Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 13


Pháo đài thứ nhất của Ngân Bắc Đầu nằm ở tinh cầu Alpha, hình dạng pháo đài giống như toà pháo đài ở tinh cầu Beta.

Vẫn là toà thành kiến trúc màu đen được cấu tạo từ hợp kim, tầng ngoài cùng là tường thành, bên trong là các toà kiến trúc cao thấp đan xen nhau được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, bởi vì tinh cầu Alpha hàng năm bị bao quanh bởi sương giá, cho nên bên ngoài luôn bị bảo phủ một lớp tuyết dày.
Đỉnh tháp đâm thẳng qua những đám mây, những bức tường bằng kim loại nằm thấp ở phía dưới, nhìn nó như một người khổng lồ với thân mình sắt thép, đang ngồi ở phía vòm trời, khi đứng gần nhìn lên liền cảm thấy vô cùng áp bách.

Bên trong pháo đài được chia cắt thành các khi vực khác nhau.

Hai ngày trước, nhóm tân binh đến từ trường quân đội Kaios được xếp vào khu ký túc xá ——
"Mẹ nó, tớ thấy huấn luyện viên ngu ngốc kia thực sự muốn dồn cậu vào chỗ chết."
Máy sưởi trong phòng ký túc xá được mở đến mức lớn nhất.

Đường Trấn nôn nóng mà đi qua đi lại, cái miệng nhịn không được mà mắng chửi.

"Nhóm tinh cốt của chúng ta căn bản là không đủ để hắn hành hạ đúng không? Làm gì có Tàn tinh nhân nào chịu đựng được cái băng giá ở đây cơ chứ!?"
Khương Kiến Minh nằm dựa trên giường, cả người được bao bọc bởi một lớp chăn dày, cậu nhắm mắt nằm nghiêng, sợi tóc vụn vặt tán loạn ở tên gối, cả người trắng bạch như một tờ giấy trắng.

Cậu không ngủ, lúc này nhẹ mở miệng, giọng nói còn rất tuỳ tiện: "Được rồi, Đường thiếu, đừng nháo nữa......!Không có chuyện gì đâu."
Bối Mạn Nhi ngồi ở mép giường dịch góc chăn cho cậu, đau lòng mà nhẹ nhàng nói: "Bạn học Khương, cậu cảm thấy thế nào rồi? Còn lạnh nữa không?"
Tràng xung đột ngoài pháo đài cuối cùng chấm dứt khi Khương Kiến Minh lấy điều lệnh đặc cấp ra.

Sau khi kiểm tra độ thật giả của cái chip, Trung giáo Hoắc Lâm chỉ có thể nén giân, giả làm người câm ăn hoàng liên để Khương Kiến Minh đi vào pháo đài.
Cậu thì hay rồi, khi đi theo đám tân binh đi vào pháo đài, vừa từ cơ giáp bước xuống, mới đi được hai bước liền không tiếng động ngã xuống, thiếu chút nữa doạ chết Đường Trấn và Bối Mạn Nhi.
"Thật sự không có việc gì, tôi ngất là do trực tiếp dùng cơ giáp nhảy vọt lại đây, tác dụng phụ vẫn còn chưa lui hết, nghỉ một ngày thì tốt rồi," Khương Kiến Minh lắc lắc đầu, dịu dàng nói, "Bối tiểu thư, cảm ơn cô."
Bối Mạn Nhi ngẩng đầu cười với cậu: "Đều đã đến cái địa phương quỷ quái này rồi còn tiểu thư gì nữa......!Bạn học Khương cứ gọi mình là Mạn Nhi được rồi."
Cô có diện mạo vô cùng đáng yêu, là kiểu vừa thấy liền biết là đại tiểu thư quý tộc thích hợp mặc những bộ váy dài rườm ra ngồi ở trong hội hoa viên để thẩm trà, bây giờ cô ấy lại cắt một kiểu tóc ngắn trong vô cùng cá tính và khoẻ khắn, trên người là bộ quân trang trắng đen làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô ấy.

Thời điểm còn học ở trường quân đội, mọi người đều biết cô vô cùng yêu thích Đường Trấn, không nghĩ tới tốt nghiệp rồi cũng vô cùng bất khuất, thật sự đuổi theo Đường Trấn tới Viễn Tinh Tế tòng quân.
Trước kia Đường Trấn luôn phớt lờ cô, nhưng sau mấy ngày ngây người tại Viễn Tinh Tế, dường như mối quan hệ của 2 người được kéo gần lại không ít.

Nhưng hiện tại, người mà Bối tiểu thư càng quan tâm hơn không phải là Đường thiếu.
"Bạn học Khương, trước khi cậu tới đây đã ăn gì chưa?" Cô rất cẩn thận mà nâng người Khương Kiến Minh dậy, "Buổi sáng hôm nay có canh nóng, tôi có mang tới cho cậu.


Cậu ngồi dậy uống một chút lót dạ......!Nào, uống chậm một chút."
Khương Kiến Minh còn chưa kịp phản ứng, đã bị đỡ ngồi dựa vào trên đầu giường, ở phía sau thắt lưng còn được kê một cái gối mềm.
Bối Mạn Nhi nhanh chóng lấy hộp cơm cách nhiệt từ trong túi ra, một loạt động tác vô cùng trôi chảy.
Cô từ trong bộ đồ ăn lấy ra một cái muông, cười nói: "Đây."
"......"
Khương Kiến Minh chưabao giờ nhìn thấy một cô gái â n cần và chu đáo đến như vậy, liền cầm cái muỗng nhìn đến thất thần.
"......"
Đường Trấn căn bản không thể tiếp lời, chỉ có thể đứng ở bên cạnh kinh ngạc đến thất thần.
Trong lòng hắn thậm chí cảm thấy chua xót lạ thường, nhưng lại không biết mình nên ghen tị với ai.
Khương Kiến Minh mở nắp hộp giữ ấm ra, bên trong là canh thịt với khoai tây, thịt bồ, và cà rốt, mọi thứ đều được cắt thành lát vừa miệng và nấu cho thật mềm, vừa nóng hổi lại còn thơm ngon ập vào trước mặt.
Cậu ăn một ngụm, hờhững chớp chớp mắt: "Được cho ăn ngon đến vậy sao."
Vừa nhấc đầu lại phát hiện Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi đều thần sắc vi diệu, Khương Kiến Minh lúc này mới phản ứng lại, không khỏi cười khẽ: "À, chắc các cậu ăn không quen đúng không."
Với cậu mà nói, đồ ăn miễn phí này đã được xem như đồ ăn mỹ vị, nhưng đối với hai vị này mà nói, có lẽ chỉ đến trình độ miễn cưỡng nuốt vào miệng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bối Mạn Nhi hơi đỏ lên: "Không......!Không có gì!"
Khương Kiến Minh không nhanh không chậm ăn xong bát canh, nghĩ nghĩ nói: "Đúng rồi, tớ còn phải ghi hồ sơ nữa, vị trưởng quan của chúng ta đâu rồi?"
Cậu vừa nói, vừa vén chăn một cách tự nhiên, đứng dậy định đi ra cửa.

Nhưng ngay nghi mới chạm ngưỡng cửa, đột nhiên lắc lư sắp ngã xuống.

"Tiểu Khương!"
"Bạn học Khương!"
Hai người ở phía sau kinh ngạc đến thất sắc, nhưng Khương Kiến Minh không có té ngã —— vừa lúc này cửa được mở ra, có người tiến vào nắm lấy tay cậu, rồi không dung tình đem cậu đẩy sang một bên.
Sống lưng đụng phải bức tường lạnh băng, lúc này Khương Kiến Minh mới mượn lực đứng vững, nâng mắt lên gọi tên người vừa tới: "Trưởng quan Hoắc Lâm."
Người đi vào quả nhiên là trung giáo Hoắc Lâm, người đàn ông có tướng áo hung ác này khi nhìn Khương Kiến Minh ánh mắt sắc lạnh hơn 3 phần, lời nói ra đầy tính châm chọc: "Tỉnh rồi.

Giường ngủ ở pháo đài thoải mái chứ tiểu thiếu gia?"
Đường Trấn xông về phía trước trước hai bước, đem Khương Kiến Minh túm về mép giường: "Cậu mau ngồi xuống đi."
Hoắc Lâm lập tức đi đến trước mắt Khương Kiến Minh: "Ghi vào hồ sơ, mở Điện thoại của cậu ra."
Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi đứng ở bên cạnh đều cảm thấy trái tim như bị nhấc lên, còn Khương Kiến Minh lại vô cùng bình thản.
Cậu click mở điện thoại trên cổ tay, ấn mở mã hồ sơ của mình rồi để Hoắc Lâm dùng điện thoại của ông quét mã một lần.

Sau khi Trung giáo xem xong hồ sơ liền nhăn mày lại, hiển nhiên, những dòng chữ trên hồ sơ như "cô nhi", "Con nuôi của một quan quân đã mất" cùng những biểu hiện bên ngoài của Khương Kiến Minh không quá phù hợp.

Ông tắt điện thoại, hờ hững nói: "Suy xét rất chu toàn, ngay cả thân phận giả cũng đã tạo sẵn?"
Khương Kiến Minh nhàn nhạt nói: "Đây là thân phận về sau của tôi khi ở Ngân Quân Đẩu thưa trưởng quan."
"......" Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi trợn mắt há hốc mồm.
Cái gì mà kêu "Đây là thân phận của tôi về sau", cái này còn không phải là làm người khác càng thêm hiểu nhầm "Quả thực trước kia tôi còn có một thân phận khác" sao?
Hơn nữa người bị hố còn không cách nào mắng cậu, dù sao mỗi lời cậu nói cũng không tính là lừa gạt người khác, mỗi từ đều hoàn toàn đúng với sự thật.
Đường Trấn ngơ ngác nghĩ: Không đúng, vấn đề là, sao thằng nhóc này phản ứng nhanh vậy, hơn nữa trên mặt còn vô cùng bình tĩnh không nhìn ra nửa điểm manh mối! —— Ngườibình thường cho dù thế nào đều phải chần chờ một chút, trình độ lừa người của cậu cũng cao quá rồi đó!?
Trung giáo Hoắc Lâm quả nhiên bị vị tiểu thần tiên này lừa rớt vào hố, ông vỗ lên vai Khương Kiến Minh, lạnh lùng hừ nói:
"Nghe này, tôi không quan tâm gia thế của cậu ra sao, cũng không quan tâm lúc đi học cậu được bao nhiêu điểm, rồi kết bạn kết thù với những người nào, đương nhiên càng sẽ không quan tâ m đến thể chết trời sinh đã kém của cậu."
"Nơi này là quân đội, chỉ nhận thực lực." Ánh mắt Trung giáo âm trầm, "Tôi không biết tại sao phía trên sẽ phái một Tàn tinh nhân gia nhập vào Ngân Bắc Đẩu, nhưng tốt nhất là cậu nên nhanh chóng chứng minh thực lực của mình cho tôi xem đi."
Khương Kiến Minh gật đầu: "Tôi sẽ."
Hoắc Lâm nghe vậy lộ ra biểu tình khinh thường: "Mười phút nữa sẽ huấn luyện thực chiến Tinh Cốt.

Cậu có thể tham gia không?"
Đây là lời vô nghĩa, trước tiên không nói Tàn tinh nhân không có tinh cốt, hiện tại cậu đến đứng còn đứng không vững chứ nói gì tham gia.

Khương Kiến Minh thẳng thắn thành khẩn nói: "Không thể."
"Tiểu thiếu gia."
Hoắc Lâm cười nhạo một tiếng, xoay người đi ra ngoài: "Đến lúc chết đừng có kéo theo đồng dội của cậu, đó là binh lính chính thức của Ngân Bắc Đẩu, hoàn toàn khác với cậu, mỗi người đều là mũi giáo tương lai của đế quốc."
"—— Nếu cậu hại chết người, ông đây sẽ đem thi thể cậu ra đánh."
Những lời này thực sự rất quá phận, Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Khương Kiến Minh bỗng dưng đứng lên, trước tiên đuổi theo hai bước, hô to: "Trưởng quan!"
Hoắc Lâm nhướng mày, đứng lại.
Rốt cuộc nhịn không được? Trong lòng quan quân cười lạnh, kỳ thật tâm tính của đứa nhỏ này rất tốt, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy ngữ điệu dâng cao của cậu, chẳng sợ chỉ lên cao một chút.
Không nghĩ tới Khương Kiến Minh vòng đến trước mặt ông, nghiêm trang nói: "Tôi nhớ rõ khi tân binh gia nhập Ngân Bắc Đẩu sẽ được phát cho một cơ giáp."
Hoắc Lâm: "......"
Khương Kiến Minh nghiêng đầu, vẻ mặt như gãi đúng chỗ ngứa mà nhíu chặt lại, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Ngài sẽ không đến mức giam giữ vật tư của tôi đấy chứ?."
Trung giáo cứng ngắc xoay cổ lại, biểu tình trên mặt đã không cách nào duy trì được nữa.
Trong nháy mắt ông thậm chí còn hoài nghi Khương Kiến Minh đang muốn cố ý tìm phiền toái: "Cậu có cơ giáp cao cấp như vậy, còn có thể nhìn trúng M-kích điện của Ngân Bắc Đẩu sao!?"
"Không cần là không cần." Thanh niên tóc đen mặt vô biểu tình, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, "Thứ vô dụng nhất cũng có thể bán đổi tiền."

Hoắc Lâm: "......"
Đường Trấn nghẹn cười nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Ha ha."
Bối Mạn Nhi thì như gặp phải đại địch che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói: "Đường thiếu, không thể cười!"
Khương Kiến Minh tiếp tục truy vấn: "Trưởng quan, trong pháo đài sẽ cấp thuốc an thần chứ?"
Trung giáp đáng thương chưa từng gặp qua tân binh nào mà cuồng vọng đến vậy, tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, rống giận nói: "Cậu nghĩ hay nhỉ!?"
Khương Kiến Minh lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Sau đó nhanh chóng sửa miệng: "Vậy có thể mua không? Còn có nước năng lượng khẩn cấp, các loại dược phẩm, súng ống đạn dược mấy thứ này, làm cách nào để mua......"
"Kỳ thật tôi còn muốn vũ khí của tân binh, tuy rằng hiện tại nhất định không mua nổi, nhưng cũng có thể coi như là một cái mục tiêu nho nhỏ."
"Đúng rồi, khoang chữa bệnh của pháo đài nằm ở đâu, có lẽ tôi sẽ phải thường xuyên dùng tới, —— phương tiện chữa bệnh của nơi này không mất tiền đúng không?"
"Còn có chế phục Ngân Bắc Đẩu của tôi, khi nào có thể......!A? Trưởng quan?"
Hoắc Lâm chịu không nổi, cúi đầu đi ra ngoài, cư nhiên Khương Kiến Minh còn bất khuất nhấc chân đuổi theo.
Làm trung giáo tức muốn hộc máu quay đầu lại, giơ ngón tay lên chỉ vào Đường Trấn: "Cậu kia! Trận huấn luyện thực chiến Tinh Cốt tiếp theo cho phép cậu nghỉ, dẫn cậu ta đi quanh pháo đài một vòng đi!"
Đường Trấn bị Bối Mạn Nhi chọc một cái, mới hoàn hồn hô to: "Vâng!"
Kết quả trung giáo Hoắc Lâm cũng không muốn nghe hắn trả lời, phía sau lưng ông giống như có ôn thần, mặt tái mét vội vàng rời đi.

Khương Kiến Minh không nhanh không chậm quay trở về, tay hướng trên vai Đường Trấn vỗ một cái, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi vì tớ mà bị phạt cũng mệt rồi đi, coi như bồi thường nho nhỏ cho cậu đừng khách khí."
Đường Trấn choáng váng đầu óc.
Hắn hỏng mất mà suy nghĩ: Đây là cái hướng đi gì vậy?
Vị trung giáo Hoắc Lâm này, rõ ràng tính cách vô cùng lãnh khốc lại hẹp hòi, lúc nãy còn ở bên ngoài pháo đài đem Khương Kiến Minh lăn lộn lâu như vậy, hắn đều cảm thấy chính mình sắp hận vị trưởng quan này.

Nhưng thằng nhóc Khương Kiến Minh này thì ngược lại, làm sao......!Làm sao mà giống như đang trêu chọc mèo thế chớ??
==
Cùng lúc đó, bên kia hải dương của tinh cầu beta vẫn đang bao trùm trong màn đêm.

Pháo đài thứ hai của Ngân Bắc Đẩu, bên trong phòng họp quân đội.
Hoàng tử Garcia một tay chống thái dương, chiếc băng đô được buộc ở trên tóc đã sớm bị y kéo xuống đặt ở một bên, vì thế mái tóc bạch kim lấp lánh như thác nước xuyên qua khe hở ngón tay y.

Hoàng tử ngồi ở chiếc ghế xa nhất trong phòng họp, sau lưng là một màn hình lớn màu xanh lam.

Trên trần của phòng họp có ba hàng đèn cảm ứng, chưa một cái nào được bật lên, vì vậy mà không khí trong phòng càng nặng nề hơn.

Bên dưới đứng hai người —— người có thân hình to lớn kia là Cao Long và trung giáo Louis.
Người trước trời sinh não thiếu gân, vừa thấy vị hoàng tử điện hạ trong truyền thuyết liền hai mắt sáng lên, chờ đến khi Garcia chính miệng hỏi hắn về chuyện của "Tiểu huynh đệ", càng làm hắn vui đến mức có thể bay thẳng lên trời, căn bản không phát hiện ra không khí trong phòng vô cùng không đúng.

Người khổ liền là trung giáo Louis, trong lòng vô cùng nơm nớp lo sợ, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra bất cứ biểu tình gì, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi.

"Khương, Kiến, Minh......"

Garcia rũ mi mắt, chậm rãi đọc qua cái tên phương đông này một lần.

Y hướng Cao Long vẫy tay: "Cậu đi xuống đi."
"A, được rồi! A không, vâng!"
Cao Long vui vẻ đi xuống.
Trong nháy mắt, trong phòng họp thê thảm này chỉ còn lại hai người.

Ngón trỏ Garcia gõ gõ mặt bàn hội nghị, không mặn không nhạt nói: "Trung giáo, năm nay mấy ông thu được một người không tồi nhỉ."
Trung giáo Louis không ngừng đổ mồ hôi, thanh âm khô khốc: "Điện hạ tán thưởng......!Đúng là đứa bé kia quá tùy hứng làm bậy, kỳ thật rất nhiều tân binh tháng thứ nhất đều như vậy, còn mong ngài......"
"Đương nhiên, các ông cũng đến không được." Garcia đột nhiên nhấc đôi mắt lạnh như đao lên, "Ngân Bắc Đẩu chiêu tân binh, chính mình thì ngay cả lai lịch của người ta như thế nào cũng không rõ liền dám mang tới Viễn Tinh Tế, ông cảm thấy rất yên tâm sao?"
Ngay lập tức khuôn mặt của trung giáo Louis liền trắng bệch, vội vàng cúi đầu: "Điện hạ......!Điện hạ thứ tội, chúng tôi lập tức đi điều tra!"
Nhưng trong lòng ông liền không ngừng kêu khổ: Trên tay người trẻ tuổi kia có đặc lệnh cấp bậc cao nhất của Ngân Bắc Đẩu, một trung giáo như ông, làm sao dám cùng đại nhân vật như vậy nói lưu hồ sơ của người ta?
Garcia cười lạnh một tiếng: "Hiện tại người cũng đã chạy rồi, còn điều tra cái gì nữa?"
Y trầm mặc một lát liền xua xua tay, tựa hồ có chút bực bội: "Người kia bản lĩnh không nhỏ, nếu hắn đã có chuẩn bị mà tới, tôi thấy các người cũng không tra được cái gì đâu, chớ chọc hắn."
Trung giáo Louis sửng sốt.
Không biết có phải ảo giác hay không, sao khi ông thế điện hạ nói câu "Chớ chọc hắn" kia, trong ngữ khí của ngài cứ vi diệu thế nào ấy, trung giáo hơi phân biệt một chút, cư nhiên từ bên trong nhận ra được chút ý vị dung túng.
Trung giáo luôn luôn nghiêm túc bỗng thấy lạnh ở sau lưng, ông cảm thấy đầu óc của mình không phải là bị sinh vật ngoài hành tinh gặm mất rồi đó chứ.

Louis vội vàng nói: "Điện hạ, bạn nhỏ kia......!À vị các hạ kia hình như cũng không có ác ý, chúng tôi cho rằng hắn là nhân vật đặc thù do tổng bộ đế quốc phái tới."
"......" Garcia lại lần nữa trầm mặc, ánh mắt khi sáng khi tối.
Bên góc bàn hội nghị có một cái mâm đựng hoa quả, bên trong có rất nhiều loại trái cây được sắp xếp vô cùng chỉnh tề.

Điện hạ vươn tay, tùy tiện cầm một quả táo lên.

"Trung giáo, có lẽ ông sẽ thấy khó tin, nhưng ta muốn nói thật với ông......!Ta cảm thấy uy hiếp."
Garcia nhắm mắt lại, nói ra một câu không đầu không đuôi, "Ánh mắt hắn......!Làm ta cảm thấy uy hiếp."
Y nói, năm ngón tay thon dài như ước lượng quả táo, rồi đem tới bên miệng cắn một miếng.

Răng rắc.
Thanh âm thanh thúy.
Sắc mặt Louis trắng bệch, khuôn mặt rũ xuống như ánh sóng to gió lớn.
Uy hiếp, sao có thể......
Có thể làm Garcia điện hạ chính miệng nói ra, cảm thấy uy hiếp?
Vị tiểu các hạ kia, đến tột cùng là nhân vật như thế nào!?
Garcia chậm rãi nhai nuốt miếng táo, sau đó thấp giọng tiếp tục nói: "Lúc ấy......!Ta từ trên đỉnh tháp nhìn xuống, thời điểm cùng ánh mắt hắn tương giao."
"......!Chỉ trong nháy mắt ấy," hoàng tử điện hạ nhìn chằm chằm quả táo bị cắn dở trong tay mình, lãnh đạm nói, "Ta hoài nghi chính mình sẽ bị hắn hủy đi ăn vào bụng.".

Bình Luận (0)
Comment