Tháng Giêng năm Nguyên Sóc thứ mười lăm, chiến tranh hai nước Nam Bắc chấm dứt.
Nam quốc chiến thắng trong nhọc nhằn.
Về sau, hai nước tổ chức đàm phán nghị hòa.
Qua hết năm, kinh đô Kiến Nghiệp đã nở mầm xanh, còn ở chư quận Nam Dương phương Bắc vẫn gặp tuyết rơi vài lần. Khi những đụn tuyết đọng trên mái nhà tan ra nhỏ xuống, tạo thành dòng rả rích ngày đêm.
Suốt một tháng ròng, Lục tam lang Lục Quân nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, trong mơ hồ, thứ âm thanh chàng nghe thấy nhiều nhất chính là tiếng nước chảy đó.
Rồi còn tiếng người đi đi lại lại, và cả tiếng nói chuyện cũng quanh quẩn bên tai.
Lục Quân bị bệnh hơn nửa tháng, La Linh Dư khóc sướt mướt, muốn đưa Lục Quân về La gia dưỡng bệnh. Nhưng thân Lục Quân mang quá nhiều chức vụ, vừa là thứ sử một châu vừa là tham quân trong quân đội, nên ngày nào cũng có rất nhiều người tới hỏi chàng chuyện chính sự quân cơ, Lục Quân ở La gia cũng không tiện cho lắm. La Linh Dư đành nén đau lấy ra những thứ mình yêu thích, moi cạn tiền dành dụm để mua một căn nhà trong thành Nam Dương cho Lục Quân. Nàng tự mình an ủi, chỉ cần gả cho Lục Quân thì số tiền bỏ ra sẽ tự động quay về. Thế là ngày nào cũng như ngày nào, sáng sớm nữ lang ra cửa chăm sóc hôn phu, đến tối lại ngồi xe quay về La gia nghỉ ngơi.
Bỗng có một hôm nàng không về nhà.
La gia ở Nam Dương nhắm mắt làm ngơ —— La Linh Dư đã cứu Lục tam lang, nên hiện tại nàng không chỉ là nàng dâu chưa qua cửa của Lục gia, mà còn là ân nhân cứu mạng của Lục tam lang. Điều này có tác dụng rất lớn trong việc gia tăng địa vị của La Linh Dư sau khi thành thân, thế nên La thị Nam Dương cũng rất vui. Dù gì thì “cùng vinh hoa chung tổn hại”, bọn họ còn ngóng La Linh Dư được Lục tam lang thích nữa là.
Lục Quân đang bệnh mà vẫn phải xử lý công vụ, cho tới khi bệnh tình kéo dài không dứt, thậm chí lên cơn sốt nhẹ. La Linh Dư cằn nhằn rất nhiều lần với chàng về chuyện này, cuối cùng ép Lục Quân phải xin triều đình hạ chỉ, phái nhân tài đến đảm đương chức vụ thường ngày thay Lục Quân. Ngày trước triều đình Kiến Nghiệp luôn vờ như không thấy lời thỉnh cầu của Lục Quân, bây giờ lại rất tích cực hồi đáp.
Không quá mười ngày, triều đình đã phái quan viên đến nhậm chức tân thứ sử của châu. Lục Quân được thăng quan, chỉ cần xử lý tốt chuyện đàm phán cuối cùng giữa hai nước Nam Bắc là được, đợi bàn giao xong mọi công việc ở Nam Dương cho người kế nhiệm rồi quay về Kiến Nghiệp, Lục tam lang sẽ là Trung thư giám. Thượng thư có quyền lớn, Trung thư giám đảm nhận một phần quyền hạn trong Thượng thư đài, nắm giữ tin tức cơ mật quan trọng trong tay. Bởi vì bầu bạn lâu dài bên người đế vương, nên từ xưa tới nay, nơi ở của Trung thư giám được gọi là “Phượng Hoàng trì”.
Vào trung ương nắm giữ cơ mật, là con đường ắt phải đi để trở thành Thị trung. Làm Thị trung rồi sẽ thăng quan tiếp, bước lên chức Thừa tướng*.
(*Có thể tác giả đã tham khảo chức vụ theo thời nhà Tấn và Nam Bắc triều, Trung thư giám và Thị trung đều là thư ký trưởng của Hoàng đế, Thừa tướng là chức vụ tối cao, phục lại Tam công.)Lục gia đã trải con đường rộng rãi thênh thang cho Lục Quân, chỉ xem Lục Quân có gánh nổi hay không.
Lục tam lang phụ trách chuyện đàm phán giữa hai nước Nam Bắc lần này, các quan viên còn lại chỉ làm nền. Bắc quốc phái quan viên đến, đầu tiên là chuộc thái thú Lạc Dương suýt nữa chết trong tuyết lở về, sau đó mới đàm phán. Mặt thái thú Lạc Dương xám như tro tàn, lần này Bắc quốc thất bại ra nông nỗi ấy cũng có phần do ông ta háo sắc, vứt bỏ đại sư hỏa dược. Thái thú Lạc Dương sợ khi về Bắc quốc sẽ bị cách chức.
Hai bên tranh nhau từng tấc đất, nên cuộc đàm phán mãi không có kết quả.
Điều bất ngờ là, khi triều đình phái Thuộc quan tới giúp Lục Quân, có một người khiến Lục tam lang ngạc nhiên vui mừng —— nhị ca của chàng, Lục nhị lang Lục Hiển cũng đi theo Thuộc quan đến đàm phán.
Lục Quân trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cho rằng nhị ca tới đàm phán là giả, thăm chàng mới là mục đích thật. Quả nhiên không sai, Lục nhị lang Lục Hiển vất vả thuyết phục cha mẹ, giải thích hết nước rằng Nam Dương đã an toàn thì Lục tướng và Lục phu nhân mới lưu luyến cho con trai rời đi. Lục nhị lang chỉ gặp mặt qua loa với viên quan đàm phán Bắc quốc một lần, ngày hôm sau lập tức ngồi xe đến nhà tam đệ, thăm tam đệ.
Lục Hiển sốt sắng không yên, khi thấy tam đệ nằm trên giường bệnh thì hắn mới thả lỏng, đồng thời cũng thấy xót xa. Thấy chàng lang quân đã gầy đi, ngồi tựa vào gối dựa, áo trắng rộng rãi khoác trên người chàng như làn sương tuyết. Tóc dài thắt nửa, hai mắt đen láy, tuy gương mặt trắng bợt và tinh thần cũng uể oải, nhưng lang quân gầy gò như thế lại có một vẻ đẹp khác xa ngày thường.
Đủ khiến nữ lang toàn thiên hạ điên đảo vì chàng.
Lục Hiển cảm khái, tam đệ có căn cơ bề ngoài tốt thật, dầm mưa dãi nắng hơn nửa năm mà vẫn là lang quân quý tộc phong lưu cao quý. Nhưng dù là gì, bất kể giấc mơ của mình loạn thế nào, cuối cùng Lục Quân cũng đã qua được tử kiếp, chàng vẫn còn sống. Ngồi trước giường của tam đệ, Lục Hiển nói: “Tốt quá rồi… Thấy đệ khỏe mạnh thì huynh mới có thể yên tâm. Phụ thân không cho phép huynh đến Nam Dương, đệ không biết huynh lo lắng đệ gặp chuyện như thế nào đâu…”
Lục nhị lang cau mày, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Phụ thân Lục Mậu không cho phép hắn mạo hiểm, hắn chỉ có thể viết thư gửi tam đệ. Nhưng thư truyền đi cũng cần thời gian, hắn cứ sợ thư của mình không đến kịp thì sẽ làm trễ nãi tam đệ. Ngày ngày thấp thỏm sợ hãi, lúc này mới niệm A di đà phật: “Huynh biết Phật tổ sẽ bảo vệ tam đệ mà.”
Lục Quân không nói nên lời: … Chẳng lẽ việc chàng sống sót không phải dựa vào mình và La Linh Dư, Lục Hiển, Trần vương, Chu Dương Linh giúp đỡ, mà là nhờ có Phật tổ phù hộ sao?
Lục Quân trấn định đưa cuộc đối thoại về lại đề tài bình thường: “Người đệ phải cám ơn nhất chính là nhị ca, nhị ca đã lo lắng nhiều cho đệ rồi.”
Lục nhị lang nghe thế thì vội vã lắc đầu, tỏ ý mình cũng không làm gì hết. Hắn nhìn thấy hai mắt tam đệ sáng lên, có vẻ đang trầm ngâm, thế là chủ động nhắc tới chuyện mà cả hai đều đang nghĩ đến: “… Nhờ có giấc mơ tiên đoán của huynh.”
Lục Quân dừng lại.
Đầu óc hỗn loạn, trong chớp mắt nhớ lại những câu chuyện không có thật mà mình nằm mơ khi thoi thóp. Sự hành hạ đau khổ và xúc động trong mơ, đến lúc tỉnh lại vẫn còn cảm nhận được. Như thể những chuyện đó đã thật sự xảy ra. Quả thật, nếu không phải có Lục nhị lang can thiệp thì có lẽ sự việc sẽ xảy ra đúng như vậy… Nhưng gánh nặng trong Lục Quân cũng đã giảm bớt đi nửa, vì dù gì chàng cũng đã thoát khỏi tử kiếp của mình.
Lục Quân lại nói cám ơn.
Lòng chàng vẫn không được bình tĩnh, bất an nghĩ nhiều về giấc mơ của Lục nhị lang, song cuối cùng lại không hỏi gì.
Lục nhị lang ủ rũ: “… Theo quy luật của hai lần trước, hễ ngoài đời xảy ra chuyện thúc đẩy tác dụng, thì huynh sẽ lại nằm mơ. Nhưng đến nay đã một tháng từ sau tử kiếp của đệ, huynh vẫn không mơ thấy gì nữa. Huynh thật sự rất bất an.”
Lục Quân: “… Nhị ca, giấc mơ của huynh chỉ là giấc mơ tiên tri. Nếu chuyện gì cũng thấy được quỹ đạo thì cần gì phải chờ huynh tiên đoán? Trung tâm trong giấc mơ của huynh là đệ, nếu đệ đã sống thì có lẽ sau này huynh sẽ không mơ nữa. Thoát khỏi nó, huynh nên nhẹ nhõm mới phải.”
Lục Hiển: “…”
Ngoài mặt hắn vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại mù mờ, không hiểu tam đệ đang nói gì. Cái gì gọi là “nếu chuyện gì cũng thấy được quỹ đạo”? Thấy quỹ đạo ở đâu cơ? Sao hắn không thấy gì hết vậy? Người nằm mơ là hắn mà? Sao giọng điệu tam đệ nghe có vẻ còn biết nhiều hơn cả hắn thế? Có phải người với người khác biệt nhau… lớn quá rồi không?
Lục Hiển vẫn giãy giụa: “Không phải huynh muốn biết tương lai gì đâu. Chỉ là huynh đang nghĩ, không biết giấc mơ của mình có ý gì nữa. Huynh phát hiện ra rồi, các sự việc trong giấc mơ thứ nhất với giấc mơ thứ hai đều ít nhiều chồng chéo lên nhau. Ví dụ như Nam Dương cũng bị cuốn vào chiến loạn, tam đệ cũng sắp chết. Sở dĩ huynh lo lắng như vậy là vì sau đó, bất kể là giấc mơ thứ nhất hay thứ hai, Kiến Nghiệp cũng sẽ xảy ra chiến tranh, người người chạy trốn về phương Nam.”
Trong lòng Lục Quân khựng lại, bất ngờ nhìn nhị ca: “Có lẽ huynh đoán không sai.”
Được tam đệ khuyến khích, trong lòng Lục nhị lang rất vui, cứ tưởng mình đã nâng cao khả năng nhìn nhận sự việc, có thể thảo luận những chuyện này với tam đệ. Hắn tiếp tục suy đoán: “Như thế có thể thấy, không chỉ ứng mỗi tử kiếp của tam đệ mà mà La biểu muội cũng như vậy. Trong giấc mơ đầu tiên của huynh, cuối cùng La biểu muội cũng chết.”
Lục Quân sầm mặt.
Chàng nhớ tới chuyện sau khi La Linh Dư gả cho Hành Dương vương. Tuy trên thực tế La Linh Dư và Hành Dương vương không quen thân lắm, nhưng cái gai này vẫn đâm vào lòng Lục Quân, khiến mỗi lần chàng nhớ đến là lại khó chịu, ghen tị không thôi.
Chẳng qua chàng không biểu hiện ra.
Lục nhị lang không chú ý thấy mặt tam đệ tối đi một nửa, tiếp tục nói thẳng: “Còn trong giấc mơ thứ hai, cuối cùng La biểu muội lại rời khỏi Kiến Nghiệp, không biết ra sao. Huynh cũng không biết muội ấy dẫn Họa Nhi đi đâu… Nhưng có một khả năng, sở dĩ ‘không biết ra sao’ là vì muội ấy đã không còn ở nhân gian.”
Khóe mắt Lục Quân giật giật: “…”
Chàng thở dài nhìn nhị ca.
Lục nhị lang đau lòng, khổ sở nói: “Tiếp theo đây, nói không chừng chính là tử kiếp của La biểu muội.”
Lục Quân: “Huynh nghĩ nhiều rồi.”
Lục nhị lang: “Rõ ràng trong mơ là thế mà.”
Lục Quân bình tĩnh: “Huynh hiểu sai rồi.”
Lục nhị lang: “…”
Lục Quân: “Linh Dư sẽ không sao cả. Trong giấc mơ đầu tiên của huynh, muội ấy chết là vì Nam quốc bị diệt vong. Trong tình cảnh ấy thì bất cứ ai cũng có thể chết cả. Đó là kết quả tất sẽ xảy ra, không phải vô duyên vô cớ bất ngờ. Giấc mơ thứ hai của huynh, muội ấy rời khỏi Kiến Nghiệp thì chính là rời khỏi Kiến Nghiệp. Linh Dư không phải người thích tự vẫn, chẳng qua là quá đau lòng, không muốn ngày ngày nhìn cố nhân nữa nên mới rời đi. Cớ gì lại chết?”
Lục Quân dừng lại rồi nói: “Mà bây giờ, những căn nguyên đó đều bị cắt đứt. Những kết quả kia của muội ấy sẽ không tồn tại. Nhị ca nghĩ nhiều rồi.”
Lục nhị lang: “… Nếu để đệ nằm mơ thì hay quá. Huynh không hiểu gì cả.”
Lục Quân bật cười, lơ đãng nói: “Nhị ca mới là giấu tài, là người may mắn lắm đấy. Nhị ca không để ý sao, bất kể giấc mơ của huynh thế nào thì huynh vẫn là người sống sót. Không, không chỉ mỗi sống, mà còn không gặp bất trắc gì, không phải trải qua đại nạn. Người bên cạnh hoặc chết hoặc tha hương, còn huynh vẫn mãi mãi đứng ngoài nhìn.”
Lục Hiển sững sờ, chợt cơ thể cứng lại, cho tới nay hắn chưa hề nghĩ đến điều này.
Hắn thấy tam đệ mỉm cười, nói với vẻ sâu xa: “Nhị ca, huynh mới là người được trời cao thiên vị. Nếu là người khác, e cả đời cũng không có được may mắn như vậy.”
Lục nhị lang được tam đệ thuyết phục, ngơ ngác đi ra khỏi cửa, suy nghĩ xem có phải do mình luôn bình an vô sự nên mới có thể cứu được tam đệ không. Đồng thời Lục nhị lang cũng buồn thiu, suy luận về giấc mơ tiên tri mà mình vất vả phát triển được lại bị tam đệ phủ nhận. Hắn không cam lòng bảo tam đệ đoán thử, song tam đệ lại nói mình phải làm thí nghiệm đã, nhìn xem có giống với giấc mơ của hắn không.
Lục Hiển nghiêm mặt rời đi, dù gì thì hắn cũng không hiểu Lục Quân đang thần bí nói gì nữa. Lục Hiển hít sâu, quyết định vẫn nên đơn giản hóa mọi thứ, đi thăm hỏi tướng sĩ cấp dưới. Những chuyện rắc rối đó để mình tam đệ đau đầu là đủ rồi.
***
Thật ra lúc Lục Hiển tới thăm Lục tam lang, La Linh Dư đang ở trong nhà.
Chỉ là huynh đệ người ta đang nói chuyện, nàng lại trông đợi Lục Quân ám chỉ chuyện cưới mình với Lục Hiển nên ra vẻ xấu hổ đi ra ngoài, hy vọng Lục tam lang biết được sự cẩn thận của nàng. La Linh Dư ngây thơ lạc quan, ngóng được cưới đến mức khổ sở, nhưng lại không biết Lục Quân không có thói quen thảo luận những chuyện như vậy với người khác. Nàng nhờ thị nữ nghe lén hai người nói chuyện, Linh Ngọc trở về nói không nghe thấy Lục tam lang nhắc đến chuyện cưới biểu tiểu thư, La Linh Dư cực kỳ thất vọng.
Đúng lúc sắp bước sang năm mới, thị nữ nói nên cắt may quần áo, đặt mua đồ mới. Linh Ngọc lấy lòng biểu tiểu thư, cố ý hỏi biểu tiểu thư về chuyện phối hợp y phục thường ngày của Lục tam lang. Linh Ngọc cười nói: “Đây là quần áo Lục tam lang mặc từ khi đến Nam Dương cho tới nay. Quản sự đem đến, hỏi biểu tiểu thư có nên vứt đi để may đồ mới không? Hay là đợi chúng ta về Kiến Nghiệp rồi tính tiếp?”
“Tam lang chưa bao giờ lo những việc này. Chuyện ăn mặc thường ngày, trước kia đều do Cẩm Nguyệt tỷ tỷ lo liệu. Đáng tiếc hiện tại Cẩm Nguyệt tỷ tỷ đang ở Kiến Nghiệp, quản sự Nam Dương không dám tới hỏi tam lang nên đành đến tìm biểu tiểu thư nhờ giúp.”
La Linh Dư thấy quần áo của Lục Quân thì nổi giận, nàng tiện tay gạt đồ cũ của chàng đi, định nói là đem đốt hết đi. Nhưng lúc giơ tay gạt thì có một chiếc khăn màu hồng từ trong đống đồ nhẹ nhàng rơi ra. Hai mắt La Linh Dư mở to, nhìn chiếc khăn rơi xuống đầu gối nàng.
… Khăn của con gái!
Còn thêu hình uyên ương!
Đầu La Linh Dư nổ ầm, như có thiên lôi đánh khiến toàn thân tê dại. Nàng không dám tin, nhưng vẫn run run đưa tay cầm chiếc khăn lên. Thị nữ Linh Ngọc cũng đoán được gì đó, vội đưa mắt nhìn. Thấy biểu tiểu thư mở khăn ra nhìn kỹ, trên khăn thêu đôi chim uyên ương nghịch nước, tình nồng ý mật, thủ pháp rất bình thường, không có gì đáng khen.
Ở dưới khóc phải chiếc khăn thêu hai con chữ nho nhỏ —— “Trần Tuyết”.
Nhìn qua là biết ngay tên của phái nữ.
La Linh Dư: “…”
Mặt nàng trắng bệch, rồi tức tới nỗi cơ thể run lên —— trước sau nàng luôn ở bên cạnh Lục Quân, chưa từng thấy chàng qua lại với nữ lang nào. Chàng vẫn còn giả vờ ra vẻ không gần nữ sắc ở trước mặt nàng. Mà thời gian nàng không ở cạnh chàng, tổng cộng chỉ có hai quãng thời gian là khi nàng chưa tới Nam Dương và khi chàng đến Lạc Dương.
Với sự ngạo mạn của Lục Quân, nếu không phải chàng rất để ý về nữ lang đó thì sao chàng có thể nhận khăn tay của người ta? Ngày trước khi La Linh Dư định quyến rũ Lục Quân, tới hoa lộ của nàng chàng còn không chịu nhận.
Nhưng lại nhận khăn tay của người khác!
Thị nữ lo lắng nhìn biểu tiểu thư ngồi yên trên giường dần lạnh lùng, sắp vặn nát khăn tay. Nữ lang cứ nhìn mãi chiếc khăn kia, nghĩ đến lang quân nàng thích cười đùa ở trên giường với nữ lang khác, rèm đỏ tung bay, La Linh Dư đau tim gần chết ——
Rốt cuộc Trần Tuyết là ai?!
Có phải chàng có quan hệ thân mật với nữ lang tên “Trần Tuyết” đó không? Nên mới cầm khăn tay của người ta?
Nam nhân đúng là đồ khốn nạn! Mới lừa nàng xong, mới nói trong lòng có nàng, vừa quay đầu đi đã bắt đầu ra ngoài ăn vụng… Nàng còn tưởng Lục Quân không như thế, kết quả là… Nàng muốn giết đôi gian phu dâm phụ này, hu hu hu!