Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 134

Khi trở lại Kiến Nghiệp, vì Lục tam lang có công giải quyết tình hình chiến sự biên giới và đàm phán hòa bình, thế là chàng được đảm nhận chức Trung Thư giám, vào trung tâm chính quyền. Trong số các lang quân cùng thế hệ ở Lục gia, Lục Quân là người trẻ duy nhất có thể vào đến trung tâm chính quyền. Tuy cũng nhờ có hào quang chiến sự, nhưng năng lực của bản thân chàng vẫn khiến người người khâm phục.

Tả tướng Lục Mậu thở phào, bây giờ ông đã thấy được tia sáng tương lai của Lục gia rồi. Bao năm qua, tuy tam lang là danh sĩ nhưng suốt ngày chỉ mải chơi bời cùng Trần vương, không để ý đến chính sự; còn con trai Lục Hiển của ông lại chỉ thích du sơn ngoạn thủy, tâm tư cũng không đặt ở triều chính, Lục Mậu vẫn lo ngay ngáy, không biết tụi nhỏ có giữ được địa vị của Lục gia ở Kiến Nghiệp không. Nay Lục tam lang đã vào triều đình, lại xuất thân từ dòng chính Lục gia, nên dù con trai không được thăng quan thì Lục Mậu cũng sẽ dốc sức giúp đỡ.

Rất có thể Lục Quân chính là gia chủ Lục gia đời kế tiếp.

Đại gia tộc như Lục gia chỉ muốn mãi mãi hưng thịnh phồn vinh, thế nên cũng không hạn chế khi chọn chủ quân đương gia, không nhất thiết phải luôn là đích trưởng. Nếu lang quân xuất sắc không xuất thân từ dòng chính thì Lục gia sẽ để lang quân đó làm con thừa tự, dù gì cũng phải là dòng chính. Còn bây giờ chí ít bản thân Lục Quân cũng đã thuộc dòng chính, có thể đảm bảo huyết thống Lục gia thuần khiết… Tuy cũng tiếc cho con trai mình, song nếu xét toàn diện thì Lục tướng vẫn ủng hộ Lục Quân nắm quyền.

Nếu đệ đệ ông vẫn còn sống, thấy con trai xuất sắc như vậy, ắt hẳn cũng vui lắm đúng không?

***

Đảm nhiệm Trung Thư giám, có quyền của Thượng Thư đài, lại dùng thế lực của mình giúp Trần vương Lưu Thục đang không được bệ hạ thích có thể xoay mình. Công việc triều chính rất nhiều, Lục Quân bận tới mức chẳng mấy khi về nhà. Lúc chàng không có nhà, nội viện Lục gia cũng xảy ra không ít chuyện.

Ngày đầu tiên La Linh Dư bước vào cửa với thân phận tam thiếu phu nhân, các trưởng bối Lục gia đã ra oai phủ đầu với nàng. Theo lý mà nói thì nàng là tam thiếu phu nhân chính thống, sau khi kết hôn sẽ vào từ đường để bái kiến tổ tông Lục gia, đồng thời cũng ghi tên vào gia phả. Nhưng tộc trưởng Lục gia lại tìm hết cớ này cớ nọ để kéo dài thời gian, không chịu cho nàng vào từ đường.

Tộc trưởng Lục gia vẫn có thành kiến rất lớn về xuất thân của thê tử của Lục tam lang. Vì trước đó Lục lão phu nhân và Lục lão quân hầu nói hộ cháu trai, nên tộc trưởng mới nhắm mắt đồng ý để La Linh Dư vào cửa. Nhưng ông không nói là để nàng vào từ đường. Chỉ là một nữ sĩ tộc suy yếu, không môn đăng hộ đối với Lục gia, người bên ngoài sẽ suốt ngày chỉ trỏ Lục gia nói này nọ, cười nhạo Lục tam lang sa ngã… Tộc trưởng rất bực mình, nhưng ông không mắng thẳng mặt La Linh Dư là đã có tu dưỡng lắm rồi.

Dĩ nhiên có một phần lý do khác ông không mắng thẳng mặt La Linh Dư, đó chính là vì nàng quá đẹp, không mắng nổi.

Lục lão phu nhân không có ý kiến gì với chuyện lần này.

Lục phu nhân càng không có quyền nhúng tay vào, với cả La Linh Dư cũng không phải con dâu bà, bà không cần phí tâm.

Toàn thể Lục gia đang chực chờ cơ hội để cười nhạo La Linh Dư.

Nhưng La Linh Dư rất bình tĩnh.

Nàng đã không còn là nữ lang mới đến Kiến Nghiệp năm ngoái, chỉ vì không có ai tổ chức sinh nhật cho mình mà khóc nhè. Lúc ấy không có nơi nương tựa, không biết trước con đường tương lai, trong lòng nàng đau khổ, bị áp lực bên ngoài đè ép đến mức không thở nổi nên mới khóc òa, khiến Lục Quân cười chê nàng. Song, bây giờ đã không như vậy nữa rồi. Nàng đã thành thân, đã có người để dựa dẫm. Nàng biết rõ Lục Quân thích nàng, dù Lục gia có phản đối thì chàng cũng sẽ không vứt bỏ nàng.

Chỉ có chính nàng và Lục Quân mới lay chuyển được tình cảm giữa hai người.

Không lo phòng xa, chỉ khi lòng yên ổn thì mới có thể bình tĩnh xử lý mâu thuẫn trước mắt.

Ngày đầu tiên trở lại Lục gia, La Linh Dư mỉm cười đi thăm hỏi các trưởng bối trước. Nàng vốn dĩ miệng mồm lanh lợi, lời trong lời ngoài nhắc đến Ninh Bình công chúa chưa qua cửa, lại khoe ra tình hữu nghị giữa mình và công chúa, còn nói sau này khi công chúa qua cửa. nhất định mình sẽ quan tâm nàng… Thế là La Linh Dư đã đánh động được Lục phu nhân, để Lục phu nhân dẫn nàng đem theo quà cáp đến bái kiến trưởng bối Lục gia.

Nữ lang có gương mặt phù dung, mắt phượng mày ngài, dáng vẻ phong lưu thướt tha, bước đi uyển chuyển như rẽ hoa gạt liễu. Trong mắt nàng đong đầy ý cười, bất kể trưởng bối Lục gia nói gì thì cũng đúng mực đáp lại. Thái độ rất tốt, còn đem theo đặc sản ở Nam Dương tới. Quà tặng không chỉ hợp sở thích cá nhân của mỗi người, mà còn không bỏ sót bất cứ một ai. Chỉ nội trong ngày hôm đó, sắc mặt các trưởng bối Lục gia đã khá hơn rất nhiều.

Chí ít là vào bữa cơm tối, bọn họ không làm khó La Linh Dư ở trên bàn ăn.

Đêm ấy La Linh Dư ở tại Tuyết Tố viện, sáng hôm sau mới cùng các thị nữ sửa sang dọn dẹp viện tử, sau đó mới chậm rãi dọn đến phòng nhì Thanh viện. Dưới sự chỉ dẫn của Cẩm Nguyệt, các thị nữ thấp thỏm bất an đón tam thiếu phu nhân tới. Tuy trước kia biểu tiểu thư cũng từng đến Thanh viện, hay cười đùa trò chuyện với thị nữ Cẩm Nguyệt, cũng thông cảm các nàng thường xuyên bị Tam lang xoi mói bắt bẻ làm khó. Nhưng ai mà biết biểu tiểu thư trở thành tam thiếu phu nhân thì còn đối tốt với các nàng nữa không?

Có không ít lang quân sau khi thành thân, người hầu trong nhà đều đổi một lượt, thay thành người của nữ quân.

La Linh Dư dùng một ngay để xử lý công việc bên trong Thanh viện. Ngoài Linh Tê ra, thị nữ của nàng toàn là người của Lục gia, nên nếu đã vậy thì dĩ nhiên cũng sẽ dùng người hầu của Lục Quân. La Linh Dư lại hỏi Cẩm Nguyệt, sau khi biết bình thường Lục tam lang hay bắt bẻ những gì, nàng quyết định vẫn dùng người cũ —— dạy thị nữ mới rất mất thời gian, cũng không thể để phu quân nàng phải “chịu khổ” sau khi cưới được.

Dưới sự hỗ trợ của Cẩm Nguyệt, La Linh Dư vừa đấm vừa xoa đã thu phục được bọn họ.

Ngày thứ ba, La Linh Dư bắt đầu nhắm vào vị tộc trưởng Lục gia không chịu cho nàng vào từ đường, triển khai kế hoạch một cách tỉ mỉ. Nàng nói xa nói gần, bắt đầu từ con cái thúc tẩu của tộc trưởng. Tộc trưởng cũng không phải là quả cầu sắt, thể nào cũng có quan hệ bên cạnh để nàng tìm được kẽ hở, đánh động vị tộc trưởng này…

Ba ngày sau, La Linh Dư đã giải quyết được mâu thuẫn giữa con dâu và con út của tộc trưởng, đối phương hứa thẳng sẽ để nàng gặp tộc trưởng.

Lại một ngày trôi qua, Lục Quân đang bận rộn thì nhận được lời nhắn của thê tử, chàng vội về nhà rồi cùng với La Linh Dư bước vào từ đường, trông thấy cái tên của thê tử viết cạnh tên mình. Lục Quân chỉ nán lại vài canh giờ rồi hấp tấp rời đi, sau lưng chàng, các lang quân Lục gia buồn bã nhìn biểu tiểu thư xinh đẹp cuối cùng đã từ bỏ bọn họ, gả cho tam lang.

Mà để báo đáp lại sự giúp đỡ của Lục phu nhân, La Linh Dư lập tức đi tìm con dâu của Lục phu nhân – Ninh Bình công chúa Lưu Đường. Nàng nhiều lần mời Lưu Đường đến làm khách, hòng tạo cơ hội cho Lưu Đường và Lục nhị lang ở riêng với nhau. Lục phu nhân cũng bánh ít đi bánh quy lại với La Linh Dư, vô cùng hài lòng.

Lục lão phu nhân lạnh lùng nhìn mấy ngày, bà không khỏi thừa nhận, Lục lão quân hầu đã phân tích rất đúng. Có lẽ xuất thân của tam thiếu phu nhân hơi kém, nhưng năng lực làm việc – tạm bỏ đi sự “năng nổ” của trước kia – đúng là xuất sắc, đáng để tuyên dương.

Quá “năng nổ” là vì La Linh Dư nóng lòng muốn thành thân, sốt ruột muốn tìm người giúp nàng xử lý rắc rối phía sau; khi nàng đã tìm được rồi thì không cần phải năng nổ như vậy nữa, trái lại nàng sẽ chuẩn bị chu đáo để đối phó với người vật bên ngoài. Hơn nữa chiến tranh ở Nam Dương cũng đã để nàng mở mang tầm nhìn.

Không còn hẹp hòi với chút ơn huệ nữa, tầm mắt có thể nhìn xa trông rộng, đây mới là điều khiến Lục lão phu nhân bắt đầu xem trọng La Linh Dư.

Hôm đó khi đang dùng bữa sáng, La Linh Dư cười bảo muốn tổ chức tiệc, mới các nữ lang lang quân Kiến Nghiệp đến nhà. Vì Lục phu nhân vẫn không thích ra ngoài nên Lục gia rất ít tổ chức tiệc rượu, giờ thấy tam thiếu phu nhân nói thú vị như vậy, các nữ quyến cũng vô cùng hứng thú.

Ăn sáng xong, các nữ quyến xúm quanh La Linh Dư hỏi cụ thể chi tiết, còn Lục phu nhân thì ngồi yên trong phòng, cùng súc miệng với mẹ chồng.

Nhấp một ly trà, Lục lão phu nhân chậm rãi nói: “Bắt đầu từ mai để Linh Dư đi theo con, giúp con quản lý việc nội trợ.”

Lục phu nhân: “…”

Xưa nay chỉ có đương gia nữ quân mới có quyền quản lý việc nội trợ. Ví dụ như La Linh Dư chỉ có quyền quản lý chuyện ở Thanh viện, nhưng không thể vươn tay đến phòng lớn được. Nhưng nếu Lục phu nhân muốn thì bà có thể nhúng tay vào chuyện trong viện Lục tam lang. Chỉ là Lục phu nhân xuất thân cao quý, không muốn để người ta nói ra nói vào nên mới không quản chuyện phòng nhì.

Bây giờ Lục lão phu nhân lại để La Linh Dư đi theo bà học quản lý việc nội trợ Lục gia… Ẩn ý ấy, chẳng lẽ sau này muốn trao quyền làm đương gia Lục gia cho La Linh Dư?

Thế con dâu bà phải làm thế nào?

Lục phu nhân nhăn mặt: “Mẫu thân…”

Lục lão phu nhân không nhìn nổi gương mặt khổ sở của con dâu, khoát tay nói: “Chỉ là bảo theo chân con giúp đỡ mà thôi. Đợi Ninh Bình công chúa qua cửa thì cũng để nó theo con học tập. Con cái đời kế tiếp ai nắm quyền, bây giờ nói vẫn còn sớm. Nếu con coi trọng Ninh Bình công chúa thì bình thường nhớ chỉ dạy nhiều thêm là được.”

Lục phu nhân rầu rĩ: “… Vâng.”

Nhưng chia quyền với La Linh Dư ư? Sao bà không có chút lòng tin gì với con dâu mình thế này?

Lục lão phu nhân đã nói như vậy, Lục phu nhân đành phải nghe theo. La Linh Dư rất vui, nàng không ngờ mới sớm thế mà mình đã có thể tham gia vào chuyện nội trạch ở Lục gia. Nàng cho rằng ít nhất phải chờ thêm một hai năm nữa, nhưng nếu Lục phu nhân đã để nàng đi theo, thì dĩ nhiên La Linh Dư sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Người nhà nàng qua đời từ sớm, người thân còn lại chỉ có mỗi đại bá mẫu, nhưng bà lại chỉ thích chơi đùa, bình thường cũng không dạy nàng quản lý chuyện nội trợ. Sau đó đến La gia ở Nam Dương, chỉ mỗi việc học cầm kỳ thi họa đã hao hết tâm tư, làm gì còn thời gian để học những thứ khác lấy lòng trưởng bối? Một tiết học của Lục phu nhân, là nữ lang sĩ tộc bình thường thì sẽ không để ý, nhưng với La Linh Dư lại là lần đầu tiên.

Thế nên là nàng càng phí tâm hơn.

Hiệu quả càng xuất sắc.

***

Theo tục, cứ lên triều năm ngày thì được nghỉ hưu mộc một ngày. Khi Lục tam lang Lục Quân trở lại Lục gia, chàng nghe thấy toàn thể Lục gia đều khen ngợi phu nhân nhà mình. Tuy bình thường Lục Quân không quá để ý đến những chuyện này, nhưng khi ai ai cũng khen thê tử của chàng, chàng vẫn lấy làm đắc ý.

Chiều hôm đó, La Linh Dư ngồi trong phòng gảy bàn tính. Muội muội nàng tính tình hoạt bát, từ sáng sớm đã ra khỏi nhà đi chơi. Thế nên bây giờ, trong phòng chỉ có một mình La Linh Dư im lặng gảy bàn tính tính toán. Nàng đang nhấc bút viết chữ thì chợt nghe tiếng châu ngọc va chạm nhau, có tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào.

Các thị nữ không thông báo, La Linh Dư ngẩn người, ngơ ngác đang nghĩ xem là ai thì lang quân đã cúi người xuống, giang tay ôm eo nàng từ phía sau.

Sống mũi Lục Quân sượt qua gò má mịn màng của nàng, cảm giác mát lạnh khiến mặt hồ trong lòng nữ lang dao động. Lại nghe thấy chàng cười bảo: “Không được rồi, nghe nói tam thiếu phu nhân rất tiến bộ, giờ đã bắt đầu quản lý chuyện nội trợ rồi. Trên đường về, bọn người hầu đều tới hỏi ta bao giờ sẽ phát tiền tháng này. Ta còn hồ nghi không biết hỏi ta làm gì… Không ngờ là ta dính hào quang của tam thiếu phu nhân.”

Được chàng ôm eo từ phía sau, ngửi thấy mùi hương thanh mát từ trong tay áo chàng, bên hông bỗng tê rần, tâm thần bất giác hốt hoảng. Nàng cố gắng bình tĩnh, khiêm tốn nói: “Làm gì có? Chỉ là theo chân bá mẫu giúp đỡ thôi. Vẫn phải nghe lời bá mẫu mà.”

Sau khi thành thân, đương nhiên nàng sẽ gọi Lục phu nhân là “bá mẫu” như Lục Quân, chứ không phải là “biểu bá mẫu” nữa.

Lục Quân cạ vào mặt nàng, nghiêm túc nói: “Xem ra đúng là lợi hại thật. Cũng biết khiêm tốn nữa rồi.”

La Linh Dư cảm thấy mình rất lợi hại, chỉ là dối trá chút tí thôi. Lục Quân vừa trêu nàng như thế, nàng lập tức bật cười hì hì. Nữ lang dương dương đắc ý ngửa đầu lui sau, lỗ mũi vểnh cao chạm vào phu quân đang mặt cúi xuống. Cảm giác tê tê như có như không chạy thẳng sống lưng. Má kề má, chàng tuấn tú nàng tuyệt sắc, đúng là cảnh đẹp ý vui.

La Linh Dư không kìm được mà bật cười, ngả nghiêng trong lòng chàng. Lục Quân giang tay bế nàng lên. Nữ lang sợ hãi ôm lấy cổ chàng, khiếp sợ nhìn chàng ôm mình xoay một vòng. Tay áo bay cao, Lục Quân ôm nàng ngồi xuống giường nhỏ bên cạnh.

La Linh Dư bật cười nghiêng ngả, muốn khiêm tốn đôi câu, nhưng ở trước mặt Lục Quân lại không nhịn được muốn chia sẻ với chàng: “Đúng rồi, người nhà huynh ai cũng khen muội cả. Đợi muội tìm được cơ hội, sẽ âm thầm thêm tiền tháng cho huynh.”

Nàng thân mật cọ vào chàng: “Phu quân muội bận rộn mệt mỏi đến thế, mỗi tháng chỉ được có mấy lượng bạc thì làm sao đủ dùng?”

Lục Quân mỉm cười: “Vậy sau này mời tam thiếu phu nhân chăm sóc.”

Thật ra cả chàng và La Linh Dư đều biết rõ, chàng vốn tiêu dùng xa hoa, chút tiền tháng của Lục gia không hề đủ cho chàng nhét kẽ răng. Lấy tiền tháng của Lục gia chỉ là tượng trưng thân phận mà thôi.

Lục Quân ôm La Linh Dư, để nàng ngồi trên đầu gối mình. Nữ lang hưng phấn kể với chàng những chuyện thú vị trong nhà, nói mình quản việc nội trợ giỏi đến đâu. Sóng mắt nàng lấp lánh, chớp mắt nhìn Lục Quân đầy mong đợi, chờ Lục Quân cổ vũ khen nàng. Nhưng Lục Quân lại cố ý nói: “Đừng có đắc ý quên mình. Đợi phu nhân của nhị ca qua cửa, muội cũng đừng giành giật với người ta. Ta không muốn vì thế mà sinh sự với nhị ca.”

La Linh Dư xem thường: “Biết nhiều khổ nhiều. Huynh ở trong triều nhậm chức thăng quan nhanh như thế, không phải cũng đang tranh giành với nhị ca à? Bất kể sau này có thế nào, cũng không thể vừa bắt đầu đã vứt bỏ được.”

Lục Quân mỉm cười, cũng chẳng quá để tâm: “Tùy muội vậy.”

Chàng chỉ ngại đại gia tộc như Lục gia có quá nhiều công việc, quá rắc rối. Nhưng La Linh Dư không sợ rắc rối, trái lại còn tràn đầy động lực, thôi thì tùy nàng vậy. Có điều vất vả lắm chàng mới có thời gian ở nhà, dĩ nhiên không muốn nhìn La Linh Dư gảy bàn tính rồi… Lục Quân đưa tay ra, bấm vào bên hông nàng.

Làn da mềm mại non nớt như dịch hoa vậy.

Chàng mới véo nhẹ mà nàng đã hét lên.

Giơ tay đập xuống vai chàng, nữ lang lườm yêu, tình ý miên man quyến rũ chàng.

Lục Quân cười khẽ: “… Muốn à?”

La Linh Dư trừng chàng, nhưng chàng rất nghiêm túc, lập tức lại gần hôn lên môi nàng. Lồng ngực La Linh Dư nóng lên, ôm chặt lấy chàng. Đã lâu rồi nàng không gặp Lục Quân, chàng lại khôi ngô như vậy kia mà, nói thật, lúc ôm eo chàng thì nàng động lòng rồi. La Linh Dư nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận màn “hành hạ” của Lục Quân.

Chợt chàng rời đi, cánh môi tách ra.

Trên môi Lục Quân dính mật hoa thắm đỏ, làm nổi bật gương mặt như ngọc của chàng, toát lên một vẻ đẹp yêu mị cùng cực. Song chàng lại cau mày: “… Sao son hôm nay lại ngọt thế, tay nghề muội kém đi vậy rồi à?”

Chàng thất vọng nhìn nàng.

La Linh Dư cắn răng: … Người này đúng là lắm tật xấu, lúc trước hôn nàng thì chê đắng, bây giờ lại chê ngọt.

La Linh Dư không chịu nổi khi chàng thất vọng với mình, bèn giải thích: “Là muội đưa công thức để Cẩm Nguyệt và Linh Ngọc điều chế. Cả ngày muội ở với Lục phu nhân, làm gì còn thời gian tự mình điều chế? Huynh không được chê muội kém hơn trước!”

Nàng híp mắt hôn lên cằm chàng, nũng nịu nói: “Tuyết Thần ca ca không có ở đây, muội làm gì có tâm tư lo chuyện khác.”

Không có tâm tư điều chế son phấn, nhưng lại có tâm tư quản việc nội trợ. Chỉ là một tiểu nữ thấy lợi thì động tâm mà thôi. Lục Quân không vạch trần nàng, chỉ mỉm cười bảo: “Thế làm sao bây giờ? Ngọt như vậy, ca ca không hôn tiếp được.”

Uổng công nàng rạo rực xuân tâm, thế mà chàng lại lắm chuyện đến vậy. La Linh Dư tức giận: “… Chê ngọt thì đừng có hôn nữa!”

Nàng vùng vằng trong lòng chàng toan muốn đứng dậy, không phục vụ chàng nữa.

Lục Quân ôm eo nàng từ phía sau, kéo nàng về lại, cười nói: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa, ca ca điều chế son với muội được không?”

La Linh Dư động lòng, mắt phượng lườm chàng: “Thật không?”

Lục Quân nhìn thê tử xinh đẹp nhà mình, trong mắt tối lại, giọng khàn khàn: “Dĩ nhiên là thật rồi… Có điều trước đó mời phu nhân đi tắm rửa đã. Làm vi phu thoải mái đã rồi tính sau.”

La Linh Dư: “…”
Bình Luận (0)
Comment