"Sao Chổi" Tiểu Thư

Chương 4

Editor: mèomỡ

Chủ nhật, Hạ Mộc vẫn chưa hết cảm. Cô bọc chăn nằm trên ghế sofa, dùng khăn giấy bịt mũi, nhìn chăm chú vào người đang lượn như con thoi giữa phòng bếp và phòng khách – Thiệu Hải Dương.

“Khụ khụ, này. . . . . . đừng khiến nhà thôi ‘chướng khí’ mù mịt như thế nữa! Gọi đồ ăn sẵn bên ngoài như bình thường không được à? !”

“Cậu còn chưa được nếm qua tay nghề của tôi, đi ăn cơm thôi, cơm nước xong phải đi làm chính sự.”

Hạ Mộc giật mình, thì ra là tiệc chia tay.

“Ăn cơm xong thì uống thuốc.” Thiệu Hải Dương vươn một tay áp lên trán cô. Tay cậu rất lớn, đủ để che kín ánh mắt kinh ngạc của cô, thực ấm áp. . . . . . Cô bị sao thế này? Trong ánh mắt mơ mơ hồ hồ ẩn chứa vô vàn cô độc, cô đang dùng ‘năng lực nguyền rủa’ cố níu giữ một người không thích mình sao?

Bọn họ ngồi vào bàn, trên bàn bày các món ăn gia đình, gợi lên tưởng niệm vô hạn của Hạ Mộc với bà.

Gắp một miếng trứng gà xào dưa chuột, cắn một miếng, Hạ Mộc vội che miệng lại.

“Rất khó ăn à?”

“. . . . . .” Chết mất thôi, cậu ta đi bán muối đấy à. Hạ Mộc lắc đầu, nhét vào miệng một miếng cơm rõ to, oa! Cơm còn chưa chín.

“Đừng kén cá chọn canh, đây là lần đầu tiên tôi xuống bếp đấy.” Thiệu Hải Dương cho rằng cô lại cố ý soi mói, thử ăn một miếng mới phát hiện vẻ mặt cô thế kia là quá khách khí rồi.

Hạ Mộc nhìn cậu xanh cả mặt, lúc nâng bát cơm lên lén cong khóe môi.

“Đừng ăn nữa, kẻo bệnh lại nặng thêm đấy.” Thiệu Hải Dương định che bát cơm lại, nhưng Hạ Mộc lại kịp thời chuyển đi, “Tôi ăn cái gì cũng thế, không đói chết là được, huống chi…” cô gắp rau trộn vào cơm, cười nói, “Cũng không đến nỗi khó ăn lắm, cậu không ăn thì để tôi ăn.”

Nụ cười dịu dàng không mang theo địch ý, chỉ đơn giản là cho cô vài món ăn gia đình khó nuốt mà thôi. Thiệu Hải Dương khẳng định.

Có lẽ đây là nguyên nhân chúng ta cần bạn bè, trả giá chút ít đổi lấy thỏa mãn và vui vẻ.

“Nếu cậu muốn, chờ sau khi tôi đi cậu có thể viết thư cho tôi.”

“Đồ nhà quê, ai muốn viết thư cho cậu.” Hạ Mộc cười nhạt, khi uống canh thì thào hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Thiệu Hải Dương cười có hơi bất đắc dĩ. Thực ra xét trên một vài khía cạnh cậu và Hạ Mộc khá giống nhau, chính vì không có bạn thân cho nên không hiểu cách trao đổi với người khác. Tâm lý bọn họ đều có chỗ thiếu hụt, làm tổn thương lẫn nhau để đạt được cảm giác mình tồn tại, lại vô tình sinh ra đồng cảm thật đáng buồn.

“Thiệu Hải Dương, thực ra tôi. . . . . .” Hạ Mộc buông bát đũa, đi vào phòng ngủ, đem một vạn nguyên xi chưa động đặt lên bàn: “Không biết làm ‘Thuật Nguyền Rủa’ có thể tùy ý làm người khác bị thương, thật sự không biết, xin lỗi đã lừa cậu.”

Hạ Mộc ban đầu chỉ muốn đùa giỡn cậu, tốt nhất là khi tất cả đã sẵn sàng, cô sẽ không lên sân khấu, để mình cậu ta làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng giờ thì thôi đi, tình cảm của con người quả nhiên rất đáng sợ, ngay cả hình ảnh đối chọi gay gắt cũng sẽ lưu lại trong trí nhớ.

“Không cần cảm thấy áy náy, chuyện kia giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.” Thiệu Hải Dương đẩy tiền lại: “Chỗ tôi sắp đến cũng không có cơ hội tiêu tiền, cậu tiêu hết giúp tôi đi.”

“Rốt cuộc cậu định đi đâu?” Hạ Mộc bỗng dưng ngẩn mặt lên

Thiệu Hải Dương cười mà không nói, chỉ bắt cô đi thay quần áo, bảo muốn dẫn cô đến một nơi rất đặc biệt.

Mấy năm nay Hạ Mộc chưa từng mua quần áo mới, từ trong tủ lục ra chiếc váy từ ba năm trước, tuy rằng có hơi ngắn, nhưng cô vẫn rất thích, bởi vì chiếc váy này là bà tự tay cắt may theo hình trên tạp chí.

Cầm túi sách nhỏ, đội mũ, cùng Thiệu Hải Dương đi dưới ánh mặt trời rực rỡ. Tuy rằng cậu đã nói không cần cô “Thi triển pháp thuật” nữa, nhưng trong lòng cô vẫn có hơi bất an.

Xuống khỏi xe bus, khinh khí cầu năm màu rực rỡ đập vào mắt, cô ngẩng đầu lên, mở to hai mắt.

“Công. . . . . . viên. . . . . . trò chơi? !”

Thiệu Hải Dương lấy ra hai chiếc vé từ trong túi, “Tôi biết cậu không thích những chỗ náo nhiệt, vậy bây giờ coi như đi giúp tôi.”

“Cậu nói chính sự chính là. . . . . . này, đợi tôi với.”

Hạ Mộc đuổi theo bước chân của cậu, âm thầm cười trộm, ai nói không thích!

Cứ như vậy, bọn họ từ “Thuyền hải tặc” chạy đến “Thác nước can đảm” , vào ống trượt nước rồi lại nhảy lên tàu lượn siêu tốc, tùy ý để mái tóc bay theo gió, quần áo phấp phới, trong vòng xoay tròn cực nhanh cất tiếng cười to, hét ầm ĩ.

“Chơi tàu lượn thêm lần nữa đi!” Giờ phút này Hạ Mộc tràn đầy sức sống, hai gò má hưng phấn đỏ ửng, rất vui vẻ!

“Tùy cậu.” Thiệu Hải Dương đưa một chai nước khoáng cho cô, nhưng vẻ mặt Hạ Mộc lại cứng đờ. Cậu nhìn theo ánh mắt cô, thấy một thằng bé dắt tay ông nội đòi chơi “Xe lửa không trung” .

Dần dần, Hạ Mộc trốn ra phía sau Thiệu Hải Dương, run rẩy.

“Cậu sao vậy?”

Hạ Mộc hoảng loạn lắc đầu, “Chúng ta đi thôi, lập tức đi.” Cô vừa nói: “Có nguy hiểm, có nguy hiểm” , vừa chạy như điên. Thiệu Hải Dương nghĩ đến kẻ móc túi bị cô nguyền rủa “Lửa thiêu mông”, lại liên hệ với ông cháu bị cô “Tập trung” kia, cậu nắm chặt lấy cô, chất vấn, “Cậu nguyền rủa bọn họ sao? !”

“Ông ấy sẽ chết, nhưng không phải. . . . . .” .

“Chết? ! . . . . . .” Thiệu Hải Dương kinh hãi, nổi trận lôi đình nói, “Vốn tôi tìm cậu giúp là vì năng lực của cậu, nhưng tôi biết cậu không thể khống chế năng lực này, cho nên những chuyện ngoài ý muốn lúc trước tôi luôn cố gắng cho rằng đó chỉ là tai nạn do tranh chấp, nhưng ông ấy chọc cậu sao? Vì sao cậu lại xuống tay với ông ấy? ! Thậm chí giết người? !”

“Không phải, đừng nghi oan cho tôi!” Hạ Mộc hét to một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống, run rẩy nói ra sự thật, “Dù cậu tin hay không, tôi có thể nhìn thấy . . . . . . ‘bất hạnh’ của con người.”

Thiệu Hải Dương ngẩn ra, thì ra năng lực của cô không phải tạo ra tai nạn mà là đoán được tai nạn?

Hạ Mộc cuộn mình dưới tàng cây, lúng ta lúng túng nói, “Khi tôi nhìn thấy đỉnh đầu một ai đó hiện lên chữ ‘hung’ màu đen, hình ảnh người đó gặp bất hạnh sẽ hiện ra rõ ràng trong đầu tôi, nói cách khác. . . . . . cho dù bị thương hay là chết, tôi vẫn phải tận mắt nhìn thấy.”

Đây là năng lực của cô, có được một đôi mắt nhìn thấy tương lai, nhưng những hình ảnh cô nhìn thấy không phải tiếng kêu thét thì là máu me, ai có thể hiểu được đau khổ của cô? Ai có thể hiểu được tâm trạng biết người thân của mình sẽ ra đi vào năm nào tháng nào ngày nào thậm chí là giờ phút nào?

Chính vì không thể đối mặt với bạn bè sẽ gặp phải tai nạn không thể tránh khỏi trong cuộc đời, cho nên thà rằng chạy trốn, thà rằng bị mọi người ghét bỏ.

Phút chốc, Thiệu Hải Dương túm cô quay ngược về, Hạ Mộc liều mạng giãy dụa: “Dừng lại! Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói cho ông ấy rằng ông vì muốn cứu cháu mình mà ngã chết? ! Đổi lại cậu, cậu có tin không?” Cô cũng từng nhắc nhở người qua đường sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng đối phương lại cho cô một bạt tai.

“Cứu ông ấy đi.”

“Ông ấy sẽ không tin đâu, huống chi vận mệnh đã an bài, ngay cả bà nội tôi còn không cứu được thì có thể cứu ai đây? !”

“Tình huống không giống nhau, bà cậu qua đời vì bệnh, tình huống bây giờ là ngoài ý muốn, không thử làm sao biết không được?” Thiệu Hải Dương dừng chân ngoái đầu lại nhìn, “Ít nhất cậu đã nhắc nhở ông ấy, ít nhất cậu đã chống lại sự an bài của vận mệnh. Có lẽ ông trời ban cho cậu năng lực này là vì muốn cậu giúp đỡ mọi người gặp dữ hóa lành.”

Gặp – dữ – hóa – lành?

Hạ Mộc đột nhiên bị kích động không nhỏ, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, thật sự có thể giải thích như vậy sao?

“Tin tôi đi Hạ Mộc, giống như tôi tin mỗi một câu của cậu đều là nói thật vậy. Nếu cứu được ông ấy, cậu sẽ có được hạnh phúc; ngay cả khi thất bại, cậu cũng sẽ không thẹn với lương tâm, không uổng phí năng lực hơn người này.”

Ánh mắt kiên định của cậu như liều thuốc an thần mạnh nhất, Hạ Mộc đứng nhìn thật lâu, lau nước mắt, đột nhiên chỉ lên hai ông cháu đứng bên ‘Xe lửa không trung’: “Thiệu Hải Dương, mau ngăn ông ấy lại!”

Lời còn chưa dứt, Thiệu Hải Dương đã đi tới trước mặt hai ông cháu, lợi dụng ưu thế chiều cao cản ông cụ trước cửa soát vé, chen vào ôm lấy đứa cháu, tươi cười xán lạn với ông cụ đang trợn mắt há hốc mồm: “Ông ơi, cháu lười xếp hàng, tặng cho cháu được không?”

Ông cụ sửng sốt ba giây, đánh giá Thiệu Hải Dương dáng vẻ lịch sự, vỗ đùi cười to, “Được, được! Ông cũng đang lo không biết làm thế nào đây, chăm sóc cục cưng bảo bối của ông nhé! Ông đứng chờ hai đứa ở cửa.”

“Cám ơn, cháu sẽ chăm sóc cho bé.”

Thằng bé cũng không sợ người lạ, ngồi ở trên tay Thiệu Hải Dương còn rất đắc ý, rung đùi vui vẻ vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với ông.

Rất nhanh, xe lửa bắt đầu ầm ầm chuyển động. Hạ Mộc nhìn ông lão ngồi ở trên băng ghế nghỉ ngơi, bỗng chốc chữ “Hung” trên đầu ông biến mất.

Cô thở phào một tiếng khụy xuống, che miệng vì vui sướng mà khóc nức nở, trời ạ, thật sự cứu được!

“Hạ Mộc! Sao rồi?”

Tiếng la từ chỗ cao truyền đến, Hạ Mộc ngẩng đầu, nhìn Thiệu Hải Dương vẻ mặt lo lắng, vươn hai tay, đồng thời dựng ngón tay cái lên!

Cám ơn cậu Thiệu Hải Dương, là cậu dạy tôi có rất nhiều cách để cứu người, cám ơn! Là cậu dẫn tôi ra khỏi sai lầm.
Bình Luận (0)
Comment