Di Thiên chán nản xách ba lô đi học, hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ nên dù không muốn cô cũng phải lết cái thân già này lên trường. Trước khi đi cô đã chuẩn bị sẵn hết rồi, sáng sớm cầu nguyện bình an còn mang theo cả bịch muối để nếu mà có gặp Dĩ Hòa Mạt thì ném thẳng vào đầu cô ta để trừ tà.
Tiếng chuông reng giữa giờ vang lên, cả lớp mệt mỏi vươn vai, thế là đã xong môn đầu tiên, Di Thiên thuận tiện ném ngay đề vào thùng rác, giữ lại cũng chả ích gì nên cứ cho nó an nghỉ đi. Cô đi vào căn tin trường để kiếm chút gì đó uống, vừa cầm trên tay ly 7 Up, đột nhiên cô cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực đầy thù hận bắn tới, quay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo đầy sát khí của Dĩ Hòa Mạt...
A! Bịch muối để quên trong lớp rồi...
Theo như dự đoán của Di Thiên, sau khi cô ngủ mất thì Sở Ngạo chắc chắn lôi tám đời tổ tông của Dĩ Hòa Mạt ra thăm hỏi sau đó thì ban lệnh "Thuận thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết"cả nhà cô ta bị tru di cửu tộc, nếu không thì hắn cũng tạo nên chuyện kinh thiên động địa gì đó... Nên cô ta bây giờ mới hận không thể ăn tươi nuốt sống cô như bây giờ. Sở Ngạo! anh lại sắp hại chết tôi rồi!!!
Dĩ Hòa Mạt đã lộ rõ đuôi của cô ta rồi nên lúc này cũng không giả bộ cười hòa ái với cô nữa, ở nơi bạn bè cô ta không nhìn thấy, trừng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Di Thiên như thể muốn ăn sạch cô đến xương cũng không chừa. Di Thiên rùng mình một cái, quay lưng đi vào lớp học, hôm nay cô nên về sớm a~~~.
Di Thiên chân trước vừa bước ra sân trường thì chân sau Dĩ Hòa Mạt cùng đám bạn của cô ta đã xuất hiện, Dĩ Hòa Mạt thấy Di Thiên đi phía trước, không nói không rằng chạy lao đến làm đám bạn cô ta giật mình "a" lên một tiếng, thu hút ánh nhìn của những sinh viên khác, bây giờ là giờ tan học, sinh viên trên sân trường tương đối đông. Di Thiên cảm giác xé gió phía sau, theo phản xạ tránh sang trái , Dĩ Hòa Mạt không ngờ cô sẽ tránh đi, vẫn y như kịch bản cũ chuẩn bị, vừa tới nơi của Di Thiên bỗng dưng té xuống mặt đất, quần áo dính đầy bụi bẩn, tóc tai rối tinh rối mù, Dĩ Hòa Mạt mắt ngập nước, còn chưa kịp nhìn lên Di Thiên đã khóc nức nở:
-Học muội, sao em lại đẩy chị?
Di Thiên đứng cách cô ta 2 mét :"..."
Mọi người "..."
Thời đại nào rồi mà giờ còn có người ăn vạ kiểu này nhỉ? Bộ coi mọi người mù hết hay sao?
Xung quanh không có bất kì thanh âm chỉ trích nào làm Dĩ Hòa Mạt thấy rất không bình thường, chẳng phải họ nên xì xầm bàn tán mắng nhiếc Di Thiên sao? Như thế nào mà một tiếng động cũng không có? Dĩ Hòa Mạt lúc này ngước mắt lên mới thấy Di Thiên đứng cách xa cô ta, đang nhìn cô ta bằng ánh mắt thập phần kinh thường. Dĩ Hòa Mạt nhìn sang bạn cô ta liền thấy bọn họ nhìn cô ta e ngại, tức khắc biết mình bị hố rồi, ngay lập tức nước mắt tuôn ra không phanh, gào lên đầy tuyệt vọng:
-Học muội, chị với em không thù không oán, tại sao em lại làm vậy với chị? Sao em nỡ phá hoại hạnh phúc của chị?
Di Thiên chả hiểu mô tê gì :"..." Lại còn kịch bản khác nữa hả?
Bạn bè của Dĩ Hòa Mạt thấy cô ta quá đáng thương liền tiến lên an ủi, Dĩ Hòa Mạt ôm mặt vùi vào lòng họ, khóc đến cả người run lên, bạn bè cứng rắn gặng hỏi thì mới moi được tin tức từ miệng Dĩ Hòa Mạt :
-Học muội, em ấy...em ấy cướp bạn trai của tớ...
Di Thiên bị dọa một trận choáng váng khi nghe tin dữ, lão thiên! Em gái à, em có chắc là em không xem nhiều phim tình cảm rẻ tiền, máu chó đầy đầu nên đâm ra cuồng dâm sinh hoảng tưởng chứ? Em nghĩ em là nữ chính ngôn tình hả? Còn chị đây là hồ li tinh trong truyền thuyết?
Lúc này mọi người hóng chuyện quay sang nhìn Di Thiên, cô cũng lười phải giải thích, để xem cô ta còn giở ra trò gì nữa. Bạn bè của Dĩ Hòa Mạt lập tức gà mẹ bảo vệ gà con, miệng đi trước não, đứng lên phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Di Thiên :
-Cô đúng là loại đàn bà giẻ rách, nghĩ như thế nào mà đi giật bồ người khác ?
-Không ngờ mặt như vậy mà lại làm chuyện đáng khinh như thế. Chắc gia đình cô không dạy cô sao?
-Nhìn cô đâu đến nỗi không tìm được bạn trai. Hay đó là sở thích cùng sở trường của cô rồi?
Phía dưới Dĩ Hòa Mạt đang vùi đầu trong ngực bạn, nở một nụ cười xảo quyệt. Đúng, cô ta đi đến đâu cũng được yêu quí, bạn bè tin tưởng, còn Di Thiên chẳng qua chỉ là một học sinh mới, hơn nữa cô ta rất khó gần làm nhiều người lầm tưởng cô ta điêu ngoa, chảnh chọe, ai sẽ tin Di Thiên đây?
Di Thiên cười lạnh, lần này mới mở mang kiến thức về "Động vật hợp theo loài" đó nha, mấy em gái này có chứng kiến cảnh tượng xảy ra không mà sao mắng nhiếc cô như đúng rồi vậy? Định làm anh hùng? Đi ngủ rồi nằm mơ đi!!!
-Nếu các học tỷ đây nói tôi cướp bạn trai của Dĩ tỷ, thì cho tôi biết bạn trai đó là ai đi? Tôi quen nhiều người lắm, nhớ không hết đâu nha~~~
Nếu muốn biến cô thành hồ li tinh, ha ha, bà đây sẽ cho các em gái thấy, hồ li tinh đúng tiêu chuẩn là như thế nào. Di Thiên hất cằm nhìn đám người Dĩ Hòa Mạt bằng thái độ khiêu khích, khuôn mặt lạnh lùng nay lại hiện lên vẻ quyến rũ chết người, Di Thiên giống như một con hồ ly lớn dụ hoặc người khác sa bẫy, mị hoặc làm người khác khó cầm lòng được.
Bạn bè của Dĩ Hòa Mạt cứng họng, bọn họ thật sự chưa thấy bạn trai của Dĩ Hòa Mạt là người nào cả. Dĩ Hòa Mạt thấy không ổn, lập tức lại khóc nấc lên, giọng nói khàn khàn:
-Hức hức, em nói gì vậy? Chẳng lẽ em quên Sở Ngạo ca ca rồi...Chị không thể tin được em là loại người như vậy đấy...
Chết tiệt, cô nhẫn nhịn đủ rồi, muốn nói gì cũng được nhưng đừng lôi Sở Ngạo vào, hắn là người của cô. Dĩ Hòa Mạt lá gan tuyệt không phải nhỏ, dám tuyên bố hùng hồn như vậy không sợ Địa Ưng bang nửa đêm gõ cửa hỏi thăm sức khoẻ hay sao? Cô ta yêu thích Sở Ngạo? Muốn gì thì bước qua xác của cô đã.
Di Thiên tiến lên, nắm cổ áo Dĩ Hòa Mạt dựng người cô ta dậy, trừng mắt đối diện khuôn mặt ngập nước đáng thương kia, ánh mắt lóe lên nhưng trong đó không có chút nhân tính nào, ánh mắt đó dọa Dĩ Hòa Mạt im bặt, cô ta tin tưởng nếu nói thêm một tiếng nữa mình sẽ bị Di Thiên giết ngay tức khắc
-Có những chuyện tốt nhất không nên nói bậy...
Có người con gái nào không tức giận khi xuất hiện một người khác tự nhận bạn trai họ là bạn trai của cô ta. Còn bản thân thì biến thành tiểu tam đi cướp bồ người khác?
Di Thiên ném Dĩ Hòa Mạt xuống mặt đất làm cô ta ăn đau, nhưng không dám lên tiếng, bạn bè cô ta thấy Di Thiên đột nhiên phẫn nộ sau câu nói của Dĩ Hòa Mạt liền biết có chuyện không ổn, không ai dám phát ra bất kì tiếng xì xầm nào nữa, sợ bị dính đuôi bão. Ngay lúc này một giọng nói trầm thấp phía sau vang lên:
-Di Thiên, hóa ra em ở đây.
Mọi người như thức tỉnh, đồng loạt quay sang nhìn nơi phát ra tiếng nói, một nam sinh bận áo sơ mi trắng, mái tóc màu hung đỏ, trên người cậu ta đầy hình xăm, nhiều nơi trên mặt cùng lỗ tai còn bấm lỗ nhìn như thế nào cũng ra "dân anh chị", mặc dù vậy nhưng phải công nhận cậu ta cực kì đẹp trai, những thứ kia chỉ làm tăng thêm nét hoang dã, phá cách cùng quyến rũ của cậu nam sinh đó mà thôi.
Sở Ngạo bước đến bên cạnh Di Thiên, nắm lấy tay cô hi vọng bảo bối không phát hỏa. Những gì diễn ra hắn đã biết hết, Sở Ngạo đang hối hận sao lúc đó không giết Dĩ Hòa Mạt quách đi cho rồi để bây giờ cô ta ở đây chọc tức Di Thiên, hắn từ vô tội biến thành tội đồ, mẹ nó chứ hắn mới dỗ cô xong đó nha, đừng để viễn cảnh tươi đẹp ấy lặp lại chứ!!! Di Thiên trừng mắt nhìn Sở Ngạo làm hắn hóa đá, vội vội vàng vàng hôn lên trán cô một cái song lại quay sang nhìn đám người đang còn ngơ ngác kia:
-Các người có chuyện gì với bạn gái tôi sao?
Dĩ Hòa Mạt lại trưng ra bộ mặt hệt như lúc gặp Sở Ngạo, ngừng khóc từ lúc nào rồi, nhìn nam sinh trước mắt bằng ánh mắt lấp lánh, hai chân khép chặt vào, tay cọ cọ vào váy, làm ra một bộ biểu tình đáng yêu, Sở Ngạo chợt lạnh sống lưng, nếu nhìn nữa hắn sẽ không nhịn được mà tự tay bóp chết cô ta mất. Sở Ngạo chưa kịp làm gì thì Di Thiên đã kéo tay hắn lôi đi, bỏ lại một câu ngắn gọn :
-Không có gì hết, chỉ có loại người rãnh rỗi sinh nông nỗi tự biên tự diễn một vở kịch rẻ tiền thôi.
Sau khi hai người đi khỏi, mọi người quay sang nhìn Dĩ Hòa Mạt khuôn mặt còn đang hưng phấn liền cảm thấy ghê tởm, nếu cậu nam sinh thật sự là bạn trai của Di Thiên thì Di Thiên có bị tinh thần phân liệt mới đi giật bồ của Dĩ Hòa Mạt. Còn Dĩ Hòa Mạt cái loại con gái mê trai này bị bồ đá cũng phải, trách ai được chứ, chắc hẳn là ghen tị với Di Thiên thôi. Bạn bè của Dĩ Hòa Mạt xấu hổ không thôi, bỏ lại cô ta ngồi đó, ai về nhà nấy.
Trên xe Sở Ngạo quay sang nhìn Di Thiên, mở miệng xóa tan bầu không khí đang ở âm độ này :
-Di Thiên, anh...
-Tất cả là tại anh quá đẹp trai.
Sở Ngạo thật muốn khóc không ra nước mắt, không lẽ hắn phải đi phẫu thuận thẫm mĩ cho bớt đẹp trai sao? Lần đầu tiên hắn thấy đẹp trai vô dụng như thế này...
Thế là tối đó, mỗ nam nhân nào đó phải dẫn mỗ nữ nhân nào đó đi ăn bánh Flan, cuối cùng cũng thấy được giai nhân nở nụ cười với mình...
<Con đường cách mạng lắm gian truân, đồng chí cần tiếp tục cố gắng >