Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 10

Chương 10: Viên kẹo thứ mười — “Cổng trường, Em trai nhỏ của cậu hình như bị đơ rồi, mau tới đi.

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước vào giai đoạn ôn tập và tổng kết mới.

Trên hành lang, thầy Chu cầm ly trà hỏi Yến Thu: “Quyết định xong chưa?”

Cô hơi do dự, nhìn qua ô cửa kính vào lớp học, rồi nói: “Quyết định rồi ạ.”

Còn ba phút nữa mới vào tiết, Yến Thu vừa kịp bước vào lớp ngay trước khi hồi chuông chuẩn bị vang lên.

Tống Gia Kỳ hỏi: “Thầy Chu nói gì với cậu vậy?”

Yến Thu vừa sắp xếp sách vở vừa đáp: “Chuyện chuyển lớp.”

Đỗ Phi Vũ quay đầu lại, quyển sách Vật lý thiên văn trên bàn Tưởng Kinh Hàn cũng ngừng lật, cậu hơi nâng mắt nhìn về phía mép bàn.

Cô không nói gì thêm, chỉ tự mình lấy sách Chính — Sử — Địa ra xếp gọn, rồi mở bình nước uống một ngụm.

Đỗ Phi Vũ không nhịn được: “Nói đi nào bà cô ơi, cậu trả lời sao?”

“Thì còn sao được nữa.”

Yến Thu bật cười, lại hơi cảm động vì được mọi người quan tâm, đặt bình nước xuống, mở sách Chính trị.

“Cứ làm theo quy định của trường thôi.”

Tức là tới thời điểm chia khối thì mới chia, không vội.

Tưởng Kinh Hàn lặng lẽ thả trang sách đã bị mình bóp nhăn, quên mất vừa đọc đến đâu, đành giả vờ lật sang trang mới.

Yến Thu nhỏ giọng bổ sung: “Dù gì tớ cũng là người mới, phải theo đại ca chứ.”

Tưởng Kinh Hàn: “…”

Cái trò này cô ấy không định bỏ qua thật hả?

Yến Thu nói đùa vậy thôi, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

Cô có rất nhiều lý do: không thích thay đổi môi trường mới, không muốn cứ phải làm quen lại với bạn mới hết lần này đến lần khác…

Nhưng lúc đó, cô chỉ đơn thuần làm theo trực giác.

Cô không muốn đi.

Không muốn rời khỏi lớp này. Không muốn rời khỏi…

Cô nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng tĩnh lặng của chàng trai bên cạnh.

Cô không biết lựa chọn này có đúng không, ngay cả thầy Chu cũng hỏi đi hỏi lại để xác nhận.

Cô không thể vừa học lớp khối Tự nhiên, vừa đảm bảo không bỏ rơi khối Xã hội.

Cách duy nhất là phải cố gắng gấp đôi để bù đắp phần thiếu hụt.

Người khác chỉ nhìn thấy số điểm cao chót vót của cô trên bảng vinh danh, không ai thấy những buổi tối khuya cô học thuộc đến khàn giọng, đống tài liệu tham khảo chất cao như núi, hay bóng dáng cô ngày nào cũng chạy tới chạy lui giữa phòng giáo viên và lớp học.

Cô khẽ thở dài, tự cổ vũ bản thân: Cố lên, Yến Thu.

Khóe môi cô hơi mím xuống, rơi vào mắt Tưởng Kinh Hàn.

Chiếc bút trong tay cậu xoay vài vòng, ánh mắt trầm xuống.

Cậu hiểu rõ cô đã bỏ qua điều gì.

Nếu Yến Thu chọn chuyển lớp, cậu chắc chắn sẽ ủng hộ.

Nhưng cô không làm vậy.

Cô nhất định không chịu đi.

Và cậu quá ích kỷ.

Một khi Yến Thu đã chọn ở lại, thì cậu sẽ không mở miệng khuyên cô rời đi nữa, chỉ có thể âm thầm giúp cô hết sức mình.

“Hay là… tôi dạy cậu học Toán nhé?” 

Đại ca mặt lạnh nghiêm túc nói.

Yến Thu: “?”

Dạy thì dạy, làm gì mặt như đưa đám vậy trời?

Tưởng Kinh Hàn không nhìn cô, mắt nhìn xuống bàn.

Yến Thu mất mấy giây mới nhận ra cậu hơi ngại, lập tức bật cười: “Cậu? Thôi khỏi đi?”

Tưởng Kinh Hàn lập tức sa sầm mặt, cảm thấy cô gái này đúng là không biết tốt xấu.

Không muốn học Toán đúng không? Cậu càng không cho cô như ý.

Khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt dài hẹp nhìn thẳng cô đầy thách thức: “Cậu sợ à?”

Yến Thu: “…”

Chỉ là học Toán thôi mà?

Chân đất chẳng sợ mang giày, học thì học, ai sợ ai?

Tám giờ, trường Nhất Trung tan học buổi tối.

Giang Tuần đứng nghiêng người tựa ở cổng trường chờ Tưởng Kinh Hàn, một tay đút túi, tay kia nhắn tin giục:

【Nhanh lên.】

Tưởng Kinh Hàn trả lời rất nhanh:

【Gấp đến độ đầu thai à?】

Giang Tuần bĩu môi, không hiểu dạo này Tưởng Kinh Hàn bỗng dưng khó ở với mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn dòng học sinh túa ra từ cổng, mấy tụi con gái túm tụm đi qua, có người nhận ra cậu còn líu ríu bàn tán: 

“Ê kia không phải Giang Tuần trường Phụ Trung à?” 

“À, cái người hay thay bạn gái ấy hả?”

 “Đúng đúng, nghe nói bạn gái mới cũng học Phụ Trung…”

Giang Tuần nghe tới đây là biết họ sắp nhắc đến “người đó”, trong lòng bực bội, sải bước đến gần, giơ ngón trỏ gõ gõ vào tai mình:

“Các em, lần sau muốn tám chuyện thì nhớ nói nhỏ thôi. Anh đây không điếc.”

Mấy cô gái lập tức im thin thít, rụt vai lảng đi mất.

Giang Tuần chơi đùa với cái bật lửa, cau mày nghĩ, chắc mình nên kiếm bạn gái mới, không thì uổng cái danh đào hoa.

Yến Thu vừa ra khỏi cổng thì bị chắn đường.

Một nam sinh cao hơn mét tám chặn ngay trước mặt cô.

Giang Tuần đứng đó đã lâu, vừa thấy cô thì mắt sáng rực là kiểu con gái đúng gu cậu: da trắng, chân dài, xinh đẹp kiêu kỳ, trông là biết khó theo đuổi, càng k*ch th*ch h*m m**n chinh phục.

“Bạn học này.”

Giang Tuần vừa mở lời thì bắt gặp ánh mắt bình thản, thông suốt của Yến Thu, như thể cô đã đoán trước được cậu định làm gì.

“?”

Gì vậy?

Rõ ràng còn chưa nói gì mà?

Chẳng lẽ… mình để lộ vẻ thích cô ấy rõ quá?

Giang Tuần bỗng nghẹn lời.

Yến Thu nhìn cậu một lúc, hơi ngạc nhiên: “Lại nhuộm tóc à?”

Cậu từng nhuộm đỏ trong kỳ nghỉ, hôm khai giảng còn mang đầu đỏ vào trường, bị giám thị mắng nguyên buổi sáng rồi áp đi nhuộm lại trong chiều.

Nhưng sao cô biết?

Giang Tuần lộ rõ vẻ nghi hoặc, Yến Thu thì không muốn phí thời gian, cô còn phải về nhà học bài.

Cô thở nhẹ: “Thôi nói đi.”

“Lần này ai lại cướp mất bạn gái của đại ca cậu hả?”

Lúc 8:10 Tưởng Kinh Hàn nhận được cùng lúc hai tin nhắn:

【Thu Mi】Cổng trường, em trai nhỏ của cậu hình như bị đơ rồi, mau tới đi.

【Giang Tuần】Anh, em sai rồi

Tưởng Kinh Hàn: “?”

Giang Tuần tâm trạng phức tạp bước theo Tưởng Kinh Hàn: “Tôi không biết là cô ấy cũng nghe thấy…”

Cậu lại dám khoe có “bạn gái khác” trước mặt bạch nguyệt quang của đại ca, mà còn bị người ta “cướp mất” nữa.

Giang Tuần cảm thấy Tưởng Kinh Hàn không đấm mình một trận chắc là vì nhiều năm qua tính tình đã được mài bớt rồi.

Tưởng Kinh Hàn liếc cậu nhạt nhẽo: “Thật sự thấy có lỗi với tôi à?”

Giang Tuần cảnh giác, biết kiểu gì cũng chẳng lành.

Quả nhiên, Tưởng Kinh Hàn lại quay đầu về phía trước, nhẹ giọng: “Vậy quỳ xuống xin lỗi thử?”

“Biến.”

Giang Tuần nhếch môi, biết đại ca đã bỏ qua chuyện này, lát sau mới hỏi: “Về nước hồi nào vậy?”

“Tháng 8.” 

Tưởng Kinh Hàn hơi nghiêm giọng, đẩy cửa phòng bắn cung, đeo băng đầu.

Giang Tuần nhấc cây cung, thử sức nặng, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy giờ cậu tính sao?”

Tưởng Kinh Hàn nheo một mắt, kéo dây cung, hờ hững: “Tính gì?”

“Không thể để tuột mất lần nữa, đúng không?”

“Vút.”

Cùng lúc với tiếng nói, mũi tên lao đi trúng ngay hồng tâm.

Trên đường về, Yến Thu tiện đường ghé hiệu sách chọn vài cuốn tài liệu.

Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, khi ra ngoài đã gần mười giờ.

Cô ôm ba quyển sách, men theo vỉa hè bước đi.

Đèn trường đã tắt từ lâu, hai bên đường cửa tiệm cũng gần như đóng sạch, chỉ còn lác đác vài người, ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống.

Sau lưng vang lên tiếng xào xạc, gió thổi lá cây lao xao, bóng cây đung đưa lắc lư.

Tim cô siết chặt.

Cô quay đầu liếc nhanh, bước chân tăng tốc.

Rất đáng sợ.

Những con phố vắng, con hẻm tối, thang máy chật hẹp đều khiến cô có cảm giác áp lực vô hình.

Cô luôn cảm thấy, hình như có ai đang đi phía sau.

Đôi khi là tưởng tượng, đôi khi như lúc này cô thật sự cảm nhận được.

Yến Thu hít một hơi thật sâu, cố làm chậm nhịp thở; tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô gần như đã chạy suốt quãng đường.

Từ trường về nhà khoảng hai mươi phút, nhưng có một đoạn hẻm tối vắng. Cô nghiến răng, chọn đi đường vòng xa hơn, miễn là đông người, an toàn hơn.

Cô cúi đầu đi nhanh, không dám quay đầu.

“Á!”

Vừa ra khỏi con hẻm, cô đâm sầm vào một người, lực khá mạnh. Người kia hơi nhíu mày, cúi nhìn:

“Yến Thu?”

“Cậu còn chưa về?”

Yến Thu hơi khựng, thấy là Tưởng Kinh Hàn, lòng lập tức nhẹ bẫng, quay đầu nhìn phía sau.

Hình như không có ai.

Cô chau mày nghĩ ngợi.

“Hỏi cậu đấy.” 

Tưởng Kinh Hàn trầm giọng, liếc đồng hồ đã hơn mười giờ.

Yến Thu đắn đo, quyết định không nói: “Tôi đi mua ít sách, về hơi trễ.”

Giang Tuần thấy chẳng liên quan tới mình, vẫy tay chào: “Tôi về trước đây.”

Tưởng Kinh Hàn gật đầu hờ hững, liếc mấy quyển sách mới trên tay cô, là tài liệu khối Xã hội, nên không nói gì thêm: “Lần sau nhớ về sớm.”

Rồi rút sách khỏi tay cô: “Đi thôi.”

Yến Thu khẽ “ừ”, bước theo, vẫn ngoái nhìn con hẻm, trầm ngâm.

Hôm sau, Yến Thu cố ý thu dọn sách vở sớm, vừa 8:05 đã ra khỏi trường.

Lần này học sinh đông, từng tốp đi thành nhóm, cổng trường đông đúc các xe hàng rong, người qua lại nườm nượp.

Yến Thu giả vờ vô tình quay đầu liếc ra sau. Có kẻ vừa chạm mắt với cô liền vội vã rẽ vào cửa tiệm ven đường, động tác quá mức đột ngột, giữa dòng người bình thường lại càng khiến hắn trở nên đáng ngờ.

Cô thở dài, quả nhiên bị bám đuôi.

Không phải vì hôm qua đi khuya nên mới bị theo, mà là đối phương vẫn luôn bám theo cô.

Chỉ vì hôm qua đường quá vắng nên mới bị cô phát hiện.

Nhưng đi theo cô làm gì?

Nếu thật sự định cướp, hôm qua đã có khối cơ hội, nhưng đối phương vẫn luôn giữ khoảng cách, chẳng hề ra tay.

Điện thoại cô vẫn mở sẵn bàn phím gọi 110, nhưng không bấm vì rõ ràng người kia không có ý tiến lại gần.

Chỉ đơn giản là đi theo.

Yến Thu chau mày nghĩ ngợi, rồi về đến nhà an toàn. 

Không có gì xảy ra.

Tối hôm đó, Tưởng Kinh Hàn vừa chơi bóng xong, về nhà thu dọn đồ đạc, vác quần áo sạch trên vai định vào phòng tắm.

Đi ngang phòng khách, Tưởng Xướng Vãn đang nằm dài trên sofa nhắn tin, liếc anh trai một cái rồi lại cúi xuống.

Tưởng Kinh Hàn hờ hững liếc qua rồi dừng lại.

Giao diện quen thuộc, ảnh đại diện cũng quen.

Cậu hơi nhướn mày: “Em kết bạn WeChat với Yến Thu rồi à?”

Tưởng Xướng Vãn chỉ “ừ” một tiếng, vẫn mải nhắn tin lách cách.

Tưởng Kinh Hàn không nhịn được, nghiêng người giả vờ vô tình nhìn thêm lần nữa.

Cả một màn hình đầy tin nhắn, hai người nhắn qua lại không ngừng, trò chuyện rôm rả như không muốn dừng lại.

Cậu cau mày, nghĩ đến lịch sử trò chuyện thưa thớt của mình với Yến Thu, tâm trạng lập tức khó tả, lạnh nhạt hỏi: “Sao quen nhau vậy?”

“Thân tới đâu rồi?” 

“Thường nói gì với nhau?”

Tưởng Xướng Vãn không ngờ cậu còn ở đó, giật bắn: “À…”

Trong đầu cô quay nhanh, nhìn gương mặt “anh đang rất khó chịu, tốt nhất em giải thích rõ ràng” của anh trai, nghĩ bụng:

Không thể nói là quen qua diễn đàn fanfic về anh được chứ??

Cô bật chế độ bịa chuyện: “Hôm chủ nhật em đi đổ rác, tình cờ gặp chị ấy.”

Tưởng Kinh Hàn: “?”

Tưởng Xướng Vãn càng nói càng trơn tru: “Lúc đó tối om, em rút đũa phép ra niệm chú, chị ấy hỏi ‘em cũng là phù thủy à’, rồi xin WeChat em.”

Nói xong còn gật gù: “Thật đấy, là vậy đó.”

Ban đầu Tưởng Kinh Hàn còn nghe, càng nghe càng vô lý, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai: “Anh khuyên mai em nên qua bệnh viện số 4 khám thử.”

Bệnh viện tâm thần.

“…”

Tưởng Xướng Vãn nghẹn lời nhìn anh nhấc đồ đi, bỗng nhớ ra gì đó, nghiêm túc gọi với: “Anh, có chuyện này phải nói.”

【Tác giả có lời muốn nói】
Tưởng Xướng Vãn: Bạn cùng bàn bảo bối của anh bị bám đuôi rồi đó!!

Bình Luận (0)
Comment