—— Ôn Dương, anh không cần trốn em, em sẽ không để mình trở thành trở ngại của anh, nhưng em cũng sẽ không đi đến nơi quá xa, vạn nhất có một ngày anh muốn tha thứ cho em, em vẫn ở chỗ này chờ anh, sẽ không rời đi.

...

...

...

Trong phòng bệnh trắng thuần, Ôn Dương nằm trên giường, nhắm mắt hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Cậu ấy đi đâu?”

“Người trở về thị trấn cũ rồi, có để lại tin nhắn cho ngài, vì không đi quá xa cho nên tôi cũng không ngăn cản, nhưng mà vẫn có người trông chừng, không cần lo lắng.”

Ôn Dương mở mắt, con ngươi u ám đen đến dọa người, hắn nói: “Đặt cho tôi một vé máy bay đi Mỹ.”

“Nhưng mà thân thể của ngài?”

“Ngay lập tức.”

...

...

...

Triển lãm ảnh của Giang Ninh thực lớn, tựa hồ còn hấp dẫn không ít nhân vật nổi tiếng, Ôn Dương đã nghe Thạch Sam nói đến cái triển lãm này, nhưng hắn không hiểu, ảnh chụp mà thôi, sản phẩm của máy móc, có cái gì nghệ thuật?

Ôn Dương tìm thân ảnh của Giang Ninh trong đám người, cuối cùng, hắn nhìn thấy nàng đang ôm bụng lớn đứng ở trước một bức ảnh.

Hắn đi qua, ánh mắt lập tức bị tấm ảnh trên tường hấp dẫn, trong ảnh là hai thiếu niên mặc đồ học sĩ.

Một thiếu niên ngồi bệt dưới đất ôm bụng cười, nước mắt đều sắp tràn ra, một người khác chống hai tay đầu gối, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên ngồi trên cỏ kia, cũng là cười, nụ cười kia lại bao hàm rất nhiều cảm xúc, có hạnh phúc, thỏa mãn, dịu dàng —— đến nỗi hắn vô pháp khái quát chuẩn xác, nhưng hắn lại giống như có thể cảm nhận được loại tình cảm cho đi trọn vẹn này, hận không thể đem hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời đưa đến trước mặt người kia.

Đó là ảnh chụp hắn và Thạch Sam trước ngày tốt nghiệp, Ôn Dương cảm thấy trong tim phảng phất có sợi dây thừng đang siết lại, lồng ngực cuồn cuộn đau.

Hắn không hề biết, tại thời điểm hắn không nhìn thấy, Thạch Sam là nhìn mình như vậy.

“Sao chỉ có mình cậu, Thạch Sam đâu?” Giang Ninh lúc này đã phát hiện ra, cười hỏi, “Hôm qua gọi điện thoại cho cậu ấy không kết nối được, tôi còn sợ hai người không đến.”

Ôn Dương từ từ quay sang, thản nhiên trả lời: “Cậu ấy không tới.”

“Vì sao?” Giang Ninh nhíu mày, “Hai người cãi nhau?”

Ôn Dương không nói gì.

Sắc mặt Giang Ninh chậm rãi biến thành trắng bệch, nàng kích động bắt lấy tay Ôn Dương: “Hai người thật sự cãi nhau, hay là cậu chia tay với Thạch Sam rồi?”

Ôn Dương đạm mạc nhìn nàng, nói: “Không liên quan đến cô.”

“Cậu thật sự chia tay sao?”

Thân thể Giang Ninh lung lay nhoáng lên, như là vừa bị người đánh xuống một chuỳ, “Cậu không phải đã đáp ứng tôi, vô luận phát sinh chuyện gì, cậu cũng sẽ không cãi nhau, sẽ không bỏ rơi Thạch Sam sao?”

Ôn Dương thần sắc hờ hững, đôi mắt tối đen không gợn sóng: “Là cậu ấy tự mình muốn đi.”

“Không... Không thể nào...?”

Giang Ninh gắt gao kéo cánh tay hắn, “Cậu tên hỗn đản, cậu có biết như vậy sẽ hại chết Thạch Sam hay không, cậu sao có thể như vậy, làm sao có thể, tôi hảo hảo đem người giao cho cậu, cậu lại đối xử như thế?”

Ôn Dương tránh khỏi nàng, nhìn chằm chằm: “Cô đang nói gì, vì sao tôi lại hại chết cậu ấy?”

“Cậu sao có thể như vậy?” Khuôn mặt Giang Ninh đã ướt đẫm, “Cậu có biết hay không, Thạch Sam cậu ấy...”

Ôn Dương gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Thạch Sam làm sao?”

Tầm mắt Giang Ninh không có tiêu điểm, nàng lẩm bẩm: “Cậu sao có thể như vậy, cậu sẽ hại chết Thạch Sam, cậu có biết hay không, Thạch Sam bị lão cha súc sinh kia hạ dược, cậu ấy không thể chịu kích thích.”

Ôn Dương sững sờ, sau khi kịp phản ứng, vươn tay nắm chặt bả vai Giang Ninh: “Cô nói cái gì?”

Giang Ninh cúi đầu, nghẹn ngào: “Lão súc sinh không nuôi cậu ấy nổi một ngày, tạo ra một loại thuốc khiến tinh thần người ta nóng nảy, thêm vào sữa mỗi ngày đưa đến công ty cho cậu ấy, Thạch Sam vẫn luôn cho rằng chỗ sữa kia là cậu mua.”

“Cậu trách Thạch Sam đến Mỹ ba năm không liên hệ, nhưng cậu có biết ba năm kia cậu ấy sống không bằng chết, thời gian ba năm phần lớn đều vượt qua ở viện an dưỡng, thời điểm cậu ấy gầy nhất ngay cả chín mươi cân cũng chưa tới.”

(1 cân = 0,5kg cho ai chưa biết)

Giang Ninh bưng mặt, nước mắt tràn qua ngón tay: “Cậu có biết mỗi một lần phát bệnh, cậu ấy đều thống khổ gọi cậu tới cứu, nhưng mà cuối cùng lại cố gắng ngăn cản chính mình, cậu ấy thà rằng tự hại cũng không muốn quấy rầy cậu. Thạch Sam sợ cậu nhìn thấy bộ dáng điên rồ đó, sợ cậu nhìn thấy tâm tư kia, khiến cho cậu chán ghét.”

Ôn Dương cảm giác máu toàn thân đều đang thiêu đốt, khô khốc mở miệng: “Vì sao các người không ai nói cho tôi?”

Giang Ninh nức nở: “Tôi không phải chưa từng nghĩ qua, tôi hỏi bác sĩ, nếu không được hay là tới tìm cậu, nhưng Lance nói chấp niệm của Thạch Sam đối với cậu quá sâu, có thể tự mình thoát ra là tốt nhất, coi như cậu cũng thích Thạch Sam, nhưng vạn nhất có một ngày cậu muốn rời bỏ, chờ đợi cậu ấy chính là hủy diệt.”

Thân thể Ôn Dương nhoáng lung lay, vết thương còn đang khép miệng giống như rạn nứt dọc theo sống lưng, tiếng Giang Ninh khóc từng đợt đánh vào đại não.

“Thời điểm tôi mới vừa đón cậu ấy từ viện an dưỡng ra, biểu hiện trước mặt người khác cũng giống như bình thường, nhưng mỗi khi ở một mình trong nhà, cậu ấy sẽ bối rối một mực tìm kiếm xung quanh, hoặc là bảo trì nguyên một tư thế, cả ngày cũng không nhúc nhích.”

“Cậu không hỏi vết sẹo trên cổ tay kia làm sao mà có sao?” Giang Ninh thất thanh khóc lớn, “Cậu lúc trước lừa Thạch Sam giả kết hôn, cậu ấy lại bởi việc này thiếu chút nữa chết ở Mỹ. Tôi hiện tại còn nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng lúc ấy, Thạch Sam lúc đó là thật sự không muốn sống nữa, không ai biết cậu ấy phải trải qua những gì.”

Giang Ninh tiến lên bám chặt Ôn Dương, bi thanh: “Ôn Dương, tôi cầu xin cậu, cậu đi tìm Thạch Sam đi, cậu nhanh đi tìm. Tôi xin lỗi cậu, trước kia là tôi không đúng, là tôi ngăn cản các người, là tôi ỷ vào ân tình đối với Thạch Sam bắt cậu ấy phải trái đều khó, hiện tại tôi nhận sai, chỉ cần cậu đi tìm Thạch Sam, bảo tôi làm gì cũng được, tôi cầu xin cậu, van cầu cậu... “

“Thạch Sam đã coi cậu là tất cả, không có cậu, cậu ấy phải sống thế nào a?”

Giang Ninh khóc đến không thể đứng vững, cuối cùng chậm rãi ngồi sụp xuống, “Cậu ấy không thể chịu kích thích nữa, bệnh sẽ tái phát, phát bệnh thì sẽ giống như điên rồi, sẽ làm bị thương người khác, cũng sẽ tổn thương bản thân, cậu ấy lúc trước thiếu chút nữa đã chết a, tôi cầu xin cậu, Ôn Dương... “

Ôn Dương cảm giác có thứ gì đang đập phá trong tim, theo từng lời Giang Ninh nói, từng đợt từng đợt va chạm trong ngực, càng ngày càng đau, sau đó dần dần lan khắp toàn thân, hắn cho tới bây giờ chưa từng đau như vậy.

Động tĩnh của bọn họ, đưa tới không ít người dừng chân, tiếng gào khóc thất thanh gắt gao kéo đến một đám nam tử phương Đông, có người tiến lên hỏi.

“Cherry, làm sao vậy?”

Một thanh niên ngoại quốc cao lớn cuống quít vượt qua qua đám người chạy tới, hắn nâng Giang Ninh dậy ôm vào trong ngực, hướng về phía Ôn Dương cả giận, “Anh đã làm gì?”

Một lát sau, Ôn Dương bị người đuổi khỏi triển lãm, hắn giật mình đứng ở bên ngoài, có gió thổi đến, dương quang chói mắt, không trung xanh thẳm an tĩnh, nhưng mà thế giới của hắn đang biến hóa long trời lở đất.

Thạch Sam bị người hạ dược, cho nên tính tình bắt đầu nóng nảy, vậy đời trước cũng là thế này phải không...

Vì sao Thạch Sam luôn nghe lời lại biến thành điên cuồng như vậy, biến thành hắn cũng nhận không ra.

Hết thảy đã từng khiến hắn nghĩ không thông, toàn bộ đều có đáp án.

Những người khác thì không tính, nhưng người thân cận nhất với Thạch Sam trên đời, vì sao hắn một điểm cũng không phát hiện ra, rõ ràng khi đó biến hóa của Thạch Sam rất rõ ràng.

... Sau trọng sinh, cái gì Thạch Sam cũng tự mình gánh vác, chịu ủy khuất lớn như vậy, ai cậu ấy cũng không trách, ai cũng không trả thù, chỉ một mình hồ hồ gánh vác hết thảy.

Cậu ấy chưa từng trải qua thế sự, ngốc đến đau lòng người, ăn hết những thiệt thòi đáng thương đó, Thạch Sam lại vẫn như cũ bị người lừa, bị người tính kế, Thạch Sam dùng thủ đoạn tự cho là cao minh đi bảo hộ hắn, lại lưu lại nhược điểm khắp nơi cho người lợi dụng.

Thạch Sam không có tâm tư đi làm bất cứ gì, chỉ một mực muốn chuộc tội.

Nhưng mà cậu ấy lại có tội tình gì để chuộc, ban đầu hắn đã biết Thạch Sam khổ sở không nơi nương tựa, gặp gỡ được một người tốt, liền gắt gao bắt lấy không buông tay.

Này đó bản thân hắn chẳng phải đã biết sao? Là hắn dụ dỗ Thạch Sam, hắn rất hy vọng có một người trong mắt trong tâm đều là mình, rõ ràng lỗi không phải ở cậu.

Trong tim Ôn Dương tựa như có một cây búa đang đập phá, đời trước người đó cố ý dùng phương thức thảm thiết như vậy trả thù hắn, sau đó Thạch Sam thì sao, Thạch Sam sẽ như thế nào?

Đời trước Thạch Sam là kết cục gì?

Còn hiện tại thì sao, Thạch Sam bị hắn bỏ rơi thì sao?

“Ôn Dương, em nhớ anh, anh bao giờ thì trở về?”

“Ôn Dương, anh nhanh trở về đi, em có rất nhiều lời muốn nói với anh.”

Vừa nghĩ tới những lời kia, chính là xót xa dời sông lấp biển, thình lình ập đến ép người không thở nổi.

Đột nhiên tỉnh táo lại, Ôn Dương nhất thời ra một thân mồ hôi lạnh, hắn động một cái, sau đó bắt đầu chạy thật nhanh.

Thạch Sam, nhất định phải chờ tôi...
Bình Luận (0)
Comment