Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 98

Tất nhiên công chúa Bắc quốc vẫn phải đến Kiến Nghiệp.

Giống như Lục Quân đã nói với La Linh Dư, nếu đã biết thì sẽ dễ khống chế sự việc hơn so với không biết.

Nhưng trước khi Nam Dương chuẩn bị sẵn sàng để đưa sứ thần Bắc quốc đến Kiến Nghiệp, thì  vẫn cần phải giải quyết chuyện công chúa Bắc quốc thăm dò chuyện quân Nam quốc. Trong khoảng thời gian Ngụy tướng quân xử lý chuyện này, Lục Quân viết thư cho Trần vương, muốn Trần vương nghĩ cách đưa mấy mỹ nhân vào Thái Sơ cung —— Trước khi công chúa Bắc quốc vào cung, phải để bệ hạ nếm thử trước đã. Đều là nữ lang trẻ trung xinh xắn có da có thịt, có sẵn cái đẹp phía trước, dù công chúa Bắc quốc cầu thân vào cung, thì khi đó khó mà bằng được như trong giấc mơ của Lục nhị lang.

Bệ hạ Nam quốc cầu tiên vấn đạo, không màng nữ sắc. Nhưng nếu ông ta muốn đắm chìm trong cảnh xa hoa trụy lạc, thì mỹ nhân Nam quốc cũng không hề ít.

Trần vương Lưu Thục ngạc nhiên, không biết vì sao phải làm vậy, bởi vì xưa nay y không nhúng tay vào chuyện hậu cung của phụ hoàng. Chỉ dựa vào vỏn vẹn mấy phong thư, rất nhiều lời có nói cũng không hiểu. Nhưng Lưu Thục cực kỳ hiểu và tin tưởng người bạn thân của mình. Lưu Thục vừa nghĩ nên lấy cớ gì để mình có thêm vài “mẫu phi” trẻ tuổi, vừa dựa theo yêu cầu của Lục Quân, thống kê lại nhân số quân đội mà triều đình có thể sai phái, cùng với số lượng lương thực trong quốc khố.

Khi Lục tam lang và Trần vương liên lạc với nhau, chàng cũng không quên nhị ca khờ nhà mình, Lục nhị lang Lục Hiển.

Lục nhị lang hoang mang suốt ngày, vừa lo lắng La biểu muội và tam đệ không đọc được thư của mình, vừa bất an vì Lục tam lang không tin vào giấc mơ của mình. Lang quân sĩ tộc điềm đạm phải dựa vào hương khói của các vị Bồ tát để trấn an cảm xúc của mình, tới khi nhận được thư của tam đệ thì lại lần nữa hồ đồ.

Thư từ qua lại không thuận tiện bằng đối mặt nói chuyện, có lẽ biết nhị ca nhà mình không đủ tỉnh táo, nên ở trong thư, Lục Quân không trực tiếp bảo Lục nhị lang xác nhận tính thật giả trong giấc mơ. Lục tam lang chỉ lời ít ý nhiều nói ra bốn vấn đề, yêu cầu nhị ca trả lời đúng sự thật ——

Thứ nhất, Lục nhị lang bắt đầu mơ từ khi nào, trước đó có triệu chứng gì không, có xảy ra chuyện gì khác thường xung quanh mình không;

Thứ hai, lần đầu tiên Lục nhị lang nằm mơ, mơ sự kiện cụ thể từ lúc nào đến lúc nào;

Thứ ba, tuyến thời gian trong mơ luôn tiến tới, hay là lặp đi lặp lại, có lúc nào khiến Lục nhị lang không rõ đang ở thời kỳ nào không;

Thứ tư, cái lần Lục nhị lang mơ thấy Lục Quân bị vạn tiễn xuyên tim chết đó, có thấy rõ cụ thể thời gian không, nếu không thấy rõ, vậy có dấu hiệu gì về thời gian xảy ra cuộc đại chiến ở Nam Dương không;

… Chỉ bốn câu song hỏi rất nhiều, có điều lại không câu nào nhắc đến công chúa Bắc quốc, Lục nhị lang không biết nên làm thế nào nữa.

Nhưng Lục tam lang có suy nghĩ rõ ràng như vậy đã khích lệ Lục Hiển: hắn biết rồi, tam đệ muốn gánh vác trách nhiệm chung đây mà. Nếu không phải mình sợ giấc mộng có thay đổi, nếu không phải ban đầu chính mình không tin vào giấc mơ, nếu không phải sợ Lục tam lang không tin mình, coi mình là kẻ điên… thì hắn đã muốn bàn bạc chuyện này với tam đệ từ lâu.

Nhưng dù là thế, bây giờ Lục nhị lang cũng vẫn thấp thỏm bất an, không biết mình tiết lộ giấc mơ với đệ đệ muội muội có dẫn đến nguy hiểm to lớn nào không.

Trong thư không tiện nhắc đến những chuyện này, Lục nhị lang đành trả lời câu hỏi của đệ đệ trước, cố gắng vắt hết óc, phân tích kỹ giấc mơ của mình với Lục tam lang. Gặp chỗ không nhớ rõ, ví dụ như đại chiến Nam Dương xảy ra vào lúc nào, là hắn lại phải suy nghĩ rất lâu, tham khảo cảnh trong mơ, nghĩ ngợi mất mấy hôm.

***

Lục Quân gửi thư đi xong, lập tức tới giúp Ngụy tướng quân Ngụy Tông thẩm vấn công chúa Bắc quốc.

Công chúa Bắc quốc đang rất phiền phức, không chút tự tại. Thăm dò quân sự Nam quốc bị phát hiện, trong một đêm đoàn sứ thần Bắc quốc đã bị gài tội gián điệp. Chưa nói tới chuyện có thể thuận lợi đến Kiến Nghiệp hay không, chỉ mỗi cái cớ đó, hai nước Nam Bắc có thể khai chiến hay không cũng là vấn đề. Công chúa Bắc quốc ra tay gánh vác sứ mệnh, không thể nào chết yểu vào lúc này được.

Bị Ngụy tướng quân phái người giam giữ trong lều, thị nữ bị xua đi, dù có ăn ngon uống ngon tới mấy thì cũng không tốt. Tất cả những người cạnh công chúa Bắc quốc đều bị dẫn đi tra hỏi, đoàn sứ thần không ngừng tặng lễ nói tốt, bảo chuyện này chỉ là chuyện bất ngờ. Mấy ngày trước công chúa còn bình tĩnh, nhưng về sau thấy Ngụy tướng quân không có vẻ tha cho mình thì mới lâm vào khủng hoảng.

Buổi chiều một hôm nào đó, Ngụy Tông lại tra hỏi công chúa Bắc quốc. Ngụy Tông cao to như núi, mặt nặng nề sát khí, hùng hồn ngồi trên chủ vị, bình tĩnh đánh giá công chúa yếu đuối trước mặt. Ngụy Tông cười nhạt: “Nếu không phải đã chuyển kho vũ khí đi sớm, thì không biết sẽ bị hạng người lang sói như các người mang đi thứ gì! Nói đi, hoàng đế các ngươi phái công chúa ngươi tới cầu thân, mục đích là gì?”

Ngụy Tông nhe răng cười, hàm răng trắng tít tắp, miệng to như chậu máu, dọa công chúa sợ tới mức suýt không thở nổi. Lại nghe thấy vị tướng quân này lạnh giọng lên tiếng: “Nếu không nói, giết! Ông đây cho ngươi ăn vài gậy là sẽ hương tiêu ngọc vẫn sớm thôi. Nếu ngươi nói ta biết, thì người hầu của người có thể quay về, nói không chừng còn có thể đến Kiến Nghiệp cùng. Công chúa à… nghĩ kỹ rồi nói tiếp.”

Lại là uy hiếp ép buộc, dụ dỗ mê hoặc.

Nếu là nữ lang bình thường, sợ là sẽ bị sát tinh mặt đen này dọa cho khóc rồi.

Mặt công chúa Bắc quốc trắng bệch, đến tận lúc này, nàng ta đã không còn tin nổi chuyện Ngụy Tông thích mình nữa rồi, nàng ta đã mất sạch mặt mũi. Tất cả mọi chuyện, tất cả hiểu lầm, cũng là tại, tại… Công chúa Bắc quốc đỏ mặt, hai vai run bần bật, nàng ta bật thốt: “Ta bị lừa gạt! Đều do La Linh Dư, là ả biểu muội của Lục tam lang lừa ta! Nàng ta ghen tị vì ta và Lục tam lang thân thiết, nên mới muốn hãm hại ta, nàng ta cố ý tiếp cận ta, đào hố ta…”

Hai mắt công chúa Bắc quốc đỏ bừng, lúc nhắc tới “La Linh Dư” là thớ thịt trên má rung lên, vẻ mặt gần như vặn vẹo. Cho đến tận lúc này, sao nàng ta có thể không biết mình đã bị La Linh Dư ra vẻ vô hại lừa?

Ấn đường Ngụy Tông giật giật, không ngờ còn có chuyện như thế. Hắn nhíu mày không lên tiếng, đợi nghe xem công chúa Bắc quốc nói gì. Nếu công chúa này nói không sai, tức La Linh Dư có tình nghi tiết lộ quân cơ. Trong lòng Ngụy Tông càng nặng nề, một nữ nhân như La Linh Dư sao có thể tiết lộ quân cơ? Sao nàng ta biết được bí mật ở kho vũ khí quân sự? Chẳng lẽ là Lục tam lang nói với nàng? Lục tam lang dễ dàng nói chuyện này với một nữ nhân, đó không chỉ là vấn đề của một mình hắn, mà là cả đại thế gia to lớn đang phản bội Nam quốc… Âm mưu trùng trùng, Ngụy Tông trở nên vô cùng nghiêm túc.

Thấy có hy vọng, lập tức công chúa Bắc quốc ầng ậng nước mắt, lúc kể ra La Linh Dư tâm cơ sâu nặng thế nào, lời nói càng thêm kịch liệt.

Nàng ta nói La Linh Dư lừa mình cưỡi ngựa đến gần kho vũ khí, chỉ cho nàng ta thấy kho vũ khí, đúng lúc này có người vén cửa lều lên đi vào, một giọng nam dễ nghe như ngọc chạm chậm rãi vọng đến từ phía sau: “Không thể có chuyện đó được, biểu muội nhà ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại mới đến Nam Dương không quá nửa tháng. Trong vòng nửa tháng, sao nàng ấy có thể biết được kho vũ khí nằm ở đâu?”

Quay đầu nhìn lại, thấy là Lục tam lang Lục Quân mặt như quan ngọc, giọng như khánh trúc.

Ánh mắt Ngụy Tông chợt lóe lên, công chúa Bắc quốc tối mặt.

Giống như La Linh Dư đã nói với Lục Quân, tất thảy đều là nàng tự suy đoán, nàng chưa bao giờ nói rõ ràng với công chúa Bắc quốc, cũng như không hề bảo đảm gì hết. Lời như có như không, không đủ để định tội La Linh Dư. Huống hồ còn có Lục Quân ở đây.

Lục Quân và Ngụy tướng quân đưa mắt nhìn nhau, tướng quân im lặng như thể nhạy cảm nhận ra điều gì đấy, nhưng trước mặt công chúa địch quốc, đương nhiên Ngụy tướng quân sẽ không mở miệng phản bác tham quân phe mình.

Lục tam lang cụp mắt nhìn công chúa: “Chuyện công chúa thăm dò quân cơ chính là tự phát. Có bao nhiêu lý do cũng không rửa sạch được.”

Lục Quân liếc nhìn Ngụy tướng quân, cười cười nói: “Không thể xem nhẹ trọng điểm.”

Lúc này mặt Ngụy Tông đen đi, ý thức được mình đã bị công chúa Bắc quốc dắt mũi. Ngụy tướng quân cố gắng kìm nén không đập bàn quát lớn. Lục tam lang đi tới, vén bào ngồi xuống. Lục tham quân giỏi thẩm vấn đã đến, Ngụy tướng quân tập trung làm nền, không lên tiếng nữa.

Lục tam lang ngước mặt lên, chân mày khẽ nhướn. Rõ ràng động tác ấy vô cùng tao nhã, song lại khiến công chúa Bắc quốc bất an né tránh tầm mắt. Lục Quân chậm rãi nói: “Thật ra thì chuyện này vô cùng rõ ràng, hai nước giao chiến tức vốn là kẻ địch, không cần phải hỏi nhiều. Công chúa khư khư ôm mục đích nào đó tới cầu thân, nhưng giờ chưa gì đã phải dừng bước ngay trạm đầu tiên, cho dù chúng ta không giết công chúa, thì sau khi công chúa quay về Bắc quốc, e là cũng chết.”

Cánh môi công chúa Bắc quốc run run, sắc mặt đông cứng. Một hồi lâu sau, nàng ta lạnh lùng giương mắt, nhìn chằm chằm Lục Quân. Đã thấy được sự lạnh lùng vô tình của Lục tam lang, biết đối phương sẽ không tha cho mình, công chúa cứng họng nói: “Ngươi định làm gì?”

Lục Quân chậm rãi bảo: “Thật ra thì, ngoài con đường tiễn đoàn sứ thần về, bọn ta còn có thể giả vờ như không biết chuyện này, chỉ đề phòng công chúa, vẫn bình an để các người vào Kiến Nghiệp, để các người thưa chuyện với bệ hạ.”

Công chúa Bắc quốc: “Thật sao?”

Nhưng ngay lập tức cảnh giác: “Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ có âm mưu gì?”

Lục Quân cong môi cười, trong mắt là ánh sáng lấp lánh, khi băng sương quanh thân biến mất, trông chàng cười càng thêm quyến rũ, khiến sự cảnh giác của công chúa Bắc quốc yếu dần. Một lúc sau mới nghe rõ Lục Quân nói gì: “Chỉ cần công chúa chỉ phương hướng đại khái, đại quân của các ngươi, mai phục ở đâu.”

Ngụy Tông dự thính giật giật lông mày, đôi mắt sắc bén nhìn sang Lục Quân.

Công chúa Bắc quốc: “…!”

Nàng ta lập tức thở dốc hổn hển, bắp thịt cả người căng ra. Dưới cái nhìn xoáy sâu của Lục Quân, nàng ta mở miệng, giọng khàn khàn: “… Ta… Ta không hiểu ngươi đang nói gì…”

Lục Quân mỉm cười: “Không cần phải căng thẳng đến thế, ta không hỏi đại quân của các ngươi lúc này đang ở đâu. Phạm vi tiếp giáp giữa hai nước Nam Bắc quá rộng, ta chỉ muốn hỏi phương hướng chung chung. Dù công chúa không nói, một khi ta đã có suy đoán thì sau chuyện này ta cũng sẽ điều tra ra, đó chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi. Công chúa cũng chỉ giúp ta rút ngắn thời gian, không hề coi là tiết lộ quân cơ.”

Trong mấy ngày ngắn ngủi này sẽ ảnh hưởng đến trận đại chiến sắp tới ở Nam Dương, liệu bọn họ có chuẩn bị sẵn sàng hay không. Trong mơ của Lục nhị lang, rõ ràng mấy ngày này không hề tốt lắm, bởi vì Nam Dương không chuẩn bị sẵn sàng. Lục tam lang nhạy bén rút ra được sơ hở này trong mớ chuyện tình yêu mà Lục nhị lang kể. Chàng vừa viết thư bảo Lục nhị lang nhớ lại thời gian xảy ra đại chiến, vừa lấy được thời gian sớm từ trong tay công chúa Bắc quốc.

Đây chính là dương mưu.

Lục Quân dụ dỗ: “Công chúa chỉ cần chỉ phương hướng đại khái, ngày mai ta sẽ đưa công chúa đến Kiến Nghiệp.”

Chàng mũi cao mắt sáng, khí chất đoan chính, như ngọn gió mát ngày hè. Mà dưới vẻ bề ngoài tuấn tú đó là sự dụ dỗ ngấm ngầm. Như bông anh túc nở rộ trên đỉnh núi, vô cùng đượm nồng, khiến người ta chỉ muốn ngắt hái phạm tội, đắm chìm trong lời nói dối của chàng.

Chí ít khi bị Lục Quân nhìn như vậy, lồng ngực công chúa Bắc quốc run lên, mơ hồ nảy sinh một cảm giác: y nhìn ta như vậy, tức y yêu ta đúng không… Nhất định là La Linh Dư tà ngôn mê muội kẻ khác, nên mới khiến y không có cảm xúc với ta. Nhưng y nhìn ta như thế, trong lòng y nhất định có ta… Ta, ta…

Tuy sắp gả cho lão già gỗ mục, nhưng trong lòng ai chẳng cất giấu hình bóng lang quân? Huống hồ còn là danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ.

Công chúa Bắc quốc cụp mắt, nói nhỏ: “Ngươi không sợ ta trả lời sai?”

Lục Quân: “Công chúa không lừa được ai đâu.”

Sau lời này, rốt cuộc là chàng lòng dạ ác độc, hay chàng có tình với công chúa, thì phải chính công chúa Bắc quốc tự mình nhận ra. Mà nay công chúa Bắc quốc vẫn đang mơ màng, không biết rốt cuộc Lục tam lang có ý gì. Im lặng một lúc lâu, công chúa run rẩy quỳ dưới đất, nói ra mấy chữ.

Tròng mắt Lục Quân co rút lại, lập tức cho quân sĩ vào, sai người đi thăm dò.

Ngụy Tông nhìn Lục Quân: … Cái tên yêu nghiệt này!

Chỉ nói có mấy câu không cần động tay động chân, đã để công chúa mê mệt trước vẻ đẹp của mình, bị hắn ta dẫn dụ.

Nếu hắn ta thật sự thích một người, dụ dỗ người đó, thì sợ rằng thiên hạ này không ai kháng cự được sự phong hoa của Lục tam lang.

Vậy La nữ lang… có thể nói chuyện yêu đương với Lục Quân như quái họa bì*, e là La nữ lang cũng không đơn giản.

(*Trong “Liêu trai chí dị” kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên. Ví với vẻ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong.)

… Sợ rồi sợ rồi, nam nữ các ngươi cấu kết với nhau thì tự đi chơi một mình đi, lão Ngụy ta không xen vào chuyện tình yêu của các ngươi, không muốn đập chậu cướp bông nữa. Dù sao ta cũng không đập nổi.

Ngụy tướng quân vô cùng chua xót, kiêng dè Lục Quân; đoàn sứ thần Bắc quốc nghe nói bên Nam Dương tha cho họ, ngày hôm sau sẽ đưa bọn họ đến Kiến Nghiệp thì đồng loạt thở phào. Tuy có hồ nghi vì sao chuyện này lại có thể dễ dàng giải quyết đến thế, đoàn sứ thần hỏi công chúa, nhưng công chúa lại lạnh mặt, lấy cớ cơ thể khó chịu không muốn gặp ai. Có điều vì không cảm thấy một tiểu nữ đi cầu thân có thể gây ra họa, có hỏi cũng không giải quyết được nên thôi. Sợ đêm dài lắm mộng, song phương cũng chỉ mong đoàn sứ thần Bắc quốc sớm rời khỏi Nam Dương, thế là ngày hôm sau, xe ngựa xuất hành đã được chuẩn bị đầy đủ.

Mấy người ở Nam Dương đều trông về đoàn sứ thần mang theo mục đích không tốt đến Kiến Nghiệp, chờ đợi chỉ thị từ Kiến Nghiệp.

Liên tục mười mấy ngày, vào đầu tháng Mười, đoàn sứ thần công chúa Bắc quốc lên đường rời đi. Vì Lục Quân bận rộn những chuyện ấy, nên mấy ngày liên tiếp đó, La Linh Dư không thấy Lục Quân đâu.

Ngọn gió thu giục nhị hoa nở

Ngày sương ngọc đâu còn mùi hương.*

(*Câu ca dao này mô tả đặc tính của hoa quế, hoa quế thường nở nhiều vào tháng 8 âm lịch; đến tiết hàn lộ thì đã xem như cuối mùa hoa.)

Chập tối ngày nào đó, tầng mây dày như sắp có mưa rơi. Cây quế trong sân che phủ bóng mát, La Linh Dư và nương tử La gia đứng dưới cây quế, cầm sào khều rụng hoa quế. Hoa quế nở rộ rơi xuống như mưa. Trên đất trải một lớp lụa để đón hoa rơi. Lúc ngước mắt lên, thân sào khều nhẹ một cái, dưới ánh sáng dìu dịu, chỉ thấy những cánh hoa màu vàng óng, vàng nhạt và vàng chanh rào rào rơi xuống như mưa, cánh hoa nhỏ trông chẳng khác gì hạt gạo, rải vãi khắp sân vườn, phủ kín dải lụa trên đất, hương thơm thanh mát.

Cây quế xanh mướt mọc um tùm. Dưới bóng mát, những bông hoa quế màu cam cũng rơi vãi lên ao đối diện, lập lờ trôi theo dòng nước.

Cũng có những bông hoa như dừng giữa không trung. Đi tới nhìn mới thấy, thì ra dưới vòm cây ở chỗ khuất có mạng nhện, mạng nhện giữ lấy cánh hoa màu vàng, bản thân lưới nhện rất mảnh, mắt người khó nhìn rõ. Cầm thân sào khều nhẹ mạng nhện, mấy bông hoa dính rơi trên đó lại ào ào rơi xuống.

Thị nữ Linh Ngọc thấy thế thì trợn tròn mắt, tiếp tục vỗ tay: “Nô tỳ mới chỉ thấy sân sau chùa Khai Thiện là có nhiều hoa quế… Thì ra hoa quế ở chỗ này cũng rất xum xuê!”

La Linh Dư ngồi xuống, cầm túi hương chọn hoa quế, mỉm cười nói: “Cũng như nhau cả mà. Hoa quế có rất nhiều công dụng, có thể dùng ướp hương, làm thuốc, hoặc dùng để ăn cũng được. Đợi ta điều chế xong, sẽ cho ngươi thử đầu tiên.”

Rồi nàng lại nghiêng đầu, nói với các nữ lang La thị: “Rất nhiều người dùng hoa quế làm bánh và đường. Lần này muội về, có đem đặc sản bánh nếp và ngó sen ở Kiến Nghiệp theo cùng. Chúng ta có thể thử làm nếp ngó sen hoa quế, canh hạt dẻ hoa quế. Mềm mềm thơm thơm… Muội đã học được cách làm ở trong đó rồi, các vị tỷ tỷ nhớ nể mặt nếm thử nhé.”

La Linh Dư lại trầm ngâm: “Muội còn muốn nghiên cứu cách điều chế một chút, giữ đường hoa quế hai mươi năm không bị hư hỏng, nếu có ý kiến gì, xin được trao đổi với các tỷ tỷ.”

Các nữ lang cũng vui vẻ rối rít cảm ơn, cũng hứa sẽ giúp đỡ.

Thị nữ Linh Ngọc lại khen: “Nữ lang cái gì cũng làm được, đúng là thú vị. Ngay cả khều hoa quế thôi cũng có thể tạo ra nhiều thứ như thế… Ở với nữ lang, cuộc sống không bao giờ vô vị, nô tỳ đúng là có phúc.”

Sự thật đúng là như vậy. La Linh Dư là một nữ lang rất thú vị, nàng thích nghiên cứu các trò chơi, kỹ thuật mới mẻ, nàng có thể làm ra giấy hoa tiên xinh xắn, cũng có thể chưng được bánh ngọt ăn ngon; có thể nấu trà, cũng có thể dẫn các thị nữ đi dạo vườn hoa ngày xuân, hứng sương mai buổi sớm.

Rất coi trọng phẩm chất cuộc sống, hứng thú không hề đứt gãy.

Nữ lang sĩ tộc khắp thế gian này, ít có ai vừa hoạt bát lại quyến rũ như nàng. Tuy có đôi lúc tinh ranh, song vẫn không làm giảm đi sự thưởng thức tao nhã… Sao lang quân có thể không thích được đây?

Các thị nữ kính nể La Linh Dư, còn các nương tử La gia thì lại có tâm trạng phức tạp hơn. Cùng là nữ lang sĩ tộc, nhưng vị đường tiểu thư nhà này lại rất lấn át vượt qua các nàng. Bây giờ còn thêm chuyện hôn phối, nàng chưa kịp từ hôn với Phạm tứ lang thì đã có Lục tam lang ở Kiến Nghiệp đến cầu hôn… Vận may của La Linh Dư thật sự khiến kẻ khác phải ghen tỵ.

Có nữ lang chua xót nói: “Muội muội không cần phải suốt ngày hái hoa phơi hoa làm gì. Muội thờ ơ không ngó ngàng quan tâm như thế, có ngày Lục tam lang sẽ bị cướp đi đấy. Hình như đã lâu rồi Lục tam lang không đến thăm muội muội nhỉ? Có vẻ y đã quyến rũ được vị công chúa Bắc quốc kia rồi. Hôm nay công chúa Bắc quốc rời khỏi Nam Dương, nghe nói Lục tam lang đưa tiễn một đoạn dài. Công chúa ngoái đầu, vẻ quyến luyến không nỡ rời xa ấy, mọi người đều thấy cả.”

Bàn tay cầm túi hương của La Linh Dư khựng lại.

Một nữ lang khác ra vẻ ngạc nhiên, nuối tiếc thay La Linh Dư: “Chưa chắc là Lục tam lang thay lòng, mà là quốc sự quan trọng hơn. Quả nhiên, trên đời này làm gì có lang quân tốt chỉ thích một người? Tài mạo như La muội muội, cũng không nắm giữ được con tim của nam nhân. Trong mắt những người như Lục tam lang, quốc sự là quốc sự, tình ý là tình ý. Phân biệt rạch ròi rõ ràng. Muội muội có đẹp tới mấy, cũng không địch nổi hoài bão của lang quân đâu.”

Các nàng ngươi một lời ta một lời, nói rất hăng say.

Chỉ thấy La Linh Dư đứng bật dậy, tay cầm túi hương hoa quế, vạt váy quét dài trên đất. La Linh Dư vén lọn tóc rơi xuống ra sau tai, tròng mắt đen như ôn ngọc của nàng nhìn ra cửa viện, học theo các nữ lang khác, làm ra vẻ ngạc nhiên hớn hở: “Tuyết Thần ca ca, sao huynh lại đến đây? Huynh đến từ lúc nào vậy?”

Các nữ lang khác: “…?!”

Hít mạnh một hơi, trong lòng nhủ “không thể nào”, các nàng đồng loạt nghiêng đầu, theo La Linh Dư nhìn ra cửa viện. Nhưng không thể nào sai được, các nàng nhìn thấy lang quân tuấn tú cao ráo đang đứng ở nơi đấy, đang nhìn sang bên này.

Ánh mắt Lục tam lang hờ hững, trước mặt mọi người, xưa nay chàng vẫn luôn như tuyết trên núi cao, chỉ ngắm mà không với thấu.

Khi người lạnh lùng này quét mắt nhìn các nữ lang trong sân, cuối cùng rơi lên người La Linh Dư, lúc này trong mắt mới có chút độ ấm. Lục Quân vốn thờ ơ nay trở nên dịu dàng hẳn đi, nói: “Đã mấy ngày muội muội không để ý tới ta, cho người báo tin muội cũng không đến, viết thư cho muội muội cũng không hồi âm. Sợ muội muội vứt bỏ ta, nên ta đành đích thân đến thăm muội.”

Nghe xong lời đó, các nữ lang không tin nổi: … Cái gì?! Ra là La Linh Dư không để ý đến Lục tam lang ư? Lục tam lang ưu tú như thế, La Linh Dư lấy gì mà làm cao?

La Linh Dư ngẩn người, sau đó hé môi cười, đi đến ôm tay Lục Quân.

không thể không nói, Lục Quân quá nể mặt nàng rồi, nâng đỡ nàng ngay trong số các tỷ muội trong nhà, đề cao địa vị của nàng ở La gia… La Linh Dư vô cùng sung sướng thoải mái.

Nàng vẫn luôn mơ sau này có thể gả cho lang quân hào môn có gia thế, sau khi nâng cao địa vị, thì sẽ diễu võ dương oai trước mặt những người trước kia xem thường mình. Nàng cân đo tính toán, trước kia ai xem thường nàng, sau này nàng sẽ phải sống tốt hơn họ.

Hiện tại nàng vẫn chưa gả cho Lục Quân.

Nàng vẫn là La Linh Dư tầm nhìn hạn hẹp.

Lục Quân có thể chê bai nàng, nhưng trước mặt người ngoài chàng lại nâng nàng lên. Đây chính là mục đích nàng muốn thành thân.



La Linh Dư nghiêng đầu nhìn Lục Quân, ánh mắt đượm tình nồng.

Mà Lục Quân có thể khiến nàng càng thâm tình hơn.

Lục Quân đến, các nữ lang rối rít cáo từ ra về. Ngay tới thị nữ Linh Ngọc sau khi rót trà xong cũng lui xuống. Lục Quân và La Linh Dư ngồi trong phòng, chàng cứ thần thần bí bí, sai người hầu đưa một món đồ dùng vải bọc cẩn thận tới.

La Linh Dư ngồi quỳ cạnh chàng, thấy chàng nhận lấy đồ rồi khép cửa lại, ngăn người khác ở bên ngoài. La Linh Dư nghiêng đầu: “Thứ gì mà không cho người ta thấy thế?”

Trong phòng tối đi, Lục Quân tỏ ý: “Tặng quà cho muội… Không thể có ánh sáng, thổi tắt đèn trong phòng đi.”

La Linh Dư nghi ngờ nhìn chàng, nhưng các thị nữ không có ở đây, nàng đành đứng dậy thổi tắt từng ngọn đèn trong phòng. Lập tức ánh sáng biến mất, trong phòng tối om không thấy gì. La Linh Dư đứng trong bóng tối, được bàn tay lang quân nắm lấy, kéo đến ngồi cạnh chàng.

Lục Quân: “Nhắm mắt lại.”

La Linh Dư bĩu môi: “Rốt cuộc là gì vậy?”

Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt, thế mà còn bị Lục Quân sờ một cái lên mắt, sợ nàng xỏ lá hé mắt nhìn. Nàng hừ một tiếng, phát hiện sao người này không tin vào mình thế nhỉ? Trong mắt chàng, mình tệ hại đến vậy ư?

Khép hai mắt lại, La Linh Dư thầm ai oán Lục Quân. Nàng vừa yêu thích Lục Quân, nhưng đồng thời cũng than phiền. Nàng lẩm bẩm một lúc lâu, cho đến lúc nghe thấy giọng của Lục Quân: “Được rồi, mở mắt ra đi.”

La Linh Dư thờ ơ một mắt ra, lập tức bị sắc màu rực rỡ làm cho giật mình ——

Thì ra là đèn lưu ly năm màu.

Đèn lưu ly cao ba thước, ở giữa có cơ quan, ghép mười hai mặt lưu ly. Phía sau mỗi mảnh lưu ly là bức vẽ mỹ nhân. Cơ quan hoạt động, tranh mỹ nhân lập tức xoay tròn. Trong ánh sáng năm màu rực rỡ ấy, mười hai bức tranh mỹ nhân chậm rãi chuyển động trong đêm đen, như dội thẳng vào lòng nàng.

Mỗi một bức hình đều vẽ cùng một mỹ nhân.

Có vui có buồn, có nhăn mày có rơi lệ, có dựa vào lan can, có tựa vào khung cửa.

Xinh đẹp tuyệt thần, những tư thế rất đỗi bình thường nhưng phong thái lại khác nhau, tất cả đều được vẽ lại. Ánh sáng rực rỡ ấm áp chiếu sáng khắp phòng, trong mắt chỉ thấy lưu quang lấp lánh, đèn hoa rực rỡ.

La Linh Dư chậm rãi quay mặt sang, nhìn Lục Quân đứng cạnh đèn. Chàng cụp mắt, cũng đang nhìn chiếc đèn của mình —— đèn lưu ly năm màu và mười hai bức tranh mỹ nhân, đều là tác phẩm của chàng.

Lục Quân nói: “Không cần phải cảm động đến thế, không phải đèn làm riêng cho muội.”

La Linh Dư nhướn mày.

Thấy người này còn không chịu thừa nhận, còn phải tìm lý do: “Ta mua lưu ly và đèn từ tay công chúa Bắc quốc, kỹ thuật trong phường lưu ly đã được đề cao cải tiến. Mỹ nhân lưu ly, nữ lang trên thế gian này, chỉ có Dư Nhi muội muội là xứng với nó. Để thử làm ra chiếc đèn này, nên ta mới vẽ muội. Chứ không không phải vì muội mà ta làm ra nó. Mười hai bức tranh mỹ nhân này… Ưm.”

Bất giác gò má lành lạnh, hàng mi Lục Quân khẽ rung.

Thì ra La Linh Dư nghiêng người, hôn lên má chàng.

La Linh Dư ôm cổ Lục Quân, cơ thể run rẩy áp sát chàng. Nàng hôn hai má chàng, lúc chàng im lặng, đôi môi lại từ từ dịch chuyển, hôn lên môi chàng. Hai mắt nàng điểm nước mắt,rưng rưng nhìn chàng. Nàng cảm thấy, mình sẽ vĩnh viễn không quên được thời khắc đêm nay.

Nàng ý thức được mình thích chàng, mãi mãi không quên được chàng.

Mặt gần kề nhau, tóc tai khắng khít. Nghe thấy Lục Quân thấp giọng: “Vậy sau khi chúng ta về Kiến Nghiệp, muội gả cho ta nhé?”

Trong lòng La nữ lang rất cảm động, nước mắt lại ứa trào. La Linh Dư toan gật đầu đồng ý thì bỗng nhiên dừng lại, cảm giác hình như đã nghe chàng nói câu này rồi —— vào buổi tối trước ngày chàng rời khỏi Kiến Nghiệp, chàng uống say, cũng đã nói như vậy.

… Vậy là sau khi tỉnh táo, chàng không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm đó, nên mới lặp lại lời đã nói?

Tỏ tình lặp lại như vậy cũng được sao?
Bình Luận (0)
Comment