Săn Hồ Ly

Chương 40


Mọi người tâm trạng mừng rỡ, có lẽ đối với họ, khả năng sống sót đã được nâng lên một chút rồi. Bước chân ngày càng gấp gáp, nhưng khi tất cả bước qua bức tường kia thì…một sự chán nản lại bao trùm và ăn trọn niềm hi vọng của họ.
Thì ra màn vừa rồi chỉ là bữa khai vị trước một bữa chính hoành tráng mà thôi. Cả không gian tầng ba này được xem là nơi rộng nhất, kiến trúc bề thế và choáng ngợp nhất. Trên tường không phải là những bức bích họa mà là những tác phẩm được trau chuốt bằng đá cẩm thạch lộng lẫy. Những kiệt tác trước đó tưởng như đưa người ta đến với đỉnh cao của nghệ thuật văn hóa Đông Tây rồi, không ngờ, những tác phẩm ở đây còn phong phú và đắt giá hơn nhiều lần.
Trên tường, không nói đến những bức tranh khảm đá của những danh họa nổi tiếng thời Phục Hưng, mà ở dưới mặt đất, những bức tượng được điêu khắc chân thật và sống động đến tột cùng. Có thể kể đến như bức tượng sừng sững David uy phong lẫm liệt, kế đến là vẻ đẹp từng phân của Vệ nữ Milo, tượng Napoleon trên con ngựa chiến, ngay cả tác phẩm tượng đài người mẹ nước Nga – bức tượng cao nhất thế giới cũng được thu nhỏ vô cùng sắc nét. Những tác phẩm này chiếm lấy mỗi góc của tầng ba, chừa lại một thứ làm người ta khó hiểu vô cùng…những chiếc quan tài đặt ở giữa phòng!
“Sao lại có những chiếc quan tài ở đây nhỉ?” Lũ thợ săn đi chung khó hiểu hỏi. Không biết những chiếc quan tài này có ngụ ý và ẩn dụ gì đây, liệu tên kia sẽ thách đố gì với họ nữa, hoàn toàn không thể đoán nỗi.
Những cặp mắt đảo tròn mọi phương để quan sát những điểm bất thường, rất kì lạ và không hợp lí. Nếu nhìn tổng thể với những chiếc quan tài, thật là không hề ăn nhập gì với nhau, một công trình nghệ thuật trước mắt lại khảm vào đó một vết nhơ thì thật không chấp nhận được.
Bọn người của Tiểu Thúy cùng Xích Triệt cũng trầm ngâm, không hiểu dụng ý của hắn là gì. Trên những chiếc quan tài, xuất hiện tượng đồng các linh vật được cách điệu cô cùng lạ mắt theo phong cách thời cổ đại. Ở giữa là một chiếc quan tài mùa xanh lá cây, mỗi bên chiếc quan tài màu xanh đó có tất cả ba chiếc quan tài nữa. Trên mỗi nắp quan tài lại xuất hiện tượng đồng tượng trưng ột linh vật, nhưng rất kì lạ, lũ linh vật này không theo một thứ tự nào trong mười hai con giáp, một số con không nằm trong bảng này.
Mọi người đang trầm tư suy nghĩ thì giọng nói của kẻ kia một lần nữa vang lên, đánh nát sự tập trung của tất cả.

“Ta đánh giá có vẻ quá thấp thực lực của các ngươi thì phải, nhưng ta cũng rất cảm khái khi các ngươi đến được tầng này ha ha ha.”
“Nếu có lời muốn nói thì nói nhanh, gà con núp trong cánh gà mẹ, gió lớn coi chừng bị cảm lạnh đây.” Giọng Hiroshi cất lên phản bác lại, âm thanh nồng đậm chế giễu pha chút cáu khỉnh của hắn.
“Ta không thèm chấp nhất một đứa đầu đất như ngươi, nếu đã đến được tầng này, ta cũng không ngại nói ho các ngươi biết…Ta chính là hộ vệ thứ tư của tộc Ưng, biệt danh M-key.”
“M-key, chưa từng nghe qua, ngươi ở cái xó nào chui ra vây?” Hiroshi phá bỉnh lên tiếng.
“Hiroshi, sau khi ngươi uống nước biển no nê rồi sẽ biết ta từ nơi nào chui ra ngay thôi. Có thấy những chiếc quan tài kia không, có biết tại sao ta để bọn chúng ở đó không?” Giọng nói từ cười khoái trá dần trở nên căm phẫn.
“Nếu không lầm, người được khắc tên trước cánh cổng lúc chúng ta vào đây là ….thầy của ngươi, bậc thầy về kiến trúc cạm bẫy.” Giọng Xích Triệt vang lên xé tan mọi thứ.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, cái tên Shiros Meliton ấy làm anh có chút ấn tượng trong tiềm thức. Từ lúc rất nhỏ, anh đã biết gia tộc Hunter ở Mỹ cùng gia tộc Ưng ở Nga có mối thù truyền kiếp. Họ tranh đấu với nhau hàng trăm năm, bề ngoài cho thấy sóng yên biển lặng, nhưng trong thế giới ngầm kia lại không ngừng sát phạt chiếm lĩnh thị trường của nhau. Shiros Meliton dường như đã từng là hộ pháp của gia tộc Ưng, nhưng trong một trận đấu đẫm máu, hắn cùng gia đình của mình tất cả điều đã chôn thây. Nhìn về khả năng điều khiển mê cung cũng những trò chơi tên này bày ra, rất có khả năng tên này là người kế thừa cuối cùng của hắn.
Bên kia dừng lại mấy phút, tiếng cười âm lãnh lan đến tận mạch máu bùng phát: “Hay lắm, nhớ hay lắm, ngươi còn nhớ ông ấy sao? Những chiếc quan tài này chính là cả nhà sư phụ của ta. Từng người, từng người đã bị hành hạ đến chết, vậy hôm nay, ta cũng muốn giúp ông ấy nhìn xem, con của kè thù ông ấy chết thê thảm như thế nào.”

“Đây không phải là điều ngươi muốn, nếu thật sự muốn chúng ta chết thì cũng không cần bày ra đủ trò thế này. Nói đi! Luật chơi của tầng này là gì?” Xích Triệt đôi mắt bắt đầu bắn ra sát khí. Với những gì đang diễn ra trước mặt, anh không tin trong tầng này tên kia không bày ra trò gì cả.
“Hay lắm, rất nhanh nhẹn, ta rất thích, ta rất căm thù ngươi, nhưng cũng rất tiếc nuối nếu một kẻ thông minh như ngươi không còn tồn tại, vậy ta sẽ nói ngay luật chơi tầng này. Đó là …tất cả.”
“Tất cả là cái khỉ gì thằng khốn kia!” Hiroshi lên tiếng.
“Để ta nói cho thứ ngu ngốc ngươi biết. Tất cả chính là mọi thứ trong phòng này điều có thể là chìa khóa, ngươi có thể từ từ mò ra cơ quan để mở bức tường phía trước thông ra ngoài kia, nhưng có lẽ tòa tháp này không đợi nổi ngươi đâu. Nếu ta đoán không lầm, chừng sáu phút nữa nó sẽ bị chìm ngay.” Giọng cừời đầy vẻ oán thù cùng khoái trá vang lên rồi từ từ lịm hẳn. Luật chơi và trò chơi đã được đặt trước mắt!
Sau khi luật chơi được ban ra, mọi người lại rơi vào khốn đốn, luật hắn đưa ra như thể đưa mà không đưa, có cũng như không có.
“Nếu giống như những trò trước, thì thuộc hạ nghĩ chắc chắn sẽ khởi đầu từ những thứ khác biệt nhất.” Puma lên tiếng. Nếu căn cứ theo những thử thách trước đó đặt ra, có lẽ những thứ mâu thuẫn với tổng thể còn lại sẽ là chìa khóa đầu tiên dẫn tới lời giải, nhìn bao quát khắp tầng ba này, thứ dị biệt nhất chính là…bảy chiếc quan tài bên kia.
“Những chiếc quan tài này, mỗi chiếc có lẽ đều mang một ngụ ý nào đó, nếu không, nó cũng sẽ không đặt nơi trung tâm như vậy.” Tiểu Thúy tay khẽ đặt trên môi trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu cứ đứng đó mà đón không bằng lại gần để xem xét còn tốt hơn, ý nghĩ vừa xuất hiện, Tiểu Thúy đã bắt đầu lội nước, từng bước tiến lại những chiếc quan tài. Nếu tên kia muốn xem đây là thứ hắn dùng tượng trưng như nơi an nghỉ của cả nhà sư phụ mình, ắt hẳn những chiếc quan tài này phải được trang trí rất cầu kì chứ không phải là những tượng đầu thú thoạt nhìn không có ý nghĩa này. Vậy chúng biểu thị cho cái gì được che giấu đằng sau?

Nói về những cỗ quan tài đặt ở đây, chiếc chính giữa được sơn một màu xanh lá cây, rất khác biệt so với những chiếc còn lại, nó không hề có đầu thú trên đó. Chiếc quan tài bên trái đầu tiên, linh vật là một đầu bò; theo thứ tự, chiếc thứ hai là một con chim ưng đội vương miện màu trắng đỏ; chiếc cuối cùng là hình một con cò quăm. Còn về phía bên phải, theo thứ tự các linh vật lần lượt là một con chó hình thù không giống chó, một con kềnh kềnh, cuối cùng là một con mèo. Tại sao lại không theo thứ tự nào cả vậy, những linh vật này có những con không hề thuộc mười hai linh thú. Chúng rất bình thường, cũng không hề là loài đặc biệt.
Mà khoan, thứ đó – ngay từ đầu khi bước vào, thì nó đã là thứ tuyên cáo sở thích của Shiros Melinton cũng như của tên M-key rồi hay sao. Đúng rồi, bọn họ gần như mô phỏng tất cả theo một thể kiến trúc đồng nhất.
“Là những vị thần Ai Cập cổ, những chiếc quan tài tượng trưng cho những vị thần được tôn sùng nhất Ai Cập.” Tiểu Thúy vui mừng lên tiếng, nếu như phán đoán của cô không lầm, điều mà hắn muốn bọn họ phát hiện ra chính là …sự tượng trưng.
“Những vị thần ư?” Hiroshi gặng hỏi, từ đầu đến giờ, những ý nghĩ tưởng như không thể của cô gái nhỏ này không biết đã cứu bọn họ bao nhiêu lần, một tiểu nha đầu rất thông minh.
“Đúng vậy, lúc trước, khi vào tiết học cấu trúc vật liệu sơ khai của giáo sư Magnet, ông có bảo em tìm hiểu về việc xây dựng kim tự tháp, trong lúc đó, em cũng có đôi chút tìm hiểu về văn hóa của Ai Cập.”
Tiểu Thúy hồ hởi nói tiếp…
“Mọi người có thấy chiếc quan tài màu xanh đó không? Đó chính là tượng trưng của thần Osiris, ông chính là một trong các vị thần vĩ đại nhất của Ai cập tượng trưng cho sức sống và sự đổi mới, tượng đầu bò tượng trưng cho nữ thần Isis, con chim ưng đội vương miệng trắng đỏ chính là thần Horus – thần của bầu trời và ánh sáng, con cò quăm là Thoth – thần trí tuệ và phép thuật. Bên phải chiếc quan tài xanh, con vật chó không ra chó kia là Seth – thần của sa mạc và những cơn bão, con kềnh kềnh là Mut – mẹ của các nữ thần, cuối cùng, con mèo là Bastet – nữ thần hoàng hôn. Đó là những vị thần được người Ai cập thờ phụng và tôn sùng nhất.”
“Thì ra là vậy, vậy nếu là tên đó dụng tâm là những vị thần vậy hắn muốn ám chỉ điều gì ở đây. Tiểu Thúy, em nên nói ra luôn chứ.” Hiroshi nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt không khỏi khâm phục bội phần, nhưng vấn đề bây giờ là nhanh chứ không phải cảm thán.
“Em…” Tiểu Thúy ấp úng cắn môi: “Em cũng chưa biết chúng có liên quan gì với lời giải ở đây.” Cô mặc dù đã chỉ ra mối liên hệ giữa các tượng đồng với những thần linh, nhưng hoàn toàn mù tịt về lời giải.

“Thứ bất giác làm em nghĩ tới những vị thần là ngay từ đầu lối kiến trúc mà hắn chọn là tòa kim tử tháp này, cho thấy, hắn thích thú với nền văn hóa Ai Cập rất nhiều, nên em mới táo bạo mà suy diễn vậy.” Tiểu Thúy bắt đầu rụt rè, lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang với sự khẳng định của mình, vì chỉ cần đi sai một bước không biết thứ gì đang đợi họ phía trước.
“Tiểu Thúy, cô có nhớ lầm các biểu tượng hay không vậy?” Lion kế bên khó hiểu hỏi.
“Sao anh lại cho là vậy?”
“Bởi vì cô nói những vị thần kia thật không có gì sai sót, dân cư Ai Cập cổ thờ phụng họ rất nhiều, nhưng cô lại quên đi một người đáng lẽ ra phải có mặt trong số bảy chiếc quan tài kia chứ?”
“Ý anh là gì Lion.” Tiểu Thúy ngước nhìn hỏi, quên ư, nhưng với những biểu tưởng sừng sững như vậy, sao cô có thể đoán lầm được chứ, họa chăng là những vị thần có những truyền thuyết dị bản khác mà thôi.
“Nếu tôi nhớ không lầm, trong số những vị thần vĩ đại được người dân Ai Cập thờ phụng và tôn sùng nhất, chắc hẳn phải có thần Mặt Trời – Thần Ra – biểu tượng là con chim ưng đội chiếc đĩa Mặt Trời, nhưng tên kia không hề đặt ở đây.” Lion vô cùng thắc mắc, anh cũng không ngờ rằng, những lời mình nói đã đánh động vào tiềm thức của một người im lặng trầm ngâm mà đang dõi theo tất cả mạch suy diễn ở đây.
Tiểu Thúy chợt sững người. Sao cô lại quên đi điều này chứ, tên kia nếu đam mê văn hóa Ai Cập như vậy, hẳn sẽ không thể nào bỏ đi một thứ quan trọng thế được. Nhưng nếu là thần Ra, vậy có liên quan gì đến chiếc chìa khóa ở tầng ba này.
Thần Ra, ông ta sẽ là lời thách đố ra sao khi con nước đang ngày một nhấn chìm mọi thứ?!

Bình Luận (0)
Comment