Chủ đề:
Tôi là người mới, muốn cầu ảnh chụp của các CV sama… ( ☆▽☆)Lầu chính: Mong các vị đại tỷ tốt bụng gửi cho tôi với ~ Hòm thư của tôi là [email protected]
1L: Người mới thì cứ lặn xuống ba tháng đi đã!!
2L: Ở đây không có đại tỷ…
3L: LZ thực dũng cảm, để lại hòm thư cầu ảnh chụp không sợ bị mắng sao ( ̄_ ̄|||)
4L: LZ quá coi thường baidu sama rồi, baidu một chút là có ﹁_﹁
5L: Ặc! Nhất định là tôi mở nhầm trang rồi! Dám cầu ảnh chụp còn để lại hòm thư…
6L: Cầu tự trọng!
35L: Tôi là LZ, đã tìm được trên baidu rồi. Thế nhưng trong đó không có ảnh chụp của Ô che mưa sama, thật muốn nhìn…
36L: LZ, tôi cũng muốn xem, hay là cô tự đi chụp một tấm rồi share cho quần chúng đi ﹁_﹁
37L: 36 ca thật xấu~ Đã mệnh danh là CV thần bí Ô che mưa sama thì đào đâu ra ảnh chụp ﹁_﹁
38L: LZ, tôi thực sự muốn ném đá cô..
40L: Đại tỷ?? LZ Cô có thể đổi cách xưng hô khác không!!!
——————————————
Hạ Vũ lúc này ngồi xổm trên mặt đất nhìn Tiểu Bạch đang nằm ườn trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ.
Năm phút sau, Hạ Vũ nhìn trời nhận thua con mèo vừa ngạo kiều vừa tham ăn kia…
“Được rồi, để tao mời Tiểu Ly tới thăm mày. Thế là được chứ gì…” Trong giọng nói của anh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Vừa dứt lời, con mèo nhỏ ngừng trừng mắt nhìn Hạ Vũ, lả lướt bật người từ trên sô pha nhảy xuống, vui vẻ chạy vòng vòng dưới chân anh.
“Mày… Chiều quá sinh hư mà.”
Sau hai lần trốn nhà được tìm trở về, trái tim của Hạ Vũ đúng là bị Tiểu Bạch tổn thương triệt để.
Mèo con trước đây cho dù lông ngắn, ốm bệnh, nhưng ít ra trong mắt nó chỉ có mình anh là chủ nhân. Từ khi được Tiểu Ly nuôi nấng mười ngày, Tiểu Bạch đã thành lập một cuộc đàm phán hữu nghị, quyết định từ nay về sau sẽ không chỉ yêu quý mình anh nữa. Lần trước thấy Tiểu Bạch trăm phương ngàn kế trốn đi, đêm đó khi nó được anh ôm về còn không ngừng ngoái đầu lại nhìn Tiểu Ly. Tuy rằng cậu không thấy, nhưng anh lại thấy rõ ràng.
Mọi người nói, lòng dạ đàn bà sâu tựa biển, xem ra lòng mèo cũng sâu không kém…
Nhìn con mèo mấy ngày này cắn dép kháng nghị, vừa tuyệt thực vừa nằm ì trên sô pha rầu rĩ, Hạ Vũ biết Tiểu Bạch đang muốn nói, tôi nhớ Tiểu Ly lắm!
Vì vậy, anh đành gọi điện thoại của Tô Lý.
Khi Hạ Vũ gọi tới, rất không may Tô Lý đang đi học tiết buổi tối.
Cậu vừa nghe giảng vừa mơ màng buồn ngủ, đột nhiên điện thoại trong túi bỗng đổ chuông khiến Tô Lý sợ tới tỉnh cả ngủ.
Nhanh chóng tắt máy điện thoại, may mà âm thanh không quá lớn, giáo viên không nghe được.
Tô Lý sợ hãi, thò tay xuống ngăn bàn, muốn xem xem ai gọi tới vào giờ này.
Cái tên hiển thị là nam thần.
Không ngờ là điện thoại của nam thần! Làm sao bây giờ, cậu vừa mới ngắt máy của nam thần… Tô Lý thật sự muốn trốn về, nhưng mà thanh âm kinh người của thầy giáo đã giữ chân cậu lại. Còn đang ở trong lớp a…
Tô Lý bất đắc dĩ nhìn di động, còn 25 phút nữa mới tan học… Nam thần gọi điện vì chuyện gì nhỉ? Thật muốn biết ngay lập tức…
Vì vậy bạn học Tô Lý bắt đầu phải chịu giày vò 25 phút, nằm bò ra bàn lo lắng…
Mỗi một phút trôi qua Tô Lý lại nhìn đồng hồ một lần, nhìn chằm chằm vào từng con số dần chuyển thành 8:39, Tô Lý mới chợt nhớ ra một chuyện, sao cậu lại không nhắn tin nhỉ? Không thể gọi điện thoại thì có thể nhắn tin a! Sao cậu lại không nghĩ ra chứ.
Giờ chỉ còn một phút nữa là hết giờ, tự dưng chờ oan 24 phút. Tô Lý vẫn luôn tự nhận mình thông minh bị đả kịch thật sâu…
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tô Lý lao ngay ra khỏi phòng học, gọi điện thoại.
“Alo, sama, vừa nãy không nghe điện thoại của anh là vì tôi đang học, không dám nghe máy, không phải tôi cố tình tắt máy đâu, anh đừng để bụng…Hô~ Hô~” Điện thoại vừa thông, tâm tình kích động của Tô Lý ào ào trào ra, một hơi giải thích với Hạ Vũ, nói xong thở không nổi, không thể làm gì khác ngoài thở dốc.
Người ở đầu dây bên kia lặng đi một chút, sau đó mở miệng: “A, Tiểu Ly, cậu cứ bình tĩnh đã, đừng hoảng hốt. Trong mắt cậu tôi là người nhỏ nhen vậy sao?”
“Không, không phải, sama, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn giải thích cho anh một chút…” Tô Lý khẩn trương nhấn mạnh.
“Tiểu Ly, đừng khẩn trương, vừa rồi là lỗi của tôi, không biết cậu đang ở trên lớp, nên nói xin lỗi là tôi mới phải, ha hả.”
“Không có… Được rồi, sama, anh gọi có chuyện gì?”
“Ngày mai là cuối tuần rồi, cậu có rảnh không? Muốn mời cậu tới nhà tôi chơi.”
“A?”
“Tiểu Bạch mấy ngày nay mỗi ngày đều quấn lấy tôi nhõng nhẽo, sợ rẳng cậu mà không tới thăm nó thì nó lại giở trò trốn nhà đi.” Hạ Vù nói tới đây thì nở nụ cười.
“Hắc hắc, mèo con thật giống y như trẻ con…” Tô Lý nghe thấy Hạ Vũ nói vậy cũng cười.
“Vậy Tiểu Ly, cuối tuần cậu có đến không?”
“Có chút ngại…”
“Hai chúng ta coi như cũng thân thiết, đúng không? Còn khách sáo làm gì?”
“Được rồi, ngày mai tôi nên tới vào lúc nào?”
“Ừ, sáng sớm liền tới đi.”
“Được~”
Ngắt điện thoại, nếu như Tô Lý đang ở trên một bãi cỏ, nhất định đã vui vẻ tới mức lăn lộn.
Ngày mai được tới nhà nam thần~ (* ̄▽ ̄)y
Sau cuộc điện thoại này, Tô Lý luôn bị vây trong trạng thái hưng phấn tột độ, nằm ở trên giường không thể nào ngủ nổi, lần đầu tiên phá vỡ quy luật trường kỳ của mình, cuối cùng vẫn là không chống lại nổi giấc ngủ đang mời gọi, mới tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm thứ bảy, Tô Lý rời giường, tới ngồi đờ ra trước máy tính hai tiếng đồng hồ.
Lần thứ ba mươi tám cậu lôi điện thoại ra xem, mới có tám giờ rưỡi a… Còn phải đợi một tiếng nữa mới được ra khỏi cửa.
Về phần vì sao Tô Lý chấp nhất chuyện chín giờ rưỡi mới ra ngoài, đó là quyết định sau cả một quá trình tối qua thận trọng lo lắng. Lần đầu tiên tới nhà nam thần, tới quá sớm thì vô cùng vội vã, tới quá muộn thì vô cùng thất lễ. Vì vậy chín rưỡi đi, từ ký túc tới tiểu khu XX mất 20 phút, thời gian coi như vừa đủ. Mười giờ, không sớm không muộn.
Sáng sớm, diễn đàn võng phối cũng chẳng có gì thú vị, weibo cậu đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Tô Lý muốn tránh phải nhàm chán chờ đợi, mở Thiên Thiên(1) ra yên lặng nghe lại 《 Không gian ký ức 》.
Biến thái công của nam thần quả thực quá tuyệt vời a…
Nghe xong một lần kịch và ED thì cũng vừa hay tới giờ, Tô Lý chuẩn bị đơn giản, hưng phấn bừng bừng ra ngoài~
Nhà Hạ Vũ cách N đại không xa, khi Tô Lý đến tiểu khu XX, nhìn đồng hồ mới có chín giờ bốn mươi lăm.
Tô Lý rất nghi ngờ, sao hôm nay tốc độ đi của mình lại nhanh vậy?
Vì thế, Tô Lý quyết định dùng mười phút để đi xung quanh tiểu khu nhà nam thần. Phủ xanh rất tốt…
Khi tới cửa nhà nam thần, Tô Lý giơ tay lên nhưng chậm chạp không dám gõ xuống.
Rất khẩn trương~
Tô Lý âm thầm hít sâu, gõ thôi!
Ngay khi cậu chuẩn bị gõ xuống, đúng lúc này cửa lại mở ra.
Tô Lý sững sờ nhìn Hạ Vũ ở trước mặt, bật người rút tay về, ngại ngùng giữ tư thể thẳng lưng chào hỏi, “Ô… Ô che mưa sama… Tôi, tôi là Sơ Ly…”
Hạ Vũ không phản ứng, bàn tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa, tư thế thực quỷ dị.
“Tiểu Ly, mau vào đi.” Hạ Vũ tuy rằng giật mình, thế nhưng phản ứng rõ ràng tự nhiên hơn Tô Lý.
Tô Lý theo Hạ Vũ đi vào. Nhà anh rất rộng, lại sạch sẽ ngăn nắp, trang trí cũng rất gọn gàng chuyên nghiệp. Tô Lý thấy thật thoải mái.
“Meo meo~ >▽<” Chợt thấy một vật thể màu trắng lao nhanh vào lòng Tô Lý.
Cậu vui vẻ đón lấy, là mèo con.
Rõ ràng chú mèo thấy Tô Lý thì vô cùng sung sướng, cọ cọ vào người cậu.
“Mèo con, hôm nay mày nhiệt tình quá~” Tô Lý đùa giỡn với nó.
“Meo meo…” Mèo con xoay người, dùng đuôi cọ cọ lên mặt cậu.
Tô Lý sờ mặt mình, “Mèo con, mày ngạo kiều, vốn định cho mày ăn thật nhiều bánh Tiểu Thiên Sứ, nhưng giờ không cho nữa.”
“Meo meo ~o( =∩ω∩=)m” Tiểu Bạch lại bắt đầu thi triển làm nũng đại pháp khiến Tô Lý không cách nào cưỡng lại được.
“Vậy kêu meo meo một tiếng tao sẽ cho mày ăn.” Tô Lý có chút không cam lòng cò kè mặc cả, sao có thể dễ dàng chịu thua nó như vậy được QAQ
“Meo meo ~o( =∩ω∩=)m” Tiểu Bạch ngoan ngoãn hưởng ứng.
Tô Lý không thể làm gì khác ngoài đầu hàng, lấy bánh ra cho nó ăn.
Hạ Vũ ở một bên cuối cùng cũng hiểu sao một người một mèo có thể trong một thời gian ngắn có cảm tình tốt với nhau như vậy, hóa ra đều vì tính cách y như trẻ con.
“Tiểu Ly, cậu muốn trà hay gì không?” Hạ Vũ dò hỏi.
“Gì cũng được…” Tô Lý nhìn Hạ Vũ một chút, sau đó tiếp tục cho mèo ăn, cố ý không để nó bóc được bánh.
“Uống chén trà đi.”
Hạ Vũ tới bên Tô Lý, đặt trà lên bàn.
Lúc này Tiểu Bạch tội nghiệp nhìn Hạ Vũ, mong muốn chủ nhân có thể giúp đỡ nó.
Hạ Vũ xoa xoa đầu nó, hả hê nói: “Mày mấy hôm trước không phải đều không thèm để ý tới tao sao? Giờ đã biết tao là chủ nhân của mày rồi hả? Chơi với Tiểu Ly đi, ngoan~”
Nói xong, anh nhìn Tô Lý, “Tiểu Lý, cậu cứ tự nhiên đi, tôi đi nấu cơm.”
Tô Lý ngay lập tức gật đầu, “Được~”
Tô Lý cùng Tiểu Bạch chơi một hồi, cuối cùng thành công chọc cho nó xù lông. Tiểu Bạch vẫy vẫy đuôi, chạy ù vào trong phòng, trực tiếp mặc kệ Tô Lý.
Lần này xem ra cậu đã làm nó nổi giận rồi, lẽ nào sau này cũng sẽ không để ý đến cậu nữa sao?
Không tìm thấy mèo con, Tô Lý không còn cách nào khác, đành phải tới nhà bếp.
Vẫn là thân ảnh Hạ Vũ bận rộn một mình trong bếp. Thái thịt, xào rau, nấu cơm, đảo thức ăn đều vô cùng thành thạo.
Tô Lý đứng ở cạnh cửa lẳng lặng nhìn, không có đi vào quấy rầy.
Thế nhưng một người sống đứng ở cửa, trừ phi mặc vào áo tàng hình của Harry Potter thì mới không bị người ta phát hiện.
“Tiểu Ly, Tiểu Bạch không quấn lấy cậu nữa sao?
“Tôi chọc cho nó giận, chắc một thời gian nữa cũng không thèm để ý tới tôi đâu…”
“A? Tiểu Bạch thù rất dai, Tiểu Ly, cậu thảm rồi…” Hạ Vũ nhìn cậu, hả hê nở nụ cười.
“Vậy nên sama, anh giúp tôi nói vài lời với mèo con đi…” Tô Lý làm ra ngữ khí cầu xin.
“Tôi còn không biết tiếng mèo…”
“Thế nhưng hình như mèo con hiểu chúng ta nói gì.”
“Thực ra, Tiểu Ly, cậu có thể thử ở trước mặt nó meo meo hai tiếng, nói không chừng nó sẽ tha thứ cho cậu.” Động tác trên tay Hạ Vũ dừng lại, sờ sờ cằm cho Tô Lý một chủ ý.
“Sama, anh thử rồi sao?” Tô Lý mở to hai mắt nhìn.
“Đương nhiên không. Tôi chỉ là muốn cậu thử mà thôi.” Hạ Vũ xoay người tiếp tục làm cá, len lén nở nụ cười.
“…”
Mười hai giờ trưa, đúng giờ ăn cơm~
Tô Lý nhìn trên bàn phong phú thức ăn, cá kho, thịt kho tàu, gà xào, canh thịt viên với cải trắng, khiến cậu sung sướng.
Thử một miếng cá, mềm mềm ngon miệng. Lại nếm một ngụm canh, ngọt hết cả họng. Lại tiếp tục tàn phá cả một bàn ăn, lúc này quả thực thức ăn không còn đẹp mắt chút nào.
“Tiểu Ly, đừng vội, cẩn thận hóc xương.” Hạ Vũ nhịn không được mở miệng nhắc nhở, sau đó chọn một miếng cá ít xương đặt vào bát cậu.
Tô Lý có chút ngại ngùng gật đầu, “Sama, anh làm thức ăn quá ngon~” Nói xong, ngay lập tức giải quyết miếng cá.
Hạ Vũ vừa xem vừa buồn cười, đồng thời giúp cậu lọc xương cá.
Tô Lý vẫn vùi đầu ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Sama, mèo con không ăn sao?”
Hạ Vũ hất hất cằm, ánh mắt hưởng về phía cửa, ý bảo Tô Lý hãy nhìn sang bên đó.
Tô Lý nhìn theo, thấy Tiểu Bạch đang len lén trốn sau cửa nhìn hai người ăn.
Thấy mình bị phát hiện, Tiểu Bạch ngay lập tức bước ra, ngẩng cao cái đầu nhỏ, nghênh ngang bước tới.
“Mèo con, tới ăn cá.” Tô Lý gắp một miếng cá chuẩn bị cho Tiểu Bạch.
Kết quả mèo con nhìn cũng không thèm nhìn cậu, trực tiếp bước về phía chủ nhân.
Xem ra nó còn giận cậu a…
Cơm nước xong xuôi, Tô Lý chủ động nhận việc rửa bát, Hạ Vũ cũng không cùng cậu khách khí, để cậu làm.
Chờ Tô Lý thu dọn xong cũng đã tới hai giờ.
Hai người vốn định dẫn Tiểu Bạch ra ngoài dạo một chút, nhưng Tô Lý lại bị một cuộc gọi triệu về trường. Nguyên nhân là do tổ trưởng nói với Tô Lý, thực nghiệm của bọn họ bị sai số liệu, thầy giáo yêu cầu họ làm lại lần nữa.
Tô Lý nghe điện xong, trong lòng như có một vạn con thảo nê mã chạy qua… Cái thực nghiệm đáng ghét đó!
Hạ Vũ muốn lái xe trực tiếp đưa Tô Lý về trường học, nhưng bị cậu cự tuyệt. Lý do của cậu là vì thực nghiệm đó không yêu cầu đúng giờ, trễ mười phút cũng không vấn đề gì~
Đi ra khỏi tiểu khu, Tô Lý quay người lại vẫy tay tạm biệt Hạ Vũ và mèo con, “Hẹn gặp lại sama, hẹn gặp lại mèo con, hôm nay thật vui~”
Mèo con vẫn len lén theo đuôi Hạ Vũ thấy Tô Lý phát hiện ra mình, lập tức dừng bước cố tình quay mặt đi chỗ khác.
Mới không phải ra tiễn cậu đâu o( ̄ヘ ̄o#)
Tô Lý thấy hành động của Tiểu Bạch, ở trong lòng cười trộm, mèo con đúng là một chú mèo không được tự nhiên a.
*Chú thích:
(1) Thiên Thiên: phần mềm nghe nhạc trực tuyến.